Vai Diễn Mỹ Nhân


Trúc xanh trong viện đón gió rì rào, tiếng suối chảy róc rách qua sỏi đá càng làm nổi bật lên sự an tịch của ban đêm.
Trong chăn bông y phục đều quyện mùi hương lạnh, thấm vào ruột gan, Minh Nhiễm vuốt vuốt tóc dài bên sườn mặt, lại dựa gần sát vào chàng thêm chút nữa.
Hai người còn chưa nói tới chuyện xảy ra trong Minh Chính Các ngày hôm nay,, ngược lại lại nói tới chuyện săn bắn ngày mai, mãi tới nửa đêm mới ngủ.
Người bên trong ngủ rồi, người bên ngoài thì vẫn còn tinh thần lắm.
Chiếu Thanh dựa vào thân cây, đụng đụng Ánh Phong đang đứng bên cạnh.

Ánh Phong đang ăn bữa khuya, gặm đùi già trong tay, nhìn y một cái, mở khẩu hình: “Gì đấy?”
 
Chiếu Thanh vươn tay ra với nàng ấy, lấy một cái đùi gà trong túi giấy dầu ra, cầm qua: “Tối nay Hoàng hậu nương nương tới Minh Chính Các đấy.”
Ánh Phong nói tiếp: “Ngươi chém gió à, tối nay Hoàng hậu nương nương căn bản không ra khỏi cửa.”
Chiếu Thanh kể lại một lượt chuyện xảy ra ngày hôm nay, cuối cùng lắc lắc đầu: “Ánh Phong, ngươi thế không được đâu, lần trước cứu Thục phi nương nương bj thương ở tay thì không nói.

Lần này Hoàng hậu nương nương đi ra ngoài ngy dưới mí mắt mình mà cũng không biết.

Đó là thất trách, nếu Hoàng thượng trách tội xuống….”
Ánh Phong nhíu mày: “Ta lặp lại lần nữa, Hoàng hậu nương nương không hề ra khỏi cửa.”
Nàng ấy đợi ở chỗ cửa sổ đối diện với nội điện.

Cửa chính đã có mấy người Tây Tử, Lan Hương rồi, chỗ này ai tới ai ra nàng ấy không biết được à? Trừ phi Hoàng hậu nương nương có bản lĩnh chui từ đất ra.
Chiếu Thanh quay đầu lại nói: “Ta nói thật đó, ngươi không tin thì đi hỏi đám Thập Thất đi.”
Ánh Phong xuy một tiếng.
Hai người vì chuyện này mà tranh luận người tới ta đi tận nửa ngày, những người bên cạnh cũng thảo luận truyện trong Minh Chính Các.

Ngươi truyền ta, ta kể hắn nghe, truyền tới truyền lui càng có nhiều phiên bản.
----
Ngày hôm sau, Minh Nhiễm thức dậy đánh răng rửa mặt xong, ăn bữa sáng đơn giản, vừa ra tới chính đường thì đã nghênh đón không ít ánh mắt đánh giá.
Những ánh mắt đó rất kín đáo nhưng ngũ giác của nàng vẫn luôn nhạy bén, tầm mắt thoáng nhìn qua thôi là nàng đã chú ý tới rồi.
Minh Nhiễm ngồi bên trên nhìn xuống dưới: “Chư vị phu nhân có gì muốn nói không?”
Những phu nhân ngồi dưới rùng mình ngay lập tức, nói nói cười cười ngay, nào dám nhắc tới những lời đồn thổi kia, chỉ nói: “Chúng thần phụ thấy nương nương vẫn chưa đổi sang kỵ trang, hôm nay người định không đi săn ạ?”
Đúng thật là Minh Nhiễm không định cưỡi ngựa đi săn, nàng trước giờ không có hứng thú lắm với những trò chơi tốn công tốn sức, gật gật đầu.

Nhưng mà nói theo lời bọn họ thì nàng lại lười phải nói nhiều với những ánh mắt lạ lùng đó.
Trên đường đi từ Thủy Minh Uyển tới khu săn bắn, Tây Tử tới gần nhỏ giọng nói chuyện, vẻ mặt không được tốt lắm: “Cũng không biết từ đâu truyền rea những chuyện tào lao.

Nói nương nương thần trí không tốt, tối qua phát bệnh ở Minh Chính Các, còn động dao động kéo liên tục với Thánh thượng nữa….”
 
Lời này của Tây Tử là đã nói theo chiều hướng tốt rồi, nàng ấy đen mắt: “Những người này thật to gan, dám nói lung tung bậy bạ.”
Tối qua tiểu thư nhà nàng không hề ra khỏi cửa, tới Minh Chính các lúc nào?
“Nô tỳ sẽ sai người đi xử lý ngay, nhất định phải bắt được người ngầm phát tán lời đồn!” Tây Tử tức lắm, dưới ánh mặt trời nhợt nhạt mà mặt đỏ bừng hết cả lên.
Minh Nhiễm cười cười, cũng không lên tiếng ngăn cản.
Tối qua nàng tới Minh Chính Các là sự thật, nhưng chuyện này lại được truyền đi nhanh chóng chỉ trong một đêm như vậy, còn gán thẳng cái mũ bị bệnh lên đầu nàng.


Nói không có người cố tình thổi gió thêm củi thì chắc chắn là không thể nào rồi.
Điều tra chút cũng tốt.
Bên phía Tây Tử còn chưa kịp hành động thì bên Thẩm thống lĩnh của Vũ Lâm Quân đã xử lý vài người rồi.
Làm việc trước ngự tiền, điều kiêng kị nhất chính là lắm mồm.

Những chuyện khác thì cũng thôi đi, chuyện liên quan tới Thánh thượng và Hoàng hậu nương nương mà cũng dám nói bậy ra ngoài, đúng là không biết trời đất là gì mà!
Thẩm thống lĩnh đen mặc giáo huấn mấy thuộc hạ cấp dưới, lúc này mới đi theo Tuân Nghiệp tới khu săn bắn.
Săn bắn mùa thu là việc rất trọng đại, cũng rất náo nhiệt.

Sau Khi Tuân Nghiệp đã bắn xong mũi tên đầu tiên, toàn bộ người trong sân đều sôi trào.

Sau đó là tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên không ngừng.

Thế tử Ninh vương dẫn theo đám người trẻ tuổi xông ra ngoài đầu tiên.
Trong sân bớt đi không ít người, Minh Nhiễm ngồi sau án trên đài cao cạy hạt dưa, thường thường nói chuyện với mấy vị phu nhân không biết cưỡi ngựa, ngồi nhìn mấy người Hàn Quý phi nhanh nhẹn leo lên lưng ngựa, nàng vẫy vẫy tay với mấy nàng ấy, họ cũng vung roi ngựa với nàng.
Hội săn thú náo nhiệt, mấy người ngồi không cũng không hề nhàm chán.
Tuyển tú ở Đại Diễn thường diễn ra vào cuối đông đầu xuân.

Mấy năm nay sức khỏe của Thánh thượng không tốt, không có nhà ai vui lòng đưa con gái ngoan nhà mình vào cung.

Bên trên cũng gác chuyện này xuống không hề nhắc tới, bọn họ cũng thuận nước đẩy thuyền.

Nhưng bây giờ cục diện không giống thế, triều thần chắc chắn sẽ dâng tấu thỉnh việc tuyển tú đầu xuân năm nay.
Mấy người đó nói bóng nói gió chuyện tuyển tú, động tác trên tay Minh Nhiễm cũng không ngừng lại, chốc chốc cắn hạt dưa, lâu lâu nhón miếng bánh, hoàn toàn không để những lời đó ở trong lòng.
Vài vị phu nhân thấy thái độ của nàng như vậy, nhỏ giọng thì thầm.
Đúng lúc này Tuân Nghiệp cưỡi ngựa quay về, đi tới trước án thấy đĩa điểm tâm trước mặt nàng đã gần hết rồi, cười nói: “Nhàm chán thế cơ à, muốn vào rừng đi dạo chút không??”
Minh Nhiễm cũng không muốn ngồi lâu ở đâu, nhếch môi, gật đầu nói được.
Minh Nhiễm không biết cưỡi ngựa, hai người cứ thế ngồi chung một con, tìm một con đường thanh tĩnh không có người đi.
Tuân Nghiệp vòng qua eo nàng, hỏi: “Mới rồi nói gì với mấy người Định Bắc Quốc công phu nhân thế?”
Minh Nhiễm nhìn chằm chằm con thỏ nhảy nhót chỗ xa xa, dựa vào lồng ngực chàng, trả lời: “Chỉ là chút chuyện linh tinh giết thời gian thôi.”
Tuân Nghiệp nhướng mày, “Phải không?”
“Thật mà.” Nói rồi Minh Nhiễm chỉ vào con thỏ đang chạy trốn, kéo kéo tay áo chàng.
Tuân Nghiệp khẽ cười một tiếng cũng không nói thêm nữa, nghe theo ý nàng giục ngựa đuổi theo.
…………
Bên chỗ bãi săn khí thế ngất trời, bên kia Tề vương lấy cớ trong người không khỏe ở lại chỗ ở mãi vẫn không nhận được tin tức gì, trong lòng nôn nóng bất an.
Tuân Nghiệp hoàn hảo không bị thương gì chạy lên khu vực săn bắn, ông ta đã biết chắc lần hành thích này thất bại.

Nhưng hôm nay chỉ truyền ra mấy lời đồn đãi đầu óc Hoàng hậu nương nương không tốt, chuyện có thích khách lớn như vậy lại hoàn toàn không có chút tiếng gió nào.

Đúng là không bình thường mà.
Tề vương đi qua đi lại, vô cùng bực bội.
Tuân Miễn dẫn theo người trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Tề vương thấy người thì sửng sốt: “Ngươi không ngốc ở trong phủ sao, tới Thương sơn làm gì? Tới khi nào thế?”
Tuân Miễn đưa thánh chỉ trong tay cho ông ta: “Bát vương thúc, chuyện chính người làm thì người nên rõ ràng nhất.

Bây giờ chất nhi phục mệnh tới áp giải người về kinh, chờ sau kỳ săn bắt rồi lại sử trí.”
Tề vương sửng sốt một chút, mở thánh chỉ ra nhìn, chợt thấy kinh hãi, lạnh giọng trách mắng: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Ông ta xông thẳng ra ngoài: “Ta muốn đi gặp Thánh thượng!”
Tuân Miễn ngăn người lại, vẻ mặt lạnh lùng: “Mưu đồ bí mật hành thích hoàng thượng quả thật là tội lớn.

Trong người chất nhi có hoàng mệnh, vương thúc chớ làm khó chất nhi.”
Đương nhiên là Tề vương không thừa nhận, rống lớn: “Đúng là ăn nói hàm hồ! Không có bằng chứng thực tế, đây là bôi nhọ!”
Tuân Miễn nhìn ông ta, không nói một lời.
Tề vương bị y nhìn như vậy cũng dần dần cảm thấy chột dạ, sợ hãi cả kinh, ngón tay chỉ vào Tuân Miễn nói: “Là ngươi!”
Tuân Miễn ưỡn cằm, không hề phủ nhận, phất phất tay sai người dẫn ông ta đi.

Tề vương tức hộc máu, vừa đi vừa mắng: “Được lắm Tuân Miễn, ngươi đúng là chất nhi tốt của bổn vương! Đũng là tên lòng lang dạ sói, quay đầu đã bán đứng vương thúc ngươi ngay rồi!”
Tề vương càng nói càng khó nghe, bốn phía đều trộm liếc qua bên này.

Tuân Miễn hận không thể bịt cứng miệng ông ta lại.

Nhưng người mà hắn dẫn tới chỉ nghe theo lệnh bên trên, cũng chỉ có thể để Tề vương nói.
Tuân Miễn đi theo phía sau, nhìn mây bay đầy trời.
Những chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài, chỉ sợ tình cảm giữa mấy vương thúc và y sẽ phai nhạt đi.

Từ giờ về sau sợ là sẽ càng phòng bị và dè chừng y hơn.

Cửu hoàng thúc muốn y tới xử lý Bát vương thúc, còn không phải là có ý này sao.
Trong lòng y thở dài, tay nắm chặt rồi lại buông lỏng.

Đành thế thôi, sau này đang hoàng làm một vương gia không phải cũng tự tại sao?
Chuyện Tề vương âm thầm hành thích quậy thành chuyện lớn, sau kỳ săn bắn mùa thu về lại kinh thành, Tuân Nghiệp bắt tay vào xử trí.
Lúc trước chàng nghĩ, dù sao thì bản thân mình cũng không xong rồi, một vài năm rồi cũng về trời thôi.

Mấy huynh trưởng có ngầm động tay động chân chàng cũng có thể dựa vào đó mà xem bản lĩnh của bọn họ.

Ngôi vị hoàng đế này ấy mà, vốn là dựa vào bản lĩnh mà đi lên ngồi.

Người ngồi trên đó có bản lĩnh, thiên hạ mới có thể thái bình được.
Bọn họ sai thích khách tới, trước kia chàng còn có thể mắt nhắm mắt mở.
Nhưng giờ thì không được nữa rồi.
Tề Vương bị xử trí thế nào Minh Nhiễm không để ý tới lắm, nhiệm vụ thích khách thành công, nàng có thêm một tấm thẻ khen thưởng, theo thường lệ nàng cũng không dùng ngay, bảo Thất Thất cứ giữ đó đã.
Trời mùa  thu khá lạnh, Tây Tử phủ thêm một tấm thảm mềm lên ghế mây dưới giàn trồng hoa.


Minh Nhiễm nằm trên đó nhắm mắt đung đưa vài cái, mơ màng.
Chiếc lá cây hơi úa vàng xà vào trên mặt, nàng nhấc tay nhặt xuống, he hé mặt ra thì thấy sắc mặt nặng nề của Tây Tử.
Nàng ấy vẫn chưa tra ra được chỗ truyền ra mấy lời đồn đại kia, không hề có tiến triển gì.

Từ lúc trở về từ núi Thương Sơn, những chuyện liên quan càng truyền càng loạn.
Cũng không phải là trắng trợn nói gì, chỉ là âm thầm lén lút đồn thổi, càng nói càng thái quá, sắp nói nàng thành hồ ly tinh chuyển thế luôn rồi.
Hoàng hậu nửa đường ở đâu nhảy ra, không có gia mẫu để dựa vào, gì cũng không có, cũng chỉ có gương mặt kia thôi, dù sao cũng khiến người khác chướng mắt.
Minh Nhiễm thì chẳng cảm thấy gì đâu, thích nói thì cứ nói đi, bá tánh tầm thường ai lại đi quản những chuyện này làm gì, còn ai ngoài những người trải đá lót đường cho việc tuyển tú nữa.
Nàng duỗi tay lôi kéo Tây Tử: “Không phải Hồng Dược hẹn em cùng nhau chơi à, em cho người ta leo cây đấy hả?”
Tây Tử nghe thế thì vỗ đầu cái bốp, lúc này mới ném mấy chuyện tào lao ra khỏi đầu, nghe lời nàng đi tìm Hồng Dược.
Minh Nhiễm lại nằm lại ghế, đung đưa non nửa canh giờ mới đi về phòng ngủ.
Trước giờ nàng ngủ đều không thích có người canh, trong điện không có ai, người chờ bên ngoài nhảy qua cửa sổ đi vào.
Minh Nhiễm nghe thấy động tĩnh thì mở mắt ran gay, cảnh giác xoay người lại, tầm mắt đụng phải bóng người thì cơ thể hơi khựng lại.
Bạch y kiếm khách, tư thái tiêu sái, là Tống Hàm Sinh.
Nàng sửa sang lại quần áo: “Tổng tỷ tỷ? Sao tỷ lại tới đây?”
Lâu như vậy mới gặp lại, Tống Hàm Sinh cũng cảm thấy xa lạ, ôm kiếm tới gần chút, nhìn trái nhìn phải đánh giá nàng: “Gần đây chỗ nào cũng đồn thổi, ta suy nghĩ có phải muội đắc tội ai nên gặp phiền phức không, tiện đường tới thăm muội.”
Minh Nhiễm châm trà cho nàng ấy, cười nói: “Để tỷ phải bận tâm rồi, toàn chuyện nhỏ nhặt thôi.”
Tống Hàm Sinh thấy lúc nàng cười lên đúng là đẹp diễm lệ, minh diễm hơn người, đúng là cảnh đẹp ý vui vô cùng, cũng cười tủm tỉm theo, tạm thời buông bỏ mọi chuyện, hàn huyên với nàng.
Bởi vì bên ngoài cung còn có cung nhân, hai người nói chuyện đều nhỏ giọng, nói nói một hồi thì nói tới chuyện nàng trúng độc lần trước, Minh Nhiễm cũng nhắc tới huynh muội Trúc gia.
Nghe thấy chữ “Trúc”, da đầu Tống Hàm Sinh tê dại, rót sạch nước trà trong tay vào bụng.
Minh Nhiễm thấy vẻ mặt nàng ấy không đúng lắm, hỏi: “Sao vậy?”
Tống Hàm Sinh ai một tiếng.
Chuyện phải nói bắt đầu từ việc nàng ấy dẫn Tống Hoài tới Vạn Trúc Sơn trang trị chứng mất trí nhớ.
Trang chủ Trúc Khuê của Vạn Trúc sơn trang thỉnh thoảng sẽ lén lút mặc nữ trang.
Người này không chỉ giỏi y thuật, còn rất rành thuật dưỡng nhan, cho dù tuổi tác có lớn, sau khi mặc nữ trang lên, khí chất nhan sắc người thường đểu không thể sánh bằng.
Tống Hàm Sinh vô cùng thích nhưng tiểu muội muội, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, vừa liếc mắt một cái đã kinh động với mỹ nhân.

Lúc đó Trúc Tự không ở Vạn Trúc sơn trang, Tống Hàm Sinh liền cho rằng đây là vị đại tiểu thư nổi danh của Vạn Trúc sơn trang, mình thì diễn vai cool ngầu.

Tuy là ánh mắt của vị đại tiểu thư này nhìn nàng ấy có chút kỳ lạ nhưng dù sao hai người cũng là thành lập một muốn quan hệ hữu nghị thâm hậu.
Bệnh tình của Tống Hoài không thể điều trị trong một chốc một lát, nàng ấy rảnh rỗi thì không biết làm gì, chỉ đành đi dạo dạo.

Ngày đó nàng ấy gặp được mấy bạn bè, mọi người đều nói: Lưu lạc giang hồ, bốn biển là nhà, hiếm khi có thể gặp nhau, nàng ấy vui lắm, thế là uống thêm mấy chén.
Lúc xách theo bầu rượu về lại Vạn Trúc sơn trang, xa xa thấy “Trúc Tự” váy trắng bay bay đứng trên nóc nhà, dưới ánh trăng mỹ nhân lại càng thêm đẹp, tóc dài tung bay, phất pha phất phơ, rất có ý đối nguyệt cộng ẩm.
Ánh trăng tối đó rất đẹp...!đêm khuya đó cũng rất dài, sau đó, sau đó tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau rồi.
Nàng ấy sắp bị dọa cho chết khiếp, say rượu loạn tính làm càn chính là nói về nàng ấy.

Mười mấy năm trước nàng ấy cũng giả thiểu niên lãnh khốc đứng trên mái nhà, ngủ một giấc xong là có Tống Hoài.
Mười mấy năm sau, cảnh tượng cũng không cần quá quen thuộc vậy chứ.
Nàng ấy sợ tới mức chui thẳng tới phòng thuốc của sơn trang, gọi dược đồng hâm cho một nồi thuốc, nàng ấy có một đứa con trai ngốc rồi, chịu không nổi đâu, chịu không nổi đâu.
Tống Hàm Sinh nghĩ tới mấy chuyện ở Vạn Trúc sơn trang này, đầu đau muốn nứt ra, biết thế chẳng làm: “Ai biết được hắn là đàn ông chứ! Ta chỉ muốn làm bạn trò chuyện với hắn thôi....”
Trời đất chứng giám, nàng lập chí trở thành tri kỉ của mỹ nhân, với những cô nương xinh đẹp hoàn toàn không có lòng mong ước gì.

Nói đi cũng phải nói lại, tại mấy bầu rượu quá mạnh kia hết.

Mơ màng thấy búi tóc của người ta tung bay, nàng liền nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nói từ nam nhân nói sang nữ nhân rồi lại nói tới chuyện giữa nam và nữ, cuối cùng nói đến lên giường luôn.
Những chuyện đó thì cũng thôi đi, điều khiến người khiếp sợ chính là, sau đó lại phát hiện ra, người này chính là cha ruột của con nàng....
Tống Hàm Sinh nàng sống nhiều năm trên đời như vậy, sóng gió gì mà chưa trải qua.


Nhưng có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới...!lại bị một làn sóng nhỏ xô đi.
Tống Hàm Sinh thở dài, có hơi muộn phiền.
Minh Nhiễm nghe xong cũng không khỏi giật giật khóe miệng.
Tống Hàm Sinh tố khổ một hồi, thở ra một hơi, tâm trạng cũng sáng sủa không ít.

Lúc gần đi lại đưa cho nàng một cuốn bí tịch thích hợp cho phái nữ luyện võ.
Minh Nhiễm nhận lấy cuốn sách bọc bìa da, nhìn động tác nhảy ra ngoài cửa sổ rất chi là nhanh nhẹn của nàng ấy, rũ mi yên tĩnh một lát, mở hộp gỗ để vào, trịnh trọng đóng nắp lại.
Ừm, không hợp với nàng, để dành cho khuê nữ của nàng thì hơn.
Tống Hàm Sinh vừa đi, Minh Nhiễm lại bò lên giường.

Bây giờ nàng không còn buồn ngủ gì cả, lấy thoại bản ra, dựa vào gối mềm lật xem.
Tuân Nghiệp từ bên phía Tử Thần Điện lại đây, thấy nàng còn đang đọc sách, vẫn còn tỉnh táo lắm, tâm trạng dường như cũng rất tốt, có vẻ là không bị ảnh hưởng gì bởi những lời đồn đãi ngoài cung.
Minh Nhiễm đặt sách xuống: “Bệ hạ.”
Tuân Nghiệp đáp lại, nhéo nhéo mặt nàng, cười nói: “Hiếm khi trẫm lại đây nàng vẫn còn tỉnh táo không có ngủ.”
Chàng vừa dứt lời, Minh Nhiễm đã che miệng ngáp một cái, chậm rì nói: “Chàng vừa nói ta đã buồn ngủ ngay rồi.”
Tuân Nghiệp bật cười, ôm lấy người nằm lên giường, hôn hôn thái dương của nàng: “Nằm với nàng một lát.”
Trước giờ Minh Nhiễm nói ngủ là ngủ, vừa nằm xuống đã tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Tuân Nghiệp vồ về tóc dài của nàng, tầm mắt đặt lên đám rèm châu, híp mắt lại.
……
Lúc lên triều nói xong chính sự, sau khi có người nói tới chuyện tuyển tú, không khí có chút không bình thường lắm.
Phía trên không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng đảo khắp bên dưới một vòng, những đại thần vừa chuyển lời trước đó không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, cũng không biết câu nói vừa mới rồi của mình đã xúc phạm tới bề trên.
Trong lòng ông ta còn đang nói thầm, bang một tiếng, sổ con tối qua ông ta trình lên đề nghị khôi phục tuyển tú đúng lúc rơi xuống trước ủng quan của ông ta.
“Tuyển tú?” Giọng nói phía trên nhàn nhạt, nhưng người nghe lại dựng tóc gáy, “Các ngươi đều ở đây, trẫm cũng không ngại nói thẳng chuyện này.

Trẫm kế vị 6 năm chưa từng có việc này, sau này cũng sẽ không có việc này.

Những chuyện râu ria nhỏ nhặt thỉnh thoảng xuất hiện trong sổ con mấy ngày gần đây, các người nhàn quá hả? Hay là chê nhàn?”
Tuân Nghiệp nâng nâng mắt: “Nếu rảnh rỗi sinh nông nổi thì trẫm có thể tìm giúp các ngươi mấy chuyện để làm.

Tề Châu, Thịnh Châu, Tấn Châu còn rất nhiều việc, trẫm đang lo không tìm được người, Vương khanh, ngươi muốn tới châu nào?”
Vương đại nhân dâng tấu tuyển tú nín thở không dám lên tiếng, những người khác cũng cầm triều hốt cúi đầu thật thấp.
Tuân Nghiệp đứng lên, huyền y huân thường đen nhánh, không hề cười, uy nghiêm đè nặng:"Chuyện tuyển tú nói xong rồi, giờ nói chuyện khác.”
Chàng lạnh lùng nói: “Những lời đồn đãi vớ vẩn truyền trong kinh thành đến là náo nhiệt nhỉ, thế là chuyện gì, các ngươi càng rõ ràng hơn trẫm.”
“Chư khanh cảm thấy tính nết của trẫm tốt, chịu đựng được các người tính toán bày bố à? Hay là các người căn bản xem trẫm như chết rồi, không để thê tử của trẫm vào mắt?”
Lời này quá mức nghiêm trọng, chư vị đại thần nghe thấy kinh hãi, vội quỳ xuống nói: “Vi thần không dám, vi thần sợ hãi!”
“Không dám? Sợ hãi? Nói dễ nghe quá nhỉ, trẫm lười phải nhìn dáng vẻ diễn trăm ngày như một của các ngươi.

Các ngươi cũng vậy, thê tử các ngươi cũng thế.” Tuân Nghiệp nhìn khắp một lượt mọi người trong điện: “Trẫm cho các ngươi thời gian nửa ngày, thu dọn mọi chuyện cho sạch sẽ.

Nếu làm không được, đến lúc đó trẫm tự làm.

Có điều lúc đó chư vị phải nhớ kỹ lễ thượng vãng lai đấy.”
Đuôi lông mày chàng khẽ nhúc nhích, lạnh nhạt nói: “Người quân tử phải có nhân đức, đương nhiên phải vì thê....!ai làm thê tử của trẫm không thoải mái, trẫm cũng làm cho kẻ đó không thoải mái nổi đâu.”
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận