Ken vội vàng ôm lấy cô gái nhỏ, đôi tay anh run lên khi thấy Debor cứ mềm oặt trong tay mình. 1 loạt mũi tên lại liên tiếp lao tới từ mọi phía, Ken vất vả chống đỡ, ôm thật chặt cô gái bên mình. Nhưng không, anh trúng 1 mũi tên rồi. Cắn răng chịu đau, Ken thi triển pháp thuật, làm thành 1 màn chắn bằng ánh sáng, nhưng mũi tên có độc thì phải, nó khiến tấm màn chắn mỏng manh kia run lên rồi biến mất. Anh không thể chống chọi rồi. Nếu là 1 mình thì không sao. Đằng này, cô gái nhỏ này kiên quyết bằng mọi giá phải bảo vệ bằng được bởi trong cô không chỉ có 1 mà là 2...Suy nghĩ của của Ken bị gián đoạn khi Cynus và Vic quay lại
- Ken, làm được không?
Anh gật đầu, nếu có 2 người này thì được rồi. Cả 3 cánh tay chụm vào nhau, 1 luồng ánh sáng mạnh mẽ bao bọc cô gái nhỏ. 1 đoàn người áo đen hiện ra, đông hơn bao giờ hết. Tất cả đều là vam C
- hahah, 1 chút ánh sáng nhỏ nhoi đó mà đòi bảo vệ con nhóc này sao? Bỏ lại nó, chúng mày sẽ được đi
Vic nheo mắt nhìn tên thủ lĩnh vừa phát ngôn như đánh giá hắn rồi chợt bật cười
- khá lắm. Các người mang cô bé đi đi
Vic phẩy tay áo, lớp ánh sáng bao quanh cô gái nhỏ biến mất. Hất mặt với Cynus và Ken, 3 người lùi ra, để tên thủ lĩnh bước tới, hắn vui vẻ ra mặt. Giờ thì chỉ cần đưa tay ra túm cổ con gà con này...cắt tiết là xong. Hắn xoa đôi tay nhớp nhúa, vẻ tiếc rẻ
- người đẹp, chết thế này hơi thảm. Ai kêu em đối đầu với ngài làm chi. Chậc chậc. Thật không nỡ ra tay mà
- bọn ta đi nhé
Vic cười cười, chỉ 1s, cả 3 phất áo biến mất
- aiz. Tưởng hộ vệ của Deborah thế nào. Không ngờ chúng chỉ là 1 lũ nhát chết
Tên thủ lĩnh cười to, hôm nay hắn vô cùng cao hứng. Hoàn thành tốt nhiệm vụ này coi như hắn đã 1 bước leo lên hàng ghế đầu bên cạnh Demon rồi
- Zuzja, xử đi
1 cô gái bước tới, tay cầm kiếm, cúi đầu
- thủ lĩnh, có nên chờ Dạ Tước tới không?
- không cần, Dạ Tước sao? Haha hắn chả còn giá trị gì hết. Xong vụ này chẳng phải chúng ta 1 bước lên ghế vàng sao? Chúng ta sẽ ngang hàng với lão, đâu cần coi sắc mặt của hắn mà hoàn thành nhiệm vụ nữa...
- chắc chắn tự tin thế sao? Orye?
Tên thủ lĩnh giật mình quay lại liền trúng ngay 1 luồng sáng đỏ lao thẳng tới. Máu trào ra khỏi miệng, thân thể hắn tan ra thành bụi thủy tinh rồi biến mất
- kết cục của 1 kẻ phản bội
Người mới tới cúi xuống vốc 1 nắm bụi, 1 chút còn lại của cái xác Orye, phả 1 luồng hơi. Đám bụi liền tỏa ra không gian, biến mất
- Dạ Tước
- tham vọng quá cao sẽ sát thân
Đôi mắt lạnh lẽo vừa giết người lại ánh lên tia vui mừng tràn đầy yêu thương thoáng qua rất nhanh rồi biến mất khi nhìn người con gái nhỏ bé nằm kia, yếu ớt thở, đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc dài xõa tung trên thảm hoa anh đào. 1 bức tranh tuyệt đẹp
- Zuzja!
Người con gái áo đen khẽ cúi đầu chờ lệnh. Cô nắm thanh kiếm sẵn sàng
- đưa cô ta về chỗ ta đi
Zuzja đưa thanh kiếm lên, rạch đôi kết giới mà 3 người vừa tạo ra, cúi xuống ôm cô gái nhỏ lên, bay theo người con trai áo đen. Khi tất cả biến mất khỏi khu rừng anh đào, Vic, Ken và Cynus mới nhảy xuống từ 1 cành cây lớn
- kế hoạch thành công
Ken đập tay với Vic và Cynus. Họ đã hoàn thành 1/3 nhiệm vụ, thật dễ hơn cả tưởng tượng
- sai lầm của bọn chúng là quá coi thường chúng ta
- không, tôi nghĩ...sai lầm duy nhất trong toàn bộ chuỗi sai lầm liên tiếp của Demon là đã đưa Deby về đó
***********
Debor thấy mình đang đứng trên 1 cành cây đại thụ, tán lá trải rộng trên mặt đất, cái cây duy nhất giữa chiến trường mênh mông mà mùi chết chóc, thê lương vẩn lên trong không khí. Trên cao, bầu trời u ám và đỏ rực màu máu, thi thoảng lại nhá lên vài tia sáng khủng khiếp. Lặng im theo dõi từ trên cao, cô gái nhỏ sửng sốt nhận ra đôi mắt tự nhiên chợt tinh tường kì lạ. Nó có thể trông xa, rất xa, xuyên qua bụi mờ, rõ từng cánh hoa anh đào lả tả khắp nơi. Và quang cảnh thảm khốc của 1 cuộc giao chiến làm cô lạnh run người. 1 bên là những chiến binh vampire anh dũng, mặc giáp sắt đủ loại với những thanh kiếm thủy tinh sáng loáng. Nổi bật nhất là 2 cô gái trẻ, khoác bộ áo choàng dài thùng thình bay trong gió. Cô đưa tay chặn ngực, bụm miệng để khỏi kêu thét lên khi thấy 2 người con gái đó giống nhau và giống cô 1 cách kì lạ. Cô gái mặc chiếc áo choàng cổ lông, tay cầm 1 thanh kiếm xanh biển khảm đầy cánh, tay cầm toàn lông vũ có vẻ trẻ và mang nhiều quyền lực hơn. Cô đứng lặng nhìn thẳng phía trước mặt, ánh mắt kiên định uy quyền. Liếc sang phía bên kia theo ánh mắt của cô gái, Debor thét lên dù biết rằng mình có thể bị lộ. Tiếng thét dồn nén trong tích tắc rồi vỡ bung ra từ lồng ngực. Cảnh tượng kì dị và ma quái, xộc thẳng vào giác quan, in vào đó 1 ấn tượng không thể xóa được. Những con quái vật mang sừng dài, những bộ mặt gớm ghiếc, mắt đỏ quạch phát ra tia sáng chết chóc rồi bọn quái thú mang cánh dơi quần thảo trong không gian, kêu từng tiếng báo tử chói tai. Đến 1 bọn vam E gầy trơ xương cùng 1 binh đoàn toàn xương người và những xác chết đội mồ sống dậy. Chúng liên tục gào lên những tiếng ma mị cùng tràng cười man rợ. Bao quanh chúng là màn sương u ám, tràn đầy khí độc
Đứng đầu là Demon mà cô đã từng được xem qua chân dung trong phòng. Hắn ta cao lớn, khoác chiếc áo choàng đen dài thượt đến mắt cá chân, bao phủ bộ giáp bên trong kiên cố. Đôi mắt hắn tối đen, chất chứa đầy hận thù tàn bạo. Đôi môi dày nứt nẻ mím chặt 1 cách ngạo mạn và khinh khỉnh. Từng nếp nhăn trên mặt hắn đều mang vẻ thù hằn, xảo trá và đớn hèn. Thế nhưng mái tóc màu bạch kim, óng ả, được chải chuốt cẩn thận của hắn lại trở lên phản cảm với bộ mặt lạnh lẽo. Bàn tay xương xẩu thò ra từ chiếc áo đen nắm chắc cây quyền trượng có hình mặt quỷ trên đầu, chỉ huy tất cả đoàn quân man rợ kia. Bên cạnh hắn là 1 tấm áo chùm kín mít bao bọc con hay cái vì đó lùn tịt. Đằng sau lưng hắn là đoàn quân kia, với đủ mọi hình thù kì dị, bị che bớt bởi hoàng hôn máu đang từ từ buông xuống
1 tiếng nổ long trời khi cả cô gái áo trắng và Demon giơ cao cây kiếm cùng quyền trượng lên. Những tiếng gào thét vang trời, những tiếng rú kinh hoàng, những tiếng phì phò khát máu ập vài tai cô gái nhỏ, mắt mờ đi, cô ôm đầu ngã phịch xuống
Debor ngồi bật dậy trên nền đất lạnh, mở choàng mắt trong bóng tối, điều mà cô chưa từng gặp từ khi trở về thế giới này. Ác mộng, 1 giấc mơ đáng sợ. Cô có cảm giác mọi thứ diễn ra trong giấc mơ đều là thật. Nhưng là bây giờ cô đang ở đâu? Rõ ràng không phải là lâu đài của hoàng gia, vậy thì...sẽ không phải là cô bị bắt cóc chứ? Nơi này lạnh quá, cô nâng tay lên, cố gắng dùng những gì mình học được để tạo ra chút lửa. 1 căn phòng tiện nghi nhưng đã cũ. Có lẽ lâu rồi không có người ở. Bọn bắt cóc giàu thế này, chắc không phải tống tiền cô chứ?
- tỉnh?
1 chàng trai ngồi xuống trước mặt cô, ngón tay đưa ra nhấc cằm lên buộc cô phải nhìn thẳng
- Michel?
Debor yếu ớt thì thầm, đôi mắt hoang mang nhìn người đối diện
- chúng ta phải vờ như không quen, Deby, anh sẽ không làm gì em đâu
- Dạ Tước...
- không cần lo. Trước khi đưa cô ta đến gặp ngài ấy, ta muốn vui vẻ trước đã
Vừa nói, Michel vừa cúi sát mặt lại gần Debor, khiến cô run rẩy không ngừng. Vốn chỉ định minh họa cho tên vam kia thấy, nhưng khi tiến lại gần, anh bỗng nhiên không kìm được mà ôm lấy cô, hôn cuồng nhiệt
- Mira
Michel thì thầm, tay anh ôm eo cô, thật chặt. Debor chợt thấy tim mình run lên, 1 nửa trong cô thấy vui, 1 nửa lại tức giận. Cô gái nhỏ chợt cảm thấy dường như 2 con người trong cô càng ngày càng thể hiện rõ ràng hơn, thường xuyên mâu thuẫn trong hành động và suy nghĩ
- xin lỗi, Deby
- ra khỏi tôi đi Mira
Cái gì? Debor ngạc nhiên tới mức há hốc miệng, cô đang tự biên tự diễn sao?
- Deby...Mira...
Michel hoảng hốt
- anh nói...gì?
Cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn anh qua đôi mắt trong suốt
- anh gọi tôi là gì?
- chào mừng cô, Deborah nữ hoàng cao quý. Cô sẽ là món tráng miệng tuyệt vời cho ta
Dứt lời, anh vùi đầu vào cổ cô, tên thuộc hạ thấy thế liền ra khỏi phòng. Ngay khi hắn khuất, Michel vội vàng buông cô ra. Mũi tên vàng trên ngực cô đã biến mất từ bao giờ đang nằm trên tay anh
- xin lỗi, khi tỉnh lại em sẽ là chính mình
Phập
Không để cô gái nhỏ kịp phản ứng, mũi tên kia đã lại găm vào ngực...