Vai Diễn Mỹ Nhân


Editor: Súp Lơ.

Beta: Hạ Gia.

Biểu cảm trên mặt Minh Nhiễm hơi cứng lại, cảm xúc khó khăn lắm mới ấp ủ được đột nhiên nghẹn cứng ở trong cổ họng.

Nàng vuốt phẳng vạt áo phía trước, dứt khoát đổi từ lễ bái đang dang dở thành khóc lóc đau thương kịch liệt.

“Bệ hạ…Thần…Vi thần…”
Làn váy mềm mại xòe tròn trên nền đất tựa như đóa hoa ngày xuân đang bung nở rực rỡ giữa đất trời.

Đã lâu không gặp vậy mà lúc này Tuân Nghiệp tưởng chừng như bản thân đang được chịu tang đến nơi vậy.

Hoàng đế liếc nhìn nàng không lên tiếng, đợi một lúc lâu mà Minh Nhiễm vẫn còn chìm đắm trong niềm đau, một vi thần, hai vi thần.

Tuân Nghiệp bất đắc dĩ, nói: “Thẩm khanh, rốt cuộc thì ngươi muốn nói gì?”
Minh Nhiễm khụt khịt nửa ngày mới phát hiện mình không nặn ra được giọt nước mắt nào, đành giả vờ giả vịt ngồi dậy lấy tay áo chùi mắt, dưới cái nhìn chằm chằm của người trước mặt mà hành lễ, sau đó tiếp tục nghẹn ngào nói: “Bệ hạ, vi thần đã làm sai một việc, mong bệ hạ thứ tội.”
Tuân Nghiệp ngồi lại trên ghế, gõ nhẹ lên mặt bàn, bình thản hỏi: “Ngươi thử nói ra xem nào.”
Minh Nhiễm nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, tuy Thẩm đại nhân không tài nào mở miệng ra nói được nhưng nàng chẳng có chút bận lòng nào.

Do đó Minh Nhiễm dùng giọng điệu nghiêm trọng dập đầu đáp: “Vi thần, vi thần không phải là nam nhân.”
Vương công công vừa đi tới cửa nghe vậy thì không khỏi sợ hãi, suýt chút nữa thì làm rơi khay trà bằng gỗ trên tay xuống đất.


Sau đó ông vội trấn an bản thân, Thẩm đại nhân sao có thể tự bôi nhọ bản thân như vậy? Làm gì có nam nhân nào tự nhận mình không phải nam nhân đâu chứ?
Vương công công chửi thầm trong lòng, vụng trộm ngẩng đầu liếc nhìn đế vương ngồi trên cao một cái, sắc mặt của Tuân Nghiệp vẫn không đổi mí mắt hơi nhướn lên, cánh môi mỏng động đậy, chỉ nói một chữ: “Hửm?”
Phản ứng của hắn quá mức bình thản, nhưng theo như mấy ngày nay nàng tỉ mỉ quan sát tổng kết lại thì vị hoàng đế này lúc nào cũng tâm bình khí định, trấn định ung dung cho nên biểu cảm của hắn lúc này cũng không có gì lạ.

Minh Nhiễm nghĩ mãi cũng không thể phán đoán chính xác suy nghĩ của đế vương nên đành phải nói tiếp: “Vi thần nữ phẫn nam trang đã hơn hai mươi tư năm nay, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ như đi trên lớp băng mỏng, nhiều năm nay ăn không biết vị, ngủ không yên giấc.

Thần tự biết lừa gạt bệ hạ là tội đáng chết ngàn lần nên hôm nay đặc biệt đến thỉnh tội với thánh thượng.”
Minh Nhiễm nói nửa ngày, không thấy sếp lớn lên tiếng.

Bản thân nàng rất khâm phục Trầm đại nhân, ở thời đại này mà nàng ấy có thể dựa vào thực lực của mình leo lên vị trí này, điều này không phải ai cũng làm được.

Minh Nhiễm thở ra một hơi, thẳng lưng quỳ trên mặt đất rồi chắp tay thi lễ: “Bệ hạ, tuy nữ giả nam không phải là ý muốn của thần nhưng việc đến nước này, vi thần không còn gì để nói, bởi dù cho trong lòng thần có ngàn lời thì…”
Nàng mới nói được một nửa thì người ngồi trên cao kia đã lên tiếng cắt ngang: “Được rồi.”
Tuân Nghiệp hơi nhếch môi, liếc qua người quỳ gối trước thư án, nhẹ nhàng hỏi: “Thẩm khanh cho rằng vì sao trẫm đề bạt ngươi làm viện trưởng của Triều Lăng học phủ?”
Không đợi thần tử đáp lại, hắn nói tiếp: “Là vì ngươi sinh ra là nam nhân sao?”
Hắn đứng dậy, đầu ngón tay gõ nhẹ từng nhịp đều đặn lên thư án, nói tiếp: “Hiển nhiên là không phải.

Nam nữ trong thiên hạ này đếm không xuể, thêm một người cũng được mà bớt một người cũng thế, chẳng phải vấn đề gì lớn.”
“Luật lệ Đại Diễn có quy định nữ nhân thì không được làm quan sao? Không có.

Ngươi làm việc vì triều đình vì lê dân bá tánh, bởi vậy triều đình cho ngươi bổng lộc và quan hàm, không hơn.”
Tuân Nghiệp thản nhiên nói: “Thứ trẫm coi trọng là năng lực của ngươi, cũng chỉ cần nó.


Ngươi là nam hay nữ nhân thì có liên quan gì đến trẫm? Tất nhiên là không.”
“Nếu ngươi có bản lĩnh thì cho dù là chức thừa tướng trẫm cũng có thể khiến cho ngươi ngồi lên được.

Còn nếu ngươi chỉ là bao cỏ, có là vương công quý tộc cũng cút xuống cho trẫm.”
Hắn đứng ở trên cao, tựa như sương tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, lại giống như ánh mặt trời, cao quý không thể xâm phạm.

Minh Nhiễm ngẩng đầu, tuy hơi sững sờ nhưng rất nhanh nàng đã phản ứng lại.

Nghe ý tứ của bệ hạ thì hình như ngài ấy không tính truy cứu chuyện này đúng không?
Vương công công đứng bên cạnh hồi thần từ trong khiếp sợ, dốc hết sức nháy mắt ra hiệu cho Minh Nhiễm.

Nàng nhận được tín hiệu của ông ta, lập tức bái lạy, “Vi thần tạ ơn bệ hạ!”
Nàng chưa từng thấy vị hoàng đế nào mà thấu hiểu lòng người như vị này, mặc dù sống bao nhiêu năm nàng chỉ mới gặp có hai vị hoàng đế…
Tuân Nghiệp lại nhướn mày: “Ngươi tạ ơn trẫm làm gì?”
Minh Nhiễm khó hiểu, đáp: “Tạ ơn bệ hạ thứ tội cho vi thần.”
Tuân Nghiệp mỉm cười: “Trẫm nói thứ tội cho ngươi lúc nào?”
Minh Nhiễm: “…?” Cho nên lúc nãy ngươi bùm bụp nói một đống là để làm gì?
Tuân Nghiệp chậm rãi nói: “Thẩm khanh à, ban nãy trẫm chỉ đang khẳng định năng lực làm việc của ngươi mà thôi, còn cái tội khi quân này theo luật thì…”
Tội khi quân phạm thượng, theo luật lệ Đại Diễn, chém đầu.

Hắn kéo dài âm cuối, Minh Nhiễm đang muốn đổi Thẩm đại nhân về để thoát khỏi trò chơi, ai ngờ…

Hết cách rồi, chỉ đành kiên cường diễn tiếp.

Nàng vái lạy hắn, sau đó để hai tay ngay ngắn lên đùi.

Dù sao binh đến tướng chặn, Minh Nhiễm trực tiếp làm vẻ mặt đau đớn kịch liệt để đánh chiêu bài tình cảm: “Bệ hạ, vi thần đáng chết ngàn lần, quân muốn thần chết thần không thể không chết.

Thần sinh ra là thần tử của người, chết là thần hồn của người, tấm lòng trung thành nguyện trời đất chứng giám.

Nhưng bệ hạ, thần trên có mẹ già góa bụa cô đơn một mình, sao nhẫn tâm để cho người kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được? Cầu xin bệ hạ giơ cao đánh khẽ, cho vi thần giữ lại cái mạng nhỏ…”
Minh Nhiễm nói một tràng dài liên tục, còn không thèm ngừng lại lấy hơi, chẳng khác nào đang đọc thuộc lòng.

Ánh mắt Tuân Nghiệp phức tạp, thở dài rồi nói: “Thẩm khanh…”
“Có vi thần.”
“Nói chuyện cho tử tế.”
Minh Nhiễm: “???”
Tuân Nghiệp: “Biểu cảm diễn hơi quá rồi…, thu liễm lại một chút…”
Minh Nhiễm nghẹn nửa ngày, “…Bệ hạ, những lời vi thần nói đều thật lòng, tuyệt không có nửa câu gian dối.”
Tuân Nghiệp lắc đầu, cười như không cười đáp: “Đúng vậy, Thẩm khanh trung nghĩa can đảm, phạt bổng lộc ba năm, việc này dừng lại ở đây đi.”
Đầu chưa chém chức chưa thu, cái hình phạt bổng lộc ba năm này chẳng thấm vào đâu, gánh nặng trong lòng Minh Nhiễm lập tức biến mất, “Tạ bệ hạ ân điển.”
Nàng vừa dứt lời, trong đầu vang lên âm thanh ngọt ngào vui vẻ của Thất Thất: “Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ nhập vai của trò chơi, trò chơi kết thúc, mời người chơi rời khỏi, rất cảm ơn sự có mặt của cô.”
Trò chơi kết thúc, hệ thống sẽ cưỡng chế đăng xuất, chớp mắt Minh Nhiễm đã quay lại Phù Vân Điện.

Thẩm đại nhân trong Tử Thần Điện khấu đầu vái tạ, Tuân Nghiệp híp mắt nhìn bóng dáng Thẩm đại nhân hàng thật lui ra ngoài, hắn có cảm giác sau này người kia sẽ không tiếp tục xuất hiện dưới thân phận Thẩm đại nhân nữa.

Vương công công thay chén trà, do dự nói: “Thẩm đại nhân tiếp tục chưởng quản Triều Lăng học phủ, lão nô cảm thấy không được ổn cho lắm.”
Thẩm đại nhân chưa bị tước chức vị, vẫn là viện trưởng của Triều Lăng học phủ.


Nàng ấy đột nhiên khôi phục lại thân phận nữ nhi, chưa cần nói đến đám bảo thủ dạy trong học viện thì đám sĩ tử chắc chắn sẽ làm ầm lên.

Tuân Nghiệp nâng chén trà, ánh mắt trong veo lại lạnh lùng, hắn đáp: “Thì có sao?”
Hắn nói thứ hắn coi trọng là năng lực của nàng ta, còn những thứ khác… Có liên quan gì đến hắn chứ?
Gió bên ngoài dữ dội hơn, trong điện lại lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng lật xem tấu chương, mãi cho đến giờ Tuất mới dừng lại.

Lúc này Vương công công mới bước vào nhắc hắn về việc ở hậu cung: “Thục phi nương nương nói đã sắp xếp ổn thỏa bên Phù Vân Điện, lúc nào bệ hạ có thời gian thì ghé qua một chuyến.”
Tuân Nghiệp gọi Uẩn Tú mang áo choàng vào, đi thẳng đến Thiên Dụ Các, “Ngươi thay trẫm đến một chuyến là được.”

Đại khái vì trò chơi đã thăng cấp nên lần này có điểm đánh giá rất nhanh.

Nhớ đến màn làm màu ở học phủ Triều Lăng lần trước, Minh Nhiễm vốn cho rằng bản thân lại ăn điểm F, ai ngờ được SS.

Thẩm đại nhân đúng là một học sĩ đầy nghĩa khí.

Nàng ôm đĩa hạt dưa đã tách vỏ dựa vào gối mềm, bắt đầu quay thưởng.

Thất Thất kêu leng keng một tiếng, “Vẻ mặt trợn mắt như muốn bay luôn con ngươi? Kĩ xảo diễn vuốt mông ngựa quá xấu hổ? Không sao hết, đã có “Hướng dẫn thực hiện hành vi nghệ thuật” giúp bạn luôn sáng chói như pháo hoa, bất kể lúc nào cũng rực rỡ.

Chúc mừng người chơi nhận được một bộ sách hướng dẫn.”
Chơi lâu như vậy, Minh Nhiễm cũng hiểu sơ bộ hệ thống trò chơi, nói rõ ra thì bọn họ cho hình phạt hoặc phần thưởng đều căn cứ trên biểu hiện của người chơi.

Minh Nhiễm câm nín, “Diễn xuất của tôi kém đến vậy à?”
Thất Thất à một tiếng, đáp: “Không tệ lắm đâu, chỉ là nhìn qua cứ như cô vừa uống phải hai chén rượu trắng bị biến chất, ầy… Sau đó có hơi phiêu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận