Vai Diễn Mỹ Nhân


Edit: Hạ gia
Beta: Súp Lơ
“Bệ hạ?” Chúc Hủ khẽ gọi một tiếng, Tuân Nghiệp miết lá bùa trong lòng bàn tay, ánh mắt băn khoăn rơi giữa khoảng không trong rừng trúc, chỉ thấy ngoài những khóm trúc xanh mọc xen kẽ nhau ra chẳng còn gì khác.

Con ngươi hắn hơi lay động, chậm rãi bước về phía trước, “Hôm nay là sinh thần Lão phu nhân, Chúc khanh nên trở lại bữa tiệc đi thôi, ngày mai nhớ đến Đốc Sát Viện nhậm chức.

Không còn sớm nữa trẫm cũng nên hồi cung rồi.”
Chúc Hủ vội nói: “Để thần tiễn bệ hạ.”
Tuân Nghiệp cười ôn hòa đáp: “Không sao, ngươi quay về đi.”
Trong lòng Chúc Hủ thoáng chút do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn cung kính cáo từ, “Thần cáo lui.”
Bóng dáng Chúc Hủ biến mất phía cuối rừng trúc, Vương công công nhìn túi tiền màu xanh nhạt trong tay, chần chừ hỏi: “Bệ hạ, vừa rồi có phải là lá bùa của Pháp An đại sư?”
Tuân Nghiệp ừm nhẹ một tiếng, hai hàng lông mày Vương công công nhăn tít, khuôn mặt tròn vo run run.

Pháp An đại sư là Đại sư chủ trì Tướng Quốc Tự, phật pháp cao thâm, địa vị được tôn sùng.

Nhưng đại sư tuổi đã già, sớm không còn tiếp kiến khách hành hương.

Gần mấy năm nay ở Tướng Quốc Tự không thấy bóng dáng của ông, thế nhân đều cho rằng ông đã viên tịch tọa hóa (*), nhưng thực ra đại sư một mình sống ở sau chùa trong rừng, tham thiền ngộ đạo (*).

(*) Viên tịch tọa hóa: Trong Phật giáo “Viên tịch tọa hóa” có nghĩa là ngồi ở tư thế thiền định mà chết một cách thanh thản sau khi đã hoàn thành hết mọi công lao, tiêu trừ hết mọi lo lắng.

(*) Tham thiền ngộ đạo: “Tham thiền” Tham gia vào Thiền, Thiền định đề cập đến việc thực hành tập trung tâm trí vào một đối tượng nhất định, tìm kiếm bản chất của tâm trí bằng cách nhìn vào nội tâm và đạt được sự hiểu biết về bản chất của tâm trí.

“Ngộ đạo” là giác ngộ về đạo phật.

Mấy ngày trước đột nhiên bệ hạ sai ông ta đi Tướng Quốc Tự cầu đạo bùa trừ tà ma, tất nhiên ông đã đi tìm Pháp An đại sư xin được tổng cộng 3 lá bùa.

Vừa rồi không phải là ba lá bùa đó sao……
Nếu ba lá bùa đó đang ở trong tay bệ hạ vậy thì tại sao lại có thể xuất hiện chỗ này? Không phải giống như ông đang nghĩ đúng không, bệ hạ chẳng lẽ là……
Vương công công đột nhiên cảm thấy túi tiền đang cầm trong có chút nóng lên.

Tuân Nghiệp rất có hứng thú mà liếc xéo ông ta, hòa nhã nói: “Đi thôi.”
Hai người bọn họ chậm rãi bước ra khỏi rừng trúc, cách một cái hồ cũng có thể nghe thấy âm thanh ầm ĩ truyền từ yến tiệc bên kia hồ, Tuân Nghiệp chỉ nhìn liếc nhìn phía bên kia một chút rồi chậm rãi thu hồi tầm mắt.


Hắn nói: “Ánh Phong.”
Nữ tử một thân hắc y, tay cầm trường kiếm ngay lập tức xuất hiện trước mắt hắn chắp tay thưa: “Bệ hạ.”
Hắn đưa lá bùa trong tay qua, “Thăm dò xem ai đánh rơi, vật do Pháp An đại sư làm ra chính là bảo vật trân quý.”
Ánh Phong nâng hai tay lên nhận lấy, đáp: “Vâng.”
Vương công công ngạc nhiên, “Bệ hạ không quen biết người đó??”
Tuân Nghiệp cười khẽ, ngoảnh mặt làm ngơ.

Minh Nhiễm ngồi nghỉ phía sau hòn non bộ, sắc mặt nàng tái nhợt, tay cầm khăn lụa thấm mồ hôi trên trán, mãi đến khi chân hết run hơi thở bình ổn lại nàng mới từ tốn quay trở lại bàn tiệc.

Thất Thất reo hò, “Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt, tung hoa….! Sau khi vận động xong có phải cảm thấy toàn bộ thế giới đều bừng sáng không? Sinh mệnh được quyết định nhờ có vận động nên tiếp tục cố gắng lên nha!”
Minh Nhiễm: “Hờ hờ.”
Toàn bộ thế giới bừng sáng? Không, toàn bộ thế giới sụp đổ mới đúng.

“Tiểu thư, người đi đâu vậy?” Tây Tử nhìn thấy môi nàng khô khốc, vội vàng rót cho nàng nửa ly rượu trái cây.

Minh Nhiễm uống một hơi hết sạch ly rượu, vẫn không hết khát, nàng lại tự mình cầm bình rượu rót đầy ly, “Đi loanh quanh một chút.”
Nàng không nói nhiều, Tây Tử cũng không gặng hỏi nữa, yên lặng đứng phía sau.

Minh Nhiễm chống đầu, mệt đến mức không nâng nổi mí mắt.

Không bao lâu sau, Chúc phu nhân và Trình thị cùng quay lại bữa tiệc, hai người họ thì thầm to nhỏ gì đó với Chúc lão phu nhân.

Sau đó Chúc lão phu nhân nhìn họ cười gật đầu, Chúc phu nhân cũng ngồi xuống bên cạnh.

Trình thị đi lại ngồi xuống giữa Minh Từ và Minh Nhiễm, nhỏ giọng mang theo ý cười nói: “Đều đã sắp xếp ổn thỏa, vừa rồi Chúc phu nhân đã đi gặp Chúc lão thái gia bàn về chuyện giải trừ hôn ước.”
Bà cầm đũa gắp đồ ăn vào chén, rồi nói: “Chúc gia bọn họ rất thông tình đạt lý.”
Minh Nhiễm khẽ giật giật khóe miệng, lại nhấp thêm mấy ngụm rượu trái cây nữa.

Lúc Minh Nhiễm hồi phủ, hai chân nàng đã bắt đầu có chút tê dại, trở lại sân viện mới chợt phát hiện ra túi tiền đã rơi mất, mặc dù là vật tùy thân nhưng vì nàng không rành nữ công nên tất cả những gì liên quan đến vải vóc đều do Tây Tử làm, mất rồi thì thôi vậy.

Hơn nữa di chứng để lại của việc vận động quá sức chính là đầu óc quay cuồng trống rỗng, buổi chiều không có việc gì làm nên nàng vừa ngả lưng xuống giường là ngủ liền một giấc đến tận giờ Thân.

Sau khi tỉnh dậy, hai chân vẫn đau nhức khiến nàng càng không muốn bước xuống đất nửa bước, đành nằm xiêu vẹo ở ghế cả buổi.


Đoán chừng mấy ngày nữa nàng cũng sẽ không còn chút hứng thú nào đối với trò chơi chết tiệt kia.

……
Trời đêm trăng sáng sao thưa, đèn trong Tây điện sáng đến tận nửa đêm cũng chưa tắt, Vương công công gắng gượng trừng lớn hai mắt, trong lòng đau khổ không nói nên lời.

Không biết mấy ngày nay bệ hạ nay có chuyện gì, đã quá nửa đêm mà vẫn còn ngồi bên án kỷ đọc sách.

Ông đã uống ba tuần trà đặc rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngày mai ngay cả ông cũng không nhìn nổi gương mặt bánh bao của mình.

Vương công công trong lòng kêu than, đột nhiên phía trên có tầm mắt đảo qua khiến ông sợ tới mức cơ mặt run lên, căng da đầu nói: “Bệ hạ, đã giờ Tý rồi ạ.”
Tuân Nghiệp nhìn chằm chằm gương mặt Vương công công, chăm chú trong chốc lát, đáy mắt lướt qua ý nghĩ sâu xa.

Vương công công bị hắn nhìn chằm chằm đến cứng người, “Bệ hạ?” 
Bệ hạ đã nhìn chằm chằm ông như vậy hai đêm liền rồi khiến ông không khỏi có chút hoảng sợ, ông nhớ rõ ràng bản thân đâu có quên chuyện gì đâu.

Tuân Nghiệp rũ mi mắt, “Ánh Phong, sự tình thế nào rồi?”
Ánh Phong từ trong bóng tối đi ra, đặt lá bùa lại trên án kỷ, chắp tay đáp: “Thuộc hạ đã điều tra, trước khi tiệc mừng thọ bắt đầu có không ít phu nhân tiểu thư tản bộ tán gẫu ở rừng trúc.

Lúc sau khi tiệc mừng thọ bắt đầu có Minh tiểu thư, Chương tiểu thư đi qua, nhưng không có ai quay lại rừng trúc tìm đồ bị mất.

Tiệc tan cũng không ai nói bản thân rơi đồ, thuộc hạ cũng không rõ rốt cuộc là ai đánh rơi.”
Ánh Phong quỳ xuống đất, “Thuộc hạ vô năng.”
Tuân Nghiệp gật đầu, “Sự việc bất ngờ vốn không dễ tra xét, không sao, lui ra đi.”
“Vâng.”
Ánh Phong vừa đi trong điện lại yên tĩnh trở lại.

Tuân Nghiệp lại liếc mắt nhìn Vương công công một cái, vẫn là bộ dáng tròn trịa phúc hậu, hắn nhướng mi, chẳng lẽ là đi đầu thai rồi?
Hắn lại đảo mắt cầm lấy túi tiền màu nguyệt bạch, đầu ngón tay hơi cong gõ từng nhịp chậm rãi trên mặt án kỷ.

Nếu thật sự là đi đầu thai, vậy việc hôm nay nhặt được cái này làm sao giải thích được?
Chẳng lẽ hai đêm không xuất hiện ở hoàng cung là vì đi đến Chúc gia, trong lúc vô tình mới làm rơi?
Tuân Nghiệp hơi mỉm cười, quên đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến hắn.


……
Thời tiết dần dần chuyển ấm, cách ngày tiến cung lại gần hơn một chút.

Từ sau tiệc mừng thọ của Chúc lão phu nhân, nghe nói có tin tức rò rỉ ra bên ngoài là hôn ước giữa Chúc Hủ và Minh Tam tiểu thư không thành, mọi người một bên suy đoán nguyên nhân, một bên tìm hai nhà chứng thực.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì nó nhanh chóng trở thành chủ đề nóng được bàn tán trong một thời gian.

Chúc gia bên kia bà mối ra vào nhiều đến mức sắp giẫm nát bậc cửa rồi, còn Minh gia bên này trước thềm vắng đến mức có thể giăng lưới bắt chim, không những thế còn nghe thấy không ít những tin đồn nhảm nhí cùng chê cười.

Trình thị tức giận đến mức mấy hôm rồi chưa thèm ra cửa, mỗi ngày đều ở trong phủ khóc lóc ủy khuất, kể khổ với Minh Từ, “Rõ ràng là Minh gia chúng ta từ chối kết thân với Chúc gia, những kẻ đó đều nói bậy!”
Minh Từ cảm thấy vô cùng đau đầu khi nhìn những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt bà, dứt khoát bưng ly giả làm người gỗ.

Lúc này bên ngoài bỗng có người tới báo, Nhị phu nhân cùng tứ tiểu thư qua.

Trình thị kéo khăn lụa lau mặt, vội ngồi nghiêm chỉnh.

Cách lần trước Từ thị đề cập đến việc để Minh Ngạn cùng tiến cung đã qua vài ngày, hôm trước Minh thượng thư về nói chắc chắn rằng Trường Tín Cung đã gật đầu đáp ứng, kêu đường tỷ muội hai người cùng định một ngày.

Này mẹ con hai người hôm nay tới là để nói lời cảm tạ.

Từ thị cảm kích, “Để đại ca và đại tẩu lo lắng, ta cũng không biết nên báo đáp mọi người như thế nào cho đủ.”
Trình thị xua xua tay, nói: “Muội khách khí rồi.

À hai ngày này Tam nhi đang học quy củ, hôm nay Ngạn nhi cũng ở lại học cùng luôn đi?”
Từ thị đương nhiên đồng ý, Minh Ngạn thuận lợi ở lại trong phủ, chờ 5 ngày sau tiến cung mới trở về.

Bên này tỷ muội hai người tán gẫu với nhau, bên kia Minh Từ dẫn Minh Ngạn đi về hướng viện của Minh Nhiễm, dọc đường đi cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là thở dài thật mạnh một hơi, nói: “Từ nay về sau…… Haizz, quên đi, kết cục đã định ta nói gì cũng vô ích.”
Nàng cầm tay Minh Ngạn, nghiêm mặt nói: “Cái khác ta không nhiều lời, nhưng muội phải nhớ kỹ, vào cung nhất định phải chung sống hòa thuận với Nhiễm tỷ, tuy tính nết nàng ta không được tốt nhưng nói đi nói lại vẫn là tỷ tỷ của muội.

Muội là người thông minh chắc cũng hiểu rõ điểm này, bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải tìm nàng ta thương lượng.”
Minh Ngạn khẽ cắn môi dưới, gật đầu đáp ứng, “Lời Nhị tỷ nói ta đều ghi nhớ kỹ.”
Cổng viện gần ngay trước mắt, Minh Từ lại nói: “Ta sẽ không qua, muội mau đi đi.”
Nhìn theo hướng Minh Từ đi xa, thật lâu Minh Ngạn vẫn chưa lấy lại tinh thần, nàng ta nhẹ nhàng nói một tiếng Nhị tỷ tỷ, tỳ nữ hầu hạ bên người Xuân Nha nói: “Nhị tiểu thư luôn vì tiểu thư mà suy nghĩ.”
Minh Ngạn rũ mắt, “Đúng vậy.”
Sớm có người truyền lời nói Minh Ngạn sẽ qua đây, Minh Nhiễm nhìn thấy nàng ta đến cũng không mấy kinh ngạc, lão ma ma vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt (*) về quy củ trong hoàng cung.

(*) Thao thao bất tuyệt: Nói  liên hồi, hết cái này sang cái kia, tưởng như không bao giờ dứt
Minh Nhiễm nghe bảy phần chỉ để tâm được ba phần còn Minh Ngạn lại rất nghiêm túc lắng nghe, lúc học đến lễ nghi lại càng muốn thập toàn thập mỹ (*).


(*) Thập toàn thập mỹ: Hoàn hảo không tì vết.

Buổi chiều lúc nàng ta rời đi, Tây Tử còn cảm khái một phen, nói tứ tiểu thư thật là người lương thiện.

Minh Nhiễm không nói lời nào, nàng không rõ Minh Ngạn rốt cuộc người thế nào nhưng chắc chắn mẫu thân Minh Ngạn là Minh nhị phu nhân Từ thị tuyệt đối không phải loại người đơn giản.

Chỉ còn vài ngày nữa là tiến cung, Tây Tử đã bắt đầu sửa sang lại hành lý, đồ các nàng được mang có hạn nên cũng chỉ chọn chút vật quan trọng.

Minh Nhiễm dùng mấy ngày này vơ vét tích lũy một chồng thoại bản, toàn bộ để Tây Tử cất vào hòm riêng, đợi khi xác định nàng ta thật sự đã cất vào mới trở lại gian trong đi ngủ.

Lúc nàng tiến vào trò chơi, Thất Thất hoan hô nói: “Hoan nghênh người chơi quay trở lại không gian ý thức, dịch vụ chăm sóc khách hàng Thất Thất vì ngài phục vụ, quý khách muốn bắt đầu trò chơi chưa ạ?”
Minh Nhiễm gật gật đầu, Thất Thất lập tức nói: “Nhắc nhở thân tình, mong người chơi lưu ý, hình thức trò chơi đơn giản dành cho tân thủ đã kết thúc, từ nay hệ thống trò chơi được nâng cấp.

Sau khi rút thẻ, trò chơi không quy định tổng thời gian, người chơi có thể thoải mái lựa chọn thời gian vào hoặc thoát trò chơi, nhưng chỉ có thể tích lũy thời gian chơi mỗi ngày tối đa là bốn giờ.

Khi vượt quá hệ thống sẽ cưỡng chế rời khỏi, hy vọng các  người chơi nắm rõ điều này.”
Minh Nhiễm không rõ lắm, nàng nhíu mày hỏi: “Không quy định tổng thời hạn? Tự do lựa chọn tiến vào hoặc rời khỏi? Thế thì khi nào mới được tính sắm vai nhân vật kết thúc?”
Thất Thất giải thích nói: “Trò chơi kết thúc trong hai loại tình huống.

Một, người chơi hoàn thành việc nhân vật sắm vai muốn làm nhất nhưng không dám làm, nhân vật đó sẽ chấm điểm cho người chơi.

Hai, trong quá trình chơi người chơi chủ động từ bỏ nhận thua, cam chịu cho điểm F phải rút thẻ trừng phạt.”
Thất Thất dừng một chút, “Nói như vậy người chơi đã hiểu rõ chưa?”
Minh Nhiễm: “Đã hiểu.”
“Tốt, như vậy…… Yêu cầu người chơi rút thẻ nhân vật trò chơi cho vòng này.

Trong quá trình chơi nghiêm cấm đục nước béo cò, nghiêm cấm tiêu cực lãn công (*).”
(*) Tiêu cực lãn công: Thành ngữ Trung Quốc chỉ sử dụng các phương pháp tiêu cực và làm việc không nghiêm túc. 
Bốn thẻ được xếp thẳng hàng, hoa văn trên mỗi tấm đều cầu kỳ hoa lệ hơn hai lần trước.

Minh Nhiễm mở thẻ đầu tiên.

“Nữ phẫn nam trang không phải ý nguyện của ta nhưng cái đầu trên cổ dễ gặp bất trắc.

Viện trưởng của Triều Lăng viện, học phủ lớn nhất thuộc sự quản lý của triều đình, tích! Thẻ viện trưởng!”
“Nhiệm vụ lần này: Yêu cầu người chơi vừa ưu nhã lại không gượng gạo thú nhận bản thân với người đang cai trị cả giang sơn là Hoàng đế bệ hạ rằng: “Nàng – Giới tính nữ, yêu thích nam nhân……” Đồng thời vẫn giữ được cái đầu trên cổ.”
Thất Thất có tâm nói “Người chơi, cố lên nha.”
Minh Nhiễm: “……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận