Vampire Knight - Be Mệnh Đề Tam Thập Tắc

Mộng Lý Đích Viên Mãn Kết Cục
(Happy ending trong mơ)

Tác giả: Phượng Hoàng Nhi
Thể loại: hiện đại, đồng nhân
Ghép đôi: Kiryu Zero x Kuran Kaname
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Ráng chiều đỏ tươi cuối cùng trên bầu trời phía Tây bị chôn vùi dưới màn trời, ánh trăng trắng ngà của bầu phía Đông từ từ dâng lên. Lưỡi liềm màu nhạt xuyên qua khe rèm kéo chặt, ánh lên góc thảm nhỏ. Mí mắt Kuran Kaname giật nhẹ, mở ra, đôi mắt màu rượu đỏ còn có chút lười biếng buồn ngủ thoáng qua, nhìn thiếu niên tóc bạc vẫn ngủ say trong lòng, không tự chủ được lộ ra ý cười ôn nhu lưu luyến.

Hắn hôn đỉnh đầu thiếu niên, sau đó không thỏa mãn dần dần kéo xuống, ngậm lấy cánh môi trắng bệch dây dưa mút cắn.


Bị thân mật như quấy nhiễu kinh động Kiryu Zero không mở mắt, theo thói quen thoáng ngẩng lên, đáp lại nụ hôn của người yêu, tay lại không nể tình thụi vào bụng Kuran Kaname một cái.

Cứ thế, cả hai đều tỉnh.

Kiryu Zero huyết áp thấp trừng Kuran Kaname, đáng tiếc đôi mắt buồn ngủ mông lung không hề có sức uy hiếp gì. Do quá khứ nhấp nhô thời trẻ, thân thể y không bách bệnh bất sinh như Huyết Tộc bình thường. Y tất nhiên cường tráng khỏe mạnh, nhưng dù sao từng chịu tổn thương, trường kỳ mắc bệnh thiếu máu và tuột huyết áp, cho dù có máu thuần huyết hộ giá, cũng không thể nào trị khỏi căn bệnh này.

Kuran Kaname biết, sai lầm năm đó từng phạm, dùng quãng đời còn lại bù đắp cũng không đủ, giờ có thể bình thản bên nhau, dung túng hắn bảo vệ y, đã là chuyện từng nằm mơ cũng không dám.

Kuran Kaname thương lắm cái tính xấu của Kiryu Zero, so với mở mắt ra có thể thấy người yêu sức sống mười phần, chút đau đớn nhỏ bé trên thân thể này không đáng kể tí nào, đối với hắn mà nói, quả thực có thể xưng là tình thú.

Chu kỳ hoạt động của Huyết Tộc trái ngược với nhân loại, Kiryu Zero đã quá quen với cuộc sống của nhân loại, cho dù ở bên Kuran Kaname nhiều năm, cũng không học được cái kiểu ngày ngủ đêm thức, nên luôn mệt mỏi, như không tỉnh ngủ vậy.

May mắn y là Hội trưởng của The Vampire Hunter Association, có rất nhiều thuộc hạ năng lực xuất chúng, rất ít việc cần y làm. Huyết Tộc bị Kuran Kaname chỉnh đốn, đã dần thông suốt nguyên tắc sống hòa bình với nhân loại, chức năng của Hunter cũng chỉ là giám sát hành vi của Huyết Tộc, so với thời kỳ thế cục gay gắt nhất, giờ không cần phải tuyệt sát phần lớn Vampire phạm quy, hòa bình nhàn rỗi đến lạ lùng, cứ thế Kiryu Zero gần như là ở nhà suốt.

"Hôm qua Yuuki gọi điện nói, hôm nay sẽ dẫn Asuka tới chơi." Nói đến đây, Kuran Kaname lộ ra nét ưu buồn, bĩu môi, "Thằng nhóc đó vừa tới đã dính lấy em, nói gì mà không được gặp bác Zero là không nuốt trôi đồ ăn... Mới tí tuổi đầu đã chẳng ra gì rồi!"

Kiryu Zero bật cười, giơ tay bụm lấy mặt của Kuran Kaname xoa nắn, làm cho khuôn mặt giả vờ ưu buồn biến hình. "Trưng cái mặt này ra... Kaname còn là con nít à? Tính toán với một đứa trẻ? Rõ ràng mấy mươi năm trước lúc còn ở trường, cả ngày xụ mặt uy nghiêm như thầy cô."

Kuran Kaname hiền lành mặc cho y nắn, miệng hàm hồ nói: "Lúc đó không giống. Lúc đó..." Kuran Kaname tạm dừng một chút, ôm lấy Kiryu Zero, "Việc đã làm, ta không hối hận. Yêu cũng được, hận cũng được, trong mắt Zero từ đầu đến cuối chỉ có ta, trái tim cũng chỉ có thể để ta lấp đầy, lúc đó ta đã ôm suy nghĩ tuyệt vọng như vậy tổn thương em."


Kiryu Zero ngẩn ra, lặng lẽ cong khóe môi lên, cánh tay đặt lên lưng Kuran Kaname, nhẹ nhàng ôm trả lại.

Kuran Kaname siết chặt cánh tay, lực lớn đến độ như muốn khóa chặt hai người vào nhau. "Ta rất may mắn, ta không phải một thằng ngốc hết thuốc chữa, cuối cùng không làm sai việc quan trọng nhất."

Buổi tối giết chết Kuran Rido đó, Kuran Kaname ôm lấy thiếu niên phóng thích sức mạnh xong suy yếu ngã dưới đất, làm lơ nét mặt căm ghét lại ngạc nhiên của y, dùng toàn bộ dũng khí lớn nhất đời mình thì thầm bên tai y: "Ta yêu em... Xin em cũng yêu ta đi."

Tuyệt vọng và yêu thương khắc cốt ghi xương đan vào nhau, khiến thiếu niên vẫn coi Kuran Kaname là kẻ thù, kiềm không được rung động.

Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, số mệnh của hai người đã tiến về phía không biết. Đối với Kuran Kaname lúc đó, con đường ấy đầy gian khổ, có lẽ cuối cùng chỉ là chết, nhưng đã làm ra giác ngộ, hắn tuyệt đối không chần chừ.

"Được như giờ có thể ôm lấy em, ta rất hạnh phúc." Kuran Kaname nhìn chằm chằm người yêu vẫn giữ dáng vẻ thiếu niên, vui sướng từ nội tâm cặp mắt ấy phát ra như muốn ngập chìm.

Kiryu Zero lại như bị cái gì đánh bại, bất đắc dĩ thở dài, đôi mắt màu tím nghiêm túc nhìn Kuran Kaname: "Câu này tôi chỉ nói một lần... Kaname, cảm thấy hạnh phúc, tuyệt đối không chỉ riêng anh. Nếu không yêu anh, tôi sẽ không ở bên anh; nếu như không yêu anh, cũng sẽ không khoan dung những lần thân mật đó. Thế nên, có chút lòng tin với mình đi."


Y ngẩng đầu lên hôn mắt Kuran Kaname, "Ở bên anh, tôi cũng rất hạnh phúc."

Cảnh tượng trước mắt Kuran Kaname bỗng nhiên xoay tròn, ánh trăng, tường, rèm cửa sổ, giường khắc hoa, thảm trải quấn lấy nhau, khuấy ra khối màu ô bẩn quái lạ, từng mảng màu như phô thiên cái địa lao về phía hắn, hắn bật dậy khỏi giường.

Vẫn là giấc mơ ấy, từ ánh trăng sạch sẽ trong suốt rót vào từ cửa sổ, đến căn phòng rộng lớn, nhưng chỉ có tiếng hít thở kéo dài của một mình hắn.

Giấc mơ ấy rất chân thật, rất viên mãn, rất tốt đẹp, mới khiến người tỉnh dậy rồi, chỉ còn lại cô đơn trống trải, và một kiếp đời trôi nổi...

Vĩnh viễn rét lạnh.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận