Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Bên này bận rộn phá án, bên kia Mạc Sầu cũng không rảnh rỗi. Cô ta chạy đi cáo trạng với bí thư thành phố, sau đó gọi điện về sở cảnh sát, loay hoay một hồi, cuối cùng bên trên có người ra mặt nói Khúc Mịch là nhân vật không thể trêu vào, lúc này cô ta mới không dám kiêu ngạo nữa.

"Khúc Mịch, tối nay tôi mời khách, cậu phải nể mặt đấy."

Khúc Mịch nhận được điện thoại của thư ký Vương, thư ký Vương đã đứng ra giảng hòa, Khúc Mịch chỉ có thể nể mặt. Anh bảo Thương Dĩ Nhu cùng đi nhưng cô lại không thích tham dự những buổi xã giao như vậy.

"Trong bữa tiệc có phụ nữ chưa lập gia đình, không có em, anh không đi đâu."

"Em không bận tâm." Thương Dĩ Nhu vội tỏ rõ thái độ, cô không phải thiếu nữ hay ghen, vả lại cô có lòng tin vào bản thân, càng có lòng tin với Khúc Mịch, nếu tình yêu yếu ớt như vậy thì dù có làm cách nào cũng không giữ được.

"Anh mặc kệ!" Khúc Mịch chu miệng, "Tóm lại anh sẽ nghiêm khắc khống chế chính mình, thủ thân như ngọc vì em!"

"Phụt!" Thương Dĩ Nhu bật cười.

"Em không tin hả? Muốn kiểm tra không?" Khúc Mịch chẳng biết xấu hổ ôm lấy cô.

Kiểm tra thế nào chứ? Bị Khúc Mịch trêu chọc, lúc đầu Thương Dĩ Nhu còn đỏ mặt nóng tai, lâu dần, lại còn thường xuyên, cô cũng đã quen rồi.

Cô trừng mắt nhìn Khúc Mịch: "Anh biết vấn đề này không thể kiểm tra ra nên mới không kiêng dè đúng không?"

"Sao lại không có cách? Nếu chỗ đó thường xuyên dùng tay thì chắc chắn sẽ bị thâm, hơn nữa còn không được lâu. Anh là thanh niên khỏe mạnh, một đêm bảy lần cũng được!"

"Không đùa với anh nữa, em phải thay đồ, ra ngoài chờ đi!" Thương Dĩ Nhu đẩy anh đi, sau đó đóng cửa lại.

Đến khi bước ra, Thương Dĩ Nhu đã thay một chiếc váy màu vàng nhạt trễ vai để lộ xương quai xanh xinh đẹp, váy dài đến gối khoe ra đôi chân hoàn mỹ.

Khúc Mịch sững sờ, anh không thể thừa nhận Thương Dĩ Nhu luôn có khả năng khiến anh sáng mặt, hơn nữa cô rất có gu thẩm mỹ, chỉ cần phối đồ một chút là khiến nguwofi ta bất ngờ.

Thôi, hôm nay dù sao chỉ có một ông già như thư ký Vương, anh không phải sợ ai dòm ngó Thương Dĩ Nhu.

Hai người cùng đến nhà hàng, thư ký Vương và Mạc Sầu sớm đã chờ sẵn, vừa thấy họ thì lập tức đứng dậy.

"Đều là người quen, không cần giới thiệu." Thư ký Vương nhìn Khúc Mịch, nói với Mạc Sầu, sau đó nhìn Thương Dĩ Nhu, "Cô là bác sĩ Thương đúng không? Nghe danh đã lâu?"


Tên tuổi của cô vang dội như vậy sao? Không biết thư ký Vương nói thật hay giả khiến Thương Dĩ Nhu vốn không giỏi giao tiếp không biết trả lời thế nào.

"Thư ký Vương, ông đừng dọa Tiểu Nhu, cô ấy chưa từng gặp quan lớn như ông đâu." Khúc Mịch nửa đùa nửa thật."

"Các cậu đúng là biết cách khiến người ta khó xử." Thư ký Vương bật cười, "Nếu tôi mà là quan chức xã hội phong kiến thì cùng lắm chỉ là một tri phủ thôi, căn bản không là già trong mắt con cháu quý tộc như các cậu."

Thương Dĩ Nhu và Mạc Sầu đều giật mình.

Mạc Sầu chỉ biết cấp trên bảo Khúc Mịch không phải người cô có thể động vào, nhưng anh rốt cuộc là ai thì cô ta không hề hay biết. Hôm nay nghe thư ký Vương nói như vậy, Mạc Sầu không khỏi lo lắng.

Mà Thương Dĩ Nhu cũng vô cùng kinh ngạc, biết Khúc Mịch lâu như vậy, cô chưa từng thấy anh làm quan chức lớn gì. Không đúng, thư ký Vương nói anh là con cháu dòng dõi quý tộc, có nghĩa là tổ tiên của Khúc Mịch làm quan, hơn nữa ít nhất phải là cấp bộ. Nhưng bố Khúc là nhà nghiên cứu, đời sống giản dị, không giống người có chức có quyền.

Khúc Mịch nắm chặt tay Thương Dĩ Nhu, nhân lúc hai người kia không chú ý nháy mắt vô cô, ý là về nhà sẽ nói.

Bốn người vừa ngồi xuống, Mạc Sầu đã hỏi: "Không biết bố của đội trưởng Khúc làm gì?"

"À, chỉ là nhà nghiên cứu khoa học, về hưu rồi, bây giờ đang ở nhà an hưởng tuổi già."

Nghe câu trả lời của Khúc Mịch, Mạc Sầu càng nghi ngờ.

"Hôm nay tôi mời cậu và chủ nhiệm Mạc tới là muốn kết nối hai người. Dù cách làm việc của hai người có khác nhau thế nào thì cũng cùng một lập trường, đó là bắt tội phạm, giữ gìn trật tự an ninh xã hội, phục vụ cho đảng và nhân dân. Thế nên chỉ cần gác cái tôi lại thì không có gì không hòa giải được cả."

Thư ký đúng là thư ký, miệng lúc nào cũng nói tư tưởng chính trị. Có điều nếu đã tới đương nhiên là muốn giải quyết mâu thuẫn, Khúc Mịch im lặng, coi như đồng ý.

Mạc Sầu khui chai rượu, cầm ly đứng lên, cười nói: "Con người tôi nói chuyện ngay thẳng, có nhiều chỗ đắc tội, mong đội trưởng Khúc bỏ qua. Tôi uống trước một ly, mọi người cứ tùy ý." Nói xong, cô ta ngửa đầu uống hết ly rượu.

Đúng là sảng khoái, tửu lượng tốt, uống hết một ly mà sắc mặt vẫn không thay đổi. Thương Dĩ Nhu vô cùng hâm mộ.

Thư ký Vương cũng cầm ly rượu đứng dậy, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu cũng phải làm theo.

Em nhấp một chút là được, lát nữa gọi sữa bò cho em." Khúc Mịch nói.


Thương Dĩ Nhu đỏ mặt, trong bữa tiệc như vậy anh có thể mặc kệ cô một chút không? Người ta đã uống một ly, cô còn như đứa bé chưa cai sữa, đúng là mất mặt!

Con người cô vốn quật cường, định uống cả ly, cùng lắm thì để Khúc Mịch đưa về, nhưng mới uống một hớp, cô lập tức khó chịu, thậm chí có cảm giác trần nhà đang xoay tròn.

Khúc Mịch ôm lấy cô, đỡ cô ngồi xuống, vội gắp đồ ăn cho cô ăn.

Không thể cứ cậy mạnh như vậy, Khúc Mịch đang định mắng, nhưng thấy mắt cô lờ đờ cười nhìn mình, lời tới bên miệng anh đành nuốt xuống.

"Phục vụ, mau lấy một ly sữa." Khúc Mịch ngồi xuống, dịu dàng nói, "Ngoan ngoãn ngồi uống sữa đi, khó chịu thì nói với anh."

Mặc Sầu thấy thế không khỏi ghen ghét. Cô ta tự nhận mình có rất nhiều người theo đuổi nhưng chẳng có đàn ông nào vừa xuất sắc vừa tình cảm như Khúc Mịch. Trong mắt Khúc Mịch dường như chỉ có mỗi Thương Dĩ Nhu là phụ nữ!

"Khi nào thì mới được uống rượu mừng của hai người đây?" Thấy hai người ngọt ngào như đường, thư ký Vương cười hỏi.

"Sắp rồi." Khúc Mịch nhìn Thương Dĩ Nhu ngồi bên cạnh.

"Sắp cái đầu anh!" Thương Dĩ Nhu giận mắng, "Ai đồng ý gả cho anh? Hơn nữa anh còn chưa chính thức cầu hôn."

