Vương Bân xem đi xem lại bức ảnh mà Giang Thành lấy ra hết cau mày lại lắc đầu: “Ai đây, tôi không biết.
”
“Đừng giả vờ nữa, anh không thể nào không biết họ được, gần đây anh đã liên lạc rất nhiều lần với họ, không phải sao?” Giang Thành khinh thường hỏi.
“Liên lạc nhiều lần? Không phải chứ, trong ấn tượng của tôi sao không nhớ đã từng quen biết ba người này nhỉ, có phải các anh nhớ nhầm rồi không?” Vương Bân có chút khó hiểu.
Thế là Giang Thành kề sát tai Vương Bân nói: “Đừng giả vờ nữa Thằng Hề, chúng ta quen nhau đã lâu, cũng nên lộ diện rồi.
”
“Thằng Hề? Thằng Hề cái gì, các người đang nói cái quái gì thế? Tôi hoàn toàn không hiểu.
” Vương Bân bây giờ có chút kích động, dường như hai người đều không cùng một thế giới.
Vào lúc này, Dương Lạc lén lút kéo vạt áo của Giang Thành: “Tôi thấy cái tên Vương Bân này sao có chút không ổn, gã ta dường như thực sự không biết bất cứ điều gì.
”
“Không thể nào.
” Giang Thành kiên định đưa mắt nhìn Vương Bân, chủ nhân số điện thoại thường xuyên giữ liên lạc với vợ chồng Diệp Chính rõ ràng là gã ta.
Chỉ thấy Giang Thành viết một dãy số xuống dưới và đặt trước mặt Vương Bân: “Số điện thoại này của anh nhỉ, tại sao lại hủy bỏ, anh đang lo lắng hay e sợ điều gì?”
Vương Bân cẩn thận nhìn dãy số đọc một lượt: “Đúng thế, số điện thoại này quả thật là của tôi, nhưng trước đó rất lâu rồi tôi không còn dùng nữa, vì đặc thù công việc nên tôi có rất nhiều số điện thoại.
”
Vương Bân nói một lúc rồi cau mày nhìn về phía Giang Thành: “Tôi thực sự không hiểu nổi, các anh đưa tôi đến đội cảnh sát hình sự làm cái gì, tôi không làm gì phạm pháp cũng không làm việc gì trái pháp luật.
”
Nghe thấy Vương Bân nói một lúc, Giang Thành không nhịn được có chút tức giận: “Anh không làm gì, anh thử nghĩ cho tôi, đừng giả vờ ra vẻ không biết gì nữa.
”
Bỗng nhiên những giọt nước mắt uất ức của Vương Bân sắp trào ra: “Trời ơi, tôi đã mấy ngày không ngủ rồi, về đến nhà vừa mới ngủ, các anh đã bắt tôi đến đây, ngay cả quần áo cũng không để tôi thay.
”
Lúc này Dương Lạc luôn cảm thấy có gì đó không ổn, lẽ nào trong chuyện này có xảy ra sơ suất gì sao? Vương Bân và Thằng Hề không có quan hệ gì sao?
Cảm xúc của Giang Thành lúc này lại có chút kích động, bởi vì bây giờ Giang Thành đã cho rằng Vương Bân và Thằng Hề nhất định có liên quan, nhưng gã ta bây giờ có chết cũng không thừa nhận làm cho Giang Thành có chút phẫn nộ.
“Thế này đi, Giang Thành, ra ngoài đợi một lát, để tôi đến thẩm vấn cái tên Vương Bân này.
” Dương Lạc vừa nói vừa đẩy Giang Thành ra khỏi phòng thẩm vấn, Giang Thành đành chịu, đành phải đứng trước cửa kính của phòng thẩm vấn âm thầm quan sát nhất cử nhất động bên trong.
“Khoảng thời gian trước đã xảy ra một vụ án giết người, vợ chồng Diệp Chính trong bức ảnh có liên quan đến vụ án này, bọn họ thường xuyên liên lạc với anh.
”
Dương Lạc nói ong, lấy tấm ảnh của vợ chồng Diệp Chính để trước mặt Vương Bân, ngay sau đó lại chỉ vào một tấm ảnh khác của Diệp Tiểu Đàn: “Hơn nữa hung thủ giết người, Diệp Tiểu Đàn cũng từng nói đã từng gặp anh.
”
“Mặc dù anh chết cũng không thừa nhận, nhưng liên quan đến những thứ này, anh giải thích như nào đây?”
Nghe xong lời của Dương Lạc, Vương Bân quả thật sửng sốt trả lời: “À, họ và tôi đã từng gặp nhau, ý các anh là họ đã giết người, chuyện này còn liên quan gì tới tôi.
”
Dương Lạc nghe vậy, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu: “Anh nghĩ lời nói của tôi còn không đủ rõ ràng sao? Sao vừa nãy anh nhìn thấy mấy bức ảnh này lại từ chối quyết liệt như thế.
”
“Cảnh sát, tôi thật sự không biết gì hết, chuyện này quả thật không liên quan đến tôi, mấy ngày qua tôi bận bù đầu làm việc đã mấy ngày không chợp mắt rồi.
”
Vương Bân nói với vẻ mệt mỏi, còn liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
Dương Lạc quả thật có thể nhìn ra được trong hai mắt Vương Bân đỏ ngầu, dưới mí mắt đen nhánh có cả quầng thâm đúng thật là trạng thái tinh thần không tốt.
“Vậy anh nói mấy ngày nay đều bận làm việc, thế anh nói với tôi công việc của anh là gì, ban nãy anh nói vì đặc thù công việc mà anh có rất nhiều số điện thoại, anh giải thích như thế nào?” Dương Lạc hỏi tiếp.
“Nói thế này đi, tôi không phải người vùng này, tôi từ vùng khác đến đây cũng không có công việc chính thức gì, tôi làm một lúc vài việc.
” Vương Bân kể toàn bộ chuyện của mình cho Dương Lạc.
Vương Bân hiện tại làm rất nhiều việc như nhân viên bốc vác, nhân viên giao đồ ăn, nhân viên chuyển phát nhanh với cả nhân viên tiếp thị, bốn công việc này gần như đã chiếm trọn thời gian của Vương Bân.
Còn lý do liên tục đổi số điện thoại, chính là vì bán hàng qua điện thoại phải sử dụng danh tính của mình để liên hệ, thường xuyên gọi điện thoại cho khách hàng.
Một số điện thoại dùng quá lâu, rất nhiều khách hàng sẽ không nghe máy nữa, vì vậy chỉ có thể đổi số khác thì mới có thể gọi tiếp cho khách hàng.
Do đó vợ chồng Diệp Chính đã liên lạc tới số này nhiều lần, đúng thật là trước đây Vương Bân đã từng sử dụng số đó, nhưng Vương Bân sau đó sớm đã đổi sang hai số rồi.
Nghe một loạt lý do phản bác của Vương Bân, Dương Lạc có chút khó tin, chẳng lẽ nói có người lợi dụng số điện thoại của Vương Bân liên lạc với vợ chồng Diệp Chính và Diệp Tiểu Đàn sao?
Nhưng Giang Thành đã nói, lúc họ lục soát trong nhà của Vương Bân, phát hiện ra trong nhà có rất nhiều khẩu trang bị vứt bỏ, còn có vô số các loại mũ khác nhau, và bộ quần áo màu đen.
Tất cả đều giống hệt với trang phục mà vợ chồng Diệp Chính mô tả.
Bên ngoài phòng thẩm vấn Giang Thành có chút mất kiên nhẫn, đột nhiên nhớ tới cái gì lập tức bước nhanh vào phòng thẩm vấn cầm lấy tay của Vương Bân.
Vương Bân bỗng chốc ngẩn người: “Anh cảnh sát, đây là ý gì thế, còn nắm tay đàn ông.
”
Nhưng Giang Thành hoàn toàn không để ý đến Vương Bân: “Theo như những gì vợ chồng Diệp Chính kể lại, người thường liên lạc với họ ở ngón út có một vết sẹo rất rõ ràng.
”
Giang Thành nói xong, cầm lấy tay của Vương Bân cẩn thận quan sát ngón út, vậy mà ngón út của Vương Bân lại rất sạch sẽ, đừng nói là vết sẹo ngay cả sợi lông cũng không có.
“Sao lại như thế?” Giang Thành kinh ngạc, nếu như dựa theo lời nói của vợ chồng Diệp Chính, lẽ ra trên tay người này phải có vết sẹo, tay của Vương Bân này sạch đến mức không có bất cứ cái gì.
Chẳng lẽ Vương Bân không phải là người liên lạc với vợ chồng Diệp Chính, cho nên Vương Bân và Thằng Hề không có quan hệ gì.
Giang Thành vẫn không tin lắm vào sự thật này, cho dù nói thế nào số điện thoại đó vẫn là số của Vương Bân.
“Nếu như theo những gì anh nói, số điện thoại kia đã lâu không còn dùng nữa, sao anh không bỏ nó trước đó, trái lại mấy ngày trước mới bỏ?” Giang Thành vội vàng hỏi.
Thấy Vương Bân thở dài: “Là thế này, hiệu suất bán hàng của tôi không phải là quá tốt, vì thế ông chủ đã sa thải tôi, số điện thoại này trong một thời gian không có thời gian để hủy bỏ, vì vậy vẫn còn giữ nó.
”
Giang Thành nghe vậy, tiếp tục hỏi: “Anh đã chọn giữ lại vì sao hai ngày trước lại muốn hủy bỏ nó vậy?”
“Hai ngày trước tôi liên tục nhận được cuộc gọi của khách hàng, nhưng tôi lại không ở chỗ đó làm việc nữa, vì vậy tôi đã hủy số đó và đăng ký lại một số khác.
” Vương Bân trả lời thành thật.
Câu trả lời này có vẻ rất hợp lý, Giang Thành nhất thời không tra được cái gì, nhưng trong vụ án này quả thật là Thằng Hề lợi dụng số điện thoại này để liên lạc với vợ chồng Diệp Chính.
“Trước đây có người từng sử dụng số này sao? Hay là số điện thoại này đã bị mất?” Giang Thành bây giờ nghi ngờ Vương Bân rất có thể có liên quan gì đến Thằng Hề, nhưng gã ta không muốn thừa nhận.
“Anh đoán đúng rồi đấy, thật sự là tôi đã bị mất, nhưng số điện thoại vẫn gọi được, tôi cũng đang dùng đây.
” Vương Bân trả lời thành thật.
Lần này Giang Thành ngẩn người chẳng lẽ đây lại là một kế hoạch của Thằng Hề, chỉ là liên lụy Vương Bân vô tội sao?
Chỉ thấy Giang Thành xoay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn gọi điện cho cục trưởng Trương Minh Sơn: “Cục trưởng, tôi muốn nhờ ông giúp tôi một việc, liên hệ với cấp trên để gọi video với cặp vợ chồng Diệp Chính.
”
Trương Minh Sơn có chút khó hiểu: “Cậu định làm gì ư? Lẽ nào đã có chứng cứ gì mới liên quan đến Thằng Hề sao?”
“Có một chút, nhưng hiện tại vẫn chưa dám xác nhận, chúng tôi đã bắt được một kẻ tình nghi thường xuyên liên lạc với vợ chồng Diệp Chính, bây giờ cần lời thừa nhận của vợ chồng Diệp Chính.
”
Giang Thành dứt lời, Trương Minh Sơn lập tức đồng ý: “Tôi sẽ xin giúp cậu, sau khoảng tầm mười mấy phút là được.
”
Sau khi cúp máy, Giang Thành hoàn toàn không nói gì với Vương Bân, bởi vì chỉ cần một cuộc gọi video nhận được lời xác nhận của vợ chồng Diệp Chính thì tất cả mọi chuyện đều dễ xử lý rồi.
Thông qua hệ thống phòng thẩm vấn, cấp trên bên kia truyền đến cuộc gọi thoại, Giang Thành lập tức kết nối, sau khi nhìn thấy vợ chồng Diệp Chính, Giang Thành trực tiếp mở lời.
“Hai người xác nhận một chút, nhân viên bảo hiểm thường xuyên liên lạc với hai người có phải anh ta không?” Giang Thành nói vậy chỉ Vương Bân bên cạnh.
Vợ chồng Diệp Chính chăm chú quan sát hồi lâu: “Chúng tôi cũng không có cách nào xác nhận, bởi vì lúc chúng tôi gặp nhân viên bảo hiểm, anh ta luôn đội mũ và đeo khẩu trang.
”
“Nhưng qua đôi mắt thì hình như không phải cùng một người.
”
Nghe xong lời này Giang Thành không còn gì để nói lẽ nào lần này lại tìm nhầm người rồi, Vương Bân và Thằng Hề không có chút liên quan nào sao?
“Anh xem, tôi hoàn toàn không quen biết họ.
” Vương Bân nói với vẻ kiêu ngạo: “Bây giờ có thể để tôi về ngủ rồi chứ, đã mấy ngày xoay vòng tôi buồn ngủ lắm rồi.
”
Lục Hạo ở bên cạnh nói với Giang Thành: “Bây giờ không đủ chứng cứ, hơn nữa vợ chồng Diệp Chính cũng hoàn toàn không biết Vương Bân, giờ chỉ có thể để anh ta về rồi.
”
Giang Thành gật đầu, Giang Thành hiểu rằng lần này không biết chỗ nào có vấn đề, đã rơi vào cái bẫy của Thằng Hề, mặc dù lúc gã liên lạc với vợ chồng Diệp Chính, lại dùng số điện thoại của Vương Bân.
Nhưng theo như tình huống trước mắt, Vương Bân và Thằng Hề hoàn toàn không có liên quan gì, nhưng còn một nghi ngờ vẫn còn lơ lửng trong đầu Giang Thành.
Thằng Hề làm thế nào có được số của Vương Bân, hơn nữa lợi dụng số của Vương Bân để liên lạc với vợ chồng Diệp Chính và Diệp Tiểu Đàn?
Vương Bân ở giữa rốt cuộc là người có vai trò gì đây?
Chẳng qua, đây cũng chỉ là hoài nghi của Giang Thành, cùng với chút manh mối trước mắt, xem ra Vương Bân và Thằng Hề hoàn toàn không có liên quan gì.
.