Edit: Oliu
Beta: Súp lơ
Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng Giêng, sắc xuân đang dần dần trôi đi từng ngày.
Những ngày này, Minh Nhiễm luôn cảm thấy uể oải.
Nàng chỉ mới dùng điểm tâm xong là đã muốn cởi áo ngoài, mặc mỗi trung y leo lên giường đi ngủ.
Tây Tử vội vàng kéo nàng, nói: ”Hôm nay tiểu thư còn phải đến chỗ lão phu nhân thỉnh an nữa đấy.”
Minh lão phu nhân ở tại Thanh Phong viện.
Bà có tuổi rồi, không muốn quan tâm sự vụ trong phủ nữa, cuộc sống mỗi ngày của bà chỉ xoay quanh tiểu công tử Minh Xu.
Hai năm trước, Minh nhị lão gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn và mất chỉ sau một đêm, lão phu nhân vì nhớ nhung tiểu nhi tử nên đã ôm Minh Xu về Thanh Phong viện nuôi dưỡng.
Phóng tầm mắt nhìn khắp từ trên xuống dưới Minh phủ cũng không tìm thấy một ai dám làm Minh Xu không vui, tất cả mọi người đều phải cẩn thận chăm sóc nâng niu đứa nhỏ đó.
Minh Nhiễm mới vừa bước vào cửa đã thấy Trình thị bận một thân xiêm áo màu mật đào đứng trên nền tuyết trắng.
Bà ta bưng một khay bánh phù dung (1) màu xanh nhạt trên tay, mỉm cười nói với tiểu công tử đang đắp người tuyết bên cạnh: ”Lục lang nghỉ ngơi một chút dùng điểm tâm đi.”
Minh Xu được lão phu nhân nuôi dưỡng tốt, trắng trẻo mập mạp như người tuyết nhỏ.
Nhưng đứa trẻ này luôn bị giữ trong viện, quanh năm không tiếp xúc với người ngoài, lại được chiều chuộng quá nên cũng không hiểu lễ nghĩa phép tắc như những đứa trẻ cùng độ tuổi khác.
Nó liếc mắt đánh giá Trình thị từ trên xuống dưới một lượt, lại nhìn người vừa bước vào cửa viện là Minh Nhiễm, sau đó xoa tay nặn một quả cầu tuyết, ném vào chân Trình thị, lè lưỡi lêu lêu, nói: ”Đại bá mẫu là cái túi chảy nước, Lục lang không thèm ăn đồ ăn của người.”
Khóe mắt Trình thị đỏ lên, Minh Xu trề môi làm mặt quỷ rồi chạy nhanh vào phòng.
Minh Nhiễm tạm xem như không thấy Trình thị, nhanh chóng đi ngang qua người bà ta.
Trong phòng, Minh lão phu nhân ôm Minh Xu ngồi ở trên ghế thái sư, thấp giọng nói chuyện.
Minh Xu nằm trong vòng tay của bà, lén nhìn về người đứng ngoài cửa.
Minh Nhiễm cười cười, nó vội nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.
Lão phu nhân sợ lạnh nên Thanh Phong viện luôn ấm áp hơn những nơi khác một chút, ngồi lâu cũng không có cảm giác lạnh.
Mọi người lần lượt kéo đến, từng người thỉnh an rồi ngồi xuống ghế hai bên.
“Mấy ngày nữa là tam nhi tiến cung, nữ nhi trong phủ chúng ta vừa vào cung đã là tam phẩm Tiệp dư, đúng là Thái hậu nương nương ban ân.”
Vẻ thương yêu hiền từ của Minh lão phu nhân khi đối mặt với Minh Xu biến mất, bà nghiêm mặt trầm giọng nói với Trình thị: ”Thân làm mẫu thân thì dạy dỗ nhi nữ cho tốt.
Dạy gì thì dạy, miễn sao đừng học cái thói hẹp hòi giống con.”
Trình thị âm thầm hít vào hai cái, nhỏ giọng tủi thân đáp: ”Con đã hiểu.”
Dù sao cũng là trưởng tức, dưới gối lại còn có hai nữ nhi nữa.
Một đứa sắp vào cung, một đứa lại có quan hệ thân mật với Cảnh vương thế tử, sợ rằng sau này cũng sẽ nên duyên vợ chồng.
Nghĩ đến lợi hại, Minh lão phu nhân vẫn để lại chút mặt mũi cho bà ta.
Sau đó, lão phu nhân chỉ hỏi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi rồi cho mọi người rời đi.
Minh Từ không giữ được bình tĩnh trước mặt Minh Nhiễm nữa, một lát sau lôi kéo Trình thị rời đi.
Trên đường trở lại viện của mình, Minh Nhiễm tình cờ gặp thứ nữ duy nhất của Minh Phủ, nữ nhi dưới gối Vạn di nương, ngũ tiểu thư Minh Mạn, ngạch tú di phong (*), cũng là một dung mạo xinh đẹp hơn người.
Ngạch tú di phong (*): Chỉ người con gái có phần trán đầy đặn, khuôn mặt sắc sảo, khí sắc dồi dào.
Nhưng tính tình không được tốt cho lắm, cực kì thích kiếm chuyện, nhất là hay lượn lờ trước mặt Minh Nhiễm.
Minh Mạn vốn cực kì hâm mộ Minh Nhiễm được lão thái gia định ra hôn sự cùng Chúc Hủ, còn tưởng không có chút hy vọng nào, không ngờ may mắn đã đến với nàng ta.
Minh Từ sớm đã định tình cùng Cảnh Vương thế tử, chi thứ hai Minh Ngạn lại là một kẻ đầu gỗ ngu ngốc, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn nàng phù hợp nhất.
Trên hòn non bộ chất đầy tuyết, không khỏi dính vào tay áo Minh Mạn.
Nàng ta âm dương quái khí cười nói: ”Về sau tam tỷ tiến cung, sợ là gặp mặt nhau một lần cũng khó.”
Minh Nhiễm khẽ liếc nàng ta một cái, nói: ”Không khó, ta giúp ngươi nói tốt vài câu ở chỗ Thái hậu nương nương, đến lúc đó gọi ngươi cùng tiến cung, tỷ muội chúng ta có thể ngày ngày thấy nhau.”
Minh Mạn nghe vậy hoảng sợ, vội nói: ” Tỷ tỷ đừng nói vớ vẩn!”
Nàng ta bật người kéo ra khoảng cách, hoảng hốt đáp: ”Tỷ thích vị trí kia thì tự đi mà ngồi, đừng có mà lôi kéo ta theo làm gì.”
Tương lai tốt đẹp đang chờ nàng ở phía trước, ai thèm vào cung thủ tiết sống qua ngày chứ.
Minh Nhiễm nâng mí mắt, nhìn nàng ta nói: “Vậy thì ngươi lăn ra xa một chút, ta thấy ngươi thật phiền.”
Minh Mạn tức giận, gào lên: ”Ngươi!”
Mặt nàng ta đỏ bừng lên vì tức giận, Minh Nhiễm trực tiếp nhìn sang chỗ khác, ánh mắt trống rỗng thả hồn nhìn khóm trúc xanh, giả bộ ngẩn người trước mặt Minh Mạn.
Minh Mạn đúng là tự rước bực vào người.
Nàng ta sợ rằng nữ nhân điên này nhắc đến nàng ta với Thái Hậu, tức mà không dám nói ra, chỉ còn cách ôm lấy bực bội phẩy tay áo bỏ đi.
Hung hăng đạp lên tuyết, tức chết ta rồi.
Nô tì bên cạnh Minh Mạn khuyên nhủ: ”Tiểu thư cần gì phải so đo với nàng ta, sắp đến lúc nàng ta chịu khổ rồi.”
Nghe nói như thế, Minh Mạn hơi giãn mặt, hừ lạnh nói: ”Nói cũng đúng.”
…..
Tuyết trắng trên cành trúc xanh biếc đáp xuống mái tóc đen tuyền của tiểu hài tử.
Nó tùy tiện giơ tay phủi xuống, chạy chậm đến bên hòn non bộ đưa cành hoa giấu sau lưng cho nàng.
Minh Nhiễm ngạc nhiên, đây không phải mai đỏ ở Thanh Phong viện của lão phu nhân sao?
Minh Xu nhét cả nhành hoa vào trong ngực nàng, mở to hai mắt nhìn lén, đôi mắt trong suốt, thật sạch sẽ và sáng ngời.
Không chờ nàng phản ứng, tiểu tử đã chạy thật xa, chỉ để lại cho nàng bóng lưng nho nhỏ phía xa.
Nàng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng hạ nhân ngắt quãng trong cơn gió lạnh thổi đến: ”Lục thiếu gia, người chạy chậm một chút!”
Tây tử ngạc nhiên nói:”Sao Lục thiếu gia lại tặng hoa cho tiểu thư?”
Minh Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi mím môi không trả lời.
Đại khái chắc là quà, vì ngày đó nàng đã dắt nó đi trèo cây.
Lần đầu nhận được lễ vật, còn là hoa mai mà từ xưa đến nay nàng thích nên Minh Nhiễm không khỏi nhướng mày nở nụ cười, đôi mắt như bóng trăng soi dưới nước hồ thu dập dờn sóng sánh.
Băng tuyết trên hoa tan đàn, nước nhỏ xuống mu bàn tay lạnh buốt.
Tây Tử khẽ hoảng hốt, sau đó lại thẫn thờ một lúc lâu.
Trở lại viện, Minh Nhiễm cắm cành mai đỏ vào cái bình bên cửa sổ, cởi áo choàng ra ngồi ở bàn nhỏ bên cạnh nghỉ ngơi.
Tây Tử cầm giỏ thêu đến, Minh Nhiễm ngó sang tìm kiếm xem có thứ gì thú vị để làm không, nhưng rồi lại nghiêng người sang một bên dựa vào chiếc ghế nhỏ trước cửa sổ đọc sách.
Chợt nhớ ra cái gì đó, Tây Tử vừa kéo sợi chỉ vừa nói: ”Tiểu thư, nô tỳ nghe nói sáng nay Chúc đại nhân đã hồi kinh.”
Minh Nhiễm đáp: ”Ngươi nói với ta việc này để làm gì?”
”Mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ Chúc lão phu nhân, người có đi không?”
”Không đi!” Nếu đã quyết định vào cung dưỡng lão, còn đi đến đấy làm gì?
Tây Tử trầm ngâm hơn, nhắc nhở nàng: “Hôn sự của tiểu thư và Chúc đại nhân là do hai lão thái gia định ra, nhưng hiện giờ người muốn vào cung, về tình về lý thì đều phải kết thúc sạch sẽ rõ ràng.”
Nàng cười lạnh đâm một kim: ”Nếu người còn không chịu đi, có lẽ phu nhân bên kia sẽ lại chụp cái mũ gì lên đầu người thôi.
Người có tin không, đến lúc đó vì ngại mặt mũi của nhị tiểu thư, phu nhân chắc chắn sẽ dội nước bẩn lên đầu người.
Nếu cứ để buổi thọ yến này trôi qua như vậy thì lời từ hôn để tiến cung này hoàn toàn trở thành lỗi lầm của tiểu thư người đó.”
Không phải nhị tiểu thư bên kia đã bày tỏ thái độ bản thân là người bên cạnh thế tử Cảnh Vương sao? Nếu may mắn khiến thế tử mê luyến hơn nữa có khi còn có thể nhập phủ làm thế tử phi, cho nên sao có thể để cho thanh danh của nàng ta dính bẩn?
Trên người nàng ta không thể dính bẩn, vậy cục bùn đen này chỉ có thể ném vào người tiểu thư nhà các nàng.
Tây Tử dùng sức giật mạnh sợi chỉ trong tay, sắc mặt u ám như phủ một lớp bụi đen.
Minh Nhiễm ừm nhẹ một tiếng, huống chi, khả năng lời Tây Tử nói xảy ra là cực cao.
Nếu nói đến người mà Trình thị thương yếu nhất trong số nhi nữ, không phải Minh Từ mà là trưởng nam Minh Nghiệp.
Minh lão gia và Minh lão phu nhân, kể cả Minh Nghiệp và nhà mẹ đẻ nàng ta là phủ phụ quốc Đại tướng quân Trình gia đối với Minh Từ cực kỳ tốt.
Trình thị tuy nhát gan hay khóc, nhưng trong đầu vẫn hiểu được vấn đề này.
Tất cả mọi người quan tâm Minh Từ, ngược lại còn bà thì sao?
Có những lúc nhìn mọi người vây quanh nhị nữ nhi bà sẽ có chút ghen tị, nhưng Trình thị không hề biểu hiện ra bên ngoài một chút nào mà còn làm mọi việc thật chu đáo để mọi người đều khen ngợi bà là một mẫu thân tốt.
Minh Nhiễm là người lười biếng, đời trước bị nhốt trong cơ thể nguyên chủ đã khiến sự quan tâm và hứng thú của nàng biến mất sạch sẽ, rất nhiều chuyện nàng không muốn quản, cũng lười quản.
Nhưng nếu Trình thị muốn làm như vậy, ngẫm lại cũng sẽ không thoải mái.
Nàng vào cung vì an nhàn, nhưng điều này không có nghĩa là nàng gả vào nhà họ Chúc như nguyên chủ sẽ không được thoải mái, chẳng qua lựa chọn đầu tiên tự tại hơn.
Nếu vài người Minh gia không đến trước mặt nàng bàn đến chuyện vào cung, nàng cũng sẽ không chủ động nhắc đến vấn đề này, đến Chúc gia thì đến Chúc gia đi, đối với nàng cũng không có gì đáng lo ngại.
Nhưng đem chuyện từ hôn để tiến cung đổ lên đầu nàng, vậy thì không còn gì để nói tiếp nữa.
Minh Nhiễm nghĩ đến tính tình Trình thị, mày liễu nhăn lại: ”Ngươi nói cũng có lý, lát nữa ngươi sai người đi chính viện báo một tiếng, ta cũng muốn lây chút không khí vui mừng.”
Đi xem mẫu thân kia của nàng có thể diễn tuồng gì.
Khuôn mặt Tây Tử hiện rõ vẻ vui mừng, trả lời:” Nô tỳ lập tức kêu người đi báo.” Nói xong liền buông kim chỉ trong tay, bước vội ra ngoài gọi hạ nhân.
Tây Tử tìm một nha đầu sai vặt đi truyền lời, bên kia Trình thị cũng vừa mới trở lại chính viện.
Bà mới ngồi xuống không lâu, đang lôi kéo Minh Từ oán giận Minh Xu thật hỗn láo.
”Ỷ vào được nội tổ mẫu yêu thương mà thật sự vô pháp vô thiên, ở trong phủ này không phải là đang ăn không của ta? Uống không của ta? Dùng không của ta sao? Đúng là một con sói mắt trắng.”
Minh Từ bất đắc dĩ vuốt chén trà, mặc dù Nhị thúc nàng ta đã mất, nhưng gia nghiệp để lại không ít.
Lục lang ở lại trong phủ, mỗi tháng nhị thẩm đều cố ý kêu Tứ muội mang bạc đến, cũng chẳng chiếm tiện nghi gì.
Còn nữa, mặc dù Lục lang hành xử không khôn khéo, nhưng nói không sai, mẫu thân nàng ta không phải là một cái túi chảy nước sao?
Trong lòng suy nghĩ là thế, nhưng hiện tại Trình thị đang tức giận, nàng ta không thể nói thẳng, đành an ủi: ”Lục lang còn nhỏ, nhiều chuyện còn chưa hiểu hết, chắc là chỉ muốn đùa giỡn với mẫu thân thôi, mẫu thân cần gì so đo với tiểu hài tử.”
Trình thị không thích nghe những lời này, lau nước mắt, nói: ”Còn nhỏ gì nữa? Lúc bằng tuổi nó đại ca con cũng không hề giống thế, con là nữ nhi của ta sao lại đứng về phía nó!”
Minh Từ chịu không nổi bà ta cứ một câu không hợp ý liền rơi nước mắt, hơi nhức đầu ôm trán.
Ngay lúc đó nha đầu Tây Tử sai đến báo, Trình thị nghe nha đầu kia nói tỉ mỉ xong, lại nổi cơn giận dỗi mới.
Cả hai đứa đều khiến bà ta thêm phiền!
Cho dù Trình thị muốn đi đâu thì cũng không bao giờ mang theo tam nữ nhi Minh Nhiễm.
Nàng trời sinh là hồ ly tinh chuyển thế, mặt và dáng người đều mị sắc câu nhân, mỗi khi đi ra ngoài đều chuốc đến mấy lời nói không được tốt đẹp gì cho lắm, làm liên lụy bà ta cùng A Từ, bực bội muốn chết.
Nàng muốn đến thọ yến của Chúc gia, bà ta không thể ngăn cản.
Hiện tại nàng ta là tiểu tổ tông, vạn nhất trong lòng không vui, khóc lóc không muốn tiến cung, cả phủ sẽ tìm bà ta gây phiền toái.
Trình thị xua tay đuổi nha hoàn kia ra ngoài, cũng mặc kệ Minh Từ, mặc nguyên xiêm áo nằm lên nhuyễn tháp.
Minh Từ cũng không làm phiền bà ta, nhẹ khom gối hành lễ rồi rút lui khỏi chính viện, trên đường gặp Minh Nghiệp mặc triều phục đi đến.
Nàng cười lại gần hỏi: ”Ca trở về sớm vậy? Bây giờ còn là giờ thiết triều cơ mà?”
Minh Nghiệp trả lời: ”Trở về lấy vài thứ.”
Hắn đi được vài bước, lại lùi lại, nói: ”Đúng rồi, Chúc nhị ca sáng nay hồi phủ, ngày mai mở yến tiệc tại Lâu ngoại lâu, mời vài người quen biết, cùng đi đi.”
Dừng lại một chút lại nói tiếp: ”Muội cũng hỏi Tam muội xem có muốn đi hay không.”
Minh Từ nhíu đôi mi thanh tú lại: ”Kêu nàng ta làm cái gì? Dù sao cũng sẽ phải tiến cung, chẳng lẽ lại không biết xấu hổ?”
Minh Nghiệp điểm điểm trán nàng ta, đáp: ”Đi ngang qua sân khấu thôi, muội hỏi một chút, nàng ta không nhất định sẽ đi.
Đến lúc đó mọi người hỏi sao không đến, muội cũng dễ đáp lại, đúng không?”
Lúc này Minh Từ mới nói: ”Được rồi, muội nhớ kỹ.”
Nhìn Minh nghiệp đi xa, Minh Từ thở dài.
Hôm qua nói chuyện với tam muội, tính tình nàng ta quái đản, hiện giờ nàng không hề muốn đến trước mặt nàng ta chút nào.
Lời editor: Nhóm editor đều hội tụ những con người có tâm hồn ăn uống nên chương nào có nhắc đến món ăn sẽ có một số hình ảnh minh họa.
Chúc mọi người xem ngon miệng. Iu cả nhà
(1) Bánh phù dung