Thì ra cô đang chờ cầu hôn! Khúc Mịch nghe vậy hai mắt sáng ngời, anh không đoán được suy nghĩ của cô, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sớm biết chút rượu có thể khiến cô nói thật lòng, bản thân nên chuốc say cô mới đúng. Xem ra chuyến đi hôm nay có thu hoạch lớn rồi.

Có điều cầu hôn không giống phá án, anh một không có kinh nghiệm, hai không có kiến thức, đúng là không dễ.

Từ nhà hàng trở về, Khúc Mịch bỗng trở nên thần bí. Thương Dĩ Nhu không hỏi nhiều, đoán chắc là vì vụ án. Tuy hai người đang yêu nhau nhưng cô không muốn hỏi thăm quá nhiều, can thiệp vào công việc của Khúc Mịch.

Cấp trên rất chú ý tới vụ án hóa thạch hộp sọ của người Bắc Kinh mất tích, mấy lần gọi tới đội hình sự hỏi thăm, ngay cả lãnh đạo thành phố cũng gặp áp lực rất lớn. Nhưng phá án không giống các công việc bình thường, sốt ruột cũng vô dụng. Lãnh đạo thành phố ra lệnh hệ thống công an toàn thành phố bật đèn xanh cho đội hình sự, chỉ cần họ yêu cầu thì phải lập tức phối hợp.

Đội hình sự thành phố trở thành nơi của mọi sự chú ý, nhưng dù bận thế nào, Khúc Mịch đều tan làm cùng Thương Dĩ Nhu.

Hôm nay anh gọi cho cô, bảo cô tới nhà hàng mình đặt trước, còn anh sẽ qua sau.


Gần đây cả hai đều rất bận, ngày nào về nhà cũng ăn đồ gọn nhẹ, có lẽ anh không chịu đựng được nữa nên mới muốn ra ngoài ăn cho đỡ thèm.

Thương Dĩ Nhu định trực tiếp từ đơn vị đến nhà hàng, nhưng nghĩ đó là nhà hàng nổi tiếng, bản thân vẫn nên chỉnh chu một chút.

Cô về nhà tắm rửa thay đồ rồi mới lái xe đi.

Đến nhà hàng, cô không khỏi nhíu mày. Bình thường nhà hàng này lúc nào cũng đông khách, hôm nay là ngày gì, sao chẳng có khách nào vậy? Đúng là bất thường.

"Cô Thương đúng không?" Nhân viên bước lên, thấy cô gật đầu thì lập tức dẫn cô vào bàn.

Xem ra Khúc Mịch đã đặt sẵn vị trí, chọn sẵn đồ ăn. Đây là điểm tốt khi ở bên Khúc Mịch, anh chưa từng để cô nhọc lòng bất cứ việc gì cả.

Thương Dĩ Nhu vừa chờ vừa nhìn xung quanh. Nhà hàng này trang trí theo phong cách của Pháp nên vô cùng lãng mạn, là địa điểm các cặp đôi hẹn hò thích đến, điểm trừ duy nhất là rất mắc, không phải mắc bình thường.

Rất nhanh Khúc Mịch cũng đã tới, thấy anh, Thương Dĩ Nhu không khỏi sững sờ. Anh mặc đồ vest, cà vạt cùng màu, giày da bóng lưỡng, mỗi một cử chỉ đều toát lên vẻ quý tộc.

Thương Dĩ Nhu không khỏi nhớ đến lời thư ký Vương nói, tốt xấu gì Khúc Mịch cũng là con cháu nhà dòng dõi, sau hôm đó Khúc Mịch có giải thích với cô ông cố ngoại và ông ngoại đều làm chính trị, ba người cậu một người ở trong quân đội, hai người khác cũng có chức có quyền, thế hệ của ông nội có bảy anh em, sáu người đều hy sinh vì cách mạng, chỉ còn mỗi ông nội anh còn sống, tuy cấp bậc trong quân đội không cao, cũng không có thực quyền nhưng lại là nhân vật gần trung tâm quyền lực nhất, lãnh đạo lớn thế nào gặp ông Khúc cũng phải cư xử lịch sự, không dám lên mặt.

Khúc Mịch lúc nhỏ thay phiên ở nhà ông nội và ông ngoại, chịu ảnh hưởng từ đó, thế nên vô cùng độc đoán, đồng thời cũng trông cao quý hơn.

Tuy nhiên dù gia thế khủng, ông Khúc và ông ngoại đều xuất thân từ những tháng súng đạn, thế nên không hề chiều chuộng con chuộng con cháu, cũng cho họ sự tự do.

"Nghĩ gì đấy?" Khúc Mịch tới gần.

Thương Dĩ Nhu hoàn hồn: "Anh từ đâu qua đây vậy? Sao anh mặc trang trọng thế? Còn mang khuy măng sét, chắc không phải mới đi làm phù rể ở đám cưới nào chứ?"

"Anh chưa từng làm phù rể."

Cũng đúng, anh không có nhiều bạn, hơn nữa ai mà dám mời anh làm phù rể!

"Anh đẹp trai như vậy, ai mà dám mời anh!"

Trời ạ, đúng là kiêu ngạo.

"Anh Khúc, cô Thương, có thể lên món được chưa?" Phục vụ cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Khúc Mịch gật đầu, đồ ăn lập tức được mang lên.

Ẩm thực kiểu Pháp chỉ có mười mấy món nổi bật, nhưng món nào cũng rất ngon. Đầu tiên là rượu anh đào ăn kèm với hàu sống. Tiếp đến là súp ngô, gan ngỗng, beefsteak tiêu đen và rau, cuối cùng là kem và trái cây.


Khúc Mịch đặt biệt mời nghệ sĩ violin tới chơi nhạc sống, nghe âm nhạc du dương, ăn đồ ăn ngon đúng là một kiểu hưởng thụ.

Thỉnh thoảng Khúc Mịch lại nhìn Thương Dĩ Nhu, trong ánh mắt chứa chan sự ngọt ngào nhưng xen lẫn chút bất an.

Đột nhiên violin phát ra âm thanh chói tai, hóa ra là dây đàn bị đứt. Khúc Mịch không vui cau mày.

Nghệ sĩ violin vội xin lỗi, Thương Dĩ Nhu thấy thế vội giảng hòa. Suy cho cùng chơi violin cũng là một nghệ thuật, người ta dựa vào kỹ năng của mình để kiếm cơ, hà tất vì một sự cố mà giận chó đánh mèo. Hơn nữa với bầu không khí và món ngon hôm nay, thật sự không nên tức giận.

Khúc Mịch bảo nghệ sĩ violin đi xuống, đẩy kem tới trước mặt Thương Dĩ Nhu: "Ăn thử đi, kem nhà hàng họ ngon lắm."

Ăn ngon thì cũng là kem, có thể có gì đặc biệt chứ? Thương Dĩ Nhu chỉ muốn uống một ly cà phê tiêu hóa mỹ thực vừa ăn mà thôi.

"Em ăn đi, lát nữa kem chảy là không ngon nữa." Khúc Mịch giục.

Thương Dĩ Nhu chỉ đành ăn thử một muỗng, Khúc Mịch nhìn cô chằm chằm, căng thẳng hỏi: "Sao? Ăn... Ăn ngon không?"

"Ngon thật."

"Vậy em ăn nhiều một chút." Khúc Mịch ân cần đến lạ.

Không biết lại định làm trò gì! Thương Dĩ Nhu múc một muỗng lớn, không đợi anh ngăn cản đã cho vào miệng.

Khụ khụ, có gì đó mắc kẹt trong cổ họng, cô không thể nhổ ra hoặc nuốt xuống, bắt đầu khó thở.

Khúc Mịch ngơ ngác nhìn cô, thấy đôi mắt cô mở to, mặt từ đỏ chuyển sang trắng rồi bắt đầu tái xanh. Sao không giống biểu cảm kinh ngạc vậy?

"Tiểu Nhu, em sao thế?" Lúc này anh mới hốt hoảng.

Trời ạ, không nhìn ra hả, bà đây sắp ngạt thở rồi! Thương Dĩ Nhu bực bội chỉ vào miệng mình, muốn ho ra nhưng ho không được.

"Mắc nghẹn sao? Chắc là nhẫn rồi."

Khúc Mịch vội chạy ra phía sau Thương Dĩ Nhu vỗ vỗ lưng cô, một lúc sau, Thương Dĩ Nhu mới nôn ra.

May mà lấy ra được, Thương Dĩ Nhu thở phào.

Khúc Mịch thấy nhẫn đã bị phun ra, vội bế cô lên chạy ra ngoài, bắt một chiếc taxi, đi thẳng tới bệnh viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận