Anh chờ ngày em lớn
Anh chờ ngày em trưởng thành
Ngày em biết dạy cho nỗi đau biết cười
Tiểu Mạn nhé!
Gia Nguyên trở về biệt thự của Hồng Quân trong tình trạng kiệt sức. Bàn tay của hắn bị thủy tinh cắt những vết rất sâu, máu đã khô lại, sẫm đỏ. Áo quần ướt sũng nước mưa, gương mặt nhỏ trắng bệch, bờ môi hắn run lên tím tái.
- Sam! Nói anh nghe… chuyện gì đã xảy ra vậy? Chuyện gì đã xảy ra với em? Hả? –
Hồng Quân hoảng sợ ôm lấy hắn, anh nâng cằm hắn lên, nhìn vào mắt hắn. Mắt Gia Nguyên đỏ au. Vô hồn…
Vòng ôm của Hồng Quân đong đầy bất an, lo lắng, anh để Gia Nguyên dựa vào mình, mặc cho nước mưa từ áo quần hắn làm anh bị ướt. Đã có chuyện gì xảy ra với Gia Nguyên? Từ chiều đến giờ anh đã gọi cho hắn rất nhiều lần nhưng hắn không hề bắt máy. Hắn vừa đi đâu về? Sao bộ dạng lại thành ra thế này?...
Quân cảm nhận bờ vai nhỏ của Gia Nguyên đang run lên yếu ớt, hơi thở hắn đứt quãng tựa như đang cố kìm nén một thứ cảm xúc dữ dội. Anh nhẹ nhàng nâng tay hắn lên, xem xét vết thương, tim anh thắt lại… Gia Nguyên bị thương rồi!
- Sam! Để anh băng bó tay lại! – Hồng Quân dịu giọng xuống, đưa tay vén tóc mái lòa xòa của hắn lên.
Nhưng Gia Nguyên đột nhiên ngoảnh mặt đi tránh anh, hắn rút tay ra, lùi lại một bước trong sự sửng sốt của Hồng Quân. Gia Nguyên ngẩng đầu nhìn anh, sự lạnh lùng phả ra trong hơi thở như muốn đóng băng mọi cảm xúc:
- Tránh ra! Bây giờ tôi rất mệt, tôi muốn một mình!
- Nhưng tay em đang bị thương!
- Tôi không cần sự quan tâm của anh! – Gia Nguyên lạnh nhạt đáp rồi lướt qua anh, đi thẳng lên lầu.
- Em sao vậy Sam? Không cần quan tâm? – Hồng Quân giữ lấy tay hắn, anh thì thầm, trái tim chùng xuống hẫng hụt – Em đang gặp chuyện gì? Anh có thể biết không?
- Tránh đi!
Gia Nguyên gạt phắt tay anh ra, bóng tối phủ đầy đôi mắt hắn, bước chân gai góc bẻ ngoặt vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Mặc cho Hồng Quân đứng bên ngoài kiên nhẫn hỏi han, hắn chỉ lạnh lùng buông ba chữ - Để - tôi - yên!
…
Gia Nguyên quan sát khoảng tường trắng mà hắn dùng để vẽ chân dung của Hồng Quân. Hắn nở một nụ cười nhạt thếch, khóe môi nhỏ run run gượng gạo, không chút cảm xúc.
Rồi hắn tiến gần lại, đưa bàn tay bị thương của mình chạm vào gương mặt sinh động kia. Một cảm giác đau đớn truyền đến khiến hắn cau mày, tim nhói lên từng nhịp quặn thắt, bất giác trở nên trống trải, cô đơn.
Gia Nguyên ngắm nghía lại bức chân dung một hồi lâu như muốn ghi nhớ thật kĩ từng đường nét đẹp đẽ ấy, rồi hắn cầm cây than chì mình đã dùng để vẽ hôm trước lên.
Tay run run, hắn vạch ngang mặt anh một đường, rồi vạch, lại vạch, liên tục không nghỉ. Những đường than chì mới đè lên bức chân dung không thương tiếc, vạch ngang dọc như xâu xé, chia cắt bức tranh ra.
Gương mặt nhìn nghiêng tuấn mỹ kia dần dần biến mất sau những đường than đen chồng chéo lên nhau. Đường bất lực chồng lên đường tuyệt vọng, đường bế tắc xen ngang đường nuối tiếc, đường hụt hẫng chia cắt đường dằn vặt, đường đau khổ đè nén đường đắng cay,… tất cả chồng chéo nhau, phá hủy bức tranh, phá hủy món quà sinh nhật mà hắn đã tỉ mẫn chuẩn bị cho anh, phá hủy niềm tin tưởng, phá hủy tất cả…
Hắn không cần chi nữa. Không cần bất kì điều chi nữa. Hắn không tin nữa. Không tin vào bất kì điều gì nữa.
Cây than chì rơi xuống nền nhà, vỡ ra mấy mảnh. Gia Nguyên vô hồn nhìn khoảng tường vốn trắng tinh nay bị đã bôi đen ngòm. Hắn buông rèm, che khuất nó đi. Rồi hắn từ từ ngồi xuống, hai tay ôm gối, thu mình lại.
Cảm giác hệt như hắn đang sống lại những ngày trước, những ngày ngồi lặng yên giữa căn phòng tối om ở Anh. Những ngày tỉnh mê giữa cơn ác mộng chập chờn. Những ngày ngửi thấy mùi tanh tưởi ám gợi phảng phất trong không gian. Những ngày nước mắt rơi cạn, tâm hồn bầm dập, trái tim vụn vỡ…
Căn phòng tắt đèn. Tối tăm bao phủ…
Đã ba ngày nay Gia Nguyên không đi học, Tiểu Mạn gọi điện mãi nhưng hắn một cuộc cũng không nhận. Cô bé lo lắng chạy đến hỏi Hồng Quân, anh cũng chỉ ậm ừ vẻ mệt mỏi. Quân bảo : “Gia Nguyên mấy ngày nay không khỏe, cậu ấy đang có chuyện gì đó, tâm trạng không tốt nên không muốn gặp ai cả”… nhưng Tiểu Mạn vẫn thấy sốt ruột lắm, cô bé muốn gặp mặt Gia Nguyên ngay để biết hắn vẫn ổn.
Cô định sẽ đến nhà Hồng Quân thăm hắn, nhưng chưa kịp đi, Gia Nguyên đã chủ động gọi điện thoại cho cô.
- Có chuyện gì xảy ra với anh vậy Gia Nguyên? Sao mấy ngày qua anh không đến trường? Gọi điện thoại cũng không bắt máy!– Tiểu Mạn hỏi han vô cùng sốt sắng.
- Tôi xin lỗi! – Hình như Gia Nguyên bị cảm, giọng của hắn khản đặc, trầm buồn.
- Anh không sao chứ? Em đến thăm anh được không?
- Tôi không sao cả! Em đừng lo! – Gia Nguyên dịu giọng, hơi thở hắn trở nên nhẹ bẫng – Tiểu Mạn, thứ sáu này em có rảnh không?
- Thứ sáu? À… vâng, rảnh chứ! Có chuyện gì không anh?
- Đi chơi với tôi được không?
Tiểu Mạn giật mình, hai mắt tròn xoe, cô cẩn thận đưa điện thoại kề sát tai hơn, ngập ngừng hỏi hắn:
- Đi…đi…chơi?
- Không được sao?
- A! Không phải đâu! Em chỉ hơi…ngạc nhiên! Tất nhiên là được rồi!
- Vậy thứ sáu gặp em ở công viên Nam Kinh nhé?
…
Chiều thứ sáu…
Những giọt nắng cuối thu dường như được tái sinh, đong đầy hơi thở của mùa hạ rực rỡ. Từng giọt vàng óng, thơm tho, đậu trên những vòm cổ thụ, tựa như những đóa hoa ánh sáng đang duyên dáng bung nở. Âm thanh cười nói của người qua kẻ lại khiến khung cảnh trở nên rộn ràng, huyên náo.
- Gia Nguyên! Gia Nguyên! – Gia Nguyên đang lặng lẽ đứng dựa vào trụ cổng, nghe thấy tiếng gọi, liền ngẩng lên.
Một thân ảnh như chú sóc con nhanh nhẹn lao đến, ôm chầm lấy Gia Nguyên, cười ríu rít:
- Đợi em lâu không?
- Tôi mới đến thôi! – Gia Nguyên mỉm cười, bàn tay quấn gạc đưa lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
- Tay anh sao vậy? – Tiểu Mạn cau mày, nắm lấy tay hắn, lo lắng hỏi – Sao lại quấn gạc thế? Anh bị thương sao?
- Chỉ là một vết thương bé xíu thôi mà, là do tôi không cẩn thận! – Gia Nguyên nhẹ giọng trấn an. Hắn im lặng một lúc, ngắm vẻ xinh xắn của cô bé.
Trên tóc Tiểu Mạn có kẹp một chiếc kẹp hình trái táo nhỏ. Hắn để ý cô bé đã dùng nó nhiều lần, thường là vào những dịp đặc biệt. Trái táo màu xanh, trong suốt, níu lấy giọt nắng vàng, sáng óng lên rực rỡ. Gia Nguyên say mê ngắm trái táo trong veo ấy, khẽ miết nhẹ, giọng dịu dàng:
- Chiếc kẹp tóc đẹp quá!
- Anh không nhớ sao? Đây là quà anh tặng em vào lần đầu tiên hẹn hò mà! Anh tặng em đôi kẹp, một chiếc là quả táo màu xanh và một chiếc là quả táo màu đỏ…– Tiểu Mạn mỉm cười, trong đôi mắt xám tro, những đợt sóng mềm mại lan tỏa vẽ ra một thứ tình cảm trong suốt.
…
…
- Tặng em đôi kẹp tóc này! – Gia Nguyên nở nụ cười ấm áp, đặt nó vào tay cô.
Tiểu Mạn hai mắt tròn xoe, khóe miệng cong lên sung sướng:
- Tặng em sao? Đẹp quá đi!
- Em thích là được!
- Nhưng mà … tại sao nó lại có hai màu khác nhau vậy anh? Một cặp kẹp thì thường cùng màu chứ?
Gia Nguyên lấy quả táo màu xanh ra, nhẹ nhàng vén tóc mái của cô bé, kẹp lên. Anh luồn tay mình vào mái tóc nâu ngắn của Tiểu Mạn, chậm rãi vuốt:
- Bây giờ cứ dùng chiếc màu xanh này nhé!
- … - Tiểu Mạn nghiêng đầu, chớp mắt một cái vẻ không hiểu – Em không thể kẹp chiếc màu đỏ sao?
- Không phải là không thể mà là chưa thể kẹp. Bây giờ em đang là táo xanh, còn chưa thực sự trưởng thành mà!
- Vậy khi nào em mới được dùng chiếc màu đỏ đây?
Gia Nguyên mỉm cười, xoa nhẹ đầu cô:
- Khi em thực sự lớn, đứng vững vàng trên đời, “chín chắn” được như táo đỏ rồi hãy dùng nó!
- Chín chắn… như táo đỏ?
- Ừ! Lúc đỏ Tiểu Mạn của anh chắc chắn sẽ rất kiên cường, rất mạnh mẽ. Em sẽ không còn là một bé con được bảo bọc, che chở như bây giờ nữa. Em sẽ thấu hiểu được nhiều điều hơn. Biết đứng hiên ngang trước những câu hỏi của cuộc sống. Biết dạy cho nỗi đau mỉm cười. Biết cảm nhận cuộc sống bằng cả tình yêu, sự nghi ngờ, sự chính trực và sự chân thành. Ngây thơ như táo xanh cũng tốt, nhưng người ta luôn thích ăn táo đỏ hơn, bởi táo đỏ thơm hơn, ngọt hơn, chín chắn hơn. Rồi sẽ đến một ngày, em nhận ra, trên tóc em không còn là chiếc kẹp màu xanh nữa mà là chiếc màu đỏ. Anh thật mong đợi ngày đó…
…
…
Gia Nguyên cùng Tiểu Mạn đi hết cả công viên, chơi hết tất cả các trò có thể chơi, quậy phá hết mức có thể quậy. Tiểu Mạn lúc nào cũng cười, cô bé vui lắm, nét hạnh phúc sáng ngời lên trong đôi mắt xám tro trong trẻo. Ngày vui ngắn chẳng tày gan, chẳng mấy chốc, buổi chiều đầy nắng đã qua đi, hoàng hôn ráng đỏ cả bầu trời, những ngôi sao bắt đầu nhấp nháy nơi xa xôi. Màn đêm đang xuống…
Tiểu Mạn nắm tay Gia Nguyên thong dong ra cổng, đầu khẽ lắc lư, ngâm nga một ca khúc đồng dao ngọt ngào.
- Tiểu Mạn này…
- Gì vậy Gia Nguyên? – Cô bé ngẩng lên nhìn hắn, khóe môi vẫn cong cong vui vẻ.
- Em chưa bao giờ thắc mắc…tại sao mắt tôi lại có màu xanh sao? – Gia Nguyên nhìn thẳng vào mắt Tiểu Mạn, đồng tử hắn khẽ xao động, những đợt sóng xanh biếc êm dịu lan tỏa.
- Thắc mắc? A… có chứ!
- Tại sao em chưa bao giờ hỏi tôi?
- Vì…em tự lí giải được mà! – Tiểu Mạn tươi tắn, hai má ửng hồng – Cái này là do hiện tượng “Tây hóa” chứ gì? Anh qua nước ngoài hai tháng, bên ấy thiếu ánh nắng mặt trời, nên đồng tử mắt dần dần chuyển sang xanh. Nhưng mà cũng hơi lạ…đa số người ta đều mất mấy năm mới có chút xíu biểu hiện này. Còn anh…chỉ có hai tháng thôi! Chắc là do cơ địa đặc biệt phải không?
Gia Nguyên im lặng, tay hắn bất giác siết chặt lại, hơi thở trở nên nhẹ nhàng đến buồn bã:
- Em chưa bao giờ nghĩ tôi…là một người khác sao? Tôi rất khác với Gia Nguyên trước đây! Khác nhiều lắm. Tôi đánh mất mình rồi! Em có bao giờ cho rằng tôi không phải là Cao Gia Nguyên chưa?
- Em…cũng không biết nữa! – Tiểu Mạn thật thà, cô bé cúi đầu, chân khẽ đá một viên sỏi, chần chừ trả lời – Anh quá thay đổi so với trước đây, nhất là về tính cách. Giống như một con người khác vậy. Ngày xưa, anh ấm áp và dễ gần. Hiện tại, anh có chút lạnh lùng, xa cách. Nhưng … anh vẫn rất yêu thương em, anh bảo vệ em, quan tâm em chu đáo. Vậy nên … em cũng không rõ nữa! Em chỉ tin rằng người tên Cao Gia Nguyên sẽ luôn yêu thương và trân trọng em. Dù Gia Nguyên có thay đổi như thế nào thì em vẫn rất rất yêu mến!
Kỳ thật bây giờ Tiểu Mạn không biết phải nói thế nào về tình cảm cô dành cho Gia Nguyên. Hình như…nó cũng đã thay đổi rất nhiều. Cái cảm giác hồi hộp, rung động, tan chảy trước đây không còn nữa. Cảm xúc mà người ta vẫn thường gọi là “yêu đương” không còn nữa.
Tình cảm cô đối với Gia Nguyên rất khác ngày trước. Ngày xưa cô thích anh, cô yêu anh. Bây giờ, cô mất đi cái hồi hộp, rung rinh dại khờ ấy. Tuy vậy, cô cũng nhận ra càng ngày mình càng mến Gia Nguyên. Gia Nguyên xa lạ nhưng gần gũi. Gia Nguyên lạnh lùng nhưng sâu sắc. Gia Nguyên thấu hiểu những tâm tư rất đời thường của một cô gái và anh chân thành chia sẻ.
Nếu dùng từ ngữ chính xác để diễn tả nó thì cô sẽ phải dùng từ “trân quý”. Đúng vậy! Chính là nó! Gia Nguyên là người mà cô trân quý nhất. Trân trọng và quý mến, tình cảm này mỗi ngày một sâu sắc hơn…
…
Tiểu Mạn mở cửa xe taxi, quay đầu nhìn Gia Nguyên, nở một nụ cười trong ngần, thanh quý. Giọng cô bé ấm áp:
- Hôm nay em rất vui! Ước gì ngày mai, ngày mốt, ngày kia, sau này đều sẽ vui như vậy!
Rồi cô xoay người định ngồi vào xe. Nhưng bất ngờ một lực mạnh mẽ kéo cô lại, một vòng ôm phủ lên cô. Gia Nguyên ôm cô gắt gao, không gian nhỏ bé hắn tạo ra mỗi lúc một thu hẹp lại. Tiểu Mạn ngây người, cô bé nhận thấy bờ vai hắn run lên, hình như có thứ gì đó rơi xuống vai cô, nóng hổi. Gia Nguyên thì thầm, từng tiếng ngắt quãng, đắng chát:
- Tiểu Mạn nhớ này! Người Gia Nguyên trân trọng nhất là em! Người Gia Nguyên quý mến nhất là em! Em luôn quan trọng với Gia Nguyên. Không có gì thay đổi được điều đó! Tiểu Mạn, nhớ! Cao Gia Nguyên rất thích em! Em không được quên!
Xong Gia Nguyên buông cô ra, vội quay bước đi, không để cho cô thấy đôi mắt ngấn đỏ của hắn. Tiểu Mạn sửng sốt nhìn theo, bất động một hồi lâu.
…
Gia Nguyên bất lực dựa vào tường, hắn cắn môi cố ngăn tiếng nấc đang nghẹn ứ nơi cổ họng, dòng lệ đắng trào ra phủ nhòa không gian trước mắt. Từng cơn đau buốt dội lên từ trái tim. Vết thương lớn lại chồng lên vết thương nhỏ, vết thương cũ xiên ngang vết thương mới. Rớm máu…
- Xin lỗi em… Tiểu Mạn, xin lỗi…nhưng từ bây giờ trở đi…tôi sẽ xấu xa lắm, sẽ tàn nhẫn lắm…xin lỗi! Nhưng tôi không bỏ qua được…bất kì ai động đến Gia Nguyên…tôi không thể tha thứ được…kể cả em cũng vậy… Không một ai, không một ai cả… kể cả em…
Đêm…
Tiểu Mạn không ngủ được, cứ trằn trọc mãi. Gia Nguyên rốt cuộc tại sao lại nói mấy lời đó với cô? Còn dặn cô phải nhớ thật kĩ… Cô có dự cảm không lành. Biểu hiện của Gia Nguyên ban chiều rất kì lạ. Cái cảm giác ướt át, nóng hổi trên vai cô lúc đó là gì vậy?...Nước mắt chăng?
Tiểu Mạn bước xuống giường, lặng lẽ đi ra ban công. Bầu trời mờ mịt, sao không sáng, những đám mây mù tản mác, khỏa lấp vầng trăng khuyết cô độc. Một giọng nói vang lên khiến cô giật mình:
- Mạn! Sao em chưa ngủ? Có chuyện gì sao?
Cô ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng trên, bắt gặp Minh Kha đang cúi xuống, lo lắng cau mày. Cô mỉm cười, lắc đầu:
- Không có gì đâu anh … chỉ là … cảm thấy có gì đó không ổn với Gia Nguyên!
- Gia Nguyên? – Đôi mày rậm của anh lại càng nhíu chặt, giọng trầm tư – Cậu ấy có… chuyện gì sao?
- Em không biết! Nhưng ban chiều em đi chơi với Gia Nguyên, anh ấy nói mấy lời kì lạ lắm!
- Gia Nguyên nói gì với em?
- À thì… - Tiểu Mạn ngập ngừng, trong đôi mắt xám tro, những đợt sóng lo âu cuộn trào – Gia Nguyên nói em phải nhớ thật kĩ rằng em rất quan trọng với anh ấy, anh ấy rất yêu thương, trân trọng em. Không biết có phải em lầm không…nhưng mà em cảm giác như…nói ra mấy lời đó…anh ấy rất khổ sở! Hình như anh ấy…khóc…
- Không có gì đâu Mạn, em suy nghĩ quá nhiều rồi! Đi ngủ đi! Mai em còn phải đi học mà! – Minh Kha nhẹ giọng an ủi, khẽ mỉm cười.
- Vâng… - Tiểu Mạn ủ rũ quay vào trong.
Minh Kha vẫn đứng đó, hơi thở trở nên lạnh lùng. Tay nhẹ nhàng tháo kính ra, đôi mắt hiện ra sau đôi kính gọng bạc tri thức tựa hồ sâu hơn bình thường. Một màn sương dày lan tỏa trong đáy mắt tối tăm…