Nhìn khuôn mặt nó..Tuấn khẽ cười…cuối cùng, anh cũng đợi được, cô nhóc bướng bỉnh đã đi về phía anh….
_Sao lại khóc rồi? Tuấn nhìn nó mắt ngân ngấn mà khó hiểu..
_Thế sao anh lại bỏ tay em ra? Anh không cần em nữa? Nó nghèn nghẹn..
Tuấn bật cười:
_Ngốc! Ai bỏ em đi…anh không bỏ tay em ra sao quay lại ôm em được….
Nói rồi không đợi nó phản ửng, Tuấn kéo nó vào lòng ôm chặt….cảm giác trái tim ấm áp và yên bình….vậy là từ nay, cậu sẽ không còn cô đơn…con đường ấy đã có nó cùng đi….
Nó dựa vào lồng ngực ấm, cảm nhận mùi bạc hà nhè nhẹ từ anh…khẽ mỉm cười, nếu nó dũng cảm quyết định, cả 2 sẽ không bị dằn vặt lâu như thế, nó đã hạnh phúc sớm hơn…nhưng mãi mãi, không có gì là quá trễ…..nếu trễ, chỉ là vì không làm…….
Trong gió chiều, hương ngọc lan nhẹ thoảng khắp không gian…..mùi hương nghẹ nhàng quyện vào lòng 2 người….phút giây ấy, đến mãi sau này, nó vẫn cảm thấy thật kỳ diệu..tất cả như dừng lại, chỉ có nhịp đập của trái tim……..lòng bình yên như tìm được bến đỗ sau những tháng ngày chông chênh……
Trên phòng bệnh…
Nó đang ôm laptop của Tuấn chat với mọi người, trong khi anh ngồi gọt cam cho nó ăn, sau khi đã ép nó ăn xong bữa tối….
MyMy: Hi, con quỷ…đi chơi vui không?
Hạnh tami: Vui lắm mày ak, hehe, ở đây đẹp dã man, nắng vàng, biển xanh thiế mỗi chàng thôi ;))
Mymy: thế cố mà kiếm chàng đi nhé..kiếm về bắt cóc về đây luôn…để ta duyệt cho..
Hạnh tami: oày, ai dám..có bắt cóc được cũng chẳng dám mang về, mấy chị cướp của em thì sao?
Mymy: Không ngờ mày đánh giá tụi tao thế, đã thế, sau này mày dẫn về 1 thằng bọn tao cướp 1 thằng, 2 thằng cướp 2…dẫn bao nhiêu cướp bấy nhiêu..há há, lúc ấy bọn tao đỡ mang tiếng oan…..
Hạnh tami: Con kia..mày dám thế hả? Mày có tin tao cướp ngay bạch mã hoàng tử của mày không?
Nhìn nó cười ngặt nghẽo, Tuấn khó hiểu hỏi nó:
_Sao đấy? chuyện gì mà cười như trúng số thế kia…
NÓ vẫn chưa hết cười, tay vẫn gõ phím:
_Con Hạnh bảo khi về sẽ cướp bạch mã hoàng tử của em đi…
Tuấn đang uống cốc nước mà sặc…..
_Anh sao za? Nó mở to đôi mắt ngây thơ nhìn anh..
_Sao tự dưng Hạnh nó lại nói thế?
_Haha, thì em bảo: nó dắt người yêu về thì tụi em cướp, nó sợ thua thiệt nên nói thế thôi…..
Tuấn à một tiếng ra vẻ đã hiểu, rồi dùng đôi mắt gian gian nhìn nó….
_Anh định làm gì? Nó nhìn Tuấn mà thấy ghê ghê
Sao em dám trước mặt anh mà nói sẽ đi cua người khác hả?
Tuấn tới chọc nó, nó cười ra nước mắt:
_Em xin lỗi, anh tha em đi, em đùa thôi mà….bỏ em ra…..
_Nhớ chưa? Tuấn nhìn nó mà nén cười
_Dạ, em nhớ rồi ạ….
Nó thoát khỏi vòng tay Tuấn rồi trở lại cái laptop…
Mymy :“ bạch mã hoàng tử” bảo mày cướp thoải mái đi_ nó chém gió, thì Tuấn có nói thế đâu…
Hạnh tami: sặc, anh Tuấn ở đấy ak?
Mymy: uh, đi làm về là vào viện á…
Hạnh tami: tao hỏi thật, quyết định rồi ak….
Nó nhìn người bên cạnh, cười khẽ, hôm nay, cười nhiều quá rùi…..
Mymy: Uh, suy cho cùng, đáng ra tao phải làm thế lâu rồi……
Hạnh tami: chúc mừng nhé..tao nghe con Quỳnh kể chuyện rùi, người yêu mày như thế trên đời này sợ không có người thứ 2 đâu…
Mymy: thế chúng mày là bạn ai đấy? sao toàn thấy bênh người ta ý..mày nói nữa, anh ấy phổng mũi chết giờ đấy…
Nó liếc nhìn thấy Tuấn đang nén cười
Hạnh tami: ơ, thế vừa nãy nói gì ông ý đọc được hết ak?
Mymy: không..chỉ từ đoạn mày nói: “Mày có tin tao cướp ngay bạch mã hoàng tử của mày không?” thôi…
Hạnh tami: sặc, My ơi, mày giết tao đi…sao mày không nói sớm…
Ở nơi xa nào đó, có 1con bé đang ngồi trong phòng nhìn cái laptop rồi đâm đầu vào gối….ở nơi này, có 2 người ngồi cười thoải mái………
2 ngày sau, nó được ra viện, mọi thứ khá ổn chỉ có Tuấn là lo lắng quá..nó chỉ cười, được một người quan tâm tới mình như thế thật là hạnh phúc…
Từ sau kỳ thì cuối học phần kết thúc, nó xin bố mẹ cho ở trong ký túc xá, dù nhà nó cách trường chưa tới 20km nhưng chương trình học và hoạt động quá nặng khiến cho việc về nhà không tiện lắm….
Nhà nó ở ngoại ô Hà Nội…nơi nó sinh ra và lớn lên, là 1 vùng quê thanh bình…ở đó, vẫn có tre, có những triền đê dài, có bãi bồi bên sông Hồng……khác hẳn với vẻ nhộn nhịp ồn ào trong nội thành.Nó không thích cuộc sống quá tĩnh lặng nhưng cũng không thể hòa nhịp với cuộc sống về đêm của thành phố.Nên nó chọn cách cân bằng…Ngành nó làm, không thể xa rời sự náo nhiệt của thành phố, trực tiếp liên quan đến ngành giải trí, có nhiều thứ nó phải cố gắng ép mình thích ứng, đã có người dạy cho nó, không phải sự thật nào cũng tốt, đặc biệt với ngành này, 1 người quản lý giỏi là 1 người phải làm cho công chúng thấy, lời họ nói ra đều là sự thật, với nó, đó là sự khập khiễng lớn nhất với con người nó…Ở nhà, nó có thể vô tư cười nói, chạy nhảy, vô tư ăn uống ngoài những quán ven đường, nó hoàn toàn tự do…Nhưng ở đây, nó phải giấu đi cảm xúc của mình..nó ghét người ta hiểu được con người nó..không hiểu tại sao nó phải làm thế, nhất là từ khi nó nhận lời tạm thời quản lý clb S.E.I, mọi người đều nghĩ một con bé 19 tuổi, gia thế không có mà làm quản lý cho 1 câu lạc bộ người mẫu, thử xem nó làm được những gì, hay chỉ vì quen biết, rồi clb ấy sẽ bị nó dẫn dắt tới đâu…
Nó biết những ánh mắt nhìn nó, vì thế nó cố gắng làm tốt công việc của mình, luôn hòa đồng với anh chị em trong câu lạc bộ….
Nhưng khi ở trường nó lại là 1 con bé lạnh lùng..nó đã quen với việc lặng lẽ trên giảng đường..chỉ khi trước 3 con bạn thân, nó mới là chính mình…
My là 1 con bé nhiều mặt, hay nói chính xác, nó cố mang ình nhiều vỏ bọc….rất ít người nhận ra con người thật của nó….
Nó với Tuấn, có thể là duyên số..khi lần đầu tiên gặp mặt, nó đã bộc lộ ra cái vẻ yếu đuối của nó, cái mà nó muốn chôn sâu..nó không muốn ai đó nhận ra Hà My đã từng yếu đuối……..
Từ lần đầu gặp Tuấn nó bị ấn tượng bởi sự bất đồng…My luôn có linh cảm mãnh liệt hơn người khác và với nó, sự đánh giá con người từ cái nhìn đầu tiên luôn khá chính xác
Cái nhìn đầu tiên, nó thấy ở Tuấn sự cao ngạo, sự bất cần, một phong thái của 1 kẻ luôn được săn đón, một người cao cao tại thượng…..
Nhưng qua mấy câu nói, nó cảm nhận được sự quan tâm của anh với nó
Và nó có 1 bí mật, mà đến giờ anh vẫn không biết…..nó luôn luôn tin vào thứ gọi là định mệnh, và có người đã nói rằng: người con trai đầu tiên cùng nó đón giao thừa sẽ là 1 người gắn liền với cuộc đời nó……
Điều này, có lẽ, 1 lúc nào đó, nó sẽ nói cho anh..nhưng không phải bây giờ….
Ngồi trên xe của Tuấn, nó nhìn sang 2 bên đường..cũng đã gần 1 tháng xa Hà Nội rồi, đôi khi cũng thấy nhớ sự ồn ào ở đây…..có thể là 1 thói quen….
Về đến ký túc xá…anh đưa nó lên phòng.Vẫn trong thời gian nghỉ hè nên ký túc xá vắng ngắt phòng chỉ có nó và 1 bạn nữa, nhưng cô bạn đã đi làm thêm rồi..
Đặt đồ của nó lên giường, Tuấn nói:
_Nghỉ chút rồi anh đưa em đi ăn…
_Em xuống cangtin mua đồ cũng được mà anh…anh cũng mệt rồi..
_Mới ốm dậy em không được bướng _ Tuấn nhéo mũi nó nói yêu_Hơn nữa, em có định cho anh ăn cùng không đấy?
_Sao bây giờ em mới biết anh gia trưởng nhỉ? Nó giả vờ thở dài….
_Hối hận hả nhóc? Anh cười…
_Hối hận chết đi được ấy….nó nháy mắt tinh nghịch..
Nhìn khuôn mặt của Tuấn trầm lại mà nó cố nhịn cười, anh là thế, dù biết bị nó đùa cợt nhưng vẫn tỏ vẻ oan ức….
_Thôi, đi ăn anh ơi, em đói rồi….
Nói rồi nó kéo anh đi, lòng thấy ấm áp…..
Trên đường đi, nó khẽ hát theo giai điệu bài hát vang lên trong xe….Chẳng biết vô tình thế nào, loa đang phát bài “ Họa mi tóc nâu”
Nó thích thú hát theo:
Vì tia nắng thắp lên mùa xuân
Từ mùa xuân êm đềm em hát
Và em hát lúc tuổi còn thơ
Tuổi còn thơ em biết mơ mộng
Em, họa my yêu dấu hay mộng mơ
Hay, e ấp như ngày còn thơ..
Em, tình yêu đến như còn ngủ mơ.
Nên, em vẫn là người bơ vơ…..
Nó nhí nhảnh hát bài này mà Tuấn phì cười, giờ anh mới biết, nó còn có bộ mặt trẻ con như thế……
1 người năng động trong công việc, 1 người yếu đuối trong tình cảm, 1 người rất hay nháo với bạn thân, 1 người lạnh lùng với những thứ xung quanh và 1 ngườ như trẻ con……….Anh dần dần càng muốn khám phá, rút cuộc, My còn có bao nhiêu biểu hiện mà anh chưa biết….
Nghĩ thế Tuấn thích thú cười…anh sẽ dần tìm ra thôi, thời gian còn dài mà…..
_Anh đang nghĩ gì thế? My khó hiểu nhìn Tuấn_ tự dưng cười 1 mình là sao?
_Anh thấy em trẻ con_ tuấn nháy mắt cười với nó
Nó xì 1 tiếng kiểu côi thường:
_Em lại tưởng anh có phát hiện gì lý thú…19 tuổi không trẻ con thì già sớm làm gì>Ai như anh ý, 20 tuổi mà lúc nào mặt cũng lạnh băng…
_Đấy gọi là trưởng thành ngốc ạ….anh mà cười như em, nhân viên của anh coi anh ra gì nữa.
_Xì, kệ anh…….
Nói rồi nó quay mặt ra ngoài tiếp tục ngắm nhìn những hàng cây xanh mát…Hà Nội, không phải đoạn đường nào cũng có cây xanh….có lẽ, Thanh Niên là con đường hiếm hoi như thế…..
Tuấn đưa nó tới nhà hàng Ngọc Lan..nhà hàng xây dựng theo kiến trúc phương tây, tường nhà để nguyên màu gạch và dưới tầng 1 còn 1 cái lò sưởi nữa….
Nó khoác tay Tuấn bước vào:
_oa, nhà hàng này đẹp anh nhỉ? Em thích phong cách này..kiến trúc Pháp….Nó nói nhỏ chỉ đủ cho Tuấn nghe..
Chọn 1 bàn ở trong góc nhà hàng, Tuấn hỏi nó..
_Em thích Pháp ak?
_Đương nhiên, nơi đầu tiên em muốn đặt chân đến khi 25 tuổi là Provence….Vùng nhiên liệu hoa lớn nhất thế giới đó…..nhất là hồng nhung ở đó_ Nó nói với ánh mắt sáng ngời
_Sao anh tưởng em không thích hoa hồng? Tuấn nghi ngờ hỏi nó
_Á……Nó lấy tay bịt miệng như nói hố……
_A, hóa ra lúc trước em lừa anh ak? Tuán như nghĩ ra điều gì..lần đó tự dưng nó nói với anh là không thích hoa hồng để anh không dám tặng nó hoa hồng nữa…
_hì_ nó cười trông rất ngố_em không làm thế, sao chắc chắn là ai tặng hoa em được?
_Quỷ con..không ngờ anh vẫn bị em cho vào tròng…
Lần này thì nó cười lớn:
_Anh nói kiểu gì đó, em làm gì mà anh bảo em cho anh vào tròng..bộ em dụ dỗ anh gì ak>
Mặt Tuấn đỏ bừng, không ngờ nó còn nói kiểu đó được….anh hết cách với nó thôi….May thay, người phục vụ tới:
_Anh chị gọi gì ạ?
_Cho anh 2 cháo bào ngư, thế thôi…..
_Ơ, anh ơi, em không ăn cháo bào ngư đâu..cho em cháo sườn được rồi….Nó vội cướp lời.
_Dạ vâng ạ, 1 cháo bào ngư 1 cháo sườn ạ_ anh phục vụ ghi vào cuốn sổ nhỏ…
_Vâng, cảm ơn! Nó mỉm cười..
Anh phục vụ đi rồi, Tuấn nhìn nó:
_Em không ăn được bào ngư ak?
_Em không ăn được hải sản….
_anh xin lỗi không hỏi em trước_ tuấn áy náy..
_Có gì đâu, anh chỉ muốn tầm bổ cho em mà… nó cười trấn an anh….
Ăn xong bữa trưa, Tuấn đưa nó tới nhà hàng của anh…
Nhà hàng mang tên Shine….
Được xây dựng theo kiểu 1 nhà hàng cao cấp, có quầy bar và phục vụ các đồ uống nhẹ kèm bánh ngọt của Pháp…bên trong nhà hàng có đặt 1 chiếc dương cầm trắng để cho khách hàng có thể chơi, hoặc một số dịp đặc biệt có mời nghệ sĩ dương cầm tới….
Lần trước, khi chúng nó tới, chưa có cây dương cầm này…..
Nó ngồi trước quầy bar:
_Anh pha sinh tố cho em nhé_ Tuấn bảo nó..
_Rất hân hạnh khi được ông chủ đích thân pha chế _ nó nhún vai, giọng nói pha chút hài hước..
_Quý cô muốn dùng loại gì? Tuấn nhại theo giọng nó..
Nó suýt sặc vì nhịn cười, quay ra thấy nhân viên đang nhìn 2 người:
_Anh làm mọi người để ý kìa…..em chỉ thích bơ thôi, vừa ra viện cũng không ăn được mấy thứ kia…
_Đợi anh chút, có cho em sau 5phút…
Tuấn nghiêm túc lại, rồi đi ra sau quầy bar, bảo anh chàng phục vụ tạm đi ra…..
Nó nhìn anh làm mà thấy thật hạnh phúc….một người yêu quá chu đáo và ngọt ngào…..
_Đến rồi đây….Tuấn vui vẻ mang cho nó…
Nó nhận lấy cốc sinh tố:
_Ủa? anh không dùng gì ak?
_Nhìn em anh no rồi….
Nó đỏ mặt, tự dưng lại đi trêu nó, vờ tức giận:
_Anh có để cho em uống không hả? lại còn nói thế nữa …
_haha….Anh tưởng em không biết đỏ mặt nữa? Tuấn cười lớn
_Anh…nó trợn mắt nhìn Tuấn….
_Thôi, anh đùa mà, em uống đi….
Rồi anh gọi phục vụ mang đến 1 cốc café……
Đang trò chuyện vui vẻ thì nó thấy 1 người con gái ùa đến, khoác tay Tuấn:
_Anh, sao dạo này không tìm em?