Say some thing I’m giving up on you
Xin em… cầu xin em… hãy nói gì đó với tôi đi!
Gia Nguyên ngủ quên trên sofa, gương mặt nhợt nhạt đến khắc khoải, đôi mày thanh khẽ cau lại mỏi mệt, một vệt nước mắt đã hanh khô, loang lổ trên má hắn. Hồng Quân tiến đến, anh nhìn hắn, trái tim bất giác se lại tê tái.
Anh có nghe chuyện lùm xùm sáng nay của Gia Nguyên và Tiểu Mạn ở trường. Người ta nói Gia Nguyên đã đối xử với Tiểu Mạn vô cùng lạnh lùng, tàn nhẫn. Còn Tiểu Mạn thì như người mất hồn, ai hỏi gì cũng không nói, chỉ biết im lặng và khóc…
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng bế Gia Nguyên trong tay. Từng bước, từng bước lên cầu thang, định mang hắn trở vào phòng, đắp chăn cẩn thận. Nhưng Gia Nguyên dường như nghe động, cựa mình tỉnh giấc. Hồng Quân hôn lên trán hắn, thì thầm:
- Em cứ ngủ đi! Em mệt rồi!
- Ừ…tôi rất mệt. Nhưng để tôi ngủ chút nữa thôi nhé! Rồi đánh thức tôi dậy…tôi muốn cùng anh đến một nơi… Tôi còn việc phải làm…
- Được! Ngủ đi! Lát nữa anh sẽ đánh thức em! Em muốn đến nơi nào anh cũng sẽ cùng em đến! – Quân đặt đầu hắn lên chiếc gối lông vũ êm ái, rồi kéo chăn lên đắp cho Gia Nguyên…
…
Chiều nhạt…
Nắng cuối ngày yếu ớt trải trên thảm cỏ xanh mượt, một vạt nắng soi xuống mặt hồ sáng lóa lên như dải kim sa. Nước hồ trong vắt, tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có một vòng tròn sóng xuất hiện, lan tỏa ra thật lớn. Những cây lộc vừng già ven hồ rũ xuống những sợi dây hoa đỏ thắm, đậm hương, đậm sắc.
Những mẩu bánh nho nhỏ được Sam thả xuống hồ, thiên nga bởi đến ăn, sải cánh rỉa lông. Đôi cánh phần phật vỗ trên mặt nước làm thu thủy xao động nhẹ nhàng. Những cái cổ trắng trẻo thật dài, mỏ ươm vàng, mắt đen tuyền óng ánh. Chúng trắng đến thuần khiết.
Thiên nhiên mang vẻ đẹp trinh khiết và đa tình.
- Chúng thật đẹp! – Hồng Quân mỉm cười, cũng bẻ một ít vụn bánh, thả xuống hồ.
- Chúng thuần khiết! – Giọng Sam rất nhẹ, tựa như hòa tan vào gió – Anh có muốn nghe một bản vĩ cầm không?
- Anh chỉ đợi có chừng ấy! - Quân chủ động đứng lên, ra xe mở cốp lấy đàn ra đưa cho cô.
- Anh muốn nghe bài gì?
- Em muốn đàn bài gì? – Quân vén một lọn tóc mai ngắn ra sau tai Sam, dịu dàng hỏi.
Sam im lặng một lúc lâu, rồi cô đặt đàn lên vai, bắt đầu kéo vỹ…
Tiếng đàn của Sam rất kì lạ, nó khác biệt so với cách chơi của những người khác. Ẩn sâu trong tiếng đàn của Sam là một cảm giác cay đắng, nó luôn có gì đó…hụt hẫng, chơi vơi. Nó làm tim người ta chùng xuống, tan ra với vô vàn cảm xúc tê tái, u buồn.
Tiếng đàn của Sam thực sự chưa bao giờ vui, nó luôn đong đầy tâm trạng. Tựa như tiếng thủ thỉ của tâm hồn, tựa như lời tâm sự của trái tim, tựa như tiếng khóc thổn thức được kìm nén, chôn sâu, thật sâu…
Sam đang chơi “Bản sonate cuối cùng”…
Kết thúc bản nhạc bằng một nốt cao vút, âm thanh tựa như vướng lại trong không gian, ngân mãi, tạo ra một khoảng trống chơi vơi không cách gì khỏa lấp, Sam hạ đàn xuống. Cô xoay người nhìn Hồng Quân, nhìn thật sâu vào đôi mắt đen của anh.
