Vai Diễn Định Mệnh

Vết thương do Minh Kha gây ra khiến Gia Nguyên khó chịu, dù trong suốt giờ học hắn không tỏ vẻ gì nhưng khi đến giờ giải lao hắn lại gập người xuống ngay. Thỉnh thoảng, vết thương lại nhói lên và ruột gan hắn xoắn hết cả lại, đau muốn chết!
Lúc đó bị Minh Kha tấn công bất ngờ quá, lại đang ở tư thế thoải mái nhất, Gia Nguyên cũng không lường trướcđược vết thương lại nặng đến thế. Mới đầu, nó chỉ nhói sơ sơ khiến hắn cũng chẳng bận tâm mấy, đến khi về kí thúc xá rồi mới biết cả một mảng da bên bụng trái bị cắt khá sâu do cạnh bàn đâm vào. Trong cả tiết hắn phải vật lộn với cơn đau cách khổ sở, mới chuyển vào trường đã gặp phải nghiệp chướng. Đúng là đen đủi!
Cô giáo giảng một hồi mới phát hiện ra vẻ mặt bất thường của Cao Gia Nguyên, lo lắng hỏi:
- Gia Nguyên! Em bị làm sao thế? Không khỏe ở đâu à?
Gia Nguyên gắng gượng lắc đầu ra hiệu mình vẫn ổn nhưng sắc mặt trắng nhợt, tóc ướt mồ hôi lại chứng tỏ hắn không ổn tí nào. Giáo viên sốt ruột đi xuống, đến nơi cô hoảng hồn khi thấy một vùng áo trắng bị loang lổ màu đỏ au, còn ướt. Chợt, Gia Nguyên gục xuống bàn, hàng lông mày hắn khẽ nhíu lại, cô giáo hét toáng lên:
- Ôi! Là máu! Sao em lại bị chảy máu vậy? Em bị thương hả?
Những bàn xung quanh bắt đầu dội lên tiếng xôn xao, có người nói:
- Đúng là Gia Nguyên đang bị thương đó cô! ( rất nặng nữa!)
Cô giáo sợ hãi gọi một số bạn trong lớp đưa Gia Nguyên xuống phòng y tế, nhưng hắn ngước lên, gương mặt cố gắng điềm tĩnh hết mức có thể, giọng hắn cố để không bị ngắt quãng:
- Em có thể tự đi thưa cô! Mọi người không phải phiền như thế đâu! – nói rồi hắn nhẹ nhàng đứng dậy, cúi chào cô rồi đi nhanh ra khỏi lớp. Lớp nhốn nháo hẳn lên, giáo viên gọi một sinh viên gần đó hỏi:
- Tại sao Gia Nguyên lại bị như vậy?
Cả bọn bỗng nhìn nhau im như phỗng, không ai dám nói ra, chỉ có một bạn ngồi dãy cuối bâng quơ nói:
- Chắc là cậu ấy bị tai nạn. Cũng không có gì đâu cô!
Lớp tiếp tục bài học nhưng cái đầu ai cũng lơ lửng câu chuyện ngày hôm qua, họ nghe Cao Gia Nguyên bị mất trí nhớ do chấn thương sọ não, hèn gì hắn cư xử cứ như người khác vậy…
**********************************
Gia Nguyên bước đi lảo đảo, mắt hắn hoa lên, nỗi đau quặn thắt khiến hắn mệt choáng cả người, không gian trước mắt cứ chao qua chao lại và chồng chéo lên nhau.
Rồi hắn va phải người nào đó đang đi ngược hướng, chẳng rõ là ai, hắn cũng không quan tâm mấy, cơn đau váng vất này như muốn rút kiệt sức lực của hắn, hắn không nhìn rõ mặt người kia nữa. Hắn gạt người kia ra và cố gắng đi nhanh hơn chút nữa, phòng y tế cũng gần đó rồi, nhưng người kia bỗng giật tay hắn lại, nói câu gì đó nghe xa xăm, mù mờ:
- Chiếc khuyên tai này…
- Có quen nhau không? – Gia Nguyên cố nặn ra một câu lạnh nhạt với con người dưng kia.
- À không…!- Người kia trả lời, trong giọng nói có pha chút bối rối, bất chợt liếc qua gương mặt hụt sinh khí của Gia Nguyên, hắn lo lắng hỏi – cậu bị sao vậy?
- Tránh ra đi! Tôi không đủ sức để nói chuyện lúc này đâu!- Gia Nguyên giật lại tay và đi thẳng không liếc người kia một cái nào.
Bóng Gia Nguyên loạng choạng xa dần, người kia vẫn đứng như trời trồng, miệng khẽ thảng thốt:
- Đúng là chiếc khuyên ấy, không thể sai được, ánh mắt ấy cũng rất giống…
Người kia chạy nhanh về văn phòng mình, đóng sầm cửa lại, bật máy tính lên kiểm tra danh sách sinh viên. Cậu bạn ngồi bên thấy lạ, bèn lân la hỏi:
- Cậu làm gì mà vội vàng vậy chủ tịch? Người như cậu chẳng phải luôn điềm tĩnh trước mọi việc sao?
Người kia mắt vẫn dán chặt vào máy, lơ đễnh đáp:
- Không phải là chuyện của cậu!
- Cái thằng quỉ sứ này, sao dám trả lời tớ thế hả?
- Im đi Minh Kha! Cậu ồn ào quá đấy!
- Đỗ Hồng Quân! Tên máu lạnh! Chủ tịch gì chứ!
Người tên Đỗ Hồng Quân không hề rời mắt khỏi màn hình mặc cho cái tên nhiều chuyện bên cạnh mình đang bốc hỏa, đến khi con chuột của cậu dừng lại ở cái tên Cao Gia Nguyên, cậu búng tay một cái:
- Đúng là tài liệu này rồi!
- Này! Cậu tìm cái gì thế Hồng Quân?- Minh Kha thò đầu qua xem thử, ngay lập tức, mắt anh giãn ra - Cao Gia Nguyên?
- Cậu biết cậu ấy à? – Hồng Quân ngạc nhiên
- Phải! Đó là bạn trai của Tiểu Mạn mà!
- Bạn trai Tiểu Mạn? – Hồng Quân lại ngạc nhiên hơn nữa- thế Tiểu Mạn có biết chuyện đó không?
- Chuyện gì? Cậu nói thế có trời mới hiểu – Minh Kha sốt ruột, cứ nhắc đến cái gì liên quan đến Tiểu Mạn thì anh lại cảnh giác ngay, ( một người anh sốt sắng ấy mà!)
- Cậu ta hình như bị thương, à không, bị thương nặng mới đúng! Lúc nãy tớ thấy cậu ta đi đến phòng y tế, mặt trắng bệch vẻ rất đau đớn, dáng đi thì loạng choạng, tay ôm bụng, tớ không chắc là đúng nhưng có lẽ bụng cậu ấy bị thương chảy máu.
- Cái gì?- Minh Kha bật dậy, hắn nuốt khan một cái – cậu nói thật chứ?
- Nói dối cậu được tiền chắc!
Minh Kha đẩy ghế lao ngay ra khỏi phòng, hắn bị thương nặng đến vậy sao? Đầu anh rối bời, có chút lo sợ. Còn lại Hồng Quân ngồi trầm ngâm trong phòng chủ tịch, hắn nhìn bức ảnh của Gia Nguyên hồi lâu:
- Không đúng… Đôi mắt này khác đôi mắt lúc nãy… đôi mắt này chỉ duy nhất
hai màu đen trắng… còn đôi mắt kia… Hình như có pha chút gì đó xanh thẳm! Mình nhớ, đôi mắt của cô ấy cũng giống như vậy…
*********************************
Phòng y tế…
Gia Nguyên tự băng lại vết thương của mình, vết cắt sâu nên chỉ cần vận động mạnh một chút thì miệng vết thương lại hở và máu cứ thế trào ra theo. Thật là, hắn là thế đấy, đi đến đâu cũng gặp chuyện xui xẻo, từ chuyện bé đến chuyện lớn, tất cả đều xui xẻo, ai bảo hắn đáng ghét quá làm gì.
Hắn nhìn hình ảnh mình trên kính tủ đựng thuốc. Đúng là một cái mặt sắt! Vui cũng không, buồn cũng không, cái mặt chẳng có chút cảm xúc gì cả, ánh mắt thì vô hồn, da thì trắng bệch... cứ như... cái thây ma vật vờ nơi nghĩa địa vậy a!
Nói thế thì có hơi quá nhưng mà chính hắn cũng chẳng ưa thích bản thân mình, hắn ghét cái bộ mặt sắt này kinh khủng, tại sao hắn lại không thể khóc cười thoải mái như mọi người nhỉ? Hắn cũng chẳng thể lí giải nổi. Mỗi khi hắn cười, cái nụ cười ấy cứ gượng gạo thế nào ấy, dẫu vui cách mấy hắn cũng chẳng bao giờ có một nụ cười tự nhiên được, hàm cứng đơ và bờ môi nhạt nhẽo. Khi hắn buồn hắn cũng chẳng thể khóc lóc kêu gào cho tự nhiên một chút, mắt bao giờ cũng ráo hoảnh, lười nhác quan sát chuyện xung quanh, không đếm xỉa đến bất kì con người nào mình cho là không thân thuộc. Hắn thà được là một kẻ bao đồng, thà cười suốt ngày hay lúc nào cũng ủ rũ, khóc lóc, yêu ghét rõ ràng, vui buồn rõ ràng, hơn là cần cái tâm hồn cứng nhắc này. Hắn biết mình rõ ràng là một kẻ không chơi được! Cảm giác tự ti ấy khiến hắn cứ như sống ở một thế giới khác. Hắn luôn là một người cô độc, từ khi sinh ra đã thế…
Dọn dẹp xong băng gạt, thuốc men sạch sẽ, Gia Nguyên định sẽ ngủ một giấc vì cơn đau tối qua làm hắn mất ngủ, giường y tế êm, không gian yên tĩnh đến lí tưởng. Tất nhiên, hắn tưởng mình sẽ đánh một giấc dài, nhưng, vừa kịp đặt đầu xuống gối thì đã có kẻ phá đám – Dương Minh Kha!
Gia Nguyên ngồi dậy, hắn nhìn Minh Kha dửng dưng như chẳng quen biết. Minh Kha bước đến, anh bỗng dè dặt khi thấy vết máu loang rộng cả một vùng áo trắng của Gia Nguyên đã khô sẫm lại, anh cố tỏ vẻ tự nhiên hỏi:
- Cậu ổn chứ?
Gia Nguyên không trả lời, hắn chỉ lo sửa lại cái gối rồi lại nằm xuống, nhắm mắt ngủ, coi Minh Kha như không khí. Minh Kha chột dạ, nghĩ thầm chắc hắn thù mình ghê lắm, anh gãi đầu:
- Tôi xin lỗi về chuyện hôm qua, đó… chỉ là hiểu lầm. lẽ ra tôi không nên hồ đồ như vậy. Cậu bị thương nặng lắm không?
Gia Nguyên vẫn nằm im thin thít, tựa hồ như đã ngủ, Minh Kha lại càng sốt ruột, chẳng lẽ hắn giận anh đến thế sao? Thành thật thì hôm qua trong lúc bồng bột, anh tung cước quá mạnh, chẳng qua là vì rất tức giận, nhìn Tiểu Mạn khóc lóc như thế anh có biết đâu, con bé nói Gia Nguyên về rồi, con bé đến gặp nhưng hắn chẳng quan tâm, hắn còn bảo con bé đừng làm phiền hắn.
Hắn đâu có biết việc hắn tự dưng biến mất như vậy khiến Tiểu Mạn lo lắng thế nào đâu. Có những đêm Minh Kha thức khuya làm luận văn, ra ban công thấy Tiểu Mạn ôm tấm ảnh chụp nó và Gia Nguyên khóc nức nở, anh thề trong lòng rằng sẽ cho Gia Nguyên một trận ra trò khi hắn trở về, ngờ đâu hắn lại gặp tai họa như vậy. Anh trút giận lên hắn cũng là lẽ thường, tất cả chỉ là hiểu lầm. Minh Kha kéo ghế đến ngồi gần giường Gia Nguyên, anh đan hai tay vào nhau, giọng đầy vẻ hối lỗi:
- Tôi thành thật xin lỗi cậu. Tôi thật sự rất tức giận khi biết cậu đối xử với Tiểu
Mạn như thế. Cậu không biết con bé đã khổ sở thế nào đâu. Nó đã mất ngủ triền miên đấy, lại còn ôm hình cậu khóc nức nở mỗi đêm nữa. Tôi thương con bé lắm, tất nhiên tôi phải hận kẻ nào làm tổn thương em gái mình chứ. Tôi hoàn toàn không biết chuyện cậu gặp tai nạn, cả chuyện cậu mất trí nhớ nữa. Vậy nên…
- Đủ rồi! Ồn ào quá!- Gia Nguyên bật dậy, cắt ngang lời “xưng tội” của Minh Kha một cách không hề thương tiếc. Ánh mắt hắn chùng xuống, đôi đồng tử đen pha chút xanh thẳm của người ngoại lai hướng thẳng vào Minh Kha. Lạnh ngắt! – Dù anh có nói gì đi nữa thì chuyện cũng đã qua rồi, tôi chẳng chấp nhặt, đặt điều gì với anh hết, cả cô em gái của anh cũng thế. Tôi chỉ xin các người đừng làm phiền tôi, bây giờ tôi với các người như người dưng nước lã, hãy quên hết những gì xảy ra trước đây đi, coi như giữa chúng ta không có gì – nói rồi Gia Nguyên bước ra khỏi giường đi thẳng, lòng vô cùng khó chịu.
- Đừng nói quên một cách dễ dàng như thế! Cậu sẽ làm tổn thương Tiểu Mạn đấy!- Minh Kha gầm lên.
- Tổn thương?- Gia Nguyên liếc về hướng Minh Kha – nếu đến gần tôi, cô ấy sẽ càng tổn thương hơn nữa.
Minh Kha bước nhanh đến, anh nắm chặt vai Gia Nguyên, nói một cách cương nghị:
- Mất trí nhớ có thế lấy lại được, chỉ cần sự cố gắng của cậu… Tôi và Tiểu Mạn có thể giúp cậu làm được điều ấy!
Lấy lại trí nhớ ư? Nhớ tất cả mọi chuyện? Mọi điều trong quá khứ sẽ được sáng tỏ? Mình sẽ biết tất cả? Và mình sẽ biết được cả chuyện ấy… chuyện kinh khủng đã xảy ra với mình? Mình có thể tìm ra được ai đã dựng nên nó? Và TRẢ THÙ?...
TRẢ THÙ...
Hàng loạt câu hỏi xoay vần trong đầu Gia Nguyên, đúng rồi! Là nó! Chính là nó! Thứ hắn đang tìm kiếm là trí nhớ của Gia Nguyên, là quá khứ của Gia Nguyên, là chuyện đã xảy ra với Cao Gia Nguyên trước đây. Hắn muốn biết, hắn muốn hiểu hết. Gia nguyên chộp lấy tay Minh Kha, siết chặt, ánh mắt hắn mở to khác thường, một ánh mắt lạ lùng đến độ khiến Minh Kha chợt sững lại, giọng hắn không còn tê buốt nữa mà tràn trề hi vọng, hắn hỏi dồn dập:
- Thật không? Có thật là tôi có thể nhớ lại không? Anh sẽ giúp tôi ư? Cô ấy sẽ giúp tôi ư?
- ờ… - đôi mắt xanh của Gia Nguyên khiến Minh Kha bối rối, nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại vẻ thường – đúng vậy! Chúng tôi sẽ cố hết sức giúp cậu, trong điều kiện cậu phải hợp tác!
- Được mà! Tôi có thể làm được! Nhưng tôi phải hợp tác như thế nào?
- Chỉ cần cậu đối xử tốt với Tiểu Mạn, đừng làm con bé tổn thương là được!
- Thế nào là đối xử tốt?
- Cậu... đừng lạnh lùng với nó và hãy bảo vệ nó như trước đây cậu từng làm!
- …vậy à?
- Cậu làm được không?
Gia Nguyên im lặng một lúc, hắn lên tiếng cách chậm rãi:
- Tôi vốn rất ghét những sự phiền toái. Tôi dửng dưng với mọi thứ vì tất cả đều phiền toái… Nhưng nếu là cô ấy, thì tôi có thể cố gắng được.
- Được lắm! Để xem cậu làm được gì với em gái tôi, thỏa thuận rồi nhé!- Minh Kha vỗ vai Gia Nguyên một cái rồi đi ra ngoài. Thực sự, ánh mắt của Gia Nguyên lúc này rất lạ kì, chẳng hiểu sao khi Gia Nguyên nhìn anh như thế thì tim anh đánh thình thịch. Chẳng giống như ánh mắt băng lãnh, lạnh nhạt mà Minh Kha bắt gặp hôm qua, ánh mắt hắn khi nãy rất sinh động, màu xanh pha quyện với đen cách hài hòa, dáng vẻ cong cong của mảnh trăng khuyết. Một đôi mắt rất đẹp!
Còn lại một mình Gia Nguyên trong phòng, hắn lẩm nhẩm tên Dương Tiểu Mạn, Dương Tiểu Mạn, Dương Tiểu Mạn. Hắn nghĩ rất khó để tiếp cận với một người lạ nhưng chỉ cần giúp hắn có được quá khứ của Gia Nguyên, hắn sẽ cố gắng làm tất cả. Dương Tiểu Mạn là bạn gái của Cao Gia Nguyên? Thì ra kẻ ngốc như anh cũng có cô bạn gái xinh xắn thế à? Phúc đức thật!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui