Ôn Du hôn rất nhanh, tới mức đôi môi anh chỉ như mới bị một cọng lông hồng nhẹ nhàng vuốt qua vậy.
Chạm một lát rồi bay đi, một chút luyến tiếc cũng không có.
Đây là đáp án của cô.
Hứa Sí yên lặng nhìn cô, vành tai tự nhiên đỏ lên, khắp người trào dâng cảm xúc vui mừng mạnh mẽ.
Đầu óc anh bây giờ trống rỗng, cứ ngỡ bản thân còn đang ngủ mơ.
Ôn Du còn ngại hơn cả anh.
Thật ra cô không nghĩ bản thân sẽ có ngày làm ra hành động như thế, nhưng giây phút cô thấy đôi môi kia của Hứa Sí, rồi cả giọng nói trầm thấp khàn khàn nói ra những lời cảm động như thế, trái tim cô bỗng chốc tan chảy.
Đột nhiên không kìm lòng nổi muốn thân mật với anh một chút.
Nhưng bây giờ hôn xong lại thấy mình hành động như vậy quá mức mất lịch sự, gò má không ngừng đỏ lên, chỉ biết gục đầu xuống sâu nhất có thể.
Bộ phim trên màn hình chuyển sang cảnh tối hơn hẳn, khiến cho ánh đèn nhỏ duy nhất trong căn phòng rực sáng một cách rõ ràng.
Cả hai người bọn họ đều không nói chuyện, chỉ yên lặng duy trì không khí mập mờ cùng ánh đèn lan tới từng góc gách trong căn phòng.
Đúng lúc Ôn Du liếc trộm nhìn anh, đột nhiên không ngờ bản thân đã rơi vào lồng ngực ấm áp của ai đó.
Hứa Sí mặc kệ tất cả ôm lấy cô vào lòng, động tác đó của anh vừa nhanh vừa có sức, làm người ta cảm thấy thật có chút bá đạo lại có chút khẩn trương nhỏ bé khó phát hiện.
Anh cẩn thận đặt đầu người con gái trong ngực mình lên vai, tay phải nhẹ nhàng xoa cái ót của cô, hơi thở anh lan tràn khắp cơ thể từ bả vai lên cổ, đầu óc tê dại phấn khích.
“Anh thật sự rất vui, Ôn Du.”
Bây giờ mỗi câu nói của anh đều không nén nỗi nụ cười, giọng nói so với trước đó càng lúc càng nghẹn ngào.
Hai chữ Ôn Du trong miệng anh như viên kẹo lưu luyến nơi môi và kẽ răng anh vậy, mỗi khi nói đến đều dịu dàng đến cực hạn.
Như muốn cô tin mình, Hứa Sí lại nhỏ giọng lặp lại một lần nữa: “Thật sự rất vui vẻ.”
Anh chưa từng nghỉ mình và Ôn Du có thể gần nhau được đến thế này, cô gái trong lòng anh đã từng cách anh xa vời như thế, như thể ánh trăng tròn sáng trên bầu trời cao vời vợi, muốn chạm tới cũng không được.
Hứa Sí chỉ có thể ngẩng đầu nhìn, nhìn cô gái trong lòng mình cách mình xa vạn dặm tỏa sáng như thế.
Mà bây giờ, cuối cùng anh cũng có được cô.
Ánh trăng từ trên cao cũng tới gần mình, đã vậy còn rơi thẳng vào lồng ngực anh.
Ôn Du dựa vào vai Hứa Sí, bàn tay cô để trên ngực chàng trai, trái tim đập mạnh tới mức dù cách mấy lớp áo dày nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng.
Cô co rụt lại theo bản năng, khiến cả người Hứa Sí cứng đờ.
“Nhưng mà, phải chờ đến khi thi đại học xong đã.”
Cô càng nói giọng càng nhỏ, không khác tiếng muỗi kêu là mấy.
Hứa Sí hiểu rõ ý trong lời nói của Ôn Du, chỉ mỉm cười buông cô ra nhưng đôi tay vẫn không nỡ rời khỏi đầu cô gái nhỏ, vuốt ve nó nhẹ nhàng hết mức.
“Cậu nói gì tớ đều nghe.” Anh vui tới mức từng đường nét trên khuôn mặt cong hết cả lên, vẫn cứ ngỡ như mình còn trong mộng, nói: “Tớ có thể hiểu ý của cậu rằng là chỉ cần thi đại học xong, cậu chính là bạn gái tớ, đúng chứ?”
Ôn Du nghe thấy ba chữ kia, không kìm được lại đỏ mặt, nghiêm túc trả lời anh: “Chỉ cần khi đó cậu còn thích tớ…”
Cô còn chưa kịp dứt lời, Hứa Sí đã dùng môi chặn hết tất cả những chữ cô chưa kịp nói nuốt lại vào trong miệng.
Nụ hôn tới bất ngờ như thế khiến cô không kịp trở tay, thế nhưng nụ hôn này lại không hề giống nụ hôn phớt như của Ôn Du, nó mạnh mẽ điên cuồng như phong ba bão táp, dù vẫn còn vương chút gia vị của sự non nớt, nhưng lại cuồng nhiệt nóng bỏng làm cho đôi má cô cũng theo đó nóng hổi như bị đun nóng vậy.
Thế mà trong lòng lại rung động như bị mấy con nai con chạy loạn khắp nơi, không phân biệt được phương hướng đâm qua đâm lại loạn xạ.
Chờ đến khi nụ hôn này kết thúc, hô hấp cô trở nên dồn dập hơn hết thảy, bên tai còn truyền tới giọng Hứa Sí thở dài lẩm bẩm.
“Sao tớ có thể không còn thích cậu được chứ…”
Anh yêu cô gần như phát cuồng mất rồi.
*
Bởi vì nhịp độ học tập lớp mười hai càng lúc càng nặng, nên ngay trong đêm đó Hứa Sí buộc phải về thành phố Hoài ngay.
Lúc anh bước vào phòng ký túc, Sầm Dương và hai người bạn kia của anh đang chúm chụm lén xem điện thoại về nữ minh tinh đang hot, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền tưởng là giám thị xét phòng nên cả đám như bị địch tấn công bất ngờ, ai nấy liền vội vã dọn dẹp hết mấy thiết bị di động ngay lập tức.
Nhận ra người bước vào là Hứa Sí, cả ba không hẹn mà cùng thở một hơi nhẹ nhõm.
Sầm Dương bị gương mặt đầy dịu dàng ý cười kia dọa cho nổi hết da gà, liền xông lên phía trước quơ quơ tay trước mặt anh: “Anh Sí, ổn không vậy?”
Một người bạn cùng phòng khác tỏ vẻ “tôi đã hiểu” trả lời giúp anh: “Có gì đâu, nhìn là biết mọi sự như ý rồi.”
Người còn lại cũng nhân cơ hội nói: “Hình như tớ ngửi được mùi vị tình yêu đó, ai da ai da.”
Hứa Sí không trực tiếp trả lời vấn đề này, chỉ nhướng mi trả lời một câu chẳng liên quan: “Từ giờ đến lúc thi đại học chỉ còn 380 ngày.”
Sầm Dương: “Gì?”
Chỉ cần nghĩ tới chuyện này anh lại không khống chế được niềm vui, trong lòng cười rộ lên.
Không những vậy còn rủ rê đám cẩu độc thân cùng phòng, thằng nào thằng nấy đều nghệt mặt ra, mua lịch để bàn cùng nhau đếm ngược ngày thi đại học không còn xa nữa.
“Anh Sí, anh ổn không đó?” Sầm Dương chưa từng thấy bộ dáng này của anh, hệt như mấy cô nương ngày đầu biết yêu lúc nào cũng cuồng nhiệt vì điều gì đó vậy.
Hai người kia nhìn nhau ngơ ngác hỏi: “Cậu với Ôn Du…”
“Chờ khi nào thi đại học xong.”
Hứa Sí nhắc lại khoảng thời gian này như cái máy, ánh mắt anh lơ đãng nhìn bàn gỗ nằm dưới giường ký túc xá, nơi có rất nhiều sách ôn và tài liệu chất đống, trên cùng là một bức tranh cùng với một cái băng keo cá nhân, còn có cuốn sổ ghi chú mà Ôn Du tốn rất nhiều công sức tóm gọn những thứ quan trọng cho anh.
Một lát sau anh lại ngây người nhìn đám bạn cùng phòng, đôi mắt vừa mảnh vừa dài híp lại nhìn bọn họ, nhếch môi cười: “ Khi nào thi đại học xong, cô ấy sẽ là bạn gái tôi.”
Cả căn phòng đều rơi vào trầm mặc trong vòng ba giây.
“A a a a a a a thành công rồi a a a a a ! Là tui đang nằm mơ hả? Mau tát thử một cái coi!”
“A cứu tui cứu tui! Cuối cùng thì đóa hoa họ Hứa của lớp mười chúng ta cũng sắp gả đi rồi!”
“Tổ chức hôn lễ nhớ để tụi tớ làm phù rể nha! Không thì phù dâu cũng được! Cứ yên tâm nha, nhìn thôi cũng biết tui ngọt ngào rồi!”
Dù biết là chuyện này căn bản không liên quan tới mình, nhưng ba kẻ độc thân này hay tin người bạn cùng phòng có tin vui như thế, ai cũng không kìm được mà nhốn nháo cả lên, có khi còn nhộn nhịp hơn cả đám cưới của chính mình nữa.
Mà Sầm Dương càng không khác con sói lâu ngày được thả chuồng là mấy, rống to tới mức bị mấy người phòng sát vách mắng cho té tát: “Cậu điên hả tên Sầm Dương kia?”
Mấy người đó đều là bạn bè cùng khối với họ, ngày thường quan hệ cũng coi như không tồi, bởi thế cũng không kiêng dè gì, trực tiếp rống lên thật to lần nữa: “Anh Sí với Ôn Du thành công rồi!”
“Cách vách” sau khi nghe xong, vừa tiêu hóa được ý nghĩa câu nói đã lập tức phi thẳng sang trước cửa phòng Sầm Dương, cả đám ôm lấy nhau hò hét vang trời.
“Ôi… móa…! Tớ phải đi chuẩn bị tiền cưới mới được!”
Đám con trai lớp mười như muốn sôi trào.
Dù mọi người sau khi lên lớp mười hai đã bị chia lớp lại lần nữa, nhưng đại đa số học sinh lớp mười vẫn không có nhiều biến động (Sầm Dương cảm thấy chủ yếu có lẽ là do gia thế sau lưng bọn họ tác động), đến cả ký túc xá cũng không có gì thay đổi.
Nhóm bọn họ quan hệ với nhau khá tốt, với cả sức ảnh hưởng của Hứa Sí trong lớp khá cao, mặc kệ đám bạn xung quanh anh thay bạn gái như thay áo, anh vẫn một thân một mình mang tàn nhẫn liên tục cắt phăng vận đào hoa chĩa tới mình, né gái như né tà vậy.
Đối với Ôn Du mà nói, dù ai cũng biết anh thích cô nhưng gái ngoan vẫn là kiểu khó theo đuổi nhất, huống hồ cô còn vừa xinh vừa ưu tú cơ chứ, phải nói là độ khó tăng lên gấp bội phần.
Mà chuyện khiến cả hội bùng nổ chính là: Hứa Sí còn chịu yêu đương lén lút, thích người ta lâu đến mức có khi Ôn Du còn không nhận ra nổi nữa.
Không ít người khuyên anh cứ thẳng thắn mà theo đuổi con gái nhà người ta đi nhưng tất cả đều bị anh phủ nhận hết.
Giờ thì… Hai người này đột nhiên ở bên nhau, còn là lúc Ôn Du đi tập huấn nữa?
Quá nóng, quá kích thích.
Thế nên lúc giám thị đi kiểm tra phòng, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn vô cùng: dường như tất cả nam sinh tầng lầu này đều ra khỏi phòng, ai nấy cũng tập trung hóng hớt vào phòng 512, kẻ nào kẻ nấy không khác sói tru gà rống là mấy.
Còn có người mạnh dạn đi đến bên cạnh Hứa Sí, bắt lấy tay anh làm vẻ mặt không thể quỷ dị hơn nữa, kích động nói không ngừng nghỉ: “Chúc mừng anh Sí có bạn gái nha, phải chọn ngày ra ngoài làm một chầu thật to ăn mừng điều này mới được.”
“Tên kia nói gì vậy hả, chẳng lẽ tình yêu của anh Sí với chị dâu chỉ đáng là công cụ kiếm cơm của cậu sao? Cậu ta nhanh chóng bị người khác đẩy ra, người mới này nắm tay phải Hứa Sí còn chặt hơn người cũ, mặt đầy cảm kích: “Cảm ơn anh Sí nhiều lắm, hồi trước em với thằng bạn cùng phòng cược với nhau, em đặt anh nhất định có thể vượt trăm ngàn núi đao biển lửa đến bên chị dâu, cả trăm tệ lận đấy ạ, cuối cùng thì em cũng thắng rồi.”
Hứa Sí:……
Anh không thích chuyện riêng tư của mình bị nhiều người dòm ngó như vậy chút nào, đối mặt với tình cảnh bạn bè biết tin mình có bạn gái còn vui hơn cả chính mình, anh khó chịu ngồi trong góc liếc nhìn kẻ khởi xướng mọi màn hỗn loạn đêm nay, Sầm Dương.
Kết quả người ta không những một chút áy náy cũng không có, mà tâm trạng hưng phấn không khác mấy người còn lại là bao, thành ra không hề nhận thấy ánh mắt bất thường của Hứa Sí.
Người này quả nhiên không đáng tin cậy.
Sầm Dương dõng dạc nói hơn nửa ngày, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, nhìn Hứa Sí vẫy vẫy tay: “Anh Sí, có thể kể chi tiết làm sao anh theo đuổi được chị dâu không vậy?”
Vừa dứt lời, đám con trai đồng loạt nhốn nháo một phen, có người như bị chạm trúng dây đài, lập tức tắt đèn phòng ngủ, mở đèn pin từ trong điện thoại, tự tạo nên khung cảnh lãng mạn rồi thở dài: “Cả nhà trật tự để tạo không khí lãng mạn cho anh Sí kể chuyện nha.”
Nhưng thay vì giọng Hứa Sí, sau lưng họ vọng tới nụ cười lạnh lẽo sởn tóc gáy.
Ai nghe cũng hiểu cái giọng cười âm trầm này không hề vui chút nào, đám con trai bị dọa sợ đến mức lạnh cả sống lưng, cầm điện thoại xoay người về phía giọng cười.
Trong bóng tối, ngọn đèn sáng soi rọi vào bọn họ, chỉ thấy thấp thoáng chiếc cằm người đàn ông trung niên, sau đó càng lúc càng nhìn rõ nụ cười nhếch cao cùng hàm răng so le không đồng đều, không khác tình tiết trong phim kinh dị là bao.
Bàn chân cả đám mềm nhũn, lại nghe đối phương cất lời hệt như ma quỷ thều thào tâm sự: “Điện thoại, tịch thu.”
“Thầy ơi, chúng em sai rồi a a a a!”
Nhờ sức mạnh của thầy giám thị, sự ồn ào do đám con trai gây ra rất nhanh không còn nữa, ai về phòng nấy.
Hứa Sí cuối cùng cùng dứt được đám ông buôn bà bán dưa lê tò mò hỏi hết chuyện này tới chuyện khác, mệt mỏi thở dài một hơi rồi tựa lên ghế.
Sầm Dương vẫn kiên trì không định bỏ cuộc, khẽ hỏi anh: “Vậy nên là, anh Sí, rốt cuộc là hai người bên nhau thế nào vậy?”
Hứa Sí không trả lời, gõ mạnh vào đầu Sầm Dương.
Làm sao ở bên nhau cái gì chứ?
Chỉ đơn giản là anh thích cô từ lâu, đúng lúc Ôn Du cũng vừa lòng anh.*
Lúc thời gian tập huấn sắp kết thúc, Ôn Du đột nhiên muốn tạo bất ngờ cho mọi người.
Cô quyết định về sớm hơn một ngày so với thời gian cô đã báo trước đó, lúc Ôn Hoàn và Diệp Linh nhìn thấy con gái về bất ngờ như vậy thì vui vẻ cực kỳ, còn hối Ôn Hàm đang đi hẹn hò với bạn gái nhanh chóng về nhà ăn cơm.
Với lại mấy người bạn của cô cũng được mời tới, lúc gọi điện cho Hứa Sí, người bên kia có hơi chậm một nhịp.
“Cậu về rồi sao?”
Hứa Sí dịu dàng cười, Ôn Du nhận thấy vẻ bất đắc dĩ trong giọng nói anh nên cũng cười theo: “Chẳng lẽ cậu…”
“Tớ định sẽ đi tìm cậu trước một ngày, sau đó sẽ cùng đưa cậu về Hoài Thành luôn.” Phía bên anh vọng lại tiếng người khá ồn ào, khiến cho những điều anh nói có phần loãng không ít: “Tớ vừa xuống máy bay.”
Ôn Hàm thấy nét mặt cười tủm tỉm của em gái liền biết cô đang gọi điện cho ai.
Anh đứng cách cô không xa, chống eo tặc lưỡi lắc đầu, còn nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ thì nghe thấy cô nhẹ nhàng đáp lời bên kia: “Cậu ngốc thật đó.”
Ai ui, nghe không nổi nữa, hư hết cả tai mất thôi..