Rồi, cô bất ngờ hôn anh. Một nụ hôn tình yêu mãnh liệt, một nụ hôn của tâm tư giằng xé, một nụ hôn của Cao Khiết Sam…hôn anh đến ngạt thở vẫn không chịu buông ra. Hôn đến khi cảm nhận được vị nước mắt của chính mình lăn vào khóe miệng, tan ra nơi đầu lưỡi, nhạt thếch…
Và… cô nhẹ nhàng buông anh ra. Trong sự sững sờ của Hồng Quân, giọng cô vang lên lạnh lẽo vô cùng:
- Hồng Quân…chúng ta chia tay đi!
- Đừng nói đùa vào lúc này Sam! Anh không muốn nghe những câu nói đùa như thế! Trông giống thật lắm! - Quân mấp máy môi, gắt gao ôm lấy cô.
- Quân… chúng ta chia tay! – Sam lặp lại, từng tiếng ngắt quãng.
- Sam! Anh nói em đừng đùa nữa!
- Đùa? Anh nghĩ vậy sao? Tôi không hề nói đùa! – Sam gạt phắt tay anh ra, cô nở một nụ cười nhạt – Mọi thứ đủ lắm rồi! Dừng lại ở đây đi!
Khiết Sam là đang…thực sự yêu cầu anh chia tay? Quân bần thần, tay anh siết lấy bờ vai mảnh khảnh của cô:
- Tại sao? Tại sao lại nói mấy lời này với anh lúc này? Tại sao muốn… chia tay anh?
- Không phải muốn mà là buộc phải như vậy! – Sam bình thản trả lời.
- Em…đang nói…gì vậy?
- Tôi không muốn nói dối. Và, tôi không phải là một kẻ biết cách nói dối. Tôi không thể phủ nhận tình cảm của mình. Tôi không thể nói tôi không có chút cảm xúc gì với anh. – Từng tiếng lặng dần đi theo nhịp thở gấp khúc, hàng mi Sam thổn thức rung lên - Bởi vì tôi… thực sự rất thích anh…nếu không muốn nói là…tôi yêu anh. Tôi…đã rất tin tưởng anh, tin hơn hết mọi người. Tôi chỉ muốn chúng ta như một cặp đôi bình thường, yêu nhau bình thường, có thể nắm tay nhau đi dưới phố, có thể hằng đêm nằm nhắn tin “Chúc ngủ ngon”, có thể cùng nhau đi xem phim mỗi cuối tuần, rồi ăn thật nhiều bắp rang bơ, rồi đi xe đạp đôi quanh bờ hồ, rồi cùng nhau mặc áo đôi, đội mũ đôi… Tôi chỉ muốn thật bình thường như thế. Tôi đã muốn yêu anh thật vô tư như thế… Nhưng…tại sao anh lại làm việc đó với tôi? Tại sao anh…theo dõi tôi? Tại sao anh cản đường tôi? Tại sao anh phá hỏng kế hoạch của tôi?
- Sam…em… - Quân thảng thốt, miệng lưỡi tự dưng nghẹn đắng.
- Nói đi! Sao anh theo dõi tôi? Anh biết hết rồi… phải không?
Hôm trước vào phòng làm việc của Hồng Quân, Sam vô tình phát hiện ra một tấm ảnh rơi dưới chân bàn, khuất dưới tấm thảm lông. Tấm ảnh đó chụp… cảnh cô ở trong công viên Mê Cung. Rồi sau đó cô lén trở lại, dùng chìa khóa đa năng mở hộc bàn làm việc của anh. Sam bàng hoàng trước những tập tài liệu dày, những bức ảnh chụp cô ở tầng sáu bệnh viện Đa Khoa Nam Kinh, ở chùa Thiên Vân, ở Hỏa Đền, ở cửa sòng bài, ở nhà thờ Thiên Chúa giáo Tô Châu… không sót một nơi nào hết. Tài liệu về cô xếp đầy ngăn tủ của anh. Giờ giấc hành động của cô. Kế hoạch chi tiết của cô…
Đó là lí do mà anh chưa bao giờ hỏi Sam: “Tại sao em lại giả thành Cao Gia Nguyên? Mục đích em làm vậy là gì?”. Đó là lí do mà anh luôn xuất hiện đúng những lúc cô nguy hiểm, quẫn bách. Cứ lặp đi lặp lại, đến nỗi không thể xem là tình cờ được. Đó là lí do mà cho dù cô đã ngắt hết mọi thiết bị định vị, cuối cùng anh vẫn truy ra cô bằng địa chỉ IP nhấp nháy đầy nghi hoặc trên máy GPS…
Anh đã biết hết tất cả rồi, biết cái chết kinh hoàng của người đó, biết kế hoạch trả thù của cô, từng li từng tí một, anh đều biết cả.
Biết có nghĩa là sẽ hiểu cô làm gì tiếp theo, sẽ đoán được dự định của cô, sẽ cản trở cô, sẽ lao đầu vào lửa theo cô, sẽ gặp nguy hiểm vì cô, và có thể… mất mạng vì cô…
- Nói đi! Tại sao anh lại theo dõi tôi? Tại sao lại có được những thông tin bí mật của tôi? Tại sao lại biết được những điều tôi sắp làm?– Sam gầm lên, trong đôi mắt trăng khuyết đang mở to, những đợt sóng thần cuộn lên dữ dội.
- Anh… - Quân bần thần nhìn cô, anh mấp máy môi – Anh chỉ là…muốn bảo vệ em …khỏi nguy hiểm…
- Tại sao anh làm được điều đó?
- Anh… nhờ vào Jang Brown…
- Jang? – Sam sững sờ - Anh quen Jang? Hacker Jang Brown?
- Anh … từng học trung học cơ sở tại Anh Quốc. Jang là bạn cùng phòng kí túc. Cậu ấy học dưới anh ba lớp. Là đàn em…rất thân!
- Jang đã nói cho anh biết những gì? Jang đã nói cho anh biết ai là người giết anh trai tôi chưa? Jang nói anh trai tôi đã chết như thế nào chưa? Jang đã nói tại sao Gia Nguyên bị giết chưa?– Sam cau mày, mắt cay xè.
- Cậu ấy…không hề nói với anh điều đó! Cậu ấy chỉ cho anh biết về em…
Sam khẽ lắc đầu, cô hoang mang lùi lại:
- Không… Quân… chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa! Anh không được gặp tôi nữa! Chúng ta phải…
- Anh phải bảo vệ em! – Quân ngắt ngang lời Sam, anh giằng lấy tay cô, không cho cô rời đi – Anh không thể làm ngơ được! Mọi chuyện của em, anh tuyệt đối không thể dửng dưng được!
- Anh biết mà Quân! – Sam lắc đầu, môi cô run rẩy – Anh biết anh sẽ ngăn cản tôi trả thù mà! Anh biết anh sẽ không để tôi làm những việc tiếp theo mà!
- Phải! Anh sẽ làm thế! Anh sẽ không cho em lao đầu vào lửa! Anh sẽ không để em tìm đến nguy hiểm! Anh sẽ không để em tự hủy hoại bản thân mình! – Hồng Quân gằn giọng – Anh sẽ cản trở em! Bằng mọi giá! Bằng mạng sống của anh! Anh không cần gì cả! Anh chỉ cần em an toàn!
Sam cười cuồng dại, nước mắt dồn nén như trái chanh bị bóp mạnh, bật ra tức tưởi, cô như muốn thét lên:
- Vậy anh cũng biết Cao Gia Nguyên có ý nghĩa như thế nào với tôi đúng không? Anh có biết tôi xem Cao Gia Nguyên quan trọng ra sao không? Nghe đây Đỗ Hồng Quân! Nghe cho kĩ đây! Anh trai của tôi quan - trọng – hơn - tất - cả! Quan trọng hơn anh vạn lần! Quan trọng hơn bản thân tôi cả vạn lần! Tôi đây thà được chết đi chứ không bao giờ muốn anh ấy bị thương! Tôi thà để mình chết đi chứ không bao giờ muốn anh ấy biến mất! Người nên chết đáng ra là tôi này! Anh có biết tôi muốn vào vị trí của Gia Nguyên chừng nào không? Anh có biết tôi muốn biến mất thay anh ấy chừng nào không? Người nên biến mất lẽ ra là tôi! Là TÔI chứ không phải GIA NGUYÊN! Gia Nguyên oan ức! Gia Nguyên của tôi chịu oan ức! Anh ấy vô tội! Anh ấy rất hiền lành! Anh ấy không làm hại đến ai cả! Anh ấy đã rất oan ức! Quân, anh không hiểu sao? Hả?
- Sam… để công lý giải quyết! Để pháp luật giải quyết! Em đừng như vậy nữa! Pháp luật và công lý sẽ đòi lại công bằng cho Gia Nguyên!
- Có thứ gọi là công lý sao? Có thứ gọi là pháp luật sao? Có thứ gọi là công bằng sao? Vậy anh nói xem! Gia Nguyên của tôi tại sao lại bị giết? Gia Nguyên của tôi tại sao lại bị truy sát? Gia Nguyên của tôi bị bắn vào đầu đấy! Ở đây này! Cả tim nữa! Anh ấy đã chết trong vũng máu tanh tưởi của chính mình đấy! Công lý đâu? Pháp luật đâu? Nói công lý, pháp luật trả lại Gia Nguyên cho tôi đi! Nói nó trả lại anh trai cho tôi đi! Đời tôi chỉ cần có Gia Nguyên! Trả lại đi! – Sam run rẩy, từng tiếng đứt quãng trong đau khổ tột cùng, những đường tơ máu vằn lên đỏ thẫm cả đồng tử mắt.
- Sam à…Anh…
- Đủ rồi! Tôi không muốn nghe gì nữa! Tôi phải trả thù cho Gia Nguyên! Tôi phải giết chết kẻ đã hại Gia Nguyên! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ! Không- bao – giờ!... Anh nghe cho rõ đây Đỗ Hồng Quân! Bất kì ai cản trở tôi đều sẽ trở thành KẺ THÙ của tôi! Không có một ngoại lệ nào! Kể cả anh cũng vậy! Chấm dứt ngay đi! Đừng gặp mặt tôi nữa! Tôi không muốn chúng ta trở thành thù địch. Nếu anh còn cản trở tôi lần nữa…Tôi… sẽ giết cả anh! Chia tay với tôi ngay đi! Mặc kệ tôi đi! Đừng quan tâm đến tôi nữa! Quên tôi đi! Quên tất cả đi!– Sam đau đớn gào lên như một con thú bị trọng thương. Cô vùng mạnh ra khỏi tay Quân…
Ở gần cô anh sẽ gặp nguy hiểm, kẻ như cô không đáng để anh khổ tâm. Quên cô đi! Quên người tên Cao Khiết Sam đi! Anh không thể vì cô mà lao đầu vào lửa được. Cô không thể làm tổn thương anh thêm nữa. Đủ lắm rồi…Cuộc đời của anh rất thẳng, rất đẹp, rất tươi sáng. Cô sẽ không để mình làm hại anh, sẽ không bẻ cong cuộc đời của anh. Cô không đáng để anh hi sinh nhiều thứ như vậy. Không đáng một chút nào!
Cô sẽ không bao giờ để một kẻ đê tiện như mình chạm đến sự sống của anh. Cô sẽ không bao giờ để bản thân tồi tệ này làm sinh mệnh anh nguy hiểm.
Sam guồng chân chạy đi, lao đầu chạy mãi, chạy mãi, bỏ lại sau lưng tiếng gọi khốn khổ, đau đớn của Hồng Quân, bỏ lại vòng tay anh lạc lõng, chơi vơi, bỏ lại anh đứng cô độc giữa bao người.
Anh chỉ muốn bảo vệ cô. Cả đời này chỉ muốn bảo vệ cô. Chỉ vậy thôi…cũng không được sao? Ước muốn của anh chỉ vậy thôi… cũng không được sao? Anh sinh ra để làm gì, cuộc đời anh còn có nghĩa lý gì… khi để cô vụt mất khỏi tầm tay mình?
Chân đột nhiên không còn sức, Quân khuỵu xuống, đôi mắt vô hồn đuổi theo bóng lưng hao gầy đang khuất dần sau những người khác. Tim thắt lại đau đến không chịu nổi. Một nỗi đau cồn cào, thông thống theo máu lan tỏa khắp mọi ngóc ngách cơ thể. Tâm hồn đột nhiên cô đơn, trống trải vô cùng. Rất đau…
…
Tại một quán cà phê sách gần đó, người ta đang mở ca khúc “Say something”. Âm nhạc từng nốt du dương, ngân vọng trong không gian vô tận, phủ lên tầng không sự tê tái, bàng bạc đau thương…
Tiếng đệm piano của Ian Axel chậm rãi như từng giọt nước rơi lên chiếc lá rồi nhỏ xuống mặt hồ phẳng lặng. Christina hát nhẹ như hơi thở, rồi da diết nghẹn ngào, như có như không, đang rơi lệ.
“Xin hãy nói gì đó, anh đang mất dần hi vọng ở em
Anh sẽ là người ở bên nếu em cần
Đáng lẽ anh sẽ theo em tới bất cứ nơi đâu
Xin hãy nói gì đó, anh đang mất dần hi vọng ở em
Và anh thấy bản thân thật nhỏ bé
Tất cả đều vượt quá sức lực của anh
Anh chẳng hiểu rõ bất cứ điều gì
Và anh sẽ sảy chân và vấp ngã
Anh vẫn đang học cách yêu thương
Mới chỉ như đứa trẻ biết bò
Xin hãy nói gì đó, anh đang mất dần hi vọng ở em
Xin lỗi vì anh chẳng thể tới bên em nữa
Đáng lẽ anh sẽ theo em tới bất cứ nơi đâu
Xin hãy nói gì đó, anh đang mất dần hi vọng ở em
Và anh sẽ bất chấp lòng tự trọng
Em là người duy nhất anh yêu
Anh…đang nói lời từ biệt…
Nói gì đi, khi em sắp rời xa anh rồi…”
“Tình cảm đổ vỡ luôn là một điều khó khăn với bất cứ ai. Thế nhưng đâu là thời khắc mà nỗi đau đẩy đến tột cùng trong sự tan vỡ đó?
Không phải lúc mâu thuẫn kịch liệt khi mà sự thù ghét hằn lên trong đôi mắt và từng lời lẽ cay độc chì chiết xối xả từ miệng của hai người từng yêu nhau. Không là giây phút lạnh lùng coi nhau như hai kẻ xa lạ. Cũng chẳng phải cái lúc cay đắng nhận ra người kia đã thương nhớ hình bóng khác.
Mà có lẽ, chính là khi anh và cô quyết định từ bỏ mối quan hệ yêu thương đó, rời bỏ thế giới chung mà hai người từng chia sẻ. Bởi có từ bỏ nghĩa là đã từng cố gắng, nhưng rốt cục không thể chiến thắng được số phận. Hai người vĩnh viễn không thể ở bên nhau được nữa. Mỗi người trở về với thế giới riêng của mình, nơi đã mang nhiều nỗi đau, sợ hãi, tự ti và bất mãn.
Có phải người ta đau khổ khi chia tay chỉ bởi vì không còn nhau nữa? Từ bỏ một người khi vẫn còn yêu là một quyết định tuyệt vọng, khi không còn ai hay chuyện gì để mà đổ lỗi, không còn lý do ngoại cảnh nào để mà bấu víu. Thẳm sâu trong nỗi đau này là sự cô đơn, bất lực và trống rỗng khi thế giới ấm áp mà hai người họ cố gắng xây dựng và vun vén trước đó đã sụp đổ. Hay nói khác đi, cả anh và cô đều đã bị từ chối, mọi cố gắng đều không được công nhận, họ thấy mình run rẩy, nhỏ bé và hèn mọn.
Một lời từ biệt hay cũng chính là lời cầu xin yếu ớt nhưng thống thiết nhất của một người đang sắp mất đi tất cả, cầu khẩn để được nghe thấy một cái gì đó giống như lời hồi đáp; đặt tất cả những gì còn lại là tình yêu và con người mình để mong có một hi vọng nhỏ nhoi để bấu víu…”
“Nói gì đi, khi em sắp rời xa anh rồi…”
Không có lời đáp trả nào cả, không còn một hi vọng nào để bấu víu cả. Chỉ còn lại sự cô đơn. Chỉ còn một mình…
Thượng Đế trêu ngươi. Thượng Đế trêu người.
…
Lần đầu tiên trong đời, anh nhận ra…nước mắt đắng biết nhường nào…
Mượn ý tứ của một bài báo cảm nhận về ca khúc “Say some thing”.