Tương Tư Tương Vong
(Một thời đã yêu)
Tác giả: Phượng Hoàng Nhi
Thể loại: cổ trang, đồng nhân
Ghép đôi: Kiryu Zero x Seiran, Kuran Yuuki
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt
Cửa thiên lao đột nhiên mở ra, nam nhân trẻ tuổi cầm đuốc tiến lại, một thân trường bào huyền hắc, thêu Cửu Long bay lên dệt mây làm mưa, nghiễm nhiên là một hậu duệ quý tộc vô song. Hắn nhìn thiếu niên ngồi dưới nền đất bẩn thỉu, lại vẫn như tiên nhân cao ngạo trên Cửu Trọng Thiên khuyết, cười lạnh một tiếng: "Yuuki đã xin cho mi, nếu mi thành thật trở về Trích Tinh Cung làm hộ quốc sư của mình, ta sẽ bỏ qua mọi chuyện."
Thiếu niên ngước mắt lên, hàng mi như kiếm rời vỏ, hàn quang trong mắt lạnh lùng như đao. Dung nhan của y rất đẹp, chỉ là nét mặt lãnh đạm, lại thêm bị nhốt trong thiên lao hơn ba tháng, dung nhan tái nhợt càng thiếu sắc hồng, như băng tuyết ngưng tụ lại. Trái tim Kuran Kaname bị cái nhìn này đông lạnh, muốn né tránh, ngay lập tức lại bị sự nhát gan bộc phát này chọc giận, ánh mắt sâu thẳm.
Kiryu Zero im lặng một hồi, giọng khàn khàn, đứt quãng nói: "Bức Yuuki như vậy... Mi cũng xứng làm ca ca của Yuuki à?"
"Không thì sao? Lẽ nào thành toàn cho các ngươi?" Kuran Kaname châm chọc nhìn y, "Hộ quốc sư cả đời kính dâng cho trời, mi lấy cái gì để yêu nó."
"Mi là hộ quốc sư đời kế tiếp, ta không thể giết mi, nhưng... Cả đời này mi đừng hòng ở bên Yuuki." Hắn bóp cằm Kiryu Zero, nhằm chằm chằm vào mắt y, "Ở Trích Tinh Cung cô đơn cả đời đi, Kiryu Zero."
Kuran Kaname nhìn vào trong góc quát: "Seiren, trông chừng y!"
Đây đã không phải là lần đầu tiên Seiren gặp được Kiryu Zero. Năm đó Kuran Kaname còn là thái tử đi theo tiên hoàng tới Thừa Thiên Đàn tế thiên, cô làm ám vệ cũng có mặt. Năm đó Kiryu Zero chỉ là tiểu đồng tử hầu bên cạnh hộ quốc sư, đã phong cốt trạc trạc, khí độ nghiễm nhiên. Seiren chứng kiến Yuuki và Kiryu Zero quen nhau, cô sớm đã biết chuyện trên đời này đa phần không như ý người, vì thế ở năm đó cũng đã đoán được hai người họ, tuyệt đối không có tương lai.
Tuy rằng lý nên làm một thanh kiếm sắc bén vô tâm vô tình giết địch trong tay thái tử, cô lại không đăng báo chuyện này. Rốt cuộc là vì tâm tư sâu xa thế nào, bản thân cô cũng không rõ nữa.
Tiên hoàng băng hà, Kuran Kaname trở thành tân đế kế vị, niên hiệu Chính Nguyên. Vì củng cố hoàng vị, lung lạc kẻ đứng đầu văn thần, tính gả Trưởng công chúa Kuran Yuuki cho đích tôn của đương triều tể tướng Ichijou Asato. Seiren không ngờ được, Kuran Yuuki luôn mềm yếu nhu nhược, lại có dũng khí nói ra tình yêu của mình với Kiryu Zero trước mặt Kuran Kaname.
Nàng liều mạng nhìn vào đôi mắt phẫn nộ của Kuran Kaname, run rẩy, lại vẫn lớn tiếng hô to: "Là Zero cho em dũng khí! Không phải ngỗ nghịch hoàng huynh, mà là hi vọng hoàng huynh biết, cho dù yếu đuối như em, cũng có quyết tâm tuyệt không thỏa hiệp! Em yêu Kiryu Zero, muốn ở bên chàng, không làm công chúa cũng được, không được chúc phúc cũng được!"
Ngoài ý muốn là, Chính Nguyên đế Kuran Kaname như ngay một giây sau sẽ hạ lệnh xử quyết Yuuki, lại đè nén lửa giận, chỉ là giam Trưởng công chúa lại.
Dù sao cũng là đồng bào muội muội, cho dù quả quyết lãnh khốc, Kuran Kaname cũng không nỡ phạt nàng dám kháng chỉ. Nhưng lửa giận lại dời lên người Kiryu Zero.
Kiryu Zero là đệ tử thân truyền của hộ quốc sư, người đã định trước sẽ là hộ quốc sư đời kế tiếp. Kurosu hoàng triều tôn sùng thượng thần, hộ quốc sư Trích Tinh Cung địa vị cao cả, dù là hoàng đế cũng phải nể mặt hắn đôi chút. Kuran Kaname không thể trực tiếp xử tử Kiryu Zero, nhưng Kiryu Zero là người của Trích Tinh Cung, lại mạo phạm giới luật, làm hoàng gia mất mặt, hộ quốc sư cũng không thể nói gì với tù hình của hắn.
Mà Seiren, lại là lần đầu tiên nhìn Kiryu Zero ở khoảng cách gần như vậy. Thiếu niên này ngoại trừ tướng mạo rất đẹp, không nhìn ra có điểm đặc biệt gì, Seiren không rõ Trưởng công chúa tại sao lại hy sinh cho y như thế.
Cô nhịn không được nói: "Trưởng công chúa vì cứu ngươi, đã bằng lòng gả cho nhà Ichijou, nếu ngươi thông minh, đừng lãng phí khổ tâm của nàng."
Kiryu Zero không ngờ cô sẽ mở miệng nói chuyện, càng không ngờ mình nghe được tin tức như vậy, lông mày thoáng cau lại, khàn giọng nói: "Yuuki nàng... đại hôn lúc nào?"
Seiren trầm mặc một hồi. Cô nghe ra bi thương trong giọng của Kiryu Zero, lại chỉ có thể nhẫn tâm làm y tuyệt vọng. "Giữa tháng sáu, tiết trọng thu."
Kiryu Zero đè thấp giọng bật cười, tiếng cười ngày càng lớn, kéo dài không dứt, âm thanh vang cao khiến bụi mù bay lên. Y chậm rãi đứng dậy, xiềng xích khóa chặt tứ chi ngăn cản động tác, Kiryu Zero lại hồn nhiên như không phát hiện đau đớn đang bóp chặt thân thể này, giang hai tay ra. Keng một tiếng xiềng sắt nổ tung, che lấp tiếng cười của y.
Seiren định cản lại, nhưng bị sát ý sắc bén y đột nhiên bành trướng giam cầm, mồ hôi toát ra vì sợ làm ướt quần áo, giữa sát khí khổng lồ ấy, cô thậm chí không dám di động.
Kiryu Zero giãy khỏi xiềng xích, tiếng cười cũng dừng.
Y dùng một tay tóm lấy Seiren nằm bệt dưới đất, rõ ràng là một người, y lại làm rất nhẹ. Y nhìn Seiren, như là xuyên qua cô nhìn một người khác. Giọng nói ôn nhu, lại khiến Seiren thấy lạnh.
"Yuuki ơi... Yuuki à... Thật là nha đầu ngốc..." Kiryu Zero nhìn Seiren bật cười, giữa địa lao tăm tối, nụ cười xinh đẹp của y khiến Seiren ngơ ngẩn, "Dẫn ta đi gặp Yuuki, bằng không, ta sẽ giết Kuran Kaname. Không tin thì... Ngươi cứ thử xem..."
Y cũng mặc kệ Seiren có đồng ý hay không, hít một hơi liền rời đi. Seiren bị y khiêng đi, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vèo vèo bên tai, như đao cắt vào mặt, mở mắt ra nhìn, giữa đêm tối, bóng đen lay động, cũng không rõ là cây hay nhà nữa, nhanh chóng lui về phía sau.
Thiên lao bốn bề trọng binh, chim bay không lọt, Kiryu Zero dẫn cô xông ra lại không kinh động bất kỳ kẻ nào. Nội lực như vậy, khinh công như vậy, nghe mà rợn người.
Lúc này Seiren không dám cược cấm vệ có thể ngăn cản hành động ám sát của Kiryu Zero lại không, chỉ mong Kiryu Zero giũ đúng lời hứa, gặp được Trưởng công chúa thì thôi. Thế nên cô rất phối hợp, ở trong hoàng cung, chỉ đường cho y.
Trăng sao ảm đạm, sông dài tăm tối, cung cấm trải dài nấp giữa màn đêm, như một con thú ngủ đông. Yuuki cho cung nữ lui, thổi tắt ánh nến, nhìn màn đên vô tận bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay xa. Đột nhiên vân phá nguyệt hiện, giữa ánh sáng xanh, thiếu niên tóc bạc đạp nguyệt mà đến, nhảy vào trong phòng.
Yuuki mở mắt ra, nét mặt như thất vọng, như cuồng hỉ, như một giấc mơ đã thành sự thật, không dám tin tưởng.
Kiryu Zero điểm huyệt Seiren, đặt xuống đất. Y nhìn Yuuki, thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết mở miệng nói thế nào.
Nhìn hồi lâu, Yuuki buồn bã cúi đầu, khẽ nói: "Chàng... đã biết rồi à?"
Kiryu Zero than: "Quả nhiên, là nàng muốn giấu ta." Y và Yuuki quen nhau nhiều năm, rất nhiều lời dù không nói, cũng đã biết đối phương nghĩ gì.
"Hôm đó ta hỏi nàng, có bằng lòng đi theo ta không, nàng nói, muốn được trưởng huynh cảm thông; hôm nay, lời hứa của ta vẫn y như vậy." Y xoa tóc Yuuki, như ngày xưa thường làm, "Ta đã an bài tất cả, chỉ cần nàng gật đầu, về sau có thể được tự do."
Yuuki lắc đầu.
Kiryu Zero như đã sớm đoán được, ôn nhu hỏi: "Vậy, lý do lần này là gì?"
"Tể tướng Ichijou quyền khuynh triều dã, cấu kết với Trấn Tây Vương Kuran Rido, cầm giữ triều chính, hoàng huynh ta gian nan hành sự, đứng ngồi không yên..." Nước mắt của nàng tràn ra, bản thân lại như không phát hiện, bình tĩnh nói, "Trước đây ta cảm thấy, hoàng thành này như một cái lồng, vây chết kẻ ở bên trong, giờ đây ta vẫn thấy vậy. Chàng nói có thể khiến ta tự do, ta rất vui. Mấy ngày nay hoàng huynh để ta nghe chính, ta mới biết được, ta của ngày xưa ấu trĩ lại nực cười. Hưởng thụ tôn vinh làm Trưởng công chúa, thì phải gánh vác sức nặng và trách nhiệm dưới phong cảnh ấy. Ta muốn ở lại, cho dù chỉ có thể giúp hoàng huynh làm được một chuyện."
"Cho dù từ đây không còn tự do, không được an bình?"
"Đúng vậy." Yuuki lau nước mắt, cố gắng cười với Kiryu Zero, "Chàng xưa nay luôn là người hiểu ta nhất."
Nằm ở gần đó, Seiren cảm thấy mình hình như đã nghe hiểu, lại như rơi vào nghi hoặc lớn hơn. Kiryu Zero cực kỳ cưng chiều thương yêu Trưởng công chúa Yuuki, lại không giống như yêu nàng. Giữa hai người, như có cái gì đó ngăn cách, rồi lại rất ăn ý.
Kiryu Zero quay đầu lại, "Ta từng có ý định giết Kuran Kaname, nhưng... Yuuki, về sau bảo trọng."
Y chỉ Seiren, "Ta không muốn hại tính mạng cô ta, nàng có thể nói cho Kuran Kaname, cô ta bị ta dẫn đi. Về phần mặt khác... Nói hay không, tùy nàng."
Giống như khi đến, Kiryu Zero nắm lấy áo Seiren, xoay người rời đi từ chỗ cửa sổ, đưa lưng về phía Yuuki, dịu dàng nói: "Tạm biệt... Kuran... Yuuki..."
Ngày Trưởng công chúa Kuran xuất giá, chỉ là của hồi môn thôi đã đủ kéo dài mười dặm Chính Dương. Nàng là muội muội hoàng đế đương triều thương yêu nhất, gả cho trưởng tôn của đương triều tể tướng, tam triều nguyên lão, tự nhiên phổ thiên đồng hạ, quang cảnh muôn màu.
Ngồi trong phượng liễn bát bảo lưu kim, dưới những tầng vải nặng nề, Trưởng công chúa vẫn là thiếu nữ ấy, trong mắt chứa đầy tăm tối. Nàng không rơi lệ, lại như muốn rỉ ra máu.
Khi được hỉ nương nâng lên phượng liễn, nàng dùng sức ngẩng lên, bầu trời vạn dặm không mây, xa xa có thể thấy Trích Tinh Cung cao ngất ẩn ở phía sau, chỉ thẳng về chân trời.
Trên Thừa Thiên Đàn, Kiryu Zero bạch y như tuyết, vạt áo đón gió, như muốn theo gió mà đi. Seiren im lặng đứng phía sau, tụ áo đan xen.
Cô đã biết thân phận thật của Kiryu Zero, sự kính cẩn này, không phải là ngụy trang.
Thị lực của cô không bằng y, không thấy được muôn vàn chúng sinh sống trong hoàng thành dưới Thừa Thiên Đàn. Nhưng cô biết, Kiryu Zero đứng đây, là để nhìn cái gì.
Seiren không biết hộ quốc sư được xưng gần với thần nhất, vì sao là Kiryu Zero; cô cũng không biết câu chuyện giữa Kiryu Zero và Trưởng công chúa Yuuki rốt cuộc là như thế nào; cô càng không biết, Kiryu Zero vẫn luôn nhìn hôn lễ phía dưới, giấu dưới dung nhan lạnh nhạt, là những suy nghĩ ra sao.
Từ đầu đến cuối cô nhìn thấy tất cả, biết lại chỉ là một ánh chớp nho nhỏ chôn giữa chốn mù sương.
Cô có thể biết, là phong vân hoàng thành thay đổi, sóng lớn trào dâng, xưa nay không dung được đôi phần tình cảm nhỏ bé.
Seiren giờ bị Kuran Kaname xem là quân cờ lôi kéo phái thiên sư, đưa tới Trích Tinh Cung đảm nhiệm chức vụ thị vệ, về sau cô chào từ giã Kiryu Zero, Kiryu Zero cũng không giữ lại.
Cô xuống Giang Nam, mở một quán rượu ở một thị trấn nhỏ, cuộc sống xem như thanh tịnh bình yên.
Thỉnh thoảng có trẻ con tan học, tay nắm tay đi ngang qua quán rượu của cô, trong miệng niệm lang lảnh câu từ phu tử đã dạy.
"Nhất sinh nhất đại nhất song nhân, tranh giáo lưỡng xử tiêu hồn. Tương tư tương vong bất tương thân, thiên vi thùy xuân..."
Thừa Thiên Đàn, Trích Tinh Cung, ở nơi gần với trời nhất, chỉ còn tinh chuyển đấu di, lưu vân huyễn biến.
Mãi mãi không đổi.
...