Hạ Đông Thần nhìn cô gái đang xấu hổ kia bỗng nhiên trở nên tức giận, anh cười lớn, khiến Tiết Thanh Thanh ở phía trước phải quay lại hung hăng trừng mắt nhìn liếc anh một cái.
Sau khi nhìn chằm chằm vào anh, Tiết Thanh Thanh mềm nhũn người nằm trên bàn, giống như một quả cà tím bị đóng băng.
Lâm Tri Viễn đã giận cô ta hơn một ngày rồi.
Tiết Thanh Thanh đã trôi qua một ngày vất vả thậm chí còn trộm lại hạt đậu vàng vào ban đêm, nhưng Lâm Tri Viễn lại hành động như một người bình thường như không có việc gì xảy ra, tiếp tục chăm chỉ làm đề, không hề có một phút chậm trễ.
Tiết Thanh Thanh cảm thấy mệt mỏi đến mức không thể theo kịp nữa rồiĐặc biệt là nhìn thấy Hạ Đông Thần làm mọi cách để có thể lấy lòng Nguyên Cẩn, sự tương phản mạnh mẽ này khiến cho Tiết Thanh Thanh vừa ghen tị vừa buồn bã.
Chẳng phải những cô gái năng động sẽ được yêu mến sao?Tiết Thanh Thanh thất thần và lơ đãng cả ngày.
Đối với kỳ thi tháng sau, Lâm Tri Viễn trong mắt tràn đầy xấu hổ, điên cuồng lướt qua câu hỏi, căn bản không thèm để ý đến điểm bất thường của Tiết Thanh Thanh, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ thanh tịnh vì đối phương không có đến làm phiền.
Trong giờ học thể dục, Tiết Thanh Thanh cùng vài nữ sinh hẹn nhau đến một quán nhỏ mua nước, nam sinh phía trước khoác vai thì thầm với nhau, giọng nói truyền đến phía sau.
" Tiết Thanh Thanh xinh đẹp như vậy, Lâm Tri Viễn còn không chấp nhận? Thật là kì lạ.
""Chính là, cậu ta không thích! ""Cậu nói chuyện kia là sao? Tiết Thanh Thanh như thế nào lại bị cản trở….
.
"Tiết Thanh Thanh giận dữ đến nỗi run lên, nước mắt rơi xuống, cảm xúc căng thẳng mấy ngày nay hoàn toàn sụp đổ, che mặt chạy đi.
Một vài nữ sinh vừa tức giận vừa lo lắng, tiến lên trách mắng mấy nam sinh kia, sau đó đuổi theo Tiết Thanh Thanh để an ủi cậu ta.
Tiết Thanh Thanh chạy trở lại lớp, nằm trên bàn và khóc lớn.
Ngay lúc Nguyên Cẩn đang quay lại phòng học lấy băng vệ sinh thì dừng lại, suy bụng ta ra bụng người, cậu ta nhất định không muốn bị người khác nhìn thấy mình đang chật vật, thời điểm bị người khác nhìn tới, chắc chắn sẽ không thích.
Nguyên Cẩn biết Tiết Thanh Thanh không thích mình, nên đành yên lặng lui ra sau, xoay người đi vào cửa hàng nhỏ, sau đó giống như ăn trộm mua một gói băng vệ sinh nhỏ, một ít nhét vào túi áo khoác, một ít nhét vào túi quần, để những người khác nhìn không ra.
Sau khi tiết học thể dục kết thúc, mọi người trở lại lớp học tốp năm tốp ba đi vào, Tiết Thanh Thanh đã ngừng khóc và nằm gục đầu trên bàn.
Nguyên Cẩn trở lại bàn, đang định nhét băng vệ sinh trong túi vào cặp sách thì thấy Hạ Đông Thần đang đi vào lớp nói cười với mấy nam sinh, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh, trong lúc nhất thời, Nguyên Cẩn đập đầu vào bàn làm miếng băng vệ sinh trong tay rơi ra ngoài, không lấy cũng không được mà lấy thì lại thật sự rất xấu hổ.
Hạ Đông Thần chơi bóng rổ một trận, mồ hôi chảy đầm đìa, khi anh ngẩng đầu lên uống nước, những hạt mồ hôi thi nhau chảy xuống từ trên trán, rồi đến tóc mai và chảy xuống yết hầu, thấm ướt cổ áo đồng phục học sinh màu trắng.
Sau khi uống nước xong, Hạ Đông Thần nhìn thấy Nguyên Cẩn ngốc nghếch hai tay đút túi, hơi nhướng mày: “Cậu đang lấy cái gì vậy ? Tặng cho mình à?"Nguyên Cẩn sắc mặt tái xanh.
Giống như để trả đũa cho sự trêu chọc trước đó, Nguyên Cẩn bực mình lấy ra một miếng băng vệ sinh, đập vào lòng bàn tay của Hạ Đông Thần và ngẩng đầu nhìn anh.
Hạ Đông Thần nhìn thứ trong lòng bàn tay, lập tức bất động, ngay cả anh cũng sửng sốt nửa ngày.
Thật không ngờ, Nguyên Cẩn một người hướng nội, không nghĩ tới những lúc như vậy còn có thể quay ra cắn người.
Thật sự là đáng yêu quá đi.
Nguyên Cẩn lúc này mới ý thức được mình đã làm gì, đỏ bừng mặt, chộp lấy băng vệ sinh nhét vào cặp sách, sau đó nằm trên bàn, mặc kệ có ai gọi mình.
A a a a a a ! ! ! Không ai nhìn thấy mình ! ! !Hạ Đông Thần thấp giọng cười, giọng nói nồng nhiệt truyền vào tai Nguyên Cẩn, khiến cô càng muốn chết hơn.
.