Vai Diễn Định Mệnh

Ba tiếng đồng hồ trước, Gia Nguyên cài đặt trong điện thoại của mình chế độ gửi tin nhắn hẹn giờ. Lúc này là thời điểm tin được gửi đi.

Tiểu Mạn thẫn thờ ngồi trên chiếc xích đu trắng, đôi chân thon gầy khẽ khàng đung đưa, mái tóc ngắn bị gió đêm luồn vào, làm lộn xộn hết cả nếp. Mấy ngày nay cô bé cứ như người mất hồn, ai hỏi gì cũng không hé răng nửa lời, không ăn uống, không nói chuyện, trở nên nhợt nhạt và trầm tính hẳn đi.
Ting! – Chiếc điện thoại bên cạnh vang lên âm báo tin nhắn. Tiểu Mạn mệt mỏi quay sang, hững hờ liếc qua màn hình điện thoại rực sáng. Nhưng, đôi mắt xám tro bất giác mở to, thâu gọn biểu tượng tin nhắn kia, cô chụp lấy điện thoại, bờ môi nhỏ khẽ mấp máy trong sửng sốt:
- Tin nhắn của… Gia Nguyên?

Jully đang chống cằm ngồi đợi ly cà phê của mình được mang ra. Ting! – Âm tin nhắn vang lên. Cô cầm điện thoại, đôi mày lá liễu khẽ cau lại: “Message of SAM”.

Điện thoại của Hải Đăng rùng một cái rồi hiển thị đã nhận một tin nhắn mới. “ From: Sam - To: Me”

Aiden đang chăm chú nghiên cứu tài liệu cho buổi thuyết trình ngày mai. Chiếc điện thoại cảm ứng trên bàn bất chợt rung lên. Tin nhắn mới?
Ông bật máy, là tin nhắn của con gái?

- Tại sao đến lúc này vẫn chưa tìm được người cơ chứ? Mấy người làm ăn kiểu đó sao? Có xới cả thành phố này lên cũng phải tìm cho ra! Nếu không làm ra hồn thì đừng – trách - tôi! – Hồng Quân phẫn nộ gầm lên trong điện thoại. Anh dập máy, kích động đập mạnh tay lên vô lăng xe, rồi khổ sở vò đầu.
Anh không tìm được Sam, không cách gì liên lạc với cô ấy, không cách gì biết được cô ấy ở đâu. Anh cảm thấy bất an và tuyệt vọng vô cùng. Sam đang ở đâu? Cô ấy có thể ở đâu được? Xung quanh Sam luôn ẩn tàng nguy hiểm, không thể để cô ấy một mình!
Ting! – Điện thoại của anh đổ một hồi chuông nhỏ. Hồng Quân cau mày quay sang. Ngay lập tức, hai mắt anh mở to bần thần: “ Tin nhắn mới – SAM”.
“ From: Gia Nguyên – To: Tiểu Mạn.
Mạn à, lúc em đọc những dòng này thì chắc rằng tôi đã không còn tồn tại nữa. Đừng vội kích động! Em cần phải thật bình tĩnh để nghe tôi nói chuyện này. Hứa với tôi, phải thật bình tĩnh nhé! Tôi sẽ không nói nhiều đâu, tôi chỉ nói những gì tôi cho là cần thiết nhất với em thôi. Nghe Mạn nhé…
Sự thật là Cao Gia Nguyên đã mất từ một năm trước rồi. Người bên cạnh em từ đó đến giờ không phải Gia Nguyên đâu. Gia Nguyên đã bị giết một cách tàn nhẫn và đau đớn, Gia Nguyên đã bị truy sát đến tận cùng!
Tại sao ư? Vì anh ấy biết một bí mật không nên biết. Anh ấy bị buộc phải im lặng mãi mãi để bí mật ấy không lộ ra ngoài.
Và người giết anh ấy không ai khác chính là… BỐ VÀ ANH TRAI CỦA EM!
Tôi trở lại chính là để trả thù cho Gia Nguyên. Tôi muốn đòi lại công bằng cho anh ấy.
Em nghĩ tôi đang nói đùa chứ gì? Sao có thể đem chuyện như thế này ra đùa hả Mạn? Tôi không đùa đâu, tôi đang nói sự thật cho em, tôi đang căng thẳng và nghiêm túc hết mức có thể. Bố em và Kha đã giết Gia Nguyên. Tôi- không- nói- dối!
Em có còn nhớ tôi từng hỏi em về màu mắt của tôi không? Em bảo em không thắc mắc là vì em có thể tự lí giải được. Em bảo đó là do hiện tượng Tây Hóa, thiếu ánh nắng mặt trời. Mạn ngốc quá! Sao em không nghĩ tôi là một kẻ khác? Sao em không nghi ngờ tôi là kẻ giả mạo? Sao em lại tin tưởng tôi đến thế?
Niềm tin em dành cho tôi chẳng khác gì cách tôi tin anh trai em cả. Em rất tin tôi, tôi rất tin Minh Kha. Để rồi tất cả chúng ta đều bị lừa dối. Nếu là người khác, chắc họ sẽ cố giấu em sự thật này, họ sẽ cố để em không biết gì, để em khỏi chịu tổn thương. Nhưng tôi không phải là người khác, tôi muốn em biết sự thật. Tôi muốn em trưởng thành. Em phải trưởng thành Mạn à! Dù có đau đớn đến không chịu nổi, dù có tổn thương đến mức vượt quá giới hạn của mình thì cũng phải trưởng thành!
Cuộc sống không chỉ có màu hồng, từ trước đến giờ em được bảo bọc quá kĩ càng, em được chăm sóc bằng tất cả sự yêu thương từ mọi người xung quanh, từ gia đình em, từ anh trai em, từ bố em, nên em mới là kẻ thiệt thòi nhất. Em quá ngây thơ và trong sáng, quá dễ đặt trọn niềm tin tưởng của mình vào ai đó, giống như một cây non yếu ớt mà bão tố cuộc đời có thể vùi dập, quăng quận không thương tiếc. Tiểu Mạn bé nhỏ, Tiểu Mạn vô tư, Tiểu Mạn thánh thiện, chính vì vậy, em sẽ là người phải chịu đả kích nhiều hơn bất kì ai. Em chính là người tổn thương và đau đớn hơn bất kì ai.
Tôi sợ em sẽ không chịu nổi cú sốc này nên phải để cho em chịu tổn thương trước. Tôi muốn em làm quen với những nỗi đau lớn hơn nỗi đau tình cảm tan vỡ. Tôi đã tàn nhẫn gạt bỏ em ra trước mặt mọi người, sỉ nhục em, để Thục Nhi rêu rao những tin đồn không tốt về em. Tôi cố tình đẩy cho em ngã, để em tự học cách đứng dậy. Mạn, ngã đau lắm phải không? Ghét tôi lắm phải không? Ừ, ghét tôi cũng được, tôi quen bị người ta ghét rồi! *cười hiền*
Để trở thành một hòn sỏi láng mịn thì trước hết tảng đá khổng lồ trên núi phải chịu ánh mặt trời nung đốt hàng năm trời, bỏng rát đến nứt vỡ ra. Để được hồi sinh và sống thêm ba mươi năm, chim ưng phải trải qua một quá trình lột xác đau đớn, tưởng chết đi được. Ở trường học, em được dạy một bài học rồi làm bài kiểm tra, còn ở cuộc sống này, em biết đấy, phải làm bài kiểm tra trước rồi mới có được bài học xương máu ình. Có đau mới có lớn. Tôi đã đau, và tôi gục ngã, không cách gì đứng dậy được. Tôi hy vọng em không bao giờ lặp lại vết xe đổ này. Cuộc đời tôi thất bại, tôi là kẻ thất bại. Còn em, em không phải là kẻ thất bại. Em là niềm hy vọng cuối cùng.
Mạn này, tôi rất muốn xoa đầu em, tôi rất muốn nhìn thấy đôi mắt xám tro trong suốt của em. Tôi có thể soi thấy mình trong đôi mắt em, và tôi thích điều đó vô cùng. Tiểu Mạn là cô bé mà tôi trân trọng nhất, yêu quý nhất trên đời. Tiểu Mạn là cô bé có nụ cười trong trẻo nhất tôi từng thấy. Tiểu Mạn rất đáng yêu!
Gia Nguyên có ghi trong nhật kí của anh ấy rằng: “ Mình tin Sam nhỏ cũng sẽ rất quý Tiểu Mạn. Tiểu Mạn đáng yêu mà. Hai người sẽ rất hợp nhau!”
Đúng vậy, Tiểu Mạn thực sự rất đáng yêu, cứ muốn thấy cái dáng bé nhỏ của em đứng trước cửa lớp học, cứ muốn nghe thấy giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc của em mãi thôi.
Tiểu Mạn, trời lạnh rồi, nhớ mặc áo ấm nhé! Đừng chỉ khoác áo dạ phong phanh, sẽ bị cảm đó! Tiểu Mạn, nhớ đừng bỏ bữa sáng nữa nhé! Dạ dày sẽ khó chịu! Tiểu Mạn, nhớ đừng nghiên cứu luận án quá khuya nhé! Sẽ không tốt cho sức khỏe đâu! Trời mùa đông rất hay mưa, đi học nhớ đem ô theo, Mạn nhé! Đừng để mình bị ướt…
Tự chăm sóc bản thân mình cũng là một cách giúp em trưởng thành. Quên tôi đi cũng là một cách giúp em thoải mái. Nhưng em phải nhớ em là cô gái mà Gia Nguyên trân quý nhất, yêu mến nhất. Nhớ kĩ tình cảm của Gia Nguyên và trân trọng nó nha Mạn!
Tôi hình như nói nhiều quá rồi. Cho tôi nói thêm một câu nữa thôi:
“Dương Tiểu Mạn, bảo trọng!”
Chờ đến ngày trên tóc em là chiếc kẹp quả táo màu đỏ,
Em gái song sinh của Gia Nguyên – Cao Khiết Sam.”
“From: Sam – To: Jully
Mommy à! Muốn ăn bánh bông lan quá! Nhưng mà phải làm sao đây? Chết rồi thì làm sao ăn được?
Cô bạn thân của tớ, gà mẹ của tớ, tóc cậu có thể nhờ người khác tết được không? Tớ bận đi với Gia Nguyên rồi, không ở bên tết tóc cho cậu được nữa đâu!
Jully rất mạnh mẽ, sẽ không vì đứa bạn tồi này mà khóc lóc gì đâu. Tớ tin vậy. Tớ đi mất thì cậu rảnh tay rảnh chân hơn mà, bởi vậy phải cảm ơn tớ nha! Sẽ không còn con nhóc nào đó suốt ngày bám theo cậu như cái đuôi để đòi ăn bánh táo. Sẽ không còn đứa rỗi hơi nào đó ném bóng rổ vào đầu cậu. Sẽ không còn nhỏ bạn điên khùng nào đó toàn lôi cậu ra tâm sự nửa đêm khiến cậu mất ngủ đến mức hai mắt thâm quần như gấu trúc.
Jully sẽ cưới một người chồng yêu thương mình, sẽ có những đứa con xinh xắn. Tớ sẽ không làm vướng tay chân mommy tớ nữa đâu!
Thơm một cái lên má phải cậu, thơm thêm một cái lên má trái cậu.
Sống tốt nha gà mẹ của tớ! Yêu cậu nhất!”
“From: Sam – To: Hải Đăng.
Đệ tử của mình, từ nay không được sai vặt cậu nữa rồi. Đánh giá một chút về đệ tử: đẹp trai này, chơi thể thao giỏi này, đào hoa này, giỏi cưa gái này,… à, còn nữa, hay đánh lên đầu mình này. *Đáng ghét*
Đăng à, cậu tốt lắm! Chiều chuộng, yêu thương mình nhiều lắm! Có cảm giác cậu đang cosplay Gia Nguyên nha! Nhưng mà “Gia Nguyên phiên bản mới” này chẳng dịu dàng chút nào, toàn đánh bổ lên đầu mình. *Đánh lại một cái*
Đó là đang nói chuyện với Trần Hải Đăng, giờ mới chuyển qua nói chuyện với siêu Hacker Jang Brown này! *e hèm! Đổi giọng*
Jang à, mật thư khó quá! Bữa sau mà còn muốn chơi trò mèo vờn chuột với ai khác thì làm ơn nhẹ tay chút đi! Vét hết chất xám của người ta đấy à?
Đùa thôi! Anh thật sự rất tài năng, tôi ngả mũ kính phục đấy!
Jang, cám ơn nhé! Anh giúp tôi tìm ra sự thật, giúp tôi chuẩn bị tâm lí, bảo vệ tôi khỏi nguy hiểm. Làm việc không có lương vậy chắc oán tôi lắm phải không? Ai bảo anh dài tay làm gì! Cái đồ ăn no rửng mỡ! *cười đểu*
Cưa các cô gái thành công hết nhé!
Rất hâm mộ bộ não của anh,
Sam.”
“From: Sam – To: Aiden.
Bố à, chắc nhận được tin nhắn này bố ngạc nhiên lắm, bởi từ trước đến giờ con có bao giờ nhắn tin cho bố đâu, toàn gọi điện thoại thôi. Con rất nhớ giọng nói của bố, trầm trầm và ấm áp, luôn cho con cảm giác an toàn. Nhưng xem ra giờ thì con chẳng thể nghe nó được nữa rồi.
Bố ơi, con sẽ biến mất!
Hai bố con mình đã ở bên nhau một thời gian thật dài bố ha? Kiến trúc sư đại tài của con, giáo sư biểu tượng học nổi tiếng của con, sao con lại may mắn được làm con gái của bố chứ?
A… con biết rồi, là do bố trước đây rất yêu mẹ, nhưng mẹ lại kết hôn với bố con, nên bố mới chấp nhận rút lui trong thầm lặng chứ gì? Bố yêu thương con trước hết là vì con giống hệt mẹ đúng không? Những bộ váy đầm trắng bố gửi đến cô nhi viện cho con trước đây đều là áo của mẹ con lúc nhỏ phải không? Con hiểu chứ ạ, nhưng mà dù bố có yêu thương con vì lí do gì đi nữa thì tình cảm bố dành để nuôi nấng con vẫn tuyệt vời không gì có thể phủ nhận được. Và con trân trọng nó vô cùng. Ôm bố một cái, hôn lên má bố một cái. Bố phải giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé!
Con là đứa bất hiếu. Xin lỗi vì con đã không giữ lời hứa với bố. Nhưng con sẽ không xin bố tha thứ đâu, bởi vì con cảm thấy không hối hận về quyết định của mình. Bố biết mà, cái chết của Gia Nguyên khiến con đau đến mức có thể tự sát bất cứ lúc nào, con tiếp tục tồn tại chỉ là để trả thù cho anh ấy thôi. Mục đích sống tiếp của con chỉ có vậy thôi. Mọi thứ xong rồi thì phải tự đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình, bố nhỉ?
Cám ơn bố nhiều lắm, cám ơn về tất cả. Hôn lên má bố. Yêu bố.
Con gái”.
“From: Sam – To: Hồng Quân
Quân kia! Lại đang vùi đầu vào việc tìm em phải không? Suốt ngày tìm em không mệt à? Thôi, anh đừng tìm nữa! Em trốn rồi, em sẽ không xuất hiện nữa đâu, anh tìm không ra đâu, đừng tìm nữa nha! Giờ này chắc em đã thành bụi rồi. BÙM! – nổ tung một cái. Quân, em biến mất đây. Bốc hơi khỏi cuộc đời anh luôn! Vĩnh viễn!
Quân, biết tại sao em đòi chia tay không? Ai bảo anh tốt quá làm gì? Ai bảo anh lo lắng cho em quá làm gì? Em không cho anh tốt với em nữa, không cho anh vì em mà lo lắng nữa đâu. Anh đang lãng phí cuộc đời mình đấy. Tình cảm của anh nặng quá, em không ôm nổi. Tình cảm của anh sâu sắc quá, em không đi hết. Em không xứng với anh. Em chẳng có gì để đáp trả anh cả, bởi vậy anh cứ khiến em cảm thấy mắc nợ anh thật nhiều. Nợ nần chồng chất, em không trả nổi. Bởi vậy em phải quỵt thôi.
Quân *xoa xoa hai má* , cười lên cái coi! Quân *nhéo tai*, anh đừng buồn nhé! Em không đáng để anh buồn đâu! Quân *vò tóc*, đàn ông con trai không được khóc vì thất tình! Anh rất mạnh mẽ mà, anh sẽ vượt qua thôi! Anh biết không, Đỗ Hồng Quân chỉ hợp với thần thái lạnh lùng, đĩnh đạc, mạnh mẽ thôi! Đừng buồn, đừng đau vì em. Bất cứ thứ gì liên quan đến em, đừng nhớ!
Quân bảnh bao này, tài năng này, fan girl xếp hàng rồng rắn. Chọn một cô trong số đó để quan tâm, yêu thương đi! Em là người xấu, đừng cố chấp yêu em như vậy. Anh thấy đấy, cuối cùng cũng là em “đá” anh, em “quỵt” anh mà. Em là người xấu. Bởi vậy đem tình cảm của chúng ta bỏ hộp cất đi nha! Tìm cô gái nào yêu anh, có thể lắng nghe và chia sẻ mọi việc với anh ấy.
Quân, cám ơn vì đã yêu em, mở cửa trái tim em. Cám ơn vì đã cho em mượn bờ vai để dựa dẫm. Cám ơn vì đã chăm em uống sữa và ăn súp. Cám ơn vì đã dạy em vẽ. Cám ơn vì đã cho em mượn cả tầng hai để quậy phá. Cám ơn vì đã dẫn em đi chơi. Cám ơn vì đã ôm em và đi bên cạnh em. Cám ơn anh nhiều thứ lắm, nhiều lắm, em kể không hết!
Quân, *xích lại gần anh một chút*, nhắm mắt lại coi! *hôn lên trán anh một cái*.
Bye bye Quân, Gia Nguyên gọi em rồi. Không gặp lại nhé! Vĩnh biệt nhé! *hôn anh thêm cái nữa*
Sam Ngố.
Tái bút: Em yêu anh.“

Còn lời chia tay nào tàn nhẫn hơn chăng? Còn lời vĩnh biệt nào khổ sở hơn chăng? Còn lời chối từ nào đau đớn hơn chăng?
Nhẹ nhàng quá, vui vẻ quá, ấm áp quá… nhưng… làm tổn thương tất cả mọi người. Sam quả thật quá tàn nhẫn. Sam ác quá. Sam ác quá…
Hồng Quân bần thần nhìn vào màn hình điện thoại, cố đọc từng con chữ đang nhòe đi nơi đáy võng mạc, bờ môi run lên tím tái:
- Không… Không… Sam… em không thể làm thế! Đừng đối xử với anh như thế!

Màn hình LED lớn trên phố đang chiếu một đoạn phóng sự. Quang cảnh trong đó hết sức hỗn loạn, có rất nhiều kí giả, phóng viên, có rất nhiều cứu hộ. Một nữ phóng viên đứng trước đống hoang tàn, đổ nát, căng thẳng bình luận:
“Vâng, thưa quý vị, chúng tôi đang có mặt tại hiện trường một vụ nổ lớn ở phía nam thành phố Nam Kinh. Người ta vẫn chưa xác định được nguyên nhân chính dẫn đến vụ nổ. Nhưng, để khiến cho tòa nhà lớn này sụp đổ hoàn toàn như vậy thì chỉ có thể do chấn động mạnh trên 7 độ Richter. Nếu không phải do động đất thì giả thuyết hợp lí nhất đó là bị đánh bom. Hiện tại, có rất nhiều người bị thiệt mạng đã được đem ra ngoài. Phía cảnh sát đang tiến hành điều tra sâu hơn, người ta dự đoán bên dưới lòng đất còn có tầng hầm…”

“Em trốn rồi, em sẽ không xuất hiện nữa đâu, anh tìm không ra đâu, đừng tìm nữa nha! Giờ này chắc em đã thành bụi rồi. BÙM! – nổ tung một cái. Quân, em biến mất đây. Bốc hơi khỏi cuộc đời anh luôn! Vĩnh viễn!”
Nổ tung?
Bụi?
Bốc hơi?
Một tiếng nổ oanh tạc trời đất vang lên trong đầu, Quân khe khẽ lắc đầu, kinh hoàng nhìn vào hình ảnh điêu linh, hoang tàn đó. Không thể nào… Sam của anh… không thể nào…

Chiếc mui trần bạc xé gió lao đi, điên cuồng lạng lách trên đường phố tấp nập xe cộ. Trời bắt đầu đổ mưa lớn. Từng giọt nặng trĩu, lạnh ngắt tạt vào mặt người ta tê điếng. Mưa rồi. Mưa phủ nhòa mọi thứ trước mắt. Mưa trắng xóa nuốt chửng lấy người thanh niên đang hoảng loạn đạp ga. Như một người điên, Hồng Quân đi tìm Sam. Như một người điên, anh vùi mình vào làn mưa lạnh lẽo. Chiếc xe xẻ nát không gian phố xá ồn ào kia, điên loạn gầm rú. Tiếng bánh xe lấn át, lách lạng chói tai. Đỗ Hồng Quân dường như mất hết lí trí rồi…

Tại nơi xảy ra vụ nổ…
Người ta vây đến chật kín. Không gian hết sức ồn ào, bát nháo. Những ánh đèn cứu hộ xoay vần, lòe đỏ, nhức nhối. Vô cùng loạn, vô cùng hỗn tạp.
Nhân viên cứu hộ đưa những thi thể bị thiêu cháy và bị đè nát ra ngoài. Máu me, bầm dập, tanh tưởi và khét. Một cảm giác buồn nôn cuộn trào lên tận cổ họng.
Hồng Quân như người mất hồn, từng bước đờ đẫn tiến vào hiện trường. Khung cảnh trước mắt nhập nhòe, mọi thứ bỗng trở nên không thực. Âm thanh từ ồn ào, hỗn tạp chuyển thành lùng bùng, xa xăm. Mặt đất dường như ngả nghiêng, anh cảm thấy thân thể mất đi trọng lực, chao đảo…
Một đống cốt thép bê tông vụn vỡ, những trụ sắt lăn lóc, gạch đá ngổn ngang, mặt đất hõm xuống một hố sâu hun hút, mịt mù khói bụi, hơi nóng xộc lên hừng hực. Sập nát. Hoang tàn. Đổ vỡ. Điêu linh.
Không còn chút gì gọi là sự sống. Chết chóc bao phủ…
Sam của anh… Sam của anh…
- KHÔNG! KHÔNG ĐƯỢC! – Quân kinh hoàng gào lên, xô mạnh những người chắn đường mình ra, anh như một mũi tên lao thẳng vào trong đống đổ nát đó.
Tay chân anh run lên bần bật, Quân điên cuồng đào bới đống gạch đá khổng lồ kia, đôi mắt đen mở to hãi hùng, môi anh run rẩy bật ra những âm thanh ngắt quãng:
- Sam! Em đâu rồi! Em đâu? Cao – Khiết – Sam! Trả lời anh! Em đâu rồi?
Những mảnh sắt nhọn đâm vào tay anh, gạch vụn sắc cứa vào tay anh, kính vỡ cắt vào tay anh. Máu tuôn ra, bỏng rát. Hơi khói làm mắt anh nhòe đi. Sức nóng làm lồng ngực anh ép lại, phổi anh co rút vì thiếu hụt dưỡng khí. Nhưng Hồng Quân không một chút bận tâm. Đôi mắt hoang mang của anh cố tìm kiếm một thứ vô định. Hai tay đau đớn đào xới những mảnh vỡ điêu tàn…
Sam của anh ở đâu? Cô ấy ở đâu rồi?
Những người cứu hộ lao vào cản anh lại, họ kéo anh ra ngoài. Nhưng Hồng Quân như con thú bị dồn vào đường cùng, trở nên vô cùng hung hãn. Anh vùng vẫy, anh gạt họ ra, cố chấp bấu víu vào tia hy vọng cuối cùng. Cô ấy không thể biến mất như thế. Sam không thể biến mất như thế được.
- Buông tôi ra! Sam còn ở trong đó! Buông ra mau! – Quân hoảng loạn gào lên, anh cố thoát ra khỏi những cánh tay đang kéo giữ mình. Anh quay phắt sang một lính cứu hộ, môi anh run lên, đôi mắt đen mở to mất hết bình tĩnh, thâu đầy những tia rối ren, bất lực; vứt hết cả lòng tự trọng, lần đầu anh lên tiếng van xin, quỵ lụy – Cứu Sam đi! Không thể bỏ mặc cô ấy! Sam còn ở bên trong! Cứu Sam đi! Xin các người! Đừng bỏ mặc cô ấy!
- Xin hãy bình tĩnh lại! Chúng tôi đang cố gắng hết sức! Xin đừng kích động! – Người lính cứu hộ khó xử nói.
Nhưng… Hồng Quân đọc được điều gì trong ánh mắt đầy e ngại của anh ta? “Không còn hy vọng gì đâu! Tất cả đều đã bị hủy diệt hoàn toàn! Không còn ai có thể sống đâu! Họ chết cả rồi!”
Quân bị họ kéo ra ngoài, rồi bị cảnh sát giữ lại. Chết ư? Sao có thể… như thế?
Anh như một bức tượng sáp, linh hồn tan nát trong đau đớn. Anh nhìn khung cảnh mù mịt khói bụi kia. Trống rỗng. Tim anh như ngừng đập, toàn thân lạnh toát. Có thứ gì bên trong đang vỡ vụn ra. Có thứ gì bên trong đang tan nát. Có thứ gì bên trong như bị đâm xé…
Chết? Sam của anh…?
Biến mất? Sam của anh…?
Vĩnh viễn không tồn tại nữa? Sam của anh…?
“ Em trốn rồi, em sẽ không xuất hiện nữa đâu, anh tìm không ra đâu, đừng tìm nữa nha! Giờ này chắc em đã thành bụi rồi. BÙM! – nổ tung một cái. Quân, em biến mất đây. Bốc hơi khỏi cuộc đời anh luôn! Vĩnh viễn!“
Đừng tàn nhẫn với anh như thế! Đừng ác độc với anh như thế! Đừng đối xử với anh như thế! Sam, em không thể đối xử với anh như thế được!

Những thi thể đưa ra ngoài ngày một nhiều. Ánh đèn đỏ rực xoay vần tựa màu máu. Sự kinh hoàng, sự hoang mang, sự sợ hãi, sự đau đớn phủ trùm lên mọi thứ một màu sắc tang tóc, thê lương.
Biết tìm cô ở đâu trong đó? Cô đang hoảng sợ phải không? Cô đang gọi tên anh phải không? Cô đang khóc phải không?
Quân điên cuồng tìm kiếm. Quân gào thét. Quân hoảng loạn. Quân sợ hãi… Chẳng ai chú ý đến anh.
“ Xin hãy cứu Sam! Xin đừng bỏ mặc Sam! Xin các người! Đừng bỏ mặc cô ấy! Sam đang khóc! Sam đang sợ hãi! Đừng bỏ mặc cô ấy!” – Tiếng gào khản đặc, đau đớn, khổ sở vang lên… Chẳng ai nghe thấy.
Người thanh niên đứng dưới làn mưa lạnh buốt, làn da trở nên nhợt nhạt, bờ môi thâm lại tím tái.
Lạnh lùng, dửng dưng, hờ hững, vô tình. Đỗ Hồng Quân như bị cả thế giới này quên lãng…
Ba giờ sáng, Hồng Quân trở về biệt thự…
Từng bước chân nặng nề lê lết trên nền đá hoa cương, kéo theo những vệt máu loang lổ. Nước mưa từ bộ áo quần ướt sũng rỏ tong tong xuống nền, vẽ ra những hình hài đau thương, méo mó. Đôi mắt đen trống rỗng nhìn vào một khoảng không vô định. Những ngón tay mở hờ, tê cứng lại vì lạnh, để lộ ra mớ vết cắt sâu hoắm. Quân giống như một cái xác không hồn…
Anh từ từ tiến lên cầu thang tầng hai, bàn tay run rẩy giữ lấy tay vịn cầu thang. Hồng Quân lững thững đi đến trước một căn phòng quen thuộc. Căn phòng mà mấy hôm trước anh hở ra một chút lại chạy lên gõ cửa quấy rầy, tay bưng theo một khay sữa và súp, vui vẻ chờ đợi ai đó thò đầu ra, chớp chớp mắt tội nghiệp nhìn anh.
Cộc – cộc! – Quân khẽ khàng gõ cửa. Sự im lặng bao phủ toàn không gian rộng lớn. Anh chờ thật lâu, không một tiếng đáp trả. Tất cả chỉ có duy nhất một thứ - Im lặng đến tang thương…
Cạch! – Khóa cửa xoay tròn và rồi cánh cửa bật mở. Hồng Quân lặng lẽ bước vào. Anh đưa tay lần công tắc. Chiếc đèn lớn bằng pha lê trên trần nhà sáng lên một sắc vàng ấm áp, dịu nhẹ.
Quyển sách bìa da trên bàn vẫn đang lật dở, hộp đàn vỹ cầm chưa đóng lại, khối rubic lộn xộn màu chưa được xoay lại đúng vị trí, bức tranh vẽ chiếc chuông gió bên khung cửa sổ trắng mới chỉ hoàn thành được một nửa, cuốn sổ nhỏ với những ghi chép lộn xộn nằm gác lên cây bút mực chưa đậy nắp,…
Tất cả vẫn vẹn nguyên, chân thực, như thể chủ nhân của chúng chỉ ra ngoài một chút rồi sẽ lập tức trở lại. Như thể cô ấy chưa từng rời khỏi đây.
Đôi mắt vô hồn dừng lại ở khoảng tường bị rèm buông xuống che khuất, nơi cô vẽ chân dung anh. Món quà sinh nhật đầu tiên của anh. Hồng Quân tiến đến, từ từ vén rèm lên, mong mỏi tìm lại thứ quý giá ấy.
Nhưng… tay anh chợt cứng lại, trong đôi mắt đen phản chiếu một khoảng tối tăm. Anh bần thần nhìn những đường than chì chồng chéo lên nhau, khỏa lấp bức chân dung sinh động trước đó vào dĩ vãng.
Anh nhìn thấy đường tổn thương chồng lên trên đường tuyệt vọng. Anh nhìn thấy đường đau đớn chồng lên trên đường bế tắc, mất phương hướng. Anh nhìn thấy đường khổ sở chồng lên trên đường cay đắng, lạc lối. Anh nhìn thấy tâm hồn đau đớn, tan nát của Sam. Anh nhìn thấy trái tim nhỏ bé kia rỉ máu…
Để từ bỏ anh, cô phải khổ sở đến thế này sao? Để chia tay anh, cô phải tổn thương sâu sắc đến thế này sao? Để quay lưng về phía anh, cô phải dằn vặt, đau đớn đến thế này sao? Cô gái của anh… rốt cuộc đã tự gồng mình lên, cắn răng chịu đựng tất cả sao?
- Khiết… Sam … - Tay Hồng Quân mân mê chạm vào khoảng tường nhòe nhoẹt dấu than chì kia, bờ môi lạnh khẽ run lên tê tái. Anh cúi xuống nhìn cây than chì đã bị ai ném vỡ tan dưới chân mình. Mắt anh dừng lại ở khối gôm màu trắng nằm lăn lóc bên cạnh. Anh nhặt nó lên.
Như một kẻ vô thức, Hồng Quân run rẩy vạch ra những nét trắng xóa trên nền than chì đen ngòm. Từng nét trống rỗng. Anh không ý thức được mình đang làm gì, tay anh cứ vô thức vạch những đường kì lạ. Một đường, hai đường, ba đường, bốn đường,… chậm rãi, đều đều, hệt như một kẻ đang bị mộng du.
Đến khi ý thức trở lại, Hồng Quân nhìn khoảng tường trước mặt, sững sờ…
Nổi bật lên trên nền đen của than, một bức chân dung hiện ra. Những đường gôm trắng ngần thanh thoát, những khoảng xám sinh động…
Đôi mắt trăng khuyết cong lên hiền hòa. Những đợt sóng êm dịu lan tỏa trong ánh nhìn sâu hun hút. Nét mũi thanh tú… Cao Khiết Sam nở nụ cười trong ngần như một bông mai trắng mới vừa bung nở vào đầu xuân, phô hết cái vẻ thanh cao, thanh khiết.
Bàn tay chằng chịt vết thương của Quân khẽ khàng đưa lên, vuốt ve từng đường nét yêu dấu kia. Từ khóe mắt sâu thẳm vô hồn, một giọt lệ nóng hổi trào ra, mang theo tất cả niềm đau và sự chịu đựng…
Người ta nói, con gái khi bị tổn thương thì thường hay khóc, nhưng một khi con gái không khóc, có nghĩa là sự tổn thương ấy đã quá sức chịu đựng của họ. Còn con trai thì chẳng bao giờ để mình rơi một giọt nước mắt, nhưng một khi con trai đã khóc, có nghĩa là trái tim con trai không còn chỗ nào để chứa những giọt lệ kìm nén thẳm sâu nữa, họ quá đau đớn, quá bất lực và quá tuyệt vọng.

Cũng tại căn phòng ấy, cũng tại góc tường ấy, mấy đêm trước, Sam thu mình lại trong sự tối tăm đặc quyện. Giờ đây, bóng dáng hao gầy, khổ sở của người thanh niên lại một lần nữa tạt lên bờ tường, nhạt nhòa và héo úa, cô độc và hoang mang, hoảng sợ và trống rỗng.
“Quân *xoa xoa hai má* , cười lên cái coi! Quân *nhéo tai*, anh đừng buồn nhé! Em không đáng để anh buồn đâu! Quân *vò tóc*, đàn ông con trai không được khóc vì thất tình! Anh rất mạnh mẽ mà, anh sẽ vượt qua thôi!

Quân, cám ơn vì đã yêu em, mở cửa trái tim em. Cám ơn vì đã cho em mượn bờ vai để dựa dẫm. Cám ơn vì đã chăm em uống sữa và ăn súp. Cám ơn vì đã dạy em vẽ. Cám ơn vì đã cho em mượn cả tầng hai để quậy phá. Cám ơn vì đã dẫn em đi chơi. Cám ơn vì đã ôm em và đi bên cạnh em. Cám ơn anh nhiều thứ lắm, nhiều lắm, em kể không hết!
Quân, *xích lại gần anh một chút*, nhắm mắt lại coi! *hôn lên trán anh một cái*.
Bye bye Quân, Gia Nguyên gọi em rồi. Không gặp lại nhé! Vĩnh biệt nhé! *hôn anh thêm cái nữa “

“Em yêu anh…
Em yêu anh…”

Nỗi cô độc như cơn sóng thần nhấn chìm mọi thứ vĩnh viễn. Vĩnh viễn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui