Vẫn An Pháp Y Kiều Thê

Cảnh sát đến công ty của Lưu Địch và Bạch Khiết điều tra, không ngờ lại phát hiện Bạch Khiết mắc AIDS. Chính vì nguyên nhân này, cô ấy bị cho thôi việc, bạn trai cũng chia tay.

Nhưng sự thật khiến người nhà không thể chấp nhận là chính Lưu Địch cũng thừa nhận Bạch Khiết không hề ăn chơi, cảnh sát đang điều tra con đường cô ấy bị nhiễm virus.

Hơn nữa theo nhận xét của đồng nghiệp cũ, cô ấy làm việc vô cùng chăm chỉ, trừ những buổi xã giao cần thiết thì gần như không đi chơi. Ai nấy đều biết bạn trai cô ấy làm ở ngân hàng, điều kiện gia đình rất tốt, hai người sắp kết hôn.

"Ai cũng nói chị Bạch Khiết số tốt nên tìm được bạn trai vừa yêu mình vừa có điều kiện, nhưng có một lần tôi thấy khi chị ấy gọi điện cho bạn trai thì rất cẩn thận, hoàn toàn khác với khi làm việc với cấp dưới." Một cô gái nói, "Chị Bạch còn vô tình nói rằng con gái không được đua đòi, tìm bạn trai thì nên tìm môn đăng hộ đối. Khi đó tôi còn thấy chị ấy muốn khoe mẻ, bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng. Bạn của tôi là bạn với bạn gái bây giờ của Lưu Địch, cô ấy nói nhà họ Lưu không hề đồng ý cho Lưu Địch và chị Bạch Khiết kết hôn, chẳng qua họ đã sống chung nhiều năm, bản thân chị Bạch Khiết vừa xuất sắc vừa nghe lời nên mới miễn cưỡng đồng ý."

Thảo nào Lưu Địch lại lạnh lùng trước cái chết của Bạch Khiết như vậy, thì ra tình cảm giữa họ không sâu đậm như người nhà họ Bạch nghĩ.

Đối với nguyên nhân Bạch Khiết nhiễm AIDS, đến giờ cảnh sát vẫn không có câu trả lời. Có điều trong quá trình điều tra, cảnh sát chú ý tới một chi tiết.

Bạch Khiết và Hà Văn mới tử vong cùng tốt nghiệp một trường đại học, hơn nữa bọn họ một người bị khâu miệng, một người bị cắt lưỡi, cách chết kỳ lạ như nhau.

Sau khi phân tích, cảnh sát quyết định điều tra đồng thời hai vụ án, việc này do Lục Li phụ trách. Vụ tai nạn giao thông của vợ chồng Mã Bưu do Mạnh Triết dẫn dắt Vương Thành, Vương Nhân Phủ điều tra.

Nếu họ là bạn thời đại học, Lục Li quyết định bắt đầu điều tra từ đây. Kết quả có ngay, Hà Văn và Bạch Khiết học cùng lớp, họ còn ở cùng ký túc xá ba năm. Đến năm thứ tư, họ lần lượt đến các công ty khác nhau thực tập nên không ở chung nữa.


Lục Li xem hồ sơ, phát hiện ở cùng phòng với họ còn hai người, một người tên Thái Mộng, một người tên Tưởng Lệ.

Tưởng Lệ! Nhìn thấy cái tên này hai mắt Lục Li sáng ngời, tiếc là trong hồ sơ không có ảnh, không biết Tưởng Lệ này có phải cùng một người với Tưởng Lệ làm nhân viên khách sạn không. Theo thông tin trên hồ sơ, cuối năm nhất Tưởng Lệ đã thôi học. Còn Thái Mộng vào năm hai đã dọn ra ngoài, điều kiện gia đình cô ấy cực kỳ tốt, có nhà riêng ở Nam Giang, còn thuê cả giúp việc.

Lục Li hỏi thăm giảng viên lý do Tưởng Lệ thôi học. Theo trí nhớ của giảng viên, Tưởng Lệ xuất thân từ gia đình nghèo khó, tuy chăm chỉ nhưng vô cùng tự ti. Tưởng Lệ lên thành phố lớn, nửa năm đầu còn cố gắng học tập, nhưng lâu dần cô ấy không thắng được những cám dỗ chốn phồn hoa, đã bắt đầu có suy nghĩ xấu với bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng bắt đầu mất tiền, sau đó có người không thấy dây chuyền, vì giá trị rất lớn nên bảo vệ đã báo cảnh sát. Bảo vệ phát hiện dây chuyền dưới đệm giường của Tưởng Lệ nên đã báo cáo lãnh đạo nhà trường.

Sinh viên mất dây chuyền không truy cứu, còn cầu xin giúp cô ta, vậy nên cuối cùng nhà trường chỉ cảnh cáo, nhưng chuyện này toàn trường đều biết, cô ta không thể ở lại nữa nên quyết định thôi học.

"Người mất sợi dây chuyền là ai?"

"Là Thái Mộng, gia đình cô ấy mở công ty lớn, chút tiền đó với cô ấy chẳng đáng là bao, vậy nên cô ấy không truy cứu, còn xin giúp Tưởng Lệ."

Thật ra không cần giảng viên nói, Lục Li cũng đoán được đại khái.


Lục Li đi tìm Thái Mộng, cô ấy bây giờ là tổng giám đốc chi nhánh của tập đoàn Thái thị.

Mới gặp Thái Mộng, Lục Li như có cảm giác nhìn thấy phượng hoàng. Thử nghĩ xem, một người từ nhỏ đã có bảo mẫu, vệ sĩ, gia sư đi theo, đại tiểu thư như này và thường dân như họ hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.

"Cảnh sát Lục tìm tôi có chuyện gì sao?" Thái độ của Thái Mộng không hề kiêu ngạo, nhưng khí chất bẩm sinh lại khiến người đối diện cảm thấy có một áp lực vô hình.

"Có hai vụ án cần cô Thái phối hợp điều tra." Lục Li đi thẳng vào vấn đề, "Xin hỏi cô có biết Hà Văn, Bạch Khiết và Tưởng Lệ không?"

Nghe đến ba cái tên này, Thái Mộng giật mình: "Họ là bạn đại học của tôi, tốt nghiệp năm năm rồi, chúng tôi không hề liên lạc."

"Nghe nói bốn người từng ở chung ký túc xá, sao nghe có vẻ xa cách thế?"

"Chẳng có gì kỳ lạ, tôi và họ không có qua lại gì." Thái Mộng là người kinh doanh khôn khéo, vừa nhìn là biết Lục Li muốn hỏi gì, "Hơn nữa tôi chỉ ở ký túc xá hơn một năm. Sau khi tốt nghiệp tôi liền vào công ty gia đình, ngày nào cũng bận rộn, không có thời gian đi gặp bạn bè. Nếu không phải hôm nay cảnh sát Lục nhắc, chắc tôi cũng quên việc mình từng ở chung với họ."

"Tôi còn nghe nói Tưởng Lệ từng trộm dây chuyền của cô, bị nhà trường cảnh cáo."


Thái Mộng suy nghĩ vài giây, mới gật đầu: "Hình như có chuyện như vậy, tôi không nhớ rõ lắm. Nhà trường làm quá lên thôi, chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà."

Xem ra từ chỗ Thái Mộng không thể tìm hiểu nhiều về quá khứ. Hà Văn và Bạch Khiết đều bị giết hại, bây giờ chỉ có tìm được Tưởng Lệ mới cởi bỏ khúc mắc, hy vọng cái chết của họ có liên quan đến chuyện năm xưa, nếu không mọi sự vất vả của họ đều công cốc.

"Cô có ảnh chụp với bạn cùng phòng không?" Lục Li hỏi câu cuối.

"Tôi không nhớ. Tất cả đồ của tôi đều do má Vương giữ, các anh có thể đi hỏi bà ấy. Để tôi gọi điện cho bà ấy, mấy anh cứ đến nhà tôi."

Thái Mộng vô cùng phối hợp với cảnh sát, Lục Li lập tức đến nhà cô ấy.

Không uổng công họ bôn ba, má Vương lấy ra một cuốn album trong hộp để dưới hầm, trong đó có ảnh chụp của bốn người. Trong ảnh Thái Mộng đang mất kiên nhẫn, từ vị trí và tư thế cho thấy cô ấy có vẻ không thích chụp chung. Bên cạnh là ba cô gái tươi cười như hoa, dù khuôn mặt khi ấy còn non nớt nhưng vẫn dễ dàng nhận ra Hà Văn và Bạch Khiết. Còn cô gái đứng giữa hai cô gái ấy chính là nhân viên phục vụ khách sạn tên Tưởng Lệ.

Thảo nào trong sơ yếu lý lịch Tưởng Lệ chỉ ghi tốt nghiệp cấp ba, thì ra là vì đại học chỉ học được nửa năm.

Phát hiện này làm Lục Li vô cùng kinh ngạc, vụ tai nạn của vợ chồng Mã Bưu cùng cái chết của Hà Văn và Bạch Khiết dường như đều có liên quan đến Tưởng Lệ. Anh lập tức ra lệnh gộp ba vụ án lại cùng điều tra, tất cả toàn lực tìm kiếm tung tích của Tưởng Lệ.

Thương Dĩ Nhu theo sát tiến triển vụ án, trong đầu cứ thắc mắc mãi một vấn đề. Cô lấy báo cáo khám nghiệm tử thi của những vụ án gần đây ra cẩn thận nghiên cứu, trong đó có những từ ngữ mấu chốt khiến cô chú ý như AIDS, miệng lưỡi, khắc nghiệt.

Cô chú ý đến báo cáo khám nghiệm tử thi đầu tiên. Thi thể của Ái Luân do cô giải phẫu, căn cứ vào việc tảo xuất hiện trong nội tạng, có thể xác định nạn nhân chìm xuống nước khi còn sống, hơn nữa chính vì nạn nhân không có ngoại thương nên gần như có thể xác định đây là vụ tự sát.


Nhưng Thương Dĩ Nhu vẫn có một thắc mắc, nơi ở của người chết gần hạ du, tại sao cô ấy lại lên tận thượng du để tự sát? Hơn nữa con sông này rất bẩn, cô ấy thấy hôi thối sao?

Ngoài ra bệnh của Ái Luân đã đến giai đoạn cuối, chỉ sống được chưa đến nửa năm, điều tra ngân hàng của cô ấy thì được biết mấy hôm trước ngày tự sát vừa hay đến thời gian rút sổ tiết kiệm, hiện giờ tất cả tiền đều được giữ trong tài khoản ngân hàng, hơn nữa cô ấy còn đã đăng ký chuyến đi du lịch đến Tây Tạng 10 ngày.

Những điều này không giống hành động của người muốn tự sát, rõ ràng cô ấy biết tình hình sức khỏe của mình nên tiêu xài hết tiền trong thời gian hữu hạn.

Buổi tối tan làm, Khúc Mịch đến đón Thương Dĩ Nhu về nhà, cô bảo muốn đến một nơi.

Nhìn bảng tên quán bar, Khúc Mịch nhíu mày. Đây là quán bar đồng tính nổi tiếng nhất Nam Giang, Thương Dĩ Nhu dẫn anh đến đây làm gì?

Trời còn chưa tối, quán bar không đông, thấy họ tới mắt mọi người đều sáng ngời, nhưng không ai tới làm phiền.

"Anh chị chắc đến trải nghiệm đúng không, hôm nào chỗ chúng tôi cũng có những khách như vậy." Nhân viên vừa nhìn liền nhận ra hai người là cặp tình nhân. Người đàn ông vô cùng cảnh giác và quan tâm người phụ nữ bên cạnh, ai mà dám nhìn lâu đều bị anh liếc xéo.

Thương Dĩ Nhu gọi ly cocktail xa xỉ, còn thêm tiền boa. Nhân viên thấy vậy càng nhiều tình tiếp đãi, bắt chuyện với cô.

Cô lấy ảnh của Ái Luân ra cho cậu ta xem, cậu ta lập tức nhận ra.

"Cô gái này một tháng rồi chưa tới, trước đây cô ấy là khách quen đấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận