[Vampire Knight Đồng Nhân] His Eyes

Trên hành lang là tiếng bước chân đến lớp học của Khối Đêm Học Viện Cross. Bọn họ đang cười Hanabusa Aido, một tên vampire thông minh nhưng đồng thời cũng quá ngốc, đó là theo Ruka. Vampire này đã phá vỡ quy tắc, trốn tiết để mà tấn công một học sinh. Không những tên này bị bắt mà còn bị thua tên sao đỏ kỉ luật Kiryu ngang ngược và cuối cùng thì lại được Takuma phó chủ tịch ra tay cứu. Hình phạt đề ra cho Aido khá là phù hợp với cậu: phạt dọn toilet một tháng.

“Hợp với cậu lắm, ngài lau chùi nhà vệ sinh,” Ruka cười thầm kiêu căng khi mà Hanabusa than vãn công việc này quá sức nặng nhọc.

“Cô có vẻ muốn chết nhỉ Ruka?” Aido bật lại mặc dù khó có thể cảm nhận được chút năng lượng nào trong lời đe dọa này.

Ichijou cười phá lên “Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Đến giờ vào học rồi.” Takuma lại cười mỉm và đẩy nhẹ Hanabusa vào lớp. Kain, Shiki và Rima theo sau, tất cả họ đều lẩm bẩm điều gì đó về tên vampire tóc vàng to miệng. Ruka là người cuối cùng còn đứng ở của nhưng cô không vào, thay vào đó cô ngoái đầu nhìn lại. Kaname-sama vừa ở sau lưng cô nhưng anh đã không theo họ vào lớp học.

“Hm?” Ruka chớp mắt. Kaname Kuran, một vampire thuần chủng tuyệt đẹp của Học viện Cross đang ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ với một nụ cười nhẹ thanh thản trên đôi môi ngọt ngào của anh. Ruka thấy được cảm giác đáng mến dâng lên trong người trước khung cảnh này.

“Kaname-sama…”

Zero Kiryu, thành viên ban kỉ luật, đang đi tuần quanh khuôn viên vào đêm, quan sát mọi động tĩnh đáng ngờ để giữ trật tự cho khu học viện. Từng phút cậu lại liếc nhìn thẳng về khu trường học và mỗi lần như thế cậu chỉ tự quay đi vì hành động ngớ ngẩn của mình rồi cau mặt. Cái quái gì thế này? Cậu thật sự đang tìm tên vampire chết tiệt đó àh?! Cậu thấy mình giống hệt Yuuki khi cứ bước quanh mong bắt gặp được hình ảnh của vị vampire thuần chủng vĩ đại.

Điều này khó mà đổ lỗi được cho cậu. Tên ác quỉ khốn kiếp đó đang làm đầu óc cậu rối tung lên. Cậu vẫn chưa thể hết bàng hoàng sau đêm bên nhau vừa rồi với anh. Không phải cậu ngượng vì chuyện đó-nhưng thật sự thì cậu đã như thế-hoặc là cậu xấu hổ vì bản thân mình đã mất kiểm soát đến nhường nào. Cũng không phải cậu tức giận vì Kuran đã lợi dụng cậu say ngủ mà ép cậu uống máu anh đến nỗi mà lần sau gặp lại cậu sẽ không chần chừ mà bắn ngay vào anh mặc dù cậu rất muốn. Việc làm cậu day dứt mãi là cách tên khốn đó rời đi. Thậm chí có lẽ cái cách anh đến cũng như thế. Điều cuối cùng cậu còn nhớ trước khi bất tỉnh là cậu đang ở trong phòng tắm. Kuran đã chối việc anh ép cậu uống máu vậy thì chỉ có khả năng là Zero đã ra ngoài tìm anh? Nhưng nó hoàn toàn vô lí, nếu đúng là như thế thì tại sao cả hai đều ở trong phòng Zero?

Chỉ có khả năng là Kaname đã đến tìm Zero, nhưng… Zero mệt nhọc thở dài. Điều đó không quan trọng. Cậu có máu và Kuran đã có được sự trả lại. Chỉ là thương lượng. Đơn giản là trao đổi. Không gì khác. Nhưng, Zero nhớ lại khoảnh khắc tim cậu nhói lên khi Kuran rời khỏi phòng. Cái cách từng lời của anh dịu dàng thốt ra…

“Zero!” Cậu sao đỏ tóc bạc nhìn thẳng về cô bạn đang chạy bắt kịp lấy cậu. Cậu nhăn mày một chốc khi cô chống tay lên gối cố bắt lại hơi thở. Cô thở dồn dập như thể vừa chạy marathon vậy. Cậu thắc mắc không hiểu việc gì.

“Zero,” Yuuki hì hộc và đứng thẳng lên. “Tớ gọi cậu suốt, cậu điếc àh?” Cô gái cau mày nhìn cậu trai cao ráo đang dần đỏ mặt lên. “Zero, cậu ổn chứ?” Cô với tay lên chạm vào trán Zero. “Mặt cậu đỏ hết rồi.”

Zero chớp mắt và nhanh chóng quay đi tránh ánh nhìn của đôi mắt ngây thơ kia. Nếu Yuuki có thể đọc được suy nghĩ của cậu, cô sẽ hiểu vì sao cậu lại đỏ mặt. Có lẽ mặt cô cũng sẻ đỏ ửng lên như thế thôi.

“Không có gì.”

“Uh…Zero, cậu không nên ép mình như thế.” Yuuki để ý dạo gần đây cậu thật sự rất mệt. Cô gần như thấy mình có tội khi đã quát cậu để đòi biết cậu và Kaname đã bàn về chuyện gì khi cả hai rời bữa tối nhưng cậu bướng bỉnh không chịu nói. Cô biết Zero không chết khát hay gì khác vì cậu đã uống được viên máu, có lẽ cậu chỉ cần nghỉ ngơi.

“Tớ có thể đi tuần một mình được-“

“Như thể tôi sẽ cho phép cậu vậy,” Zero cắt ngang.

“Hm?” Yuuki ngẩn ra khi Zero nắm lấy cổ tay cô và kéo xuống khỏi trán mình.

“Cậu sẽ trở thành bữa ăn cho bọn chúng trước khi trời sáng.”

“Tớ có thể tự bảo vệ mình!” Yuuki bực dọc gắt gỏng lại.

“Tch,” Zero tặc lưỡi và quay đi mà không hề hay biết một bóng dáng cậu đang cố tìm đang nhìn cậu từ trên cửa sổ bằng một nụ cười dịu dàng trên môi.

Một ngày đẹp trời, không khí trong lành và ánh mặt trời ấm áp tỏa cả học viện Cross. Tất cả học viên đều đang ở trong lớp học háo hức chờ giờ giải lao để ùa ra ngoài tận hưởng thời tiết tuyệt vời mà họ vô cùng mong chờ. Zero là người vô vị với điều này nhất vì cậu đang nằm trên đống rơm bên trong căn chuồng ngựa râm mát mà ngửa đầu lên tay cố chợp mắt trong tiếng chim líu lo ở trên những ngọn cây gần đó.

Chỉ vì ngủ trong chính khu kí túc xá của cậu trở nên khó khăn hơn kể từ đêm hôm đó nên cậu thích nơi này hơn, vả lại bạch mã Lily cũng không bao giờ thấy phiền vì điều này. Những hình ảnh đó cứ ùa về trong tâm trí ngay khi cậu nhắm mắt lại, hình ảnh Kuran nằm cúi người xuống dìm cậu vào trong đôi mắt đầy dục vọng khao khát đó. Đôi mắt tím trong biếc của Zero bừng mở, ngay lập tức cố xóa đi nó. Lily trắng khịt mũi và cựa quậy lắc người ngẩng đầu lên rồi lại xuống như thể cô nhóc ngửi được sự khó chịu căng thẳng của Zero.

Quay đầu lại lặng lẽ nhìn con bạch mã, mắt cậu nặng trĩu nhắm lần nữa. Cậu quá mệt…

“Tỉnh dậy, Zero…”

Zero rên lên và xoay đầu trong giấc ngủ sâu. Cậu không muốn thức dậy. Cậu chỉ muốn ngủ thêm tí nữa. Ai đó đang nhẹ nhàng lắc vai cậu. Zero yếu ớt đẩy bàn tay đó ra trong khi miệng cậu nói lẩm bẩm những gì cậu thậm chí cậu cũng không biết. Người đó bật cười nhẹ nhàng. “Vậy thì cứ ngủ đi, ta không ngại đâu.”

Đôi bàn tay quen thuộc đó luồn vào trong chiếc áo sơ mi trên người cậu rồi tiến dần lên quanh ngực và Zero thấy có gì đó đang đè lên khắp cơ thể mình, hơi thở nóng ấm đó phả đùa nghịch vào đôi tai cậu. Zero thở bật lên cố kéo mí mắt ra. Cơ thể cậu quá nặng trĩu để cử động dù cho không kể đến sức nặng hiện tại đang đè lên thân. Đầu lưỡi ẩm ướt di chuyển khắp vành tai trong của Zero và dùng răng cắn đùa vào chiếc khuyên bạc cậu đang đeo.

Cậu thợ săn tóc bạc rên nhẹ và cơ thể cậu rung lên trong tiếng cười khúc khích.

“Cậu thích khi ta chạm vào nơi này?”

Hai ngón tay cái đồng thời lướt qua hai đầu nhũ hồng của Zero làm cậu run lên. Sau đó là đôi môi ấm phủ lên môi cậu và miệng Zero hé mở cho đầu lưỡi mãnh liệt kia xâm chiếm lấy cả vòm miệng trong chiến thắng. Không miễn cưỡng, tay cậu đưa lên ôm chặt mái tóc mềm mại của con người cậu đang hôn một cách khao khát mặc dù cơ thể đang quá mỏi mệt để cử động. Cậu chà xát đôi môi kia mạnh bạo và thích thú tận hưởng từng tiếng rên từ người đó. Cậu đang cứng lên. Siết chặt hơn mái tóc của kẻ lạ mặt này, Zero nâng người lên cao điều khiển nụ hôn hoang dã này trước khi cậu xoay người ép người đó nằm xuống bên dưới.

Nụ hôn bị ngắt quãng bởi kẻ lạ thân thuộc – người mà cậu không thể nhìn thấy, nhưng Zero vẫn chưa xong. Cậu quét môi lên khắp cơ thể bên dưới để tận hưởng mùi vị ngọt ngào và quyến rũ khắp làn da mịn trên cằm, rồi xuống cuống họng. Những tiếng rên nhẹ khi người kia ngửa cổ bật ra cứ xoay vòng trong đầu óc bị chuốc say của cậu.

“Cậu thật tham lam, phải không?”

Giọng nói đó! Mắt Zero bừng mở. Cậu cúi nhìn chằm chằm vào đôi mắt nóng bỏng sâu thẳm màu đêm của tên thuần chủng, người mà đang nằm trên đống rơm dưới cậu nãy giờ. Kaname Kuran cười một cách quyến rũ đầy ẩn ý và ngước nhìn Zero – vẫn đang còn bàng hoàng. Con người bên dưới cậu hoàn toàn trần trụi trong khi Zero chỉ mặc có mỗi chiếc quần đồng phục đen.

“Kuran…”

“Không, đừng dừng lại,” anh thúc hông để cái đã cương lên của anh chà xát vào cái của Zero. Cậu thợ săn thở dốc và rên lên đầy nhục dục. Đột nhiên thế giớ xung quanh cậu quay vòng và lưng cậu chạm đất, cậu choáng váng cố bắt được hình ảnh trần gỗ.

“ Cứ thoải mái la hét đi,” vampire tóc nâu thốt ra trước khi anh kéo mạnh quần Zero xuống và vòm miệng ẩm ướt của anh bao phủ toàn bộ cái đó của Zero. Lưng cậu bật mạnh lên, tiếng hét lớn cũng thoát ra khỏi miệng và cơ thể cậu bắt đầu dao động dữ dội…

Zero ngồi bật dậy và thở hổn hển nặng nhọc trong khi tay cậu siết chặt lấy ngực áo. Cậu nhìn vào bóng bốn bức tường quanh khu chuồng một hồi lâu, đầu cậu quay cuồng. Cậu nuốt nước bọt cố lấy lại hơi thở và điều hòa lại nhịp tim khủng khiếp trong ***g ngực của mình. Zero dùng ống tay áo quẹt đi những giọt mồ hôi đang lăn dài hai bên thái dương. Một giấc mơ…Chúa ơi, cậu nhắm chặt mắt lại suy nghĩ, bất lực xua đi những cảm giác còn đọng trên cơ thể. Cảm giác này rất thật…

Thật sự thì… Zero rên lên và nằm xuống lại, ép mình nghĩ về cái gì đó- bất cứ thứ gì để thoát khỏi phần thân dưới đang kêu gào. Cậu không thể tin được…Cậu đã thật sự mơ về…

Bạch mã Lily cựa quậy và cắn nhá vào tóc Zero khi cậu nằm trên đống rơm cạnh chuồng cô nhóc. Cậu uể oải đẩy đầu nó ra.

Vẫn bướng bỉnh, Lily tiếp túc kéo một trong những cái nút áo khoác của cậu. Zero thở dài và đẩy nó ra lần nữa. “Dừng lại đi.”

Một lần nữa, thay vì đùa nghịch với người cô nhóc yêu mến nhất thì bây giờ nó lại cắn thẳng vào ngực cậu. Zero nhăn mặt và ngồi dậy thẳng thừng đẩy nó ra. “Đó là vì cái gì hả?!”

“Zero, cậu đây rồi!”

“Yuuki…” Zero căng người lại liếc nhìn ra ngoài khi cô đi thẳng đến cửa khu chuồng ngựa. Ơn trời, Yuuki và Lily không quá thân thiện với nhau, vì thế cô chỉ đứng bên ngoài. Zero nhẹ nhõm, well, cậu quá mệt mỏi.

“Thôi nào, chúng ta phải đi thôi. Ta gặp đủ rắc rối rồi.” Yuuki gan dạ bước đến gần Zero và nắm cổ tay cậu kéo ra khỏi nơi này. “Tớ không tin được là cậu lại trốn học.”

Zero thở dài, cậu quá đuối sức để mà bật trả lại khi Yuuki chỉ trích việc này, mặc dù Zero rất muốn trốn. Yuuki vẫn còn gắt gỏng với cậu trong suốt lúc cả hai cùng đi bộ về trường, nhưng Zero chỉ theo sau lặng lẽ nhìn cô. Tay cô đã trượt từ cổ tay xuống bàn tay cậu nhưng Zero không phiền. Cậu thấy được sự ấm áp dễ chịu nơi đó. Dù cho Zero đối xử với cô thế nào thì Yuuki vẫn luôn quan tâm chỉ giảng cậu. Phiền phức. Nhưng cô vẫn…

Zero cau mặt dừng lại ngay sau lưng Yuuki. Cô đang đứng sững lại và nhanh chóng rời tay cậu. Zero ngước nhìn lên người vừa chắn ngang đường đi của họ, và tim cậu thắt lại.

“Kaname-sama!”

Zero nhìn Kuran cúi xuống mỉm cười với Yuuki bằng gương mặt dịu dàng quan tâm mà chỉ khi nào ở với cô mới có. Điều này làm cậu rất bực – ánh nhìn hòa nhã đó. Anh đã không thay đổi tí nào. Vẫn y như vậy. Cùng lúc này, Zero đang mất ngủ, mất kiên nhẫn và mất cả lí trí nữa! Tất cả chuyện này chỉ là một trò đùa với cậu…

Quyết định lờ đi anh, Zero bình thản nhét tay vào túi quần và tiếp tục bước đi trong khi Yuuki vẫn còn đang nói với vị vampire tối cao. Mắt Kuran chiếu một tia nhìn thoáng qua lúc cậu đi ngang và toàn bộ năng lượng của cậu dồn vào việc cố không nhìn anh. Nhịp đập của tim cậu tăng dần chỉ với ánh nhìn riêng lẻ đó. Cậu tự hỏi có khi nào Kuran biết được giấc mơ của mình và những suy nghĩ xấu hổ tràn ngập cả người cậu. Thậm chí khi đã bước đi xa rồi, cậu vẫn cảm nhận được ánh nhìn của Kaname đang dán chặt vào cậu như một thứ vô hình hiện hữu.

“Zero, chờ đã!”

Kaname nhìn Yuuki chạy sau cậu và anh mỉm cười. Cách cậu đang phản ứng với anh…nó khiến anh cười như một tên ngốc. Điều này có thể là tên thợ săn ngang bướng đó không những chỉ nghĩ về anh mà còn bắt đầu có tình cảm với anh. Đó là lí do vì sao Kiryu không thể nhìn vào mắt anh.

“Cậu đúng là bướng bỉnh. Ta thật sự khâm phục điều này nhưng hãy nhanh chóng chấp nhận vì lợi ích của cả hai ta.”

Kaname tiếc nuối nhìn người tình của anh khuất bóng. Anh muốn cậu. Anh không thể chờ cho đến lần kế tiếp anh gặp cậu được, nhất định anh sẽ làm cho trái tim của Kiryu đập nhanh cho đến khi nào cậu không chịu được nữa. Kaname muốn làm tình với Zero trên chính giường của anh vào lần tới. Anh đang nghĩ cách để khiến cậu phải đến tìm anh một cách tình nguyện. Bời vì anh biết rõ Zero: cậu sẽ không bao giờ làm như thế.

“Agh… Mình ghét làm việc nặng nhọc. Akatsuki ngu ngốc,” Hanabusa lầm bầm kéo lê cái xô xanh và miếng giẻ lau sau khi dọn xong phòng tắm cuối cùng. Nếu người anh họ chịu giúp thì đã xong lâu rồi. Thay vào đó Akatsuki lại cảnh báo nếu cậu cứ nhờ giúp thì sẽ chẳng được ngủ yên đâu. Hanabusa rên rỉ cầm miếng giẻ tựa người vào tường nhắm mắt lại.

“Mmm, buồn ngủ quá…”

“Ah! Ngạc nhiên thật, mời vào, mời vào!”

“Hm?” Hanabusa ngây người và đi xuống chỗ hành lang có giọng Ichijou vang lên.

“Khuya thế này mà anh ta còn nói chuyện với ai thế nhỉ?”

Tên vampire trốn việc liếc nhìn xuống cầu thang- nơi Ichijou đang dẫn vị khách lạ vào. Hanabusa đơ người, chiếc giẻ trên tay lơ lửng chạm sàn.

Tên đó đang làm cái gì-

“Có chuyện gì thế?” Kain nhăn mặt hỏi cậu em họ. Đã khuya rồi mà Hanabusa vẫn chưa dọn xong nên Kain thấy tội lỗi và quyết định xuống giúp để còn có thể nhanh chóng ngủ yên.

“Ah, không có gì cả. Xong hết rồi, đi nào.” Kain nghi ngờ nhìn Hanabusa khi cậu vội thu dọn lại tất cả dụng cụ và bắt đầu kéo Akatsuki đi.

Kaname chầm chậm lật từng trang sách, dù mắt anh đang quét qua từng con chữ liên tục cho đến gần hết trang thì tâm trí anh chẳng hề để ý gì đến nó như việc anh đang thể hiện. Gần đây anh thấy đọc sách rất chán. Từng ngón tay thanh mảnh cong lại lật sang trang mới và chợt khựng khi tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

Đôi mắt chocolate liếc nhìn Takuma lặng lẽ mở cửa phòng và sự háo hức trong đôi mắt xanh kia tỏa mạnh ra.

Chắc là lại một cuốn manga mới, Kaname bâng quơ nghĩ.

“Chuyện gì thế Ichijou?”

“Cậu có khách,” vị phó chủ tịch thông báo và bước sang bên cạnh. Một cậu học sinh cao ráo mặc đồng phục khối Ngày bước vào. Chiếc băng trắng trên tay áo cậu cho biết đây là một thành viên trong hội đồng kỉ luật. Mái tóc bạch kim tuyệt đẹp nhẹ rung động ôm lấy khuôn mặt chứa đôi mắt lavender đầy tức giận. Vẻ cau có xuất hiện trên gương mặt điển trai, một điều qua đỗi bình thường với Zero Kiryu.

Kaname hơi ngạc nhiên, từng trang sách trong tay anh giờ đang tự do lướt ngang qua các ngón tay. Anh đóng sách lại gật đầu với Ichijou và đặt nó xuống bàn. Vị vampire tóc vàng cúi chào và rời khỏi phòng. Trong một thoáng, Kaname không hiểu và dù thậm chí anh hiểu thì anh vẫn hỏi.

“Điều gì mang cậu đến đây Kiryu?”

Cậu trao cho anh một ánh nhìn phiền toái. “Đừng vòng vo nữa, anh biết tại sao tôi ở đây.”

Người thuần chủng mỉm cười đứng lên, dĩ nhiên anh biết. Chỉ là anh không thể tin được. Nghĩ đến việc anh đang cố nghĩ cách để Zero đến đây và ngay bây giờ thì người thợ săn lại ở trước mắt anh y chang như trong kế hoạch của mình. Cậu thật bất lịch sự khi phá đi niềm vui của anh như thế.

“Đã một tuần rồi sao? Ta không hề để ý.”

Zero gừ lên nhưng quay đi khỏi gương mặt lãnh đạm kia.

“Nếu bây giờ không đúng lúc thì-!”

“Đương nhiên là không.” Kaname rời ghế và tiến thẳng đến cánh cửa dẫn đến một căn phòng khác. Khi người thuần chủng quay chốt cửa mở ra, anh mời Zero. “Không bao giờ là không đúng lúc cả.”

Zero ép mình đi lên phía trước và cố không nghĩ đến tên ác quỉ đó bệnh hoạn đến mức nào khi mà hắn đặt cậu vào một tình huống thế này. Bụng cậu quặn lại và chân cậu thì bắt đầu nặng nề bước đi trong khi đang nghĩ đến việc gì sẽ xảy ra nếu cậu vào trong đó. Chỉ là thương lượng, không gì khác. Máu Kuran và sự an toàn của Yuuki. Cậu đang làm việc này để bảo vệ Yuuki. Sẽ sớm qua thôi…

Kuran đứng cạnh cửa ra hiệu cho cậu vào. Zero không hề nhìn anh khi đi vào trong căn phòng tối đêm đến giữa không gian rộng lớn đó. Cậu thấy chiếc giường vòm che khổng lồ của Kuran và lập tức chân cậu tê lại, cậu không thể đi hơn được nữa. Tim cậu đập hoàn toàn ngoài mức bình thường trong ***g ngực như một chú thỏ con sợ hãi.

“Ta phải nói một điều, Kiryu,” Kuran đóng cửa lại và cất tiếng lên, khóa chặt định mệnh đêm nay của cậu lại.

“Ta hơi ngạc nhiên khi thấy cậu. Trong hoàn cảnh nào ta cũng đã rất vui khi cậu tình nguyện đến.”

Nắm đấm nơi tay Zero siết chặt lại. Cậu thật sự ước Kuran sẽ không nói nhiều, chỉ là cứ làm những gì anh muốn và sớm kết thúc nó đi. Việc này đang giết chết lòng tự trọng của cậu khi phải đứng đây nghe anh nói. Thêm giây nào nữa, quyết tâm của Zero sẽ sụp đổ và cậu sẽ nhảy ra ngoài cửa sổ bỏ đi.

Kaname cười với ánh nhìn trên gương mặt cậu thợ săn và anh đến gần cậu.

“Đừng nghĩ ngợi gì nhiều về việc này Kiryu.”

Với anh thì dễ, Zero nghĩ lại rùng mình khi cả tuần cậu đã cố ’không nghĩ ngợi về việc này’. Cậu tránh ánh nhìn của vampire tóc nâu.

“Tháo bỏ quần áo của cậu ra,” Kaname đứng trước người tình ngang ngược của anh và nhẹ nhàng ra lệnh.

“What-?!” Zero lắp bắp đỏ cả mặt trái với sự mong đợi của chính mình. Kuran cười thầm.

“Cậu biết cách làm mà phải không?” anh thích thú gặng lại.

Zero quay đi với nét cau có dữ dội khi cậu kéo áo khoác ra khỏi vai. Trong một chốc cậu tìm một nơi để đặt nó và rồi chiếc áo rơi xuống sàn. Cậu với ngón tay lên vòng quanh nút thắt cà vạt và nới lỏng ra. Nó rơi bên cạnh áo khoác. Với những ngón tay run rẩy, Zero bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi một cách vụng về. Một khi đã tháo xong, cậu kéo chiếc áo trắng khỏi vai nhưng tay cậu lại nằm gọn trong cái siết ấm áp của bàn tay Kuran.

“Đủ rồi.”

Đôi mắt pha lê nhìn lên đôi mắt dâng đầy khao khát đen tối kia-ra lệnh cho cậu không được nhìn đi nơi khác. Zero bất lực khi cậu không thể làm khác đi. Kaname bước đến thu hẹp khoảng cách giữa hai người và đắm chìm vào khao khát đang tràn lên trong mắt Zero. Anh hạ tay xuống hông cậu và nhẹ nhàng ôm cậu chặt vào người anh, tấm ngực trần của cậu chạm vào chiếc áo đen mềm mại của Kaname.

“Ta mừng vì cậu đến,” Kaname lặp lại và từ từ cúi đầu xuống chạm nhẹ vào môi Zero. Lên xuống và tới lui đôi môi Kiryu một cách dịu dàng, trêu chọc và khiêu khích. Kaname không phải là một kẻ ngốc. Anh sống quá lâu để đủ hiểu tình yêu là như thế nào. Mắt họ khóa vào nhau, và Zero không thể ép mình quay mặt đi dù rằng cậu rất muốn. Cậu đứng sững ở đó khi mà Kaname lướt đi lướt lại đôi môi mềm nơi cậu. Zero muốn ngẩng đầu lên một chút đủ để thưởng thức cặp môi kia hơn. Ý nghĩ này làm cậu đơ người. Đó là khi cậu nếm thấy một vị gì đó trên khóe môi anh. Mắt cậu mở to bởi hương vị này tràn vào phổi cậu, quyến rũ cậu. Mùi máu ngọt ngào đến chết người của Kuran. Kaname nhìn Zero một hồi, đôi mắt đỏ tuyệt mĩ kia nhìn chằm chằm vào anh.

Zero ngắt đi sự kết nối này để nhìn xuống môi Kaname, nơi mà dòng máu đang chảy ra từ một bên miệng anh. Máu của anh làm cậu điên lên, lập tức Zero tóm chặt lấy cánh tay anh và nâng người về phía trước liếm đi vết máu chảy dài. Người thuần chủng mỉm cười nhưng môi anh nhanh chóng bị tra tấn bởi người tình tham lam của mình- người mà đã phát hiện ra có nhiều máu hơn trong vòm miệng đó. Cậu thợ săn tóc bạc ngấu nghiến uống lấy đôi môi anh và khi lượng máu ít ỏi Kaname tạo nên khi nhìn Zero cởi áo đã sạch sẽ, lưỡi cậu tiếp tục liếm khắp miệng anh tìm nhiều máu hơn trong cơn rung lên của cơ thể. Zero không thể ngừng bản thân lại được để mà chìm vào trong hương vị còn lưu lại bên trong miệng của vị thuần chủng.

Kaname ôm chặt hông Zero lại và ngạc nhiên nhận ra cậu đã cương lên đến dường nào chỉ trong vòng có một phút. Anh lùi ra khỏi đầu lưỡi đói khát của Zero và nhìm chằm chằm vào đôi mắt đỏ tươi đang chống trả anh một cách bất lực.

“Kiryu, uống nhanh lên,” giọng anh nghẹn lại đầy dục vọng. Kaname nhanh chóng cởi khuy áo nhưng là trước khi Zero kịp kéo mạnh cổ áo anh xuống và cắm phập nanh nhọn của cậu vào làn da này.

Người thuần chủng không nhăn mặt vì cơn đau nhỏ nhưng anh vẫn mong là Zero sẽ tỏ ra được một chút kiềm chế. Dù gì anh cũng là một dòng thuần. Kaname khép mắt lại lặng lẽ lắng nghe những tiếng rên nhỏ phát ra từ vampire duy nhất được phép uống máu anh. Cậu đang thích thú thưởng thức bữa ăn của mình khi uống một cách thèm khát nhanh chóng rồi sau đó lại gần như miễn cưỡng ép mình không được chìm vào trong hương vị này. Đó là lí do tại sao cậu rên lên. Kaname biết vì sao Zero đang trở nên khát hơn mỗi ngày. Vì cậu đang bắt đầu khao khát anh. Ngón tay Kaname bấu chặt vào hông Zero. Anh hoàn toàn run lên.

Khi nanh Zero dần rút ra, Kaname rùng mình liếc nhìn cậu thợ săn-người đã cố gắng một cách bất ngờ để làm mình không bị vấy máu.

“Sớm thế sao?”

“Mùi vị kinh tởm,” Zero lẩm bẩm tránh nhìn Kaname.

“Nhưng cậu đã thích nó…” Kaname cúi xuống phần cổ trần của Zero và đặt vào vết xăm đen nơi đó một nụ hôn nhẹ.

“Nếu như cậu ngừng phản kháng thì nó sẽ tốt hơn cho cả hai ta.”

“Sao anh lại thích làm chuyện này đến thế?” Zero hỏi lớn lên khi tay Kaname bắt đầu luồn vào lưng áo của cậu và ấm áp vòng lại để ôm lấy làn da nhạy cảm. Anh ép người lại gần để hai tấm ngực trần chạm vào nhau giữa hai chiếc áo đã tháo bỏ khuy.

Tại sao ư? Bởi vì ta yêu cậu, Kaname nghĩ thầm và đưa lưỡi liếm một đường dọc cổ Zero, ngón tay anh bấu vào làn da của Kiryu trong khi anh ép cơ thể cậu lại chặt hơn. Anh nghe thấy tiếng thở dốc nhẹ của cậu khi phần thân dưới của hai người thúc vào nhau đầy cám dỗ. Liệu cậu sẽ tin anh, Kaname thắc mắc, dùng răng cắn vào vành tai Zero và thích sự run lên của cơ thể cậu. Anh luồn lưỡi dọc phần bên trong tai và nanh anh đùa nghịch với đôi khuyên bạc. Vì lí do nào đó, đêm nay Zero dường như có vẻ thích việc này. Hơi thở của cậu gấp hơn.

Kaname có thể thấy được nhịp đập của cậu nơi ngực anh. Anh thọc lưỡi sâu hơn vào tai cậu thợ săn. Zero bất ngờ thở bật ra, bước lùi lại khỏi vòng tay đó và mở to mắt nhìn anh trong khi tay cậu che đi một bên tai đang đỏ lên. Điều này làm Kaname bất ngờ. Anh hơi cau mày khó hiểu.

Zero đỏ mặt quay đi. “Chỗ đó…đừng chạm vào tôi chỗ đó.”

Người thuần chủng mỉm cười vì phản ứng dễ thương của cậu. “Nhưng cậu có vẻ thích mà.”

Khuôn mặt xinh đẹp cau có của Zero hoàn toàn bị màu đỏ xấu hổ lấn át một cách dữ dội. “Nếu anh định nói mãi như thế, có lẽ tôi nên đi thì tốt hơn.”

“Cậu đang nói gì thế hả?” Kaname bước đến gần. Anh ghét việc phải có khoảng cách giữa hai người. “Cậu đã có máu ta rồi.”

Zero lùi lại, cậu ghét phải gần Kaname. “Tôi không quan tâm.”

Kaname thở dài. “Được thôi. Còn bây giờ thì ngừng chạy trốn đi. Ta không có hứng đùa lòng vòng nữa đâu.”

Zero ngớ người nhìn anh, Kaname gần như đã quyết định để cậu đi, nhưng, đây là lần đầu cậu đến tìm anh. Chỉ mình ý nghĩ này cũng đủ để làm khao khát của anh bùng cháy lên. Bên cạnh đó, anh biết là Zero đã thích thú, dù là trong suốt lúc đó hay không thì Zero chắc chắn đã thích. Kaname tiến lên một bước và bắt lấy cánh tay Zero trước khi cậu quyết định bỏ đi bằng đường cửa sổ. Anh nhất định sẽ không chạm vào tai của cậu. Đêm nay Zero thật sự đã rất hứng thú và anh sẽ không phá đi điều này chỉ vì một vài cử chỉ làm cậu đỏ mặt. Nụ cười khiêu khích nở trên môi khi anh tựa đến trước mặt người tình ngang ngạnh của mình và hôn lên đôi môi ấy một cách thật dịu dàng, chậm rãi. Nụ hôn cứ vương phảng phất nơi hai đôi môi, chạm nhẹ vào nhau và nhẹ nhàng tách môi của cả anh và cậu.

Sao anh ta lại làm như thế?! Zero chỉ mong Kaname mau chóng làm chuyện đó và kết thúc nhanh đi nhưng tên vampire chết tiệt chỉ đang lãng phí thời gian của cậu. Cách anh hôn cậu giống như thể anh đang ở bên một con người mong manh dễ vỡ bất cứ lúc nào vậy. Cùng lúc này, anh thúc phần thân dưới vào cậu và cảm giác cái đang cương lên của Kaname chạm vào cái của mình làm Zero run bật lên.

Khốn kiếp! Zero nhắm chặt mắt lại và làm một điều mà cậu không thể tưởng được. Cậu đưa tay ôm lấy đầu Kuran và ép chặt môi vào với anh, nhanh hơn, mãnh liệt hơn, cơ thể của cả hai cũng va vào dữ dội hơn. Cậu không thể ngờ được chính mình đang làm việc này. Kuran cũng vậy, bởi vì anh đã ngây người ra trước hành động này của Zero trước khi cho phép mình chìm đắm vào dục vọng của cậu. Chẳng mấy chốc, đôi môi của Kuran đã làm chủ lại được tình thế và anh đói khát nuốt lấy đôi môi kia một cách cuồng nhiệt. Rồi lưỡi anh chiếm lấy cả khoang miệng đó và Zero rên lên đầy khao khát trong nụ hôn cháy bỏng để người cậu rung lên.

Tiếng rên lớn nghẹn lại trong cổ họng người thợ săn vang đến tận não Kaname. Anh kéo mạnh mảnh áo sơ mi trắng xuống khỏi tấm lưng trần đó. Anh đang rất muốn ngấu nghiến làn da trắng muốt này. Anh háo hức đưa chân thúc mạnh vào phần đang cứng lên giữa chân Zero, mạnh bạo cọ xát đùi vào cái đang cương lên đau đớn của người tình và dịu dàng cắn nhẹ vào vai cậu, cẩn thận đến mức để không làm người tình của anh chảy máu. Anh từ từ đẩy cậu lùi về phía giường.

Đầu Zero xoay vòng miên man trong cái dục vọng này hoặc cũng có lẽ cậu đang thiếu dưỡng khí. Cậu không tài nào thở được chỉ vì đầu lưỡi của Kuran. Chiếc lưỡi chết tiệt đó, nó đang bóp nghẹt buồng phổi của cậu. Kaname luồn tay xuống dưới tháo bỏ khóa nịt trên quần Zero và kéo chiếc khuy lỏng ra. Cậu thợ săn thở hắt ra khi anh nắm gọn lấy nó từ bên trong. Tay cậu lập tức siết lấy Kuran, để giữ thăng bằng nhiều hơn là muốn anh dừng lại. Cậu cảm nhận được cơ bắp đang căng lên trên cánh tay anh.

“Khoan đã…”

“Để làm gì?” Kaname thì thầm vào môi cậu. “Một tuần là đã quá đủ rồi.”

Cả hai ngã xuống giường, môi của anh và cậu khóa chặt không rời. Anh bóp nắn lấy cái đó một cách quen thuộc đến nỗi Zero phải rên lên. Anh đè mạnh tay cậu xuống và nâng người dậy. Anh muốn nhìn thấy cậu, nhìn thấy cái cách đầu cậu xoay điên cuồng khắp gối và cách mái tóc bạch kim tuyệt đẹp đó rối bù lên bên dưới. Kaname nuốt nước bọt trước khung cảnh này. Thật tuyệt vời, Kaname không thể cưỡng lại được ham muốn cướp đoạt đi tấm ngực trần này, anh để lại đầy những dấu đỏ khắp làn da trắng mịn của Zero như bằng chứng cho sự không thể kiềm chế được của mình.

”Làm ơn…” Oh, anh yêu làm sao tiếng van rên đầy đam mê này. Anh thích ánh nhìn bị ‘tra tấn’ trên khuôn mặt Zero khi mà cậu nằm dưới anh nặng nhọc bắt lấy hơi thở và mặt cậu đỏ hết cả lên trong cái khoái lạc nhục dục này.

“Tôi không thể chịu được nữa…”

Chết tiệt… Kaname thả tay ra và nhìn Kiryu- người đang thở vừa nhẹ nhõm vừa bất lực. Dưới mắt cậu xuất hiện những vết thâm. Cậu thợ săn tội nghiệp trông vô cùng kiệt sức, và, cũng cương lên rất đau nữa. Kaname cúi người xuống quét nhẹ lưỡi lên khắp môi Zero. Anh nằm phủ lên cả cơ thể cậu để sưởi ấm khi ngực Kiryu cứ lên xuống nặng nề.

“Anh vui vẻ đủ rồi…” Giọng Zero như một lời năn nỉ… Cậu đang van xin sao? Kuran đã làm cậu đến nông nỗi này cơ àh? Tất cả những gì Zero muốn chỉ là ngủ. Cậu nhận ra nếu như mình làm chuyện đó với Kuran thì những giấc mơ kì dị sẽ không xảy ra nữa và cuối cùng cậu cũng sẽ nghỉ ngơi được một tí. Cậu không muốn chìm sâu vào chuyện này.

Kaname nhìn chằm vào Kiryu một thoáng. Anh nhận ra đầu cậu đang miên man với dòng suy nghĩ vì thậm chí cậu dường như không biết mình đang bị quan sát. Cậu thợ săn bướng bỉnh nhất quyết không chịu hé mở đôi mắt xinh đẹp đã từng cướp đi sự chú ý của anh, nhưng anh muốn thấy chúng.

“Nhìn ta đi,” anh dịu dàng mở lời.

“Không.” Mắt cậu vẫn ương bướng siết chặt từ chối anh như một đứa nhóc.

“ Kiryu.” Kaname nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cậu. “Mở mắt ra đi.”

Cái gì thế? Zero điên cuồng nghĩ suy, tim cậu run rẩy lên như lần vừa rồi. Vốn nó chỉ có ham muốn và khao khát thôi mà…tại sao cậu lại có cảm giác như thế này?

“Cậu muốn ta phải năn nỉ sao?”Kaname thầm thì và ấn nhẹ một nụ hôn vào bên thái dương của Zero. Anh lướt môi lên đôi má mềm mại đó và hơi thở nóng ấm đang đùa cợt cậu. “Kiryu.”

“Im đi!” Zero bật lại và đẩy Kaname ra. “Tôi đã nói rồi, nếu anh chỉ muốn nói thì-Nn!”

Kaname nâng cằm Zero lên để làm cậu im lặng lại. Cậu liếc nhìn anh. Kaname mỉm cười nhìn thấu vào trong đôi mắt rực lửa kia.

“Cậu thật sự vô cùng đáng yêu khi đỏ mặt.”

Ngây người bởi lời nói này, Zero ngồi dậy để thoát khỏi bàn tay của tên ác quỉ đó và kết quả là cổ tay cậu bị siết lại đè chặt phía trên đầu. Người thuần chủng cúi xuống hôn Zero.

Không thể nào biết được nụ hôn này kéo dài bao lâu. Nó làm Zero nguôi ngoai đi một chốc. Nụ hôn không hề thúc dục khao khát, chỉ đơn thuần là sự khoái lạc thỏa mãn dần dần làm Zero run lên trong ham muốn. Cậu nâng hông lên tìm Kuran, đề nghị tên khốn này nhanh lên. May mắn là Kaname đã cởi bỏ xong toàn bộ y phục của cả hai.

Sực nhớ lại lời yêu cầu lần cuối của cậu sao đỏ, anh chỉ sẵn sàng vị trí để xâm nhập vào người tình của mình mà không chuẩn bị gì thêm. Môi họ quấn vào nhau khi Kaname chầm chậm đi vào bên trong Zero từng chút một. Khi đã vào hết cỡ, Zero ngửa đầu rên lên trong cơn rung mạnh của cơ thể và vô thức làm Kaname điên lên bởi vì cái hang chật chội đó liên tục bóp lấy anh.

Zero đơ người. Cậu thấy được nanh nhọn của Kaname ngay trên cổ họng mình. Khao khát muốn cắn phập vào làn da đó tràn ngập trong không khí quanh căn phòng. Điều này không hề dễ dàng gì với Kaname nhưng anh đã buộc mình phải quay mặt đi. Thay vào đó anh bắt đầu tiến vào trong Zero. Cậu rên lên và tóm lấy tay anh.

”Khoan, đừng vội cử động!”

Trong vài giây, Zero cố làm quen với kích cỡ của cái đó và cậu lại rít lên khi Kaname tiếp tục đưa đẩy. Không lâu sau, căn phòng hòa đầy những hơi thở nặng nhọc và tiếng va chạm kẽo kẹt của chiếc giường một cách đầy đam mê hoàn mĩ hòa hợp với dục vọng. Cơ thể Zero bắt đầu van nài tìm kiếm sự giải phóng. Kaname hôn cậu trong lúc tay anh luồn xuống giữa cơ thể hai người để giúp cậu thoát khỏi cơn đau quằn quại này.

Lưng Zero bật khỏi giường và cậu liên tiếp rên lên đầy nhục dục lúc cảm giác khoái lạc này lấn át khắp cơ thể.

“N-Nhanh lên,” cậu khó khăn thở hổn hển thúc hông vào anh mạnh hơn. Cái cảm giác đó đang quặn chặt lại bên trong cậu mỗi lúc nhanh và nhanh hơn đến nỗi tất cả các cơ đều co thắt lại.

Kaname run người tựa trán vào Zero dẫu đôi mắt kia vẫn không chịu mở to vì anh. Dù gì thì anh vẫn quan sát được ham muốn mãnh liệt và khoái cảm lướt ngang qua trên khuôn mặt cậu thợ săn khi anh tăng tốc độ. Kaname nhân lên những cú thúc cùng lúc với từng cử động bóp nắn nơi tay anh với cậu. Anh rùng mình với cách đôi môi Zero hé ra bởi khoái lạc mãnh liệt, thở hổn hển và liên tục rên từng đợt. Đầy *** dục. Cuối cùng đôi mắt pha lê tím bật mở khi cơ thể cậu rung lên dữ dội và bắn ra toàn bộ thứ chất lỏng trắng đục vào bụng rồi đầy tay Kaname.

Sự căng thẳng của cả tuần, sự chịu đựng những cơn mơ quái quỉ, tất cả năng lượng còn sót lại trong cơ thể Zero bị rút cạn, chỉ để lại một con người thỏa mãn và lịm đi thiếu sức sống.

Ánh nhìn lóe lên trong đôi mắt Zero khi cậu đến đỉnh điểm làm Kaname cũng sớm ra, bắn hết vào bên trong cái hang đó. Anh vùi mặt vào mái tóc Zero để rung lên trong sự giải phóng ngọt ngào. Cơ thể anh sụp xuống Zero và nhắm mắt bắt lại hơi thở. Quá mãn nguyện để anh có thể cử động.

Một vài phút sau, Kaname nâng người lên khỏi Kiryu và nằm xuống bên cạnh. Kaname kéo chiếc chăn đến khi lấy được dưới cơ thể Zero để phủ lên người của cả hai. Zero không hề để tâm vì cậu đã ngủ rất say. Kaname nhìn và mỉm cười. Bây giờ thì anh chẳng cần phải đi đâu xa để chiêm ngưỡng khuôn mặt không phòng vệ của người tình khi chìm vào giấc ngủ sâu. Kiryu thật sự rất đẹp trai so với gương mặt thường xuyên cau có của cậu. Kaname đưa tay ra đùa nghịch với từng lọn tóc bạch kim mềm mượt, vuốt chúng ra khỏi gương mặt xinh đẹp của Kiryu. Chuyện này có lẽ hơi lố bịch nhưng Kaname Kuran là một kẻ hèn đối với cậu thợ săn Zero Kiryu: Anh sợ phải nhìn thấy phản ứng của cậu khi anh bày tỏ tất cả.

Nhìn cậu thợ săn say ngủ làm tim anh ngập tràn những cảm xúc tuyệt vời không thể diễn tả được. Làm sao anh có thể cho phép mình đi quá xa giới hạn để mà yêu cậu say đắm đến mức này?

“Tại sao ta thích làm tình với cậu nhiều như thế này ư?” Kaname thích thú thầm thì lại cậu hỏi lúc nãy của Zero. “Đơn giản vì…” Kaname tiến sát xuống và trao một nụ hôn ấm áp lên trán người con trai bên dưới và nhẹ nhàng xoa đầu cậu. “…ta yêu cậu.”

Zero xoay đầu lại nhẹ nhàng cử động trong giấc ngủ khi Kaname dịu dàng âu yếm mái tóc bạch kim. Cậu thợ săn tóc bạc vùi đầu vào gối thở nhẹ. “Yuuki…”

Mắt Kaname mở to ra, tay anh cứng lại trong mái tóc mềm. Anh đã nhìn vào Zero rất lâu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui