Ngày hôm sau đến trường, Nguyên Cẩn đeo trên lưng cặp sách tiến vào phòng học, cô cũng chả lấy làm ngạc nhiên khi thấy một núi quà chất đống trên bàn của Hạ Đông Thần, bữa sáng tình yêu, các loại đồ ăn vặt, chocolate cùng những món quà nhỏ tinh xảo.Hạ Đông Thần trước đây nổi tiếng là một học sinh cá biệt, nhưng bây giờ anh đã trở thành học bá rất được hoan nghênh, có thể đem so sánh cùng với Lâm Tri Viễn, hiện tại trở thành người đứng vị trí thứ nhất trong kỳ thi, chỉ bằng việc học tùy tiện, quả thực có mị lực khôn cùng, lại còn có nhiều nữ sinh mê mẩn.Nguyên Cẩn không thèm nhìn đến những món quà đó, ngồi xuống chỗ của mình, lấy sách vở trong cặp ra, xếp ngay ngắn trên bàn, sau đó lấy ra bữa sáng của mình, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.Những bạn học khác lần lượt đi đến, phòng học dần trở nên sôi nổi, mùi thơm của các loại điểm tâm trộn lẫn với nhau, Nguyên Cẩn mở cửa sổ ra, hướng mặt ra phía cửa sổ bắt đầu thư giãn, hóng mát.Khi tiếng chuông chuẩn bị vang lên, Nguyên Cẩn đang chuẩn bị trở lại chỗ ngồi, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, dáng người cao cao gầy gầy, mặc đồng phục màu xanh trắng, trên vai đeo cặp sách màu đen, bước đi.
Hai tay đút túi thong thả bước về phía tòa nhà giảng dạy, dáng vẻ thong thả khác hẳn với đám học sinh vội vã xung quanh.“Hạ Đông Thần! Em thích anh!” Một nữ sinh đeo cà vạt màu đỏ, đang lớn tiếng tỏ tình với Hạ Đông Thần, tuy nhiên, không lâu sau đó lại bắt gặp phải ánh mắt sát khí của chủ nhiệm, nữ sinh cười hì hì vội vã bỏ chạy.Nguyên Cẩn cau mày, cô biết nữ sinh đó, cô ấy là nữ sinh lúc trước đã viết bức thư tình cho Hạ Đông Thần, hóa ra cô ấy vẫn chưa từ bỏ.Ngay khi đang nghĩ ngợi, Hạ Đông Thần ở tầng dưới chỗ sân thể dục đã nhìn thấy Nguyên Cẩn, hướng tới phía cô vừa vẫy tay vừa hô lớn: “Tiểu Cẩn ~”Anh hào hứng tươi cười vẫy tay, hàm rằng trắng của anh đặc biệt bắt mất trên khuôn mặt đẹp trai đó.Nguyên Cẩn làm bộ không nghe thấy, đóng cửa sổ lại ngồi trở về chỗ ngồi, bên tai đều là tiếng đọc sách, nhưng trong đầu chỉ còn tiếng tim đang đập thình thịch.Thấy Nguyên Cẩn không quan tâm mà đóng cửa sổ, Hạ Đông Thần lắc đầu cười khổ, rồi tiếp tục sải từng bước dài về phía trước, suýt chút nữa thì không kịp chuông vào lớp.
Nhìn thấy những thứ trên bàn học, Hạ Đông Thần kiểm tra xem bên trong có bức thư tỏ tình nào không, nếu không có, thì anh sẽ như thường lệ đem đến chất nó bên cạnh tủ sách cuối lớp như mọi khi.“Mọi người tự xem rồi lấy đi.”“Tốt! Anh em sẽ dựa vào cậu để tiếp tục cuộc sống này!" Vài nam sinh vô tư không chút khách sáo đi tới lấy bữa sáng.Hạ Đông Thần thờ ơ cười cười.Thấy vậy, Tiết Thanh Thanh khịt mũi, phàn nàn với Lâm Tri Viễn: " Cậu ta sao có thể như vậy, trực tiếp trà đạp lên tình cảm của những nữ sinh đó.
"Lâm Tri Viễn dường như chưa bao giờ nghe nói về nó, trước đó cậu ta là một chàng trai được nhiều người theo đuổi, nên hoàn toàn hiểu được việc làm này của Hạ Đông Thần.
Nhưng Lâm Tri Viễn đối với Hạ Đông Thần tâm tình phức tạp, không muốn thay anh giải thích.Mất đi vị trí đầu tiên, Lâm Tri Viễn tâm trạng có chút phức tạp, bị bạn học ở trong trường đàm tiếu, về nhà phải đối mặt với sự lo lắng, an ủi của cha mẹ, nhưng lúc này Lâm Tri Viễn tâm tình thấy thật sự phiền toái, muốn chuyên tâm học tập để vượt qua ánh hào quang của Hạ Đông Thần, nhưng lúc này Tiết Thanh Thanh vẫn luôn mồm nói bla bla bên tai cậu, mà cậu ta lại không thể rời khỏi những lời nói của Hạ Đông Thần.Quá khứ đáng ra nên bình yên, lại bị Tiết Thanh Thanh nhắc tới lập tức biến thành chọc người khác khó chịu."Hạ Đông Thần lần này chắc chắn là do ăn may, kỳ thi tiếp theo vị trí thứ nhất, nhất định là cậu…..""Cậu có thể im lặng một chút được không?" Lâm Tri Viễn không thể nhịn được nữa, lập tức ngắt lời của cô ta.Bời vì âm thanh không nhỏ, nên xung quanh các bạn học đều nghe thấy, tiếp sau đó dần dần nổi lên tiếng xì xào bàn tán.Tiết Thanh Thanh sửng sốt một lúc, không thể tin được nói: "Cậu ...!cậu hung dữ với tớ!"Cho dù trước đây cô ta có đeo bám như thế nào, Lâm Tri Viễn sẽ chỉ lạnh lùng không để ý tới, nhưng lần này anh ta thực sự nổi giận với cô ta!Hộc mắt Tiết Thanh Thanh dần dần ẩm ướt, miệng mím chặt, lộ ra vẻ ủy khuất..