Bộ dáng này rơi vào trong mắt người khác, chính là bộ dáng của một tên lưu manh.
Một ngày nọ, Hạ Đông Thần trở lại nơi ở cũ của chủ cơ thể này, căn hộ ở bên cạnh trường trung học số 1, có ba phòng ngủ và một phòng khách, rộng rãi và sáng sủa, nhưng bài trí có chút lỗi thời.
Ngôi nhà này là do ông nội ban đầu để lại.
Anh tùy tiện nấu một bát mì cho chính mình, chưa kịp ăn đã nhận được tin nhắn của cha Hạ.
"Công ty hiện tại đang có chút việc bận, con ở lại Hải thành học cho tốt, cha sẽ để trợ lý Trần đi.
"Phía dưới là tin nhắn ngân hàng, tài khoản được ghi một trăm vạn.
Hạ Đông Thần cười nhếch mép, có vẻ như không cần phải lo lắng về tiền bạc ở thế giới này rồi.
Trợ lý Trần là trợ lý đắc lực của chủ của thân thể này, phụ trách tất cả những chuyện lặt vặt trong cuộc sống, các khoản chi tiêu vẫn như cha Hạ tính toán, chỉ cần không vượt quá một mức nhất định là được.
Một trăm vạn vừa rồi chỉ là tiền tiêu vặt do cha Hạ đưa.
Có tiền để chi tiêu lại có người để chạy việc vặt, nhiệm vụ lần này bắt đầu thật không tồi.
Sau khi Hạ Đông Thần ăn mì xong, anh dọn dẹp bát đũa, cũng không tham gia buổi tự học bắt buộc hồi tối của năm đầu tiên ở trường trung học, vì vậy anh có thể dành thời gian tự do vào buổi tối.
Cùng mấy nam sinh hôm nay anh mới gặp để chơi vài ván trò chơi, tuy nhiên sau đó càng không thể thu hồi lại.
Vì kỹ năng tuyệt vời của mình, Hạ Đông Thần bị bắt buộc phải nhận một vài tân binh để giết quái vật và thăng cấp, cho đến mười hai giờ anh vẫn không thể kết thúc trò chơi.
Ngày hôm sau, Hạ Đông Thần nhìn thấy bạn học Nguyên Cẩn đi thu bài tập về nhà, thì có chút vô tội nói: "Mình mới chuyển đến đây một ngày.
"Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Cùng lúc đó, nữ chính Tiết Thanh Thanh bên cạnh cũng điên cuồng làm bài tập, ồ không, chính là điên cuồng chép bài, đầu bút di chuyển liên hồi.
Lâm Tri Viễn nhíu mày: “ Sao cậu tối qua không làm bài tập đi?”Tiết Thanh Thanh vội vàng trả lời: “Mình quên mất!”Lâm Tri Viễn cau mày: “Mỗi việc làm bài tập cùng không nhớ, cậu đây còn có thể nhớ cái gì?”Tiết Thanh Thanh để sát môi ở bên tai cậu ta cười nói: “Nhớ cậu đó.
”Hai bên tai Lâm Tri Viễn ửng đỏ, mím môi không nói gì, Tiết Thanh Thanh luôn là như vậy, luôn vô tư và nhiệt tình.
nói không thèm để ý đến cô ta là giả, nhưng cậu ta trong lòng rất rõ ràng, hiện tại việc học vẫn là quan trọng nhất, không thể để chuyện yêu đương nam nữ làm phân tâm.
Vương Tiểu Minh ngồi phía sau hai người bọn họ mới sáng sớm đã bị đút cho một phần cơm chó, đột nhiên cảm thấy lựa chọn vị trí này là sai lầm rồi!Thời gian đến trường luôn trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt Hạ Đông Thần đã vào trường trung học số 1 hơn nửa tháng.
Đúng vậy, trong mắt giáo viên và học sinh, Hạ Đông Thần không chịu nộp bài tập về nhà, một người sống tạm bợ, trong lớp thì cá biệt.
Tuy nhiên, anh lại có ngoại hình đẹp, những cú sút xa và kỹ năng chơi bóng rổ tốt khiến anh trở nên khá nổi tiếng trong trường.
Một buổi sáng, Hạ Đông Thần từ dưới bàn lấy ra một bức thư màu hồng, hơi nhướng mày hỏi người bạn cùng bàn bên cạnh đang nghiêm túc ôn bài hỏi: "Cái này là ai đặt đây vậy?"Nguyên Cẩn tranh thủ thời gian trả lời mặt không vẫn ngửng lên nói : "Không biết.
"Hạ Đông Thần ồ lên một tiếng, không nói gì, đem thư tình cất lại vào trong ngăn kéo, cũng không mở ra mà cũng không vứt đi, đem về nhà rồi xử lý sau.
Để tránh xuất hiện vở kịch cẩu huyết, một bức thư tình nào đó bị dán trên cột quảng cáo.
Chú ý tới động tác của anh, Nguyên Cẩn hiếm khi phân tâm mấy giây.
Trên thực tế, cô biết ai đã bỏ bức thư vào, đó là hoa khôi từ lớp bên cạnh, mà vô tình cô biết được rằng hoa khôi đó đã cá cược với người khác, cần bao nhiêu lâu để tán đổ Hạ Đông Thần.
Nguyên Cẩn cảm thấy Hạ Đông Thân thoạt nhìn có vẻ không đứng đắn, nhưng kỳ thực con người cậu ta lại là một người tốt, vài ngày trước, thân thể cô có chút không thoải mái, Hạ Đông Thần thậm chí còn giúp cô xin phép giáo viên thể dục.
Chà, sẽ tốt hơn nếu cậu ta nộp bài tập về nhà đúng hạn.
.