Hoa Thiên Tề lẳng lặng ngồi bên cạnh gường bệnh Hoa Thiên Vũ, Dịch Trạch đứng ở phía sau y.
Đại học St.Tres cũng không lãnh huyết vô tình như lời đồn, họ đã tạo điều kiện cho Hoa Thiên Tề nghỉ học rất lâu.
Bất quá Dịch Trạch không giống a, hắn căn bản không được nghỉ ngày nào, nên chỉ dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết ai đang thay hắn lên lớp rồi trụ trong khu tân sinh viên đại học.
Mà lúc này, trong 1 căn phòng khác, Hoa Sở và Hoa Văn sơ đang đứng đối diện nhau, mắt lóe tinh quang, ánh lửa bắn ra bốn phía, Lang Xu bồi ở bên cạnh Hoa Sở dù không nói một lời, nhưng hắn đứng nơi đó cũng đủ khiến người chung quanh cảm thấy áp lực cực đại.
“Hắn là ai?” Hoa Văn sơ hỏi.
Lang Xu là ai? Hắn không phải là người, hắn là một thánh thú, hắn đã bồi y vượt qua thời gian thống khổ nhất, gian nan nhất cũng là hạnh phúc nhất ở khế ước thú tinh hệ.
Là kẻ Hoa Sở yêu, kẻ hoa sở nguyện ý đem tâm mình giao phó, nhưng có lẽ vĩnh viễn y sẽ không được hắn đáp lại tình cảm.
“Ta có thể yên tâm đem mệnh mình giao cho hắn.” Hoa Sở thản nhiên nói, vốn Lang Xu đang lãnh ngạnh nhưng nghe được câu này khuôn mặt liềnxuất hiện một tia nhu hòa.
Sắc mặt Hoa Văn sơ thay đổi, Hoa Sở lớn lên từ nhỏ tới lớn cùng hắn, tình ý trong mắt kia sao hắn lại không nhận ra được.
“Ta không cho phép!” Hoa Văn Sơ đập tay lên bàn, căm tức nhìn Hoa Sở.
“Có quan hệ gì với ngươi.” Hoa Sở lạnh nhạt trở lời, “Ta đã sớm không còn là người Hoa gia.”
“Có phải là người Hoa gia không, không phải do ngươi quyết định , ngươi mang huyết mạch Hoa gia, ngươi là huynh đệ của ta, đây là chuyện không bao giờ có thể thay đổi!” Tiếng vang của Hoa Văn sơ quanh quẩn trong gian phòng, chỉ tiếc hai người đối diện đều không phản ứng.
“Ta có thể đi thay đổi cốt tủy.” Hoa Sở không có tâm tư cũng không muốn nói chuyện với nhân loại, nếu không phải Hoa Văn sơ là ca ca cùng huyết thống với y, y đã sớm đi rồi.
“Thay đổi cốt tủy thay đổi huyết thì ngươi liền không còn là người Hoa gia? Thật buồn cười!” Hoa Văn sơ cười lạnh.
Hoa Sở nhíu nhíu mày: “Ta không muốn tranh luận vơi ngươi, hôm nay ta tới đây chỉ muốn hỏi ngươi 1 chuyện, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì, ngươi hợp tác với những người đó, đầu tiên ngươi đuổi đệ đệ mình đi, bây giờ ngươi lại muốn hy sinh con trai của mình sao?”
Mặt Hoa Văn sơ tái nhợt, hắn đặt mông ngồi ở trên ghế, thần sắc có chút suy sụp, xem ra hắn cũng rất thống khổ về chuyện Hoa Thiên Vũ.
“Ngươi hủy đi ta còn không nói, ta đã là cái dạng này rồi, sống cũng không thêm được vài ngày, nhưng còn ngươi, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lãnh huyết, cư nhiên còn đẩy cả con trai của mình vào hố lửa?” Hoa Sở đi lên trước, giận dữ nói với Hoa Văn sơ.
“Ngươi nói cái gì?” Hoa Văn sơ ngẩng đầu, “Ngươi nói ngươi sống không được vài ngày?”
Hoa Sở cười lạnh: “Còn không phải là chuyện tốt ngươi làm sao, chúc mừng ngươi cuối cùng cũng được như ý nguyện , ta còn sống không quá được 3 tháng nữa đâu!”
Sắc mặt Lang Xu không thay đổi, nhưng trong mắt hắn lại tràn ngập thống khổ cùng đau thương mà ngay cả bản thân hắn cũng không lý giả được.
Mấy ngày trước hắn cùng Hoa Sở đi đến bệnh viện thì hắn đã biết, tình trạng của Hoa Sở giống như Hoa Thiên Vũ, một nửa khí quan trong cơ thể bị suy kiệt , đồng dạng… Sống không được vài ngày nữa.
Bất quá thân thể Hoa Sở có chút kỳ quái, cơ thể suy kiệt 1 cách chậm chạp, thầy thuốc nói kỳ thật thân thể y từ hai mươi năm trước đã bắt đầu suy kiệt , nhưng tốc độ chậm rất nhiều nên y mới có thể chống được đến hôm nay.
Nhưng mà dù chậm đến thế nào thì bây giờ cũng đã tới cực hạn.
“Không có khả năng!” Hoa Văn sơ nói, “Ngươi rõ ràng…”
“Đúng vậy, hẳn là ta nên phác tác từ 20 năm trước , thế mà ta lại cố tình ta lại sống đến hiện tại, ta…”
“Đi ra ngoài!” Hoa Văn sơ đột nhiên đánh gãy lời Hoa Sở, “Ngươi không còn là người Hoa gia, việc của Hoa gia không tới phiên ngươi tới quản.”
Thái độ của hắn đột nhiên chuyển biến khiến đầu óc Hoa Sở bắt đầu lơ mơ.
“Dù ta không còn là người Hoa gia nhưng ngươi làm những việc đó…”
“Ngươi không đi đúng không?” Hoa Văn sơ lạnh lùng nói, “Ta đi.”
Nói xong hắn để Lang Xu cùng Hoa Sở ở giữa phòng ngủ, chính mình đi ra cửa phòng.
“Muốn tìm không?” Lang Xu tủng tủng cái mũi, đã xác định xong phương hướng Hoa Văn sơ đi.
“Không cần, ” Hoa Sở lắc đầu, “Hắn có chuyện cần làm, ta căn bản không có biện pháp ngăn cản, chúng ta đi nhìn tiểu vũ đi.”
Lang Xu gật gật đầu nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Hoa Văn sơ rời đi, người kia…
–
Hoa Văn sơ đi nhanh về phía thư phòng, đi vào phòng ngủ của mình, vừa vào hắn liền té trên mặt đất, lấy bàn tay che ngực, gian nan hô hấp .
Sau một hồi, hô hấp mới thông thuận, vừa khôi phục 1 chút lực Hoa Văn sơ lập tức lấy thông tấn khí từ đầu giường ra liên lạc với 1 người: “Vì sao thân thể Hoa Sở chỉ chống đỡ được đến hiện tại ? !”
“Ta rõ ràng vẫn còn sống rất tốt, y giống ta, làm sao hiện tại y lại gặp chuyện không may, có phải là do ngươi động tay động chân hay không!”
“Ngươi đã đáp ứng ta để Hoa Sở hảo hảo sống sót , không nghĩ muốn gien khóa sao! Ngươi mới chỉ lấy được một nửa!”
Thanh âm Hoa Văn sơ lo lắng lại xúc động, hoàn toàn không còn sự bình tĩnh cùng thong dong của người cầm quyền Hoa gia, lúc này hắn giống như một hài tử khó thở, chỉ có thể thông qua tiếng hô để phát tiết cảm xúc nội tâm của mình.
Chờ hắn thở thông thuận bên kia mới từ từ trả lời: “hai mươi năm trước Hoa Sở lại tới tác trong á tinh hệ, cánh tay y bị ta thương tổn nên trong cơ thể của y có khí tức ăn mòn của ta, điều đó khiến tốc độ suy kiệt thân thể y tăng nhanh.”
“Vì sao lại đả thương y!”
“Y có 1 thánh thú, còn muốn cướp lại nửa ghen chìa khóa kia.
Y nghĩ rằng thân thể mình suy yếu là do ngươi đem nửa cái ghen chìa khóa kia giao cho ta, chuyện này huynh đệ các ngươi không hề bàn bạc với nhau sao?”
“Được rồi! Ta mặc kệ chuyện này là như thế nào, ta muốn Hoa Sở sống sót! Nếu không ngươi đừng nghĩ đến việc có được nửa cái chìa khóa kia!”
Đối phương lại lạnh lùng nói: “Quá muộn a, ngươi còn có hai đứa con trai.
Ta để các ngươi sống sót, đương nhiên là do ta có chuẩn bị khác, nếu ngươi vẫn dựa theo ước định kia làm việc thì đó là điều tốt nhất, nếu ngươi không làm theo ước định cũng không sao, chẳng phải còn 2 đứa con trai kia sao, ta cũng không cần đến ngươi .”
Nói xong đối phương liền đóng thông tấn khí lại, vô luận Hoa Văn sơ liên lạc lại như thế nào cũng không được.
Ở tác trong á tinh hệ sau khi kẻ thần bí đơn phương cắt đứt liên lạc với Hoa Văn Sơ, ngón tay hắn nhẹ nhàng đánh mặt bàn, rồi tiếp tục liên hệ với một người khác.
“Đã lấy được chìa khóa của Mạnh gia sao?”
“Đương nhiên, mạnh khải dương thì hơi khó để tiếp cận, nhưng Mạnh Triết mạnh kiều còn có ta vẫn chưa được coi là người cầm quyền, tuy nhiên chũng ta đều sở hữu huyết mạch, vẫn coi là đầy đủ đi?” Mạnh Hoài hồi đáp.
“Được rồi.” thanh âm kẻ thần bí bỗng nhiên trở nên lạnh hơn, rõ ràng vừa rồi giọng nói khi hắn liên lạc Mạnh Hoài vẫn còn mang theo một tia ôn nhu.
“Của hai người kia ta đã giao cho người đưa về chỗ ngươi, còn của ta, chờ khi làm xong mọi việc chính ngươi tới lấy đi.” Mạnh Hoài thản nhiên nói.
Làm thế nào để lấy được chìa khóa? Mấy gia tộc kia như thế nào y không biết, nhưng Mạnh gia, lúc lúc ban đầu nguyên gien đều giấu ở trong trái tim , phải đem trái tim đào ra mới được.
Vì sao nhất định phải lưu lại huyết mạch Mạnh gia? Bất quá là bởi vì để 1 ngày nào đó khi cần đến sẽ có người để họ đào ra trái tim mà thôi.
Vì sao người của Mạnh gia lại bất đồng với người những gia tộc khác, đều phải vô tâm vô tình, bởi vì bọn họ ngay từ lúc ban đầu , trái tim cũng không phải 1 phần cơ thể họ, bất quá chỉ là 1 nơi để giấu 1 cái chìa khóa mà thôi.
Kẻ thần bí này tìm đến y, bất quá chỉ là vì 1 trái tim mà thôi.
Mạnh Hoài đột nhiên cảm thấy chính mình thực buồn cười, chỉ vì một lời nói dối như vậy, đáng giá sao? Nhưng y đã làm đến nước này , y còn có thể quay đầu lại sao?
“Ngươi sẽ không chết.” Thật lâu sau sau đối phương mới mở miệng.
“Ân, ta tin ngươi.” Mạnh Hoài cười nói, nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Nói dối a, là lời nói dối y đã cầu.
Nhận được thông tin, Mạnh Hoài đi về phía bệnh viện nơi Hoa Thiên Vũ đang nằm, y lại không biết rằng xa xa trong tác trong á tinh hệ có 1 người đang nắm chặt vạt áo gần trái tim mình, giống như lập lời thề mà nói: “Ta sẽ không để cho ngươi chết!”
–
Hoa Thiên Tề ngồi bên người Hoa Thiên Vũ trọn một ngày, không ăn không uống, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, đầu ngón tay lướt qua gò má của ca ca hắn, mang theo quyến luyến vô cùng.
“Ta… từ lúc bắt đầu ta chỉ là 1 kẻ chuyên gây chuyện, không học vấn không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng, chỉ biết ỷ vào thanh danh trong nhà cùng một người ca ca sủng ai mình mà đi khi dễ người khác.” Hoa Thiên Tề đột nhiên mở miệng, nhẹ giọng nói như là tâm sự với Dịch Trạch.
“Anh của ta sủng ta sủng đến nghịch thiên, có cái gì tốt đều dành cho ta, có người làm ta bị thương, mặc kệ là do ai sai, hắn đều sẽ vì ta mà lộ diện giải quyết.
Từ lúc bắt đầu nhận thức được, trong mắt ta cũng chỉ có một mình hắn, ta cảm thấy hắn là người lợi hại nhất , vĩ đại nhất thế giới, vô luận hắn nói cái gì ta đều sẽ nghe.”
“Sau lại có một ngày, ta biết được một bí mật.”
“Ngày đó ta cùng ca ca chơi trốn tìm, ta chạy trốn dưới giường ngủ của ba ba, ta biết ca ca rất lợi hại, thậm chí có thể thông qua hô hấp cùng tiếng tim đập mà tìm được ta, ta tại giấu ca ca trộm dùng vũ khí ẩn khí tức rồi trốn dưới giường ba ba.
Ca ca không phát hiện ta, ba ba cũng không có phát hiện ra ta.”
“Ngày đó, ta nghe được ba ba cùng người ta nói chuyện, biết được vì sao Hoa gia tồn tại lâu như vậy, cũng biết được vì sao tiểu thúc thúc lại trốn nhà đi, càng biết được ba ba vì tiểu thúc thúc đã làm ra chuyện gì.”
“Còn hiểu được … nhị nhi tử Hoa gia vừa sinh ra đã bắt đầu mang theo vận mệnh.”
“Hoa gia, từ ba ngàn năm trước, sau thảm án kia thì mỗi đời sẽ đều có 2 hài tử là hai nam hài.
Mà khi 2 nam hài đến 1 độ tuổi nhất định thì cả 2 sẽ phát hiện một nửa khí quan trong cơ thể bắt đầu suy kiệt, hơn nữa còn là vừa vặn bổ sung cho nhau.
Vô luận dùng cách gì chữa trị cũng đều không được, dù sử dụng công nghệ nhân bản cũng không được.
Nói cách khác, này hai hài tử này sẽ tạo được ra 1 người đầy đủ.”
“Phải có một người hy sinh, đổi mệnh của 1 người khác.
Khi một người thức tỉnh dị năng, liền xác định người kia nhất định sẽ chết để thành toàn cho người có thực lực cực mạnh kia.
Ba cùng ca đã sớm thức tỉnh dị năng, liền đại biểu ta cùng tiểu thúc cũng cũng nhất định sẽ chết.”
“Đây không phải là bệnh tật, là nguyền rủa.”
“Từ ngày đó ta đã quyết định, mạng của ta là ca ca .”.