Cuộc thẩm vấn được bắt đầu vào khoảng thời gian kẻ hại chết Lưu Dũng bị đưa đến: “Tôi tên gì thì các người có dùng được không? A, tôi muốn luật sư, tôi muốn luật sư, các người như vậy là giam giữ bất hợp pháp, đừng tưởng các người là cảnh sát thì các người có thể làm xằng làm bậy, các ngươi đang lạm dụng việc công, các người, các người, các người bắt tôi cũng không có ích gì đâu.”
Người này lớn tiếng hô hét, làm như bản thân đã phải chịu thiệt rất lớn, nhưng mà thực tế chỉ sợ đến ông ta cũng biết rõ rằng những gì ông ta nói đều đầu đuôi không khớp.
Bọn họ thì có biện pháp gì chứ? Ông ta cũng không nguyện ý như vậy, nếu không phải vì bà chủ đưa nhiều tiền như vậy, còn thêm bà chủ ưu ái ông ta làm cho ông ta không thể từ chối, nếu không ông ta cũng không nhận làm việc này đâu.
Dù sao đối với ông ta thì việc này cũng không dễ dàng mà làm.
Cho nên nhất thời ông ta không thể nghĩ nên nói chuyện này như thế nào cho tốt, cũng chỉ có thể cứng cổ, cuối cùng kết quả vẫn bị lộ, thật ra ông ta cái gì cũng không thể nói.
Ông ta vẫn luôn trầm mặc, đây là quy tắc trong ngành của bọn họ, cho dù ông ta vắng mặt trong ngành này lâu rồi nhưng thế giới này thì vẫn vậy, ở dưới những quy tắc này, không ai có thể may mắn tránh khỏi, kể cả ông ta cũng không được.
“Đừng có nói mấy cái này, bỏ ngón tay của ông ra.
Ông không muốn nói chúng tôi cũng có cách điều tra ra, người như ông nghĩ là biết chắc cũng là tay lõi đời, nhất định từng có hồ sơ vụ án.” Các đồng nghiệp xử lý vụ án của đội hình sự kiểm tra dấu vân tay của ông ta, phát hiện người này quả nhiên đã từng phạm tội rồi.
Tuy nhiên ông ta đã mất tung tích từ rất lâu, dựa theo bản án trước thì có lẽ người này xuất hiện từ khoảng hai, ba năm trước.
Vô cùng thích tham gia vào các hoạt động bất hợp pháp như thế này, là một tên côn đồ có tiếng ở địa phương, nói cách khác là sự tồn tại bọn xã hội đen.
Có lẽ do mấy năm nay điều kiện trị an càng ngày càng tốt, ông ta cũng mất tung tích luôn, lần này lại to gan dám ra ngoài gây chuyện, khẳng định là có ai đó đưa cho ông ta một số tiền lớn để ông ta ra ngoài
“Ông nói đi, là ai cho ông tiền để ông ra ngoài làm việc, ông cũng biết quy tắc của chúng tôi bên này rồi, dù sao ông cũng là lão giang hồ, ông cũng rõ ràng, cứ chống đối như vậy cũng không ý nghĩa gì, hiện tại là xã hội pháp chế rồi.” Người thẩm vấn tiếp tục nhấn mạnh với ông ta, dù sao những cảnh sát lâu năm này cũng đến từ niên đại đó, bọn họ biết rõ phải làm sao để đối phó những người này.
“Được thôi, dù sao các người cũng biết rồi, vậy tôi cũng không giấu diếm làm gì nữa.
Tin hay không thì tùy mấy người, thật sự có một người nói anh ta nợ tiền cô ta, tôi chỉ thay người ta đến đòi tiền.
Nếu như không được nữa, thì đem tôi nhốt một đoạn thời gian, các người cũng có thể báo cáo kết quả được đúng không?”
Chính là đạo lý đồ tể phải biết giảo hoạt này.
Ông ta rất rõ tình huống bên trong của sở cảnh sát, người như ông ta không phải là mới vào sở cảnh sát lần đầu.
Quá trình điều tra lâu dài với cảnh sát khiến ông ta biết rõ tất cả những trình tự này.
Ở dưới những điều kiện như vậy muốn khiến ông ta mở miệng nói sẽ rất khó khăn.
“Như thế nào? Có tiến triển gì chưa?” Người thẩm vấn bước ra, Giang Thành liền hỏi hai người.
Hai người lần lượt lắc đầu nói: “Người này nhìn vào đã biết là tay lõi đời vào đây không ít hơn ba lần, cái gì cũng không chịu nói, những người như vậy đều có quy tắc nội bộ của mình, sợ rằng cũng chẳng hỏi được gì, ông ta nếu đã nằm vào vũng nước bẩn này thì chắc không tính trở ra đâu.”
“Tôi không tin trên đời bây giờ còn những người như vậy.”
Giang Thành tiếp nhận bản ghi chép thẩm vấn của hai người, nói vất vả mọi người rồi, sau đó một mình bước vào.
Anh ngước đầu lên đối diện máy quay làm một động tác, tia hắc ám xẹt qua mắt, anh tắt máy quay đi.
Ông ta đột nhiên trở nên căng thẳng: “Anh cảnh sát, tôi nói cho anh biết, ẩu đả với phạm nhân là không đúng đâu, anh không được như thế này, anh không nên phạm sai lầm đâu, cảnh sát, tôi cũng đã nhiều tuổi rồi, anh, anh phải tôn trọng quyền cơ bản của tôi chứ.”
“Ông gấp cái gì? Tôi vẫn chưa nói là muốn làm gì mà? Tôi không giống mấy người các người không có đạo đức như vậy, tôi chỉ là muốn nhờ anh ấy kiểm tra xem máy máy quay có tốt hay không, tôi không quan tâm quy tắc trước đây của các người, hay không có quy tắc gì, tôi là đội trưởng của đội hình sự, đây là một vụ án vô cùng quan trọng, những gì ông biết có thể cứu được rất nhiều tính mạng, tôi đến đây để nói đạo lý với ông.”
Có kinh nghiệm từ vài lần trước, còn những giáo huấn ở mấy lần suýt phạm phải, Giang Thành lần này nói chuyện vô cũng hoà nhã, anh thật sự nghĩ sẽ nói đạo lý với tay lõi đời này.
“Cảnh sát, tôi biết rằng các người cũng không dễ dàng gì, tôi rất thông cảm cho các người, nhưng mà tôi cái gì cũng không dám, tôi chỉ đi đòi nợ thay người khác, tôi thật sự không biết người đó bị bệnh.”
“Vậy ông có thể nói cho tôi biết là ông thay ai đi đòi nợ.”
“Ài, cảnh sát, anh thật không hợp thời gì hết, chúng tôi bây giờ đều bước vào thời đại cho vay trên internet rồi, cũng có nghĩa là làm việc đó trên mạng, tôi cũng không biết là ai, người ta đưa tiền thì tôi làm việc thôi.”
Người này trưng ra khuôn mặt cười một năm cũng không đổi nhìn Giang Thành.
Giang Thành không khỏi thán phục, tay lõi đời quả nhiên là tay lõi đời, so với phạm nhân hiện tại còn khó chơi hơn nhiều, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã nghĩ ra nên làm sao biện minh cho tốt.
Nhìn bên ngoài, cứ tưởng rằng ông ta rất nhàn nhã ngồi đây nhưng suy nghĩ trong đầu không hề ngừng.
“Được nha, rất biết giả vờ, lấy điện thoại của ông ra, mở mật khẩu.
Để tôi xem lịch sử chuyển khoản và lịch sử trò chuyện, cái này thì chắc là được đi, nếu như ông nói, tôi liền thả ông đi.” Giang Thành lấy điện thoại mà trước đó lục soát được trên người ông ta ra, vứt đến trước mặt ông ta, điện thoại này đã thêm một tầng bảo mật, căn bản là mở không được.
Lại nói ông ta cũng không có chuẩn bị gì, Giang Thành có chết cũng không tin lời ông ta nói.
“Cứ theo lời ông nói, mở điện thoại của ông ra đi.”
“Ây da, ngài đây phải biết cái nào nên làm cái nào không nên, mật mã này để tôi mở thử, cứ để tôi mở thử.”
“Không cần mật mã, chỉ cần dùng vân tay của ông ấn lên là giải quyết được rồi!”
Giang Thành biết rõ ràng người này tính làm gì, ông ta muốn cố ý nhập sai mật mã mấy lần, sau đó điện thoại sẽ không mở được nữa.
Thế nhưng Giang Thành sẽ không bị lừa như vậy.
Giang Thành rất rõ ràng ông ta không muốn mở điện thoại này, chỉ cần tìm người là có thể mở, chỉ có điều vấn đề ở đây là thời gian.
“Địa chỉ nhà và tình huống gia đình của ông ta đã tìm được rồi, con ông ta, vợ ông ta cùng với cháu của ông ta, tất cả các thông tin đều đã đầy đủ, chúng ta có cần nói với gia đình ông ta không?”
Đột nhiên có một người bước vào đứng ngay trước mặt nói với Giang Thành,.
Người đàn ông đột nhiên hoảng sợ: “Các người, các người muốn làm cái gì? Tôi, tôi chỉ là đi đòi nợ thôi, không cần thiết phải nói gì với người nhà.”
Giang Thành cầm lấy văn kiện, lấy điện thoại ra: “Điện thoại của ông tôi có thể kêu người đến mở, bây giờ ông có hai lựa chọn, thứ nhất là ông nói sự thật cho tôi, chúng tôi có thể đem chuyện này làm cho nhỏ đi, thứ hai chuyện này có thể sẽ liên lụy đến người nhà của ông, ông bây giờ sợ rằng cũng đã gần năm mươi, sáu mươi tuổi rồi đi, theo thông tin trong đây, ông không sợ sẽ làm phiền bọn họ sao.”
“Nếu như tôi nói rồi, tôi chỉ sợ rằng...” Ông già cũng rất khó xử.
“Bà chủ của ông có phải là người phụ nữ của tiệm tranh hoa điểu không?” Giang Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, thăm dò hỏi.
Không nghĩ tới vậy mà ông già đột nhiên giật mình.
Từ phản ứng này Giang Thành đã hiểu ra.
“Được, tôi biết rồi.
Lưu Dũng thân thể bị bệnh, việc này nên làm như thế nào, ông tự xem mà quyết định.
Bây giờ ông có thể liên hệ với người nhà mình rồi.”
Người đàn ông này hối hận không thôi, thế nhưng Giang Thành đã có được tin tức mà anh muốn rồi.
Đem theo đội hình sự của mình, bọn họ chạy nhanh đến cửa tiệm nơi ở của bà chủ, nhưng nơi đó đã sớm nhà trống không người rồi.
“Tìm ra thân phận của chủ nhân cửa tiệm này, lập tức phong toả cả thành phố này và phối hợp với sở giao thông, xem bà ta có đi đến thành phố khác hay không, đem bà ta bắt về đây.”
Giang Thành trật tự sắp xếp, anh đã rõ ràng tất cả mọi thứ không phải là trùng hợp, bà chủ kia có vấn đề, gã hề đặt trung tâm giám sát tổn hại tại đây, tuyệt đối nhất định là có vấn đề.
Nếu đã như vậy, đáp án căn bản đã dần xuất hiện rồi.
“Lưu Dũng, cám ơn anh, ít nhất vào lúc anh mất anh đã tặng tôi một món quà lớn.” Giang Thành trong lòng thầm cảm ơn Lưu Dũng đã qua đời.
Sợ rằng gã hề cứ nghĩ rằng gã rất thông minh, nhưng không ngờ hành động này lại dẫn đến thảm hoạ như vậy, ngược lại còn chỉ cho Giang Thành một con đường sống.
Mà ở một bên khác Dương Lạc cũng có một bước đột phá lớn.
Anh ta phát hiện ra bụi trong nhà máy này có các điểm đặc thù, anh ta phân tích kỹ bụi trong lớp chất nhầy trong hốc mũi của Dương Minh Vũ, trong đó có phấn hoa và bụi trong nhà máy, kết hợp hai điểm này lại, anh ta đã có thể xác định chính xác ba mươi bốn nhà máy.
Tiếp theo, anh ta chỉ cần dẫn người đi đột kích những nhà máy này thì anh ta sẽ tìm được nhà máy nơi mà Dương Minh Vũ chết.
Sau khi Giang Thành trở lại, anh ta nói cho Giang Thành biết và Giang Thành nói người của anh ta có thể làm cả hai việc này.
Một bên thì không ngừng ráo riết đuổi theo bà chủ của tiệm tranh hoa điểu, bên kia anh sẽ chọn ra những trợ thủ đắc lực nhất đồng thời đi truy kích vào các nhà máy này, cho dù gã hề không còn ở đây nữa cũng sẽ không có biện pháp nào, bắt buộc phải quay lại nhà máy, bằng chứng lớn như vậy mà.
Lần này bọn họ sử dụng là lực lượng công an vũ trang từ tỉnh chuyển đến.
Có như vậy mới có thể bảo đảm tính toàn vẹn của tin tức, một màn thiên la địa võng đã được bố trí xong hết rồi, Giang Thành biết, bà chủ rất có khả năng là gã hề, bỏ trốn để lãng phí thời gian của bọn họ, nếu như gã đã làm như vậy, anh quyết định sẽ tương kế tựu kế.
Anh tin rằng gã hề sẽ lại bị đẩy đến đường cùng, lần này anh sẽ không bỏ qua cơ hội này nữa.
Không biết bao nhiêu lần anh đã nói anh phải tin tưởng trực giác của bản thân, tin tưởng đồng nghiệp của mình, sự thật nhất định sẽ luôn chờ anh.
Cứ như vậy một cuộc đối đầu quy mô lớn với gã hề cứ lặng lẽ diễn ra.