Bạch Sương khẽ cúi đầu khóc thút thít, bây giờ nàng chỉ có thể đặt hy vọng ở trên người Nam Cung Minh.
Nam Cung Minh cũng cảm thấy chuyện này không thể đồng ý được, vương phi của hắn đâu phải vũ cơ, làm sao có thể tùy tiện biểu diễn tài năng cho một người không có thân phận rõ ràng?“Phụ hoàng, thân thể của Sương Sương dạo gần đây không được khỏe, thêm chuyện tỷ tỷ của nàng gặp chuyện lớn, làm sao nàng còn có tâm trạng suy nghĩ những thú vui tao nhã, nếu như cô nương đây thật sự thích, vậy thì có thể tới phủ để cùng nhau học hỏi!”.
Nghe Tam hoàng tử nói như thế, mọi người đều cảm thấy đáng tiếc.
Phủ Thừa tướng có hai vị tiểu thư, tất cả mọi người không ai nghĩ rằng vị đại tiểu thư kia vì cứu muội muội của mình mà chịu hy sinh bản thân mình.
Từ đấy cứu vớt một chút thanh danh của nàng.
Thừa tướng đại nhân cũng ra mặt nói chuyện.
Hắn biết rằng nữ nhi thứ hai đã chết, thế thân nàng là đại nữ nhi, hắn phải giúp nàng che giấu chuyện này, bởi vì nếu như lộ ra ngoài, vậy thì cả nhà hắn phải chịu tội kháng chỉ.
“ Được rồi! Khách quan xem biểu diễn sao có thể giống với việc tự mình hoc hỏi, mà chắc gì đã học hỏi được!”.
Nếu như ở đại điện không thể hù dọa nàng, vậy thì cùng gặp mặt, có thể dễ nàng hù dọa nàng, nghĩ tới thôi đã cảm thấy vui vẻ!Bạch Tô rất trông chờ cảnh Bạch Sương nhìn thấy muội muội của mình không chết, lúc đấy nàng ta sẽ lộ ra biểu tình gì? Là hoảng sợ vô cùng? Hay là phẫn nộ? Hoặc là vô cùng vui vẻ?Bạch Tô sửa miệng tha cho nàng, Bạch Sương thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi nhẹ nhàng dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn nàng.
Tại sao cô nương này từ thời điểm bắt đầu liền mang theo ác ý đối với nàng?Rốt cuộc nàng là ai?Tiệc đón gió tẩy trần cho Nhiếp Chính vương trôi qua, đã truyền ra lời đồn Nhiếp Chính vương muốn kết hôn.
Tất cả mọi người đều đang đoán già đoán non xem vị thiên kim nhà ai bị ban hôn, cuối cùng sau khi nghe ngóng thì phát hiện ra không phải người trong kinh thành, mà là một cô nương được mang về từ biên cương.
Nghe đồn nàng vì cứu Nhiếp Chính vương mà phá hủy nhan sắc, đồng thời còn ngu dại.
Nhiếp Chính vương vì muốn đền bù cho vị cô nương này nên đã dành vị trí chính phi cho nàng, một tháng sau chính là lễ thành hôn.
Theo như lời đồn từ trong cung truyền ra, thì cô nương này vẻ ngoài vô cùng xấu xí, mặt như quỷ diện răng nanh, cùng vị Nhiếp Chính vương vô cùng xứng đôi.
“Hoàng phi, không ổn rồi, cô nương kia tới cửa!”.
Thúy Hoa từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Bạch Sương đang đeo trang sức, nhìn thấy Thúy Hoa hoang mang chạy tới không có một chút lễ nghi nào, liền vội vàng trừng nàng một cái, ý bảo nàng ta không được đánh thức điện hạ.
Nam Cung Minh còn ngủ ở trên giường.
Bạch Sương bôi phấn lên mặt, nhìn gương đồng rồi khẽ nở nụ cười, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ mặt hồng nhuận, mặt mày tinh xảo, đôi mắt đong đầy nhu tình mật ý.
Nàng mặc áo khoác rồi đi ra bên ngoài.
“ Cuối cùng là có chuyện gì? Mà ngươi phải hốt hoảng như thế?”.
Thúy Hoa hạ thấp thanh âm: “ Có chuyện không tốt thưa hoàng phi, vị cô nương có vẻ ngoài xấu xí kia đã tìm tới cửa, nói là muốn cùng ngài luận bàn cầm nghệ! Không phải, học hỏi cầm nghệ!”.
Bạch Sương khẽ nhíu mày, cô nương xấu xí?Ai?“ Chính là vị cô nương mà Nhiếp Chính vương mang về đấy ạ!”.
Nàng hiện tại không có thân phận, hoàng đế vì để cho nàng cùng Nhiếp Chính vương có thể xứng đôi, đã ban cho nàng thân phận huyện chủ.
Còn vì nàng mà suốt đêm xây dựng một biệt phủ, ngày nàng xuất giá liền ở đó.
Bạch Sương vừa nghe thấy là cô nương này thì tâm trạng đã cảm thấy không tốt.
“Ngươi cứ nói rằng bổn vương phi hôm nay thân thể không có được khỏe, không thể ra gặp khách, đuổi nàng đi đi!”.
“Hoàng phi, nhưng nàng đã ngồi ở sảnh! Người vẫn là nhanh chóng ra gặp nàng đi, cô nương này thật đáng sợ.
Nô tỳ sợ nàng ta đợi lâu sẽ đem đồ vật trong sảnh đập hết!”.
Nàng thật sự không hề nói đùa, lúc vị cô nương kia tiến vào, nàng cũng đã đem cái cớ này ra mong rằng nàng sẽ quay về.
Ai mà hiểu được nàng ngay lập tức cầm chén trà ném xuống mặt đất, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, làm nàng sợ hãi không thể nói lên câu gì.
.