Vai Hề Cấm Kỵ


Nghe đến đây Giang Thành vội vã gọi cho Lục Hạo nhanh chóng đến bệnh viện, chưa đầy 30 phút Lục Hạo đã xuất hiện trước mặt Giang Thành.

“Đội trưởng Giang Thành, anh tìm tôi có việc gì thế?” Lục Hạo thở dốc hỏi.

Vừa mới nhận điện thoại thì đã ngay lập tức đến đây, Giang Thành thấy vậy trong lòng vô cùng thoải mái, xem ra Lục Hạo là một người thực sự có thể giao phó.

Giang Thành không nói câu nào, chỉ kéo chiếc ghế ra hiệu cho Lục Hạo ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã.

“Đội trưởng Giang, không phải anh và pháp y Dương đến thành phố S hay sao? Sao tự nhiên lại quay về? Có phải vì bệnh tình của Phỉ Nhiễm hay không?”
Vậy ra Lục Hạo vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy các ống kim truyền cắm đầy trên cơ thể của Phỉ Nhiễm, dường như cũng có thể hiểu được đôi chút sự tình xảy ra trước mặt mình.

Chỉ thấy Giang Thành gật đầu: “Phỉ Nhiễm đột nhiên phát bệnh, tôi quá lo lắng, nên đã lập tức trở về, vì vậy vụ án ở bên thành phố S cũng dừng lại rồi.


Nghe Giang Thành nói vậy Lục Hạo thấy Giang Thành trước mặt so với Giang Thành trong suy nghĩ của anh người luôn chuyên tâm giải quyết vụ án thật sự có chút khác biệt, tuy rằng bệnh tình của Phỉ Nhiễm thật sự rất nghiêm trọng, nhưng Giang Thành sao lại trở về mà không nói tiếng nào như thế?
Điều này làm cho người đàn ông độc thân như Lục Hạo có chút không hiểu, liền mở lời hỏi: “Vậy vụ án bên thành phố S thì sao? Nghe nói rất khó giải quyết, anh tự ý trở về như thế không biết có ảnh hưởng gì không?”
Giang Thành nghe nói vậy liền cúi đầu: "Tôi biết vụ án bên kia, hiện tại đã đi đến bước quan trọng nhất, tôi trở về như vậy thực sự cũng không có cách nào bàn giao lại cho đội trưởng Phạm Minh.


Vừa nói Giang Thành vừa nhìn Phỉ Nhiễm vẫn đang trong tình trạng hôn mê: "Nhưng tôi làm sao có thể yên tâm về Phỉ Nhiễm?” Giang Thành thở dài, bất lực nói.

“Tôi nhớ Diệp Hồng được anh giao phó luôn ở bệnh viện bảo vệ Phỉ Nhiễm cơ mà? Sao hôm nay không thấy cô ấy?” Lục Hạo nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Diệp Hồng đâu.

“Đừng nhắc đến cô ta cứ nhắc đến là tôi lại tức giận, trước cô ta ở đây hết lần này đến lần khác có những hành động làm tổn thương đến Phỉ Nhiễm, lần này cũng vậy, anh nhìn xem bộ dạng của Phỉ Nhiễm bây giờ đều là do cô ta gây ra, sau này đừng có nhắc cô ta trước mặt tôi nữa.


Giọng nói của Giang Thành đầy sự tức giận làm cho Lục Hạo ở bên cạnh có chút sững sờ, Lục Hạo không hiểu bình thường Diệp Hồng thích Phỉ Nhiễm như thế sao có thể làm Phỉ Nhiễm thành ra bộ dạng như vậy?
Nhưng Lục Hạo cũng không dám mở lời sợ lại chọc giận Giang Thành, rõ ràng chỉ mới nhắc đến Diệp Hồng thôi mà khuôn mặt của Giang Thành đã trở nên rất khó coi rồi.

“Đội trưởng Giang, lần này anh gọi tôi đến đây là có việc gì quan trọng  phải không? Anh muốn tôi đi đâu, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực phối hợp với anh.


Nghe nói vây Giang Thành vui vẻ gật đầu: "Năng lực của anh tôi biết, nhưng lần này đến đây không phải là muốn anh giúp tôi phá án, mà là có một vài chuyện cá nhân, muốn nhờ anh.


Giang Thành vừa nói, vừa nhìn Phỉ Nhiễm đang hôn mê mà bất lực lắc đầu: “Vụ án ở thành phố S, bây giờ đang rất cấp bách, tôi cần phải đi xử lý ngay, tối nay cũng chưa thể nào quay lại được.


Nghe nói vậy Lục Hạo gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết anh đang rất khó xử, con gái quan trọng, vụ án cũng rất quan trọng.


“Vì vậy tôi muốn anh giúp tôi một việc cá nhân, bây giờ tôi sẽ tranh thủ đặt vé máy bay để trở về thành phố S càng sớm càng tốt, ngày mai tôi sẽ tiếp nhận điều tra vụ án, nhưng Phỉ Nhiễm ở đây tôi cũng không yên tâm, trong tất cả mọi người thì anh là người tôi tin tưởng nhất, vì vậy anh có thể giúp tôi chăm sóc Phỉ Nhiễm được hay không?”
Giang Thành cũng không vòng vo mà nói ra mục đích thật sự của mình, sau đó chờ đợi câu trả lời của Lục Hạo với một sự kỳ vọng trong ánh mắt.

“Tôi sao? Tôi không thể chăm sóc trẻ con được đâu.

” Lục Hạo bị dọa cho sợ đến đơ cả người rồi, anh ta đâu có biết chăm sóc mấy bé gái đâu.

Giang Thành nghe vậy liền cười nói: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không để anh chăm sóc Phỉ Nhiễm đâu, tôi vừa mới nhờ bên bệnh viện tìm cho một y tá đáng tin cậy, y tá đó sẽ chăm sóc Phỉ Nhiễm.


Lục Hạo nghe Giang Thành nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại càng tò mò hơn: “Vậy anh muốn tôi làm gì?”
“Tôi muốn anh giúp tôi bảo đảm sự an toàn cho Phỉ Nhiễm, tôi không muốn lại có người đến làm hại con bé, nhất là Diệp Hồng, tôi không muốn Phỉ Nhiễm gặp lại cô ta, hiện tại cô ta vì Thằng Hề mà muốn lợi dụng Phỉ Nhiễm.


Nghe Giang Thành nói, Lục Hạo có chút do dự, dù sao thì Diệp Hồng cũng là cấp trên của anh, việc làm tội lỗi như thế thật khiến con người ta khó xử mà.

Dường như thấy được sự khó xử của Lục Hạo, Giang Thành cau mày: “Tôi biết anh không muốn có lỗi với Diệp Hồng, nên tôi giúp anh nghĩ ra một cách, tôi sẽ bố trí hai cảnh sát viên lạ mặt của sở cảnh sát giúp anh canh chừng ở trong đó.


Lục Hạo nghe vậy liền hỏi: “Vậy còn tôi, tôi làm gì?”
“Mỗi ngày anh hãy đến bệnh viện kiêm tra tình trạng và thể lực của Phỉ Nhiễm, vào buổi tối khi có thời gian rảnh tôi sẽ gọi điện cho anh, đợi khi vụ án ở thành phố S kết thúc tôi sẽ lập tức quay về.


Nghe vậy, Lục Hạo gật đầu, đây đúng là một cách hay, chỉ cần cảnh sát phụ trách bảo vệ được hướng dẫn, thì ngoài bác sĩ, y tá, Lục Hạo thì người ngoài đều không thể đến gần phòng bệnh.

“Không vấn đề gì đội trưởng, ở đây anh cứ yên tâm giao cho tôi.

Sở cảnh sát đã cử hai cảnh sát viên đến tôi cũng có thể cử hai thực tập sinh đến không, như Diệp Hồng nói thì sẽ không làm phiền đến bọn họ đâu.


Lục Hạo nói chắc như đinh đóng cột, điều này làm Giang Thành có chút yên tâm rồi: "Cảm ơn anh Lục Hạo, lần này anh thực sự đã giúp tôi rất nhiều.


Thấy thời gian không còn sớm nữa, Lục Hạo lập tức bố trí cảnh sát viên thay phiên nhau đến túc trực tại bệnh viện sau đó về nghỉ ngơi, còn Giang Thành thì nhìn Phỉ Nhiễm lưu luyến không muốn rời, nhưng thế nào thì vẫn phải đáp máy bay xuống thành phố S.

Chỉ cần vụ án bên kia xử lý càng nhanh thì Giang Thành càng sớm được trở về bên cạnh Phỉ Nhiễm, bảo vệ cô bé.

Sau khi trở về khách sạn, nghe thấy toàn bộ sự việc Dương Lạc có chút lo lắng và đã đến gõ cửa phòng của Giang Thành.

“Giang Thành, tôi đã nghe qua chuyện của Diệp Hồng rồi, tuy việc cô ấy làm quả thực có phần hơi quá khích, nhưng anh đối xử với cô ấy như vậy có phải hơi tàn nhẫn rồi không?”
Nghe Dương Lạc nói như vậy, Giang Thành có chút nổi nóng: “Tôi tàn nhẫn? Vậy Diệp Hồng không tàn nhẫn sao? Anh có biết rằng khi tôi nhìn thấy Phỉ Nhiễm, khắp người con bé toàn là các ống dây truyền, con bé đã phải trong phòng cấp cứu hơn 4 tiếng đồng hồ!”
Giang Thành kìm nén cơn tức giận, cố gắng để cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn, nếu không Giang Thành cũng không biết bản thân phát hỏa sẽ đáng sợ như thế nào.

Dương Lạc lúc đó cũng không dám nói gì nhiều, nhưng anh không muốn thấy giữa Giang Thành và Diệp Hồng hai người họ có mâu thuẫn hay hiềm khích lớn như vậy.

“Diệp Hồng cũng là muốn nhanh chóng tìm ra Thằng Hề, cô ấy cũng là lo lắng cho anh muốn giúp anh nên mới phạm sai lầm như thế, anh không thể tha thứ cho cô ấy lần này được hay sao? Đâu cần để sự việc thành ra như vậy.


Dương Lạc cố gắng dùng những lời lẽ nhẹ nhàng để khuyên Giang Thành, Dương Lạc cũng biết Giang Thành làm đến như vậy cũng vì nhất thời bị kích động.

“Tha thứ sao? Lần trước lúc cô ta đối xử với Phỉ Nhiễm như thế nào anh cũng đã tận mắt nhìn thấy.

Tôi tha thứ cho cô ta một lần rồi hai lần còn chưa đủ hay sao? Có phải tôi nên tiếp tục cho cô ta tiếp cận Phỉ Nhiễm để rồi sau đó làm hại con bé hay không?”
Giang Thành đã vô cùng tức giận và cũng không có chút kiên nhẫn nào.

Cứ coi như là giống như lời Dương Lạc nói Diệp Hồng muốn giúp Giang Thành tìm Thằng Hề, giải quyết một mối hiểm họa lớn, nhưng cũng không thể lấy sự nguy hại của Phỉ Nhiễm làm bước đệm như vậy được.

“Dương Lạc, anh hãy chuyển lời đến Diệp Hồng, tôi Giang Thành có khả năng để bắt được Thằng Hề, nếu cô ta muốn giúp tôi thì hãy dùng cách bình thường để giúp, còn nếu dùng con gái tôi để tìm Thằng Hề thì cô ta cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi? Nói với cô ta, sau này tôi không cần sự giúp đỡ của cô ta nữa.


Giang Thành nói với khuôn mặt đỏ rực, Dương Lạc cũng đã nhận thấy được sự nghiêm trọng của việc này, Dương Lạc cũng biết việc Diệp Hồng lần này thực sự quá đáng rồi, dù thế nào đi nữa không thể vì muốn bắt Thằng Hề mà hết lần này đến lần khác làm hại đến Phỉ Nhiễm.

“Được tôi biết rồi, anh đi nghỉ ngơi đi ngày mai chúng ta còn phải đi phá án nữa.

” Dương Lạc không nói nhiều quay người rời khỏi phòng của Giang Thành.

Sau khi trở về phòng, Dương Lạc gọi điện cho Diệp Hồng, và nói lại những lời của Giang Thành với lời lẽ nhẹ nhàng nhất có thể cho Diệp Hồng nghe.

Nhưng Diệp Hồng vẫn giữ nguyên quan điểm, chỉ có cách duy nhất là dựa vào Phỉ Nhiễm mới có thể tìm ra Thằng  Hề, không thể nhìn Thằng Hề đem chất độc có trong cà độc dược và virus CVH2-6 gây hại cho mọi người trong thành phố được.

Dương Lạc bỗng chốc rơi vào thế khó xử giữa hai người họ, chỉ có thể để Diệp Hồng thuyết phục một lúc.

Sáng sớm hôm sau Phạm Minh lái xe đi đến khách sạn, chuẩn bị đón Giang Thành và Dương Lạc đi đến quán cơm Hòa Bình để tìm người mặc bộ đồ đen, cũng là chồng cũ của bà chủ.

Nếu như đúng theo lời của bà chủ thì chồng của bà ta mỗi ngày đều sẽ đến quán cơm Hòa Bình để ăn cơm, như vậy hôm nay việc tìm ông ta chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?
Có lẽ lúc này trong con hẻm không có nhiều người đến ăn, vì vậy mà chiếc xe của Phạm Minh trở nên vô cùng nổi bật.

Quán cơm Hòa Bình lúc này cũng vừa mới mở cửa nên bên trong yên tĩnh không có vị khách nào.

“Các cậu tới rồi.

” Bà chủ mở cửa đón tiếp: “Các cậu có thể ngồi ở phòng bếp phía sau đợi một chút.


Giang Thành nghe xong gật đầu: “Chúng tôi sẽ cố gắng không làm phiền đến bà, cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của bà đâu.


Bà chủ gật đầu, thực ra thì không cần nghĩ cũng biết vì sao bà ta lại hợp tác như vậy, lúc nhận được cánh tay bị đứt, trong lòng đã vô cùng sợ hãi rồi.

Người chồng cũ đó luôn lấy việc ly hôn ra để uy hiếp bà ta, nếu như việc cánh tay bị đứt thực sự như lời bà chủ nói, thì có thể thông qua cảnh sát để bắt chồng cũ, bà ta cũng có thể bớt đi một nỗi phiền trong lòng.

Thời gian đã gần đến trưa, trong quán lúc này có rất nhiều người lần lượt đến, Giang Thành núp ở phòng bếp sau vén tấm rèm lên bí mật kiểm tra tình hình trước mặt.

Một khi chồng cũ của bà chủ xuất hiện Giang Thành có thể ngay lập tức triển khai hành động bắt ông ta.

“Vậy theo như anh nói nếu chúng ta đợi lát nữa đi thẳng đến phía trước bắt ông ta, liệu có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của quán cơm Hòa Bình hay không?” Dương Lạc lo lắng hỏi.

Dù sao thì bà chủ một mình chèo chống cái gia nghiệp này cũng không dễ dàng gì, đây quả thực là một vấn đề lớn.

Giang Thành gật đầu đồng ý rồi nói với bà chủ: “Nếu như ông ta đến, bà gọi ông ta ra phía sau, phần còn lại cứ giao cho chúng tôi là được.


Bà chủ gật đầu hợp tác.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, giờ đã là hơn 12 giờ trưa nhưng chồng cũ của bà chủ- người mặc đồ đen vẫn chưa xuất hiện.

Truyện mới ra rồi~ Đăng bình luận cổ vũ tác giả cập nhật nào~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui