Ôn Du rất nhanh liền quay về trường học.
Bởi vì đến khá sớm, trong phòng học lúc này cũng không có quá nhiều học sinh.
Cô vốn dĩ không phải là người được chú ý mấy trong lớp, hơn nữa đa phần các bạn học đến sớm đều là để vùi đầu vào học tập, Ôn Du băng qua lối đi rồi ngồi trên ghế cũng không ai ngẩng đầu nhìn cô lấy một cái.
Sau khi đi chỉnh sửa đầu tóc về, mẹ nuôi liền lấy cớ ‘tiêu xài hoang phí’ mà giáo huấn cô cả buổi, mà dù cho là vậy, mặc kệ thế nào, Ôn Du hiện tại tâm tình phải nói là không tồi.
Tay nghề tại tiệm của thầy Tony quả thật rất tài tình, không chỉ đem một đống tóc mái lùm xùm dày đặc trên trán cô xử lý đâu ra đấy mà còn tỉa luôn mấy cọng tóc như nhánh cây nhô ra khắp nơi trên đầu cô.
Bộ tóc dài rối tung rối mù ban đầu trông như cỏ dại giờ đã bị cắt phăng đi thành kiểu tóc mới ngắn ngang vai nhìn rất sạch sẽ thoải mái.
Phần tóc mái dày lúc trước luôn che mất mắt cuối cùng cũng biến mất, điều này làm cô cảm giác như bản thân đã trở nên nhẹ nhàng uyển chuyển hơn rất nhiều.
Tiết đầu là tiết Lý.
Lớp trưởng Trần Hạo là cán sự siêng năng nhất trong ban cán sự lớp từ sớm đã tới văn phòng để nhận bài thi tháng về cho lớp.
Khoa học tự nhiên chính là điểm yếu của Ôn Du, phải nói là đến những ký hiệu vật lý cơ bản nhất nửa chữ bẻ đôi cô cũng không biết, lần này đề kiểm tra đối với cô thật không khác gì sách trời là mấy.
Thế nên cô đã chuẩn bị tốt tâm lí sẵn sàng nhận lấy điểm một chữ số rồi.
Trong lúc đợi bài thi được phát tới, Ôn Du đang bắt đầu nghiên cứu cuốn sách giáo khoa vật lý từ trang đầu tiên thì bỗng nghe ai đó gọi tên mình.
Trần Hạo vì muốn tiết kiệm thời gian, bảo người bạn quan hệ khá tốt với cậu là Lý Dương Phàm cùng nhau phát bài thi.
Lý Dương Phàm chính là kiểu người khá tùy tiện, chẳng biết giữ mồm giữ miệng gì cả, cứ phát bài đến cho ai là lại đứng bình luận bài người đó vài câu mới chịu nổi, mà bài thi của Ôn Du cũng nằm trong số bài bị cậu ta lôi ra công khai ‘xử tội’.
“Ồ! Người này tới một câu cũng không thèm làm, quả thực là dũng cảm nha! Một công thức cũng không có? Để xem là ai nào… là Ôn Du á! Nghĩ thôi cũng biết là cậu, hoàn toàn xứng với hạng hai đếm ngược đó nha, ha ha.”
Trong phòng học vốn dĩ rất yên tĩnh, dù rằng giọng cậu ta cũng không lớn lắm, nhưng lúc này lại có chút sắc bén chói tai hơn bình thường, nhất thời không ít học sinh đều ngẩng đầu tập trung nhìn Ôn Du.
Chuẩn bị sẵn tâm lý nghênh đón điểm kém của bản thân là một chuyện thế nhưng chuyện thành tích bị đem làm trò cười trước nhiều người như vậy hình như lại là một chuyện khác.
Cô căn bản là da mặt mỏng lại cảm nhận được mấy ánh mắt không có chút tốt lành kia đang nhìn mình, mặt cô bỗng chốc đỏ lên.
Không biết là ai nhỏ giọng cười nhạo nói: “Lúc trước đạt điểm cao môn Văn thì đắc ý tự hào bao nhiêu, giờ chẳng phải là bị đánh cho một cú thành nguyên hình rồi sao?’’
Tuy rằng trong lòng không phục, nhưng sự thật là mấy bài thi tự nhiên của cô đều là nộp giấy trắng.
Ôn Du kìm nén sự tức giận cùng tủi thân của mình, đứng lên ngẩng đầu nhìn Lý Dương Phàm sẵn tiện tặng luôn cho cậu ta một cái liếc mắt, dùng ngữ khí chớ nhiều chuyện nhỏ nhẹ nói: “Vậy, cậu có thể trả bài thi cho tôi được chưa?”
Cô vừa ngẩng đầu, hai nam sinh trước mặt cô liền ngây người.
Ôn Du lúc này không đeo mắt kính, mái tóc ngắn mềm mại làm tôn lên đường nét gương mặt trắng nõn của cô, không những vậy mà bây giờ khi cô đứng thẳng lưng đứng dưới ánh nắng ban mai càng làm toát lên khí chất dịu dàng tao nhã làm người ta cảm thấy chói mắt như thể đang nhìn thấy một thế giới xa lạ mới mẻ.
Đây… là người nhà quê mà cả lớp bọn họ trước đây đã không để trong mắt hả? Chẳng lẽ cuối tuần vừa rồi cô đi phẫu thuật thẩm mĩ ư? Nhớ lại trước đây đám nam sinh hay ngồi lại cười nhạo cô là con vịt xấu xí, hiện tại chứng minh một điều, không phải cô xấu, mà chính là toàn bộ đám con trai đều bị mù hết rồi.
Trần Hạo rất nhanh bình tĩnh lại trước, giành lấy bài thi vật lý từ tay Lý Dương Phàm rồi cẩn thận đưa sang cho cô.
Không đợi Ôn Du đưa tay nhận lấy, dù đang trong trạng thái mơ hồ khiếp sợ cùng vẻ mặt mờ mịt nhưng Lý Dương Phàm vẫn bay tới giật lại bài thi từ tay người anh em tốt, ngây ngô cười đưa bài sang cho cô.
Trần Hạo:???
“Bạn học Ôn Du, lần này kiểm tra điểm kém thật ra cũng chẳng sao đâu, lần sau cố gắng tiến bộ là được rồi! Đúng rồi, nếu về sau có gì không hiểu cậu có thể tới hỏi tớ, tớ cũng có thể sẵn tiện học hỏi phương pháp học môn ngữ văn và tiếng anh của cậu nữa đó.”
Quần chúng ăn dưa: ???
Ôn Du đối với cậu ta một chút thiện cảm cũng không có, chỉ lễ phép nói hai tiếng “Cảm ơn” rồi nhận lại bài thi.
Cô còn chưa kịp trở lại chỗ ngồi, cách đó không xa đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hạ Tiểu Hàn vọng tới: “Tiểu Du! Một ngày không gặp mà tưởng như đã cách ba năm, tớ thật là muốn giết người… oa, cậu làm sao mà thay đổi nhiều thế, giống như thật sự là đã ba năm không gặp vậy á!”
Ôn Du bất đắc dĩ cười nhìn cái kẻ suốt ngày dùng ánh mắt lấp la lấp lánh để nhìn mình, như thể đang xem cô là một tác phẩm nghệ thuật trân quý vậy, nhìn mãi Hạ Tiểu Hàn cũng chịu không nổi mà ôm chầm lấy Ôn Du một cái thật chặt.
“Tớ biết ngay mà, nếu cậu chịu nghiêm túc trang điểm, nhất định chính là một đại mỹ nhân! Tớ mà là đàn ông thì ngay lập tức nhanh chóng cưới cậu về nhà luôn!”
“Chúng ta còn chưa đủ tuổi kết hôn đâu đó.”
“Chuyện đó quan trọng gì!” Hạ Tiểu Hàn ngẩng đầu ra khỏi bộ đồng phục có mùi oải hương của cô, cứ như đứa trẻ được cho kẹo mà vui sướng cao giọng, “ Tớ sắp tặng cho cậu một bất ngờ! Nè, chẳng phải là gần đây cậu muốn nâng cao thành tích sao? Thế nên tớ đã giúp cậu tìm một bộ ghi chú cực kỳ hoàn chỉnh đầy đủ, gồm tất tần tật các môn học, các kiến thức từ lúc mới nhập học cho tới hiện tại, đều không sót một chữ.”
Ôn Du nhướng mày, đại khái là đoán được sắp tới chuyện gì sẽ xảy ra.
Quả nhiên, Hạ Tiểu Hàn vừa dứt lời liền quay người ra cửa phòng học, vỗ vỗ tay nói: “Vào đi!”
Sau đó Ôn Du liền nhìn thấy một thanh niên đang ôm chồng tài liệu cao như núi, cậu ta cao cao gầy gầy, mặc đồng phục không tí cẩu thả nào, vì bị mớ tài liệu sách vở che mất mà không nhìn thấy rõ được diện mạo, nhưng cô biết người này là ai.
Nguyên tác là nam phụ si tình, là đàn em chịu đựng và nghe lời duy nhất suốt mấy năm nay của Hạ Tiểu Hàn, Lục Ninh.
Lục Ninh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đem chồng sách vở đặt trên bàn Ôn Du, không còn sách vở che khuất, cậu thiếu niên trắng nõn điển trai liền đột nhiên lọt vào tầm mắt cô.
Cậu ta khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng khắc nghiệt của Hứa Sí, diện mạo của cậu điển hình cho kiểu người anh trai nhà hàng xóm ấm áp vậy, lông mày sạch sẽ, khuôn mặt thanh mảnh, dung mạo hiền lành, đôi mắt trong veo dưới gọng kính đen làm người ta cảm thấy sự xa cách như có như không.
Trong lớp không ít bạn gái là fan nhỏ của cậu, trong lúc nhất thời đều nhiệt tình ngẩng đầu dùng sách che lại hơn nửa khuôn mặt lén lút nhìn trộm cậu.
Ôn Du nhìn Lục Ninh, trong lòng có vài phần đồng cảm.
Đứa trẻ này có gần như tất cả những điều kiện cần thiết của một nam chính ngôn tình vậy, ban đầu vì Hạ Tiểu Hàn mà không tiếc moi tim móc phổi cho cô, sau khi cô yêu đương cùng nam chính thì quyết định cả đời không kết hôn, dùng thân phận bạn thân để bên cạnh cô ấy.
Theo như Lỗ Tấn từng nói, trên mặt Lục Ninh quả thật là hiện rõ bốn chữ “Soái ca học bá”, nhưng nếu phân tích kỹ càng, mới nhận ra rằng thực chất đều là hai chữ “thất bại”.
Nghĩ lại thì với thân thể gầy yếu như kia của cậu ta phải chịu đựng cái vận mệnh liếm láp như cún không chết được tử tế, quả thật là không thể lấy cái số từng người mà nói rằng nó không quan trọng được.
Lục Ninh tất nhiên không biết những suy nghĩ phức tạp trong lòng Ôn Du, mặt không chút biểu cảm mà giúp cô chỉnh sửa lại đống ghi chú.
Cậu mặc dù đúng là rất cưng chiều Hạ Tiểu Hàn thế nhưng lại đối xử với những cô gái khác thật sự rất là lạnh lùng và xa cách.
Lúc đọc truyện, Ôn Du có ấn tượng không tệ về cậu ta, vì thế dù vừa mới gặp nhưng đã có cái nhìn rất tốt, mỉm cười lễ phép nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu.”
“Không cần.” Cậu dừng một chút, tầm mắt hướng tới rồi dừng lại trên người Hạ Tiểu Hàn, nói không chút khách khí, “Chỉ phiền cậu giúp cậu ấy trong việc học nhiều một chút, con nhóc này đầu óc không linh hoạt, vì thế học không được tốt cho lắm.”
Hạ Tiểu Hàn nghe thế cảm thấy không vui, nện một cái lên đầu Lục Ninh: “Con mọt sách ngu ngốc này mau câm miệng lại!”
Lục Ninh vậy nhưng cũng không tức giận, quay lại nhìn Ôn Du: “Nhưng nếu cậu ấy thật sự không muốn học thì cũng không cần ép buộc, chỉ cần cậu ấy vui vui vẻ vẻ vượt qua mấy năm học tới cũng được.”
Cậu nói ra rất nhẹ nhàng, đôi mắt màu hổ phách dịu dàng đầy quan tâm cưng chiều dành cho cô gái bên cạnh, đó quả là một tình cảm rất sâu sắc thế nhưng lại bị cậu ta mạnh mẽ kiềm chế.
Ôn Du hốt hoảng nhớ lại, ở trong nguyên tác Lục Ninh từng nói với Hạ Tiểu Hàn: “Cậu và thành tích học tập của cậu không hề liên quan, cứ làm bất kỳ cái gì cậu thích, đừng lo, sau này tớ nuôi cậu.”
Tiêu rồi, cô chỉ là vai phản diện trong truyện thôi thế mà giờ giống như… muốn đẩy thuyền nữ chính cùng nam thứ á, thế có bị tính là theo tà đạo không nhỉ?
Ôn Du còn chưa kịp định thần, bỗng nhiên nghe thấy từ ngoài phòng học một tiếng hét, sau đó toàn bộ hành lang trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Bạn học đang ngồi gần cửa ra vào nghiêng người ra ngoài hóng hớt, sau đó dùng giọng của một đứa chuyên ăn dưa nhiều chuyện tiêu chuẩn hét lên: “Trên hành lang có người đang đánh nhau, hình như là Hứa Sí bên lớp 10!”
Cái tên này như nắm đấm nện ở đầu cô, Ôn Du vừa nghe tiếng đột ngột ngẩng đầu, vội vàng nói với Hạ Tiểu Hàn: “Tớ ra ngoài xem chút.”
Nói ra hơi kỳ, ở nguyên tác Hứa Sí tuy là tính tình không tốt lắm, nhưng cũng không thường xuyên đánh nhau như này, quả thực là có hơi giống đứa trẻ thích đi gây rối khắp nơi.
Lúc cô vừa tới hành lang, màn đánh nhau cũng coi như là sắp đến hồi kết.
Hứa Sí bị đám bạn của mình gắt gao giữ chặt, hai mắt đầy tơ máu, cả người toát ra sát khí rợn người, đối diện anh là một nam sinh khác ngồi trên mặt đất không ngừng gào khóc, mặt mũi đầy máu.
Nhìn không giống như đánh nhau, mà là đơn phương nghiền áp.
Ôn Du rất chán ghét bạo lực, cho nên theo bản năng mà nhăn mi lại, vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp được ánh mắt của Hứa Sí.
Đôi mắt thiếu nữ trong veo, dưới ánh nắng tựa như màu hổ phách, cô nhìn anh cứ như nhìn một đứa trẻ hư không chịu nghe lời, ánh mắt có chút dịu dàng lại chút bất đắc dĩ hòa tan dưới ánh nắng mùa đông ấm áp, tựa như dòng nước êm ái dịu dàng nhẹ nhàng dập tắt ngọn lửa tức giận trong lòng anh.
Tơ máu trong đáy mắt Hứa Sí dần tan, cơ thể đang căng cứng cũng theo đó mà thả lỏng, Sầm Dương ở phía sau thấy thế liền thở phào nhẹ nhõm.
Anh không nói gì chỉ nhìn cô nhướng mày cười cười, coi như chào hỏi.
Thấy nụ cười đó, cậu con trai bị anh đánh lúc nãy sợ tới mức hét lên, đưa hai tay lên đầu che lại như đang gặp kẻ thù.
Hứa Sí không bận tâm tới cậu ta, né ra phía sau rồi lập tức rời đi, Sầm Dương thấy anh đi không phải là hướng về phòng học, mặt nghệch ra hỏi: “Sí ca, cậu đi đâu thế?”
Hứa Sí lười biếng trả lời, lời ít ý nhiều: “Văn phòng.”
Ôn Du nghe thấy thế không nhịn được mà bật cười, anh mỗi lần gây chuyện đều sẽ bị chủ nhiệm lớp hoặc chủ nhiệm trường đến kéo tới văn phòng giáo huấn một trận, hiện tại cũng tự dưỡng thành thói quen mà tự giác, không cần thầy cô tới tìm nữa, chủ động đến văn phòng nhận phạt… thật cứ như đứa trẻ vậy.
Sầm Dương nhìn bóng dáng rời đi của anh, không biết chuyện gì đang diễn ra, chọc chọc bả vai người anh em bên cạnh: “Các cậu có biết vì sao Sí ca lại muốn đánh tên kia không?”
“Ai biết được? Tên đó nhìn qua cũng không giống người quen của Sí ca lắm, cũng chẳng xảy ra chuyện gì, chả biết vì sao Sí ca lại đột nhiên xông lên tẩn nó.”
“Đơn giản là nhìn không thuận mắt thôi, con trai mà hèn nhát, quả thực không khác gì thằng ngu, tớ nhìn thôi cũng đã muốn đánh.”
“Tớ vẫn cảm thấy chuyện này có điều gì đó rất kỳ lạ.” Có người ung dung thong thả bắt chước động tác tiêu chuẩn như Conan, đè thấp giọng nói, “Tớ nghe thấy cậu ta cùng bạn của mình thảo luận về kỳ thi lần này, tên đó nói một câu cực kỳ khinh thường về người đạt 149 điểm tiếng Anh kia chắc chắn là một con chó gian lận vô liêm sỉ, Sí ca vừa nghe xong câu đó liền xông lên đánh luôn.”
Không gian trở nên yên tĩnh.
Lại có người hỏi lại như thể đó là một âm mưu nguy hiểm: “Ai ai đạt 149 điểm, là ai cơ?”
Sầm Dương suy nghĩ một lát, dùng giọng điệu không chắc chắn lắm nói: “Ôn…… Du?”.