Lâm Tri Viễn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, đeo tai nghe và bắt đầu luyện nghe tiếng Anh.Những kẻ hóng chuyện đang thì thầm to nhỏ với nhau, đây là đang giận dỗi nhau sao?Vương Tiểu Minh ngồi phía sau bọn họ sắc mặt có chút đờ đẫn.
Kể từ khi đổi bàn, cậu ấy bắt buộc phải xem hai người họ liếc mắt đưa tình, chẳng hạn như khi Tiết Thanh Thanh ăn khoai tây chiên, cô ta sẽ bất ngờ đưa cho Lâm Tri Viễn một miếng, còn Lâm Tri Viễn thì đỏ mặt không còn cách nào khác phải đành phải ăn.Hay ví dụ như, khi Tiết Thanh Thanh đặt câu hỏi, thì cô ta sẽ cố tình ghé sát mặt về phái tai của Lâm Tri Viễn mà khẽ thở, còn Lâm Tri Viễn sẽ thẹn quá hoá giận mà không quan tâm tới cô ta.Những chuyện như thế này nhiều vô số kể, khiến cho Vương Tiểu Minh, người trong lòng chỉ có việc học, cảm thấy như bị dẫm phải một bãi phân.Cậu ấy oán hận nhìn về phía Hạ Đông Thần bên cạnh, chẳng lẽ đối phương đã biết chuyện từ lâu nên sớm đổi vị trí sao?Còn Hạ Đông Thần bên này, đang đưa cho Nguyên Cẩn một hộp sữa chua cũng cảm thấy ớn lạnh sau gáy."Cậu thử xem, ăn ngon lắm.""Không thích, cảm ơn.""Cậu không thử xem thì làm sao biết là không thích?""Cậu phiền phức quá!"Một hộp sữa chua bị đẩy về phía bên kiaCuối cùng, thì hộp sữa chua đã bị Vương Bằng người bước vào lớp lúc nào không biết lấy đi.Hạ Đông Thần quay đầu lại: ? ? ?Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Nguyên Cẩn cười khẽ một tiếng, nhưng rất nhanh đã trở lại trạng thái bình thường, nghiêm túc đọc bài, nhưng nếu quan sát kỹ có thể thấy khóe miệng cô vẫn hơi nhếch lên, ngữ khí trở nên vui vẻ, bất đắc dĩ gửi một bài hát tiễn biệt.
Bài thơ đã đọc lên quan niệm nghệ thuật về sự cuốn nhanh của bằng hữu.Sau giờ học, Nguyên Cẩn có đến văn phòng giáo viên để đợi dượng của mình cùng nhau trở về nhà.
Vốn dĩ một người lớn như vậy không cần cha mẹ đưa đón mỗi ngày, nhưng khi Nguyên Cẩn học sơ trung , cô bị một tên côn đồ quấy rầy suýt nữa thì gặp tai nạn, cha mẹ vô cùng lo lắng, không yên tâm, nên lên đến trung học đặc biệt đem cô vào lớp của dượng, nhờ dượng đưa đón.Nuôi con gái ngày nay quả thực vất vả quá.Thấy cháu gái đi tới, Vương Bằng chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói: "Con ngồi đó đợi đi, dượng đang chấm bài tập, sắp xong rồi."Nguyên Cẩn gật đầu ngồi xuống sau đó lẳng lặng lấy sách ra làm bài.Một lúc sau, Vương Bằng sửa xong một bài văn, mới tranh thủ quay ra nói: "Con có đói bụng không? Nếu đói thì có thể tự mình đi ăn gì đó trước, trong ngăn kéo kia có đồ ăn."Nguyên Cẩn nghĩ muốn lắc đầu từ chối, cũng không biết vì sao, đột nhiên lại nhớ tới buổi sáng bị bắt gặp nên bị tịch thu hộp sữa chua, cô ngồi xổm xuống, ở phía dưới góc tối của ngăn kéo mà tìm kiếm.
Bên trong đều là những món đồ mà Vương Bằng tịch thu, những thứ có giá trị đều bị khoá lại cất đi, còn lại là đồ ăn vặt, truyện tranh, đồ chơi các loại.Đập vào mắt cô đầu tiên là chai sữa chua đã bị lấy mất lúc sáng, chai sữa chua màu trắng vàng giữa những hộp sữa chua có màu sắc rực rỡ.
Cô liếc nhìn dượng một cái như nhìn trộm, thấy dượng vẫn đang tập trung chấm bài, cô vội cầm hộp sữa chua nhét vào cặp sách, rồi lấy bịch bánh quy mở ra bắt đầu ăn.
Lúc Nguyên Cẩn làm loại chuyện này, tim của cô đập nhanh như sắp bay ra khỏi lồng ngực, trong miệng bánh bích quy cũng theo tâm trạng của cô mà mất đi mùi vị.Sau khi Vương Bằng đã chấm bài xong, thì luôn cảm thấy được ban nãy có cái gì đó vừa lướt qua mí mắt mình.Ngày hôm sau, Hạ Đông Thần tiếp tục chiến lược tặng sữa chua của mình cho Nguyên Cẩn."Uống một ngụm thôi, cậu nhất định sẽ mê nó!""Không cần""Ngon lắm, cứ thử đi ~""Không ngon, chua quá.""Hả? Làm sao cậu biết là chua? ""......Hạ Đông Thần ! Cậu có phải là người nhận tiếp thị bán sữa chua không! Họ đã trả cho cậu bao nhiêu tiền!".