Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Thời gian tạm giam Phác Nhã sắp đến 48 giờ, cô ta không chịu khai ra, trong tay cảnh sát cũng không có chứng cứ xác thực. Thấy Khúc Mịch trả túi cho mình, cô ta đắc ý lấy gương ra soi, định trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp rồi ra ngoài.

Nhưng vừa nhìn vào trong gương, cô ta lại ném gương đi như nhìn thấy quỷ.

"Không thể, không thể nào!"

Cô ta điên cuồng kêu gào, nhảy từ trên ghế xuống nhặt một mảnh pha lê, đâm thẳng vào tay, có máu chảy ra nhưng cô ta không hề quan tâm.

"Tôi muốn gương lớn, cái gương lớn hơn!"

Phác Nhã xông về phía Khúc Mịch, Khúc Mịch giơ chân đá một cái, cô ta liền bay đụng vào tường rồi rơi xuống đất.

Khúc Mịch cau mày cúi đầu nhìn giày da của mình. Anh có thói ở sạch, Phác Nhã đã ở phòng tạm giam của đội hình sự mấy ngày, chỉ riêng việc cô ta không tắm không thay đồ cũng đã khiến anh buồn nôn, huống chi là dáng vẻ như ma quỷ kia.

Lưu Tuấn gõ cửa đi vào, đúng lúc thấy cô ta đang giãy giụa đứng lên.

"Má ơi, quỷ ban ngày hả!" Không phải do Lưu Tuấn tuổi trẻ không giữ bình tĩnh, mà cảnh cậu ta nhìn thấy thật sự quá kim tởm.

Phác Nhã đầu xù tóc rối, trên tay trên mặt toàn là máu, nhất là mặt cô ta như vỏ quýt sấy khô, chẳng khác nào thây ma. Sáng nay lúc đưa cơm rõ ràng cậu thấy cô ta vẫn còn bình thường, sao mới một tiếng đồng hồ đã như ác quỷ nằm trong mộ sống dậy vậy?


Lưu Tuấn đã quá quen với cảnh máu me còn giật mình với cảnh tượng này, chẳng biết phải miêu tả thứ trước mắt sao đây.

Lục Li thì chỉ hừ một tiếng, không phải anh vẫn giữ được bình tĩnh, mà là xem đến sững sờ. Làm cảnh sát hình sự bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên anh gặp việc kỳ lạ đến vậy. Một người chỉ ăn một bữa cơm thôi mà chớp mắt đã biến thành cái xác sống.

Thấy Phác Nhã lảo đảo đi về phía Khúc Mịch, lúc này mới hoàn hồn, nếu còn không ngăn cản, sợ rằng người này chưa bị thẩm vấn đề chết dưới chân Khúc Mịch.

Nhưng Phác Nhã đã hoàn toàn mất khống chế, cô ta vừa đấm đá Lục Li vừa kêu gào: "Cho tôi cái gương lớn, tôi muốn gương lớn!"

Lục Li vừa giữ hai tay cô ta vừa bao Lưu Tuấn đi lấy gương tới đây. Người phụ nữ này đúng là điên rồi, còn để cô ta làm loạn như vậy, cô ta sẽ tự làm mình bị thương mất.

Khúc Mịch ngồi xuống, lạnh lùng xem vở kịch này. Lưu Tuấn chạy ra ngoài tháo gương trên tường văn phòng đội hình sự, sau đó ôm lại.

Gương vừa đến, Phác Nhã lập tức im lặng, cô ta bước lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút sức sống của mình trong gương.

"Sao lại như vậy? Đây không phải sự thật, không phải sự thật!" Cô ta liên tục lẩm bẩm, rồi đột nhiên đâm đầu vào gương.

Lưu Tuấn đang đứng sau đỡ gương, đang định nghiêng đầu ra trước nhìn xem thì trước mặt bỗng xuất hiện một cái đầu toàn máu dọa cậu ta buông tay nhảy dựng lên.

Khúc Mịch bình tĩnh rút di động ra gọi cho cấp cứu, rất nhanh Phác Nhã đã được đưa đến bệnh viện xử lý vết thương.


Ở bệnh viện, cô ta không cho nhân viên y tế đến gần, bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho cô ta, đợi cô ta hôn mê mới có thể băng bó.

"Mấy cậu chăm sóc người già kiểu gì vậy? Bà cụ này không 90 thì cũng 80, trên người lại đầy thương tích, có phải các cậu ngược đãi người già không? Nếu các cậu không thể cho lời giải thích hợp lý, bệnh viện chúng tôi sẽ báo cảnh sát giải quyết." Bác sĩ điều trị nói.

Vì nhóm Khúc Mịch không mặc đồng phục nên bác sĩ không rõ tình hình lắm.

Lục Li đưa thẻ cảnh sát và bảng thông tin cá nhân mới điền cho bác sĩ.

"Không rõ tuổi tác?" Bác sĩ nữ cau mày, "Mấy anh rốt cuộc là ai?"

Nói rồi bác sĩ cẩn thận quan sát ba người.

Khúc Mịch mặc đồ vest phẳng phiu, hai tay đút trong túi quần, chỉ đứng ngoài hành lang không vào phòng bệnh. Lưu Tuấn mặc áo thun quần jean trông giống sinh viên còn đi học. Nhìn sang Lục Li, dáng người to cao thô kệch, không giống người có trình độ văn hoa cao lắm.

Nhìn ba người một lúc, bác sĩ trả thẻ cảnh sát cho Lục Li: "Chúng tôi còn phải làm các kiểm tra khác cho bệnh nhân, các anh liên lạc với gia đình bà ấy đến chi trả khoản phí đó đi."

"Cô ta là đối tượng bị tình nghi, chi phí do đội hình sự chi trả."


Vừa nghe đến ba chữ đội hình sự, bác sĩ nhìn Khúc Mịch lần nữa, sau đó đến trước giường bệnh nhìn Phác Nhã.

"Chắc không phải bà ta là Phác Nhã đấy chứ?"

Lục Li giật mình, ngay cả Khúc Mịch cũng không khỏi nhìn đối phương.

"Mấy anh đừng hiểu lầm, thời đại học tôi có học thêm di truyền gen người. Khoảng thời gian vừa rồi tôi có thấy trên mạng đang bàn tán vụ án Phác Nhã giết người nên cũng tìm hiểu một chút. Tôi biết người mắc chứng ngừng phát triển có vẻ ngoài giống hệt trẻ con, nhưng chỉ số IQ vẫn bình thường, thậm chí còn khá thông minh. Thế nên tôi đoán Phác Nhã là người mắc chứng ngừng phát triển."

"Nhưng người nằm trên giường bệnh rõ ràng là một bà cụ." Lục Li hiểu rõ quy định của đội hình sự, đương nhiên không thể nói thật.

Bác sĩ khẽ cười: "Cảnh sát Lục, tôi biết việc này liên quan đến vụ án. Nếu mấy anh không muốn công bố với bên ngoài, vậy tôi không nhiều chuyện nữa. Tôi chỉ có một yêu cầu là tôi muốn được theo dõi các số liệu của Phác Nhã."

"Trước mắt nói nghe xem sao cô lại suy đoán người nằm trên giường là Phác Nhã?" Khúc Mịch có hứng thú với bác sĩ này.

"Thời đại học, tôi có chú ý đến luận văn của tiến sĩ Lambert ở Mỹ. Tôi biết tiến sĩ nghiên cứu chứng thấp bé nhiều năm, mới đạt được một số tiến bộ. Số thuốc đó đã thử nghiệm thành công trên động vật, tiến sĩ đang dự định tiến hành thí nghiệm trên người sống. Mới cách đây không lâu, tiến sĩ đột nhiên nói rằng mình đã tìm được một người châu Á phù hợp để làm thí nghiệm. Ở giai đoạn đầu, thuốc có tác dụng rõ rệt, chiều cao và các đặc điểm sinh lý đều bắt đầu có thay đổi. Đây là thành tích đáng để thế giới hoan nghênh, thành công của nó có thể giải quyết được vấn đề của những người gặp trường hợp tương tự. Tiếc là việc thí nghiệm không thể tiến đến giai đoạn tiếp theo. Cô gái châu Á kia không thể tiếp tục tham dự vì một số lý do, tiến sẽ đã rất lấy làm tiếc. Tiến sĩ cũng có công bố nghiên cứu của mình trên mạng, trong đó có các việc cần chú ý sau khi dùng thử thuốc. Nếu không đến giai đoạn thử thuốc thứ hai, còn không lưu ý những chú ý đó sẽ xảy ra những tác dụng phụ vô cùng nghiêm trọng. Tóc, mắt, móng tay và các bộ phận khác của bệnh nhân không có dấu hiệu lão hóa, nhưng da mặt thì khác. Bây giờ nghe các anh giới thiệu mình là cảnh sát hình sự nên tôi mới có suy đoán táo bạo như vậy."

Không thể không thừa nhận bác sĩ này rất thông minh, hơn nữa năng lực trinh thám rất mạnh.

"Anh đây chính là đội trưởng Khúc lừng danh đúng không?" Thấy Lục Li không nói gì mà nhìn Khúc Mịch, bác sĩ lại to gan suy đoán, "Tôi mời anh đến văn phòng nói chuyện được chứ?"

Khúc Mịch gật đầu, đi theo bác sĩ. Bên này Phác Nhã vẫn đang hôn mê nhưng Lục Li và Lưu Tuấn vẫn nhìn chằm chằm. Người phụ nữ này điên rồi, không trông chừng cẩn thận cô ta lại tìm cơ hội chạy trốn thì khổ.

Một lúc sau Khúc Mịch quay lại, y tá tới lấy máu của Phác Nhã, nhân lúc cô ta hôn mê làm các kiểm tra khác, bao gồm chụp CT, MRI. Sau khi xác định Phác Nhã không có gì dị thường, bọn họ đưa cô ta về đội hình sự.


Lần này cô ta không khóc lóc ồn ào mà im lặng một cách lạ thường. Khúc Mịch bảo Lưu Tuấn vào phòng thẩm vấn, Lưu Tuấn sững sờ. Vào đó làm gì? Trước giờ cậu chưa từng độc lập thẩm vấn kẻ bị tình nghi, hơn nữa bên trong còn là bà cô rất khó giải quyết.

"Đội trưởng Khúc, lỡ cô ta nổi điên đâm tôi thì sao? Tuy cơ thể tôi rắn chắc như gương nhưng không chịu nổi cách cô ta tra tấn đầu. Đội trưởng Khúc, tôi vào trong sợ rằng dù hi sinh cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ. Hay là tìm thêm người vào trong cùng tôi đi, ít nhất cũng có người hỗ trợ."

"Cậu cứ yên tâm, tôi bảo đảm cô ta sẽ không làm gì. Cậu cứ theo trình tự làm thủ tục thả cô ta ra."

Nghe Khúc Mịch nói, Lưu Tuấn thở phào, đồng thời thắc mắc. Cứ thả người thế sao?

Lưu Tuấn vào trong, theo bản năng duy trì khoảng cách với Phác Nhã.

"Đã qua 48 giờ rồi, tôi tới để làm thủ tục cho cô, một lúc sau cô có thể ra khỏi đây."

Phác Nhã bỗng dưng quay đầu nhìn chằm chằm camera: "Tôi muốn gặp Khúc Mịch."

"Bây giờ cô không cần phải gặp đội trưởng Khúc, cô có thể đi rồi."

"Tôi không đi! Tôi muốn gặp Khúc Mịch!" Cô ta khăng khăng yêu cầu.

"Đội trưởng Khúc không phải người cô muốn gặp là gặp! Cô phải cho tôi một lý do chính đáng, nếu không thì mau rời khỏi đây đi. Cô ở đây ăn uống còn sung sướng hơn chúng tôi nữa. Cô đi đi, chỗ chúng tôi chỉ giữ tội phạm thôi."

Phác Nhã quay đầu nhìn Lưu Tuấn, gằn từng chữ: "Tôi là sát thủ liên hoàn của các vụ án gần đây, như thế đã đủ lý do ở lại đây, đủ để Khúc Mịch gặp tôi chưa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận