Chương 9
Ba năm sau Đan Thuỵ vốn xinh đẹp, dịu dàng nhưng cô lại không chu đáo trong công việc nội trợ nên Triệu Huy đã bỏ cô. Anh cưới một người vợ trẻ đẹp, thuỳ mị lại hết lòng chiều chồng, Triệu Huy rất hài lòng. Nhưng cái hạnh phúc vốn xây dựng trên cát nên rất mong manh.
- Thế này là thế nào hả? Bên nhau trọn đời Triệu Huy thấy tập hổ sơ lên bàn. Thanh Trúc ngơ ngác nhìn anh bằng đôi mắt nhung:
- Em không hiểu, anh muốn gì thì nói rõ đi Cô còn vờ vịt? Tại sao cô giấu tôi Chuyện cô đã có chồng. Luật sư Thư Oanh làm thủ tục cho Thuỷ Trúc, cô ấy đã đứng ra thế cho cô dễ chịu mọi tai tiếng. Cô lừa dối tôi suốt ba năm qua mà không mỏi mệt sao?Anh cười khẩy trông thật lạnh lùng cô hay thật! Đoán biết vì sao anh có tài liệu đó, nên Thanh Trúc thừ người, không buồn mở ra xem. Tuy đã trở mặt, như Triệu Huy chưa bao giờ quên Đan Thuỵ dù đã cưới vợ. Vì thế, anh thường qua lại với Đằng Minh để nghe ngóng tin tức của Đan Thuỵ.
Cô hận anh ghê gớm. Nếu không muốn trốn tránh cái nghèo khó, cô đầu biến mình là kẻ hèn mạt thế này. Nhưng cô cũng đã hết lòng với anh, thế mà đổi lại là sự lạnh lùng của Triệu Huy. Giá mà cô sinh ra được thì anh đã không buồn bã nhớ về người tình cũ. Và vì thế anh cũng sẽ không qua lại với Đăng Minh để quen biết Thư Oanh. Cô biết Thư Oanh làm thế là vì muốn đòi lại sự công bằng cho Thuỷ Trúc.
- Cô không có gì để nói với tôi ư?Cắn chặt môi muốn bật máu, Thanh Trúc nhìn Triệu Huy như muốn đất cháy anh ra thành tro bụi. Sự lạnh nhạt của anh đã biến cô thành con người sắc đá thế này đây.
- Anh muốn tôi nói gì? Anh hối hận khi cưới tôi lắm, đúng không?Triệu Huy châm điếu thuốc, anh rít gần hết điếu thứ hai mới tìm được sự bình tĩnh.
Lúc sau, anh nói:
- Tôi ước gì em nói thật với tôi ngay từ đầu.
Lúc đó, liệu anh có cưới tôi không? Quân mắt nhìn cô trân trối. Huy như vở lẽ ra mọi chuyện. Thì ra cô đã có chủ ý khi đến với ành giờ thì anh mới hiểu được sự lạnh lùng của gia đình Đan Thuỵ và sự mất tích của Thuỷ Trúc bấy lâu.
Mọi người luôn nhìn anh bằng ánh mắt khinh miệt mà anh không tài nào xoá bỏ được.
Cô thật độc ác.
- Và anh đã bỏ đí?
Câu hỏi của Đan Thuỵ như đưa Triệu Huy về thực tại. Cuộc sống của anh như một địa ngục với con ngưởi xinh đẹp nhưng đầy tính toán đó.
Ly Cà phê húp một ngụm, anh nhìn cô bằng ánh mắt.. chân thành da diết ...
Giọng anh thật trằm lắng:
Đan Thuỵ Anh không mong em tha thứ, không mong em đoái hoài nối lại tình xưa, anh chỉ cầu xin em đừng xa lánh mà hãy làm bạn, một người bạn thân nhất đời anh Khuạy nhẹ ly cà phê đã nguội tự nãy giờ thật.
Đan Thuỵ mới lên tiếng:tâm sự cả buổi chiều nay sao? Nhưng tôi chỉ có thể là bạn, vì tôị. và anh cùng nằm bệnh viện. Bạn thân hay không hãy để thời gian trả lời. Sự gặp gỡ bất ngờ chiều nay là một hạnh phúc lớn lao của Triệu Huy.
Anh chưa bao giờ dám nghĩ đến việc gặp lại cô trong hoàn cảnh thế này.
Nếu hôm nay không gặp ở bệnh viện, anh sẽ tìm ai ra uống cà phê?
- Em lầm rồi:
Một năm nay anh luôn nắm bắt mọi tin tức về em. Thật lòng hôm nay anh đến nộp chuyển về đây là có mục đích.
- Anh. Đan Thuỵ không ngờ mình vẫn xao động. Cuộc sống quá cô vì khi thiếu anh, nhưng liệu có hạnh phúc khi người khác khổ đau không?
Cả hai lại lặng lẽ nhìn nhau không nói gì. Thời gian là liều thuốc quý trong những tình huống thế này.
- Quán cà phê "Không tên" quả thật khác hẳn với cái tên u buồn của nó.
Không khí bên trong không ồn ào náo nhiệt nhưng ấm cúng và lãng mạn, đa khách đến đây là thương gia hoặc công chức nên cách bài trí của quán khá sang trọng:
Thiên Lộc lịch lãm với bộ vest màu xám phì phà khói. Anh hơi nheo nheo mắt nhìn qua Thuỷ Trúc đang ngồi đối diện.
- Thú thật, đã một tuần rồi nhưng nếu bây giờ vô tình gặp em ngoài đường, anh vẫn nhận không ra. Thuỷ Trúc hơi mỉm cười, hình như ba năm ở nước ngoài, cô chỉ học được duy nhất cách đó cùng mảnh bằng bác sĩ. Nụ cười tươi vui, trọn vẹn đó biến mất từ sau đêm ấy.Thiên Lộc nói đúng. Cô đã thay đổi rất nhiều, mái tóc uốn lên bềnh bồng trên đối với trăng ngài chiếc áo dây màu. Nổi bật trên chiếc váy trắng ôm sát người như một cô người mẩu. Gương mặt được trang điểm nhẹ nhưng đủ làm người đối diện phải ngơ ngẩn, bằng chứng là Thiên Lộc đan mê đấm nhìn cô.
- Anh nói gì cũng được, nhưng làm ơn em ở nhờ là được rồi. Thiên Lộc bật cười:
Làm ơn đi! Nghe em nổi người ta lại tưởng em nghèo khó lắm đấy. Mà nếu thật sự như vầy thì anh tình nguyện làm gã si tình quỳ sụp dưới chân em vang xin một chút tình thừa. Tại điểm một nụ cười nhẹ, Thuỷ Trúc không nói gì cũng không nhìn anh. Hình như trái tim cô không còn biết e thẹn mắc cỡ trước những lời tán tỉnh sáo rỗng như thế.Khuấy nhẹ ly cà phê, cô hơi cúi mặt đáp nhỏ:
- Không gặp anh một thời gian, anh cũng thay đổi nhiều quá. Thiên Lộc chợt rầm giọng:
Thuỷ Trúc! Dù thay đổi thế nào, anh vẫn là thằng khờ sẳn sàng ngồi nấu mì gói lúc nửa đêm cho em.- Nhờ đó mà em đã đạt học bổng du học, suốt đời này em không quên, Thiên Lộc à. Anh không cần em nhớ, anh muốn chúng ta bên nhau:- Cô nói anh thản nhiên. Đây là người đàn ông tốt và có ý chí phấn đấu. Từ một tài xế anh ta giờ đã là một trưởng phòng kinh doanh còn gì.
- Cô lại mỉm cười:
- Không phải em đang ngồi với anh sao?
Nếu không xem anh là bạn, anh nghĩ em sẽ ở nhờ nhà anh ư? Suốt ba năm qua, chúng ta vẫn liên lạc.
Anh biết mình là người thân duy nhất khi cô ở nước ngoài, nhưng sao tận trong sâu thẳm. Thiên Lạc vẫn thấy có một khoáng cách vô hình nào đó dù cô luôn ân cần, dịu dàng với anh.
Anh Lộc! Hay mình vờ đi, em mệt quá.
- Thuỷ Trúc! Nghe anh nói, anh ... Em không cần anh nói đâu.
Cô cắt ngang bằng cái giơ tay. Cô nhạy bén, để hiểu những thầm kín của anh nên cô không muốn anh nói.- Em hiểu được anh mà. Mình đi thôi!Duyên dáng của Thuỷ Trúc như thuốc an thần xoa dịu vết thương của bất kỳ chàng trai nào kể cả lộc được! Mình về, tối anh mời em đi ăn, đừng từ chối nha.
Cô lại mỉm cười không đáp gì, đó là thái độ cố hữu của Thuỷ Trúc ba năm nay.
Vừa ra đến cửa quán cà phê, Thiên Lộc đã có điện thoại. Một khách hàng muốn gặp anh nên Thuỷ Trúc lại ngồi trở lại quán. Gọi tiếp ình một ly cà phê đen, cô lại được dịp thả hồn với làn khói. Thuỷ Trúc không biết quyết định về nước lần này là đúng hay cô lại phạm phải một sai lầm. Cô chống tay suy tư với những thầm kín mãi chỉ mình cô mới thấu. Đã lâu lắm rồi, cô đã tự tập ình một gương mặt lạnh lùng, không ai đoán được gì, dù là nhìn xoấy vào mắt cô. Mình về đây để làm gì? Đó là câu hỏi đã đeo đẩng suốt từ lúc cô bước xuống sân bay. Khi quyết định về đây, cô rất tự tin với trái tim của mình đã quên được Thuỷ Trúc vội bưng ly cà phê đắng ngất lên uống một ngụm để cố xua đi ý nghĩ đang tới.
Ba năm. Phải ba năm rồi mà cô vẫn còn cái cảm giác này khi nhớ đôi mắt đẹp khép hờ. Càng cố xua đuổi cái tên Đường Quân càng xoáy sâu vào tâm trí cô. Cái tên mà cô nghĩ mình đã để lại xứ người khi về đây Thuỷ Trúc đã thất bại hoàn toàn khi nghĩ mình đã làm được điều vĩ đại là chối bỏ quá khứ. Không những xoá không được mà càng ngày cô càng thấy rõ mình ìa một khán giả trung thành mải mê xem lại cuốn phim vốn đã cũ rích. Sợ không dằn được cảm xúc, Thuỷ Trúc vội đứng dậy thanh toán tiền rồi ra cửa. Cô không muốn nhốt mình mãi trong cái quá khứ không lối thoát đó. Quán được bao bọc bởi những ô kính nên. Thuỷ Trúc dễ dàng nhận ra dòng người ngoài đường. Cô sợ cảnh ồn ào, náo nhiệt dễ gợi lên một nụ cười thân quen nên mở bóp lấy cặp kính đen đeo lên. Giơ tay kéo cánh cửa, Thuỷ Trúc chết lặng khi nhìn ra ngoài. Đối mặt với cô sau làn kính trọng là một bàn tay cũng vừa chụp cánh cửa kéo ra. Một dáng đàn ông cao to với bộ Jeans bạc, tóc dài, râu ria xồm xoàm như một gã người rừng đang lù lù trước mặt. Trong thoáng chóc, nhịp tim cô lạc hắn đi khi nhận ra đó là Đường Quân. Ấn tượng ban đầu là cô thấy anh già đi hàng chục tuổi. Tất cả ở anh đểu thay đổi ngoại trừ đôi mắt, ánh nhìn đang chiếu xuyên quá kính như thiêu đốt người ta.
Bốn mắt giao nhau, cả hai cứ nhìn nhau mà lạnh lẽo, lạc lõng quá. Thuỷ Trúc muốn gục xuống trước ánh nhìn thấm thiết đê mê của anh. Đường Quân! Cô muốn kêu lên như thế cho thoả nhớ mong trong tim. Ánh nhìn nóng bỏng của anh cho cô biết anh đã nhận ra cô và đang rất xúc động. Trên vai anh còn có một giá vẽ. Cô lẽ anh ứng dụng nghề quảng cáo của minh để trở thành một hoạ sĩ. Cô đoán thế ông tướng Bắt người ta gởi xe rồi vô đây trước hả. Tiếng Ngọc Yến vang lên như cắt ngang suy nghĩ cả hai. Xinh đẹp với bộ đồ tây màu hồng nhạt, NgọcYến chạy đến cặp tay Đường Quân. May là anh còn biết đợi em.
Mình vào đi anh! Phụng phịu đứng dậy như cái thiệp cưới chưa khu bên đi em.
- Anh ... anh Quân, lúc nảy đó sân bay Tần Sơn Nhất Thắt thỏm với bó hoa trên tay, Thuỷ Trúc đi tới lui không yên với cảm giác nôn nao. Chợt cô kêu lên khi có bà vú giờ đi ra cùng một đứa bé gái xúng xính trong chiếc đầm màu hồng.
- Vú! Vú ơi! Tôi nè! Bà vú mừng rỡ đi nhanh về hướng cô. Thuỷ Trúc ngồi xuống ôm chầm lấy bé gái lắc với hai bím tóc:
- Con gái, nhớ mẹ không? Nhớ quá trời luôn. Vừa học xong là con nói vú đưa con đi thăm mẹ liền.
Cô vuốt chiếc mũi bé xíu nhưng cao cao của con:- Bé Ba của mẹ ngoan lắm. Thôi mình về đi vú, hai bà Cháu cũng mệt rồi.
Bà vú già hiển từ đi theo sau cô chủ. Ở nước ngoài lúc nào cũng u buồn, giờ đã về nước mà sao vẫn không thấy mợ Hai vui vẻ chút nào. Bà thám nghĩ bụng Phải chăng lại có thêm một tảng đá đè nặng nào khác.
Mợ Hai! Sao trông mợ gái yếu quá? Thuỷ Trúc hơi xoay đầu lại cố mỉm cười:- Tôi không sao. Tại nhớ con bé quá thôi! Nói thì nói thế thôi chứ Thuỷ Trúc hiểu rõ nguyên nhân sâu xa nỗi buồn của mình nhất. Lần ấy gặp Đường Quân rồi, cô mới vỡ lẽ một chuyện của con tim. Từ xưa đến nay nó chưa bao giờ xáo đi hình bóng anh, cô cứ ngớ mình kiên cường lắm, nhưng không ngờ mình chỉ Là một cô gái yếu đuối năm nào đã không dám cùng anh đối diện sự thật và đã trốn chạy.
Đường Quân! Anh hận em lắm phải không anh? Mình câu đó trên suốt.
- Đoạn đường về nhà khi rời khỏi quán. Ánh mắt da diết ngập tràn yêu thương của anh luôn ám ảnh cô. Lúc đó cô tưởng chừng sắp lỡ đất dưới chân, chi cấn anh đẩy nhẹ cánh cửa thì ta lại có nhau. Nhưng. .... trời ơi sự lạnh lùng, khô khan của anh đã giết lần mòn cô thà anh mắng mỏ, xỉ vả còn hơn dùng ánh mắt đó Quân ơi! Mợ Hai lên xe đi bà vú giục khi thấy cô đứng thứ người, khẽ lắc đầu bà nhìn dáng vẻ tiều tuỵ của Thuỷ Trúc.
- Khoan đã! Thuỷ Trúc kêu lên khi thấy một người con gái vừa bước vào phi trường. Cô hối há dần bé Ba xuống xe.
- Thiên Lộc! Anh đưa vú về giùm em, em vừa thấy một người quen, em sẽ về sau. Cô không kịp nói thêm gì, nấm tay lôi tuột con gái xuống rồi chạy bay vào trong.
- Thanh Trúc!
Thuỷ Trúc gọi lớn tên người con gái đi thất thểu phía trước. Tiếng gọi thần thương làm không gian muốn ngưng động lại.Thanh Trúc quay lại nhìn em gái thật lâu như không tin vào mắt mình. Trời ơi! Cô không ngờ gặp lại Thuỷ Trúc trong trường hợp này bẽ bàng làm sao?- Thuỷ Trúc, em gái ngoan! Hai chị em nhào đến ôm chằm lấy nhau để mặt những giọt nước mất vui mừng trào ra.
Ngồi trong quán cà phê của phi trường, Thuỷ Trúc mới nhớ đến bé Ba, cô cười.
Chị Hai! Đây là bé Ba, con gái em Gọi dì Hai đi con Thanh Trúc ngạc nhiên nhìn hai mẹ con, không kềm được cô ôm chặt lấy bé Ba:
- Con gái ngoan, con đẹp quá.
- Má nói con giống má ở bàn tay, còn gương mặt thì giống ba. Cả hai phì cười, Thanh Trúc nhìn em bằng ánh mắt nhìn ân hận.
- Thanh Trúc! Chị đừng thế, mọi chuyện đã qua, hãy để nó qua, em không còn nhớ. Chị xin lỗi. Khi em đi, chị mới mở ra mọi chuyện nhưng đã quá muộn, vì chị mà em phải khổ.
Đừng nói thế, em về lần này là vì chuyện ly dị rồi chị tính sao?
Nhìn xuống chiếc va nhỏ dưới chân, Thanh Trúc cười buồn. Tớ ngày gây gổ Triệu Huy cô đã sống như chiếc bóng, chịu không nổi cảnh đó cô lại học theo Thuỷ Trúc:
Ra đi.
- Trước kia vì sợ nghèo đói, chị đã làm khổ em, giờ chị rất giàu, chị muốn đem nó đi giúp mọi người.
- Thanh Trúc! Em ...
Đừng lo! Chị đã đánh đổi tất cả kể cả người thân duy nhất của mình nhưng cũng chẳng được gì. Cô cười chua chát để tự chế giễu bản thân. Vậy đó làm tất cả vì tiền nhưng cô cũng mất tất cả. Đúng là cuộc đời.
- Chị theo đoàn từ thiện đi giúp đỡ mọi người. Em đừng lo, đến nơi chị sẽ liên lạc về Chị, có cần thế không?
Nhìn xoáy vào đôi mắt em gái, Thuỷ Trúc ngây thơ yêu thương chị gái, nó không biết được cô có cảm giác xấu hổ thế nào khi phải nhìn nhau thế này. Làm chị mình cô đã chà đạp lên tình yêu của em, cô thật không khác gì dã thú Mím môi cố nén trong lòng, Thanh Trúc chớp chớp mi mở bóp lầy xâu chìa khoá đưa tận tay em:
- Quà của chi, hãy cho chị làm việc sau cùng cho em. Căn nhà này em hãy giữ . Thôi nào em phải ở đó để khi nào chị về còn gặp lại nhau chứ! Em ...
Chị chúc em ở lại hạnh phúc! Thanh Trúc ôm chằm lấy Bé Ba, chị ao ước cả đời của cô là một đứa con thế mà ông trời thật công bằng.- Thôi, đến giờ chị phái lên máy bay rồi. Tạm biệt em, tạm biệt con gái nghen! Tạm biệt dì Hai! Dì Hai đẹp như má con vậy đó Thanh Trúc xách va li chạy như bay vào trong, nước mắt thi nhau chảy ra. Cô sợ nếu không chạy nhanh, mình sẽ lịm xuống đây mất.
Trúc ơi? Tha thứ ... hãy tha thức cho chị. Chị hứa với em chị sẽ sống tất chị sẽ làm lại từ đầu.
- Tha thứ ... tha thứ em nhé.. Đường Quân ngồi không suy nghĩ trên cửa sổ, trên tay anh là chiếc di động màn hình và ảnh Đan Thuỵ đã chụp anh và Thuỷ Trúc ngày nào. Nụ hôn trêu ghẹo nhưng là kỷ vật duy nhất giữa cô và anh.
Đường Quân! Em định thế này đến bao giờ?
Không quay nhìn Đan Thuỵ, anh vần ngó xuống sán, ánh mắt xa xa không cô một chú cảm xúc nàọ. - Em đã gặp lại Thuỷ Trúc?
Quay nhè nhẹ lại nhìn xoáy vào đôi mắt của Đan Thuỵ, cô hy vọng cậu em trai sẽ mở lời nói gì đó nhưng đành vô vọng.
- Cô áý đang ngồi dưới phòng khách. Em hãy xuống và nói hết những chất chứa trong lòng đi. Khép cửa lại, Đan Thuỵ bước xuống lầu không ngờ tình yêu có sức huỷ diệt tàn khóc đến thế. Đan Thi vừa ra trường, anh đã giao việc ở công ty cho nó rồi lang thang hết vùng này tỉnh nọ để vẽ tranh.- Đan Thi nó đi làm, chiều mới về. Em ngồi đi.
Đan Thuỵ nói khi thấy Trúc lóng ngóng như tìm kiếm. Cô quay lại mỉm cười:
- Xa nhau bao lâu mà trông chị không khác gì. Đúng là bác sĩ thẩm mỹ có khác đó.
- Còn chọc chị! Nè, em mau kể lại thời gian qua, em đã làm gì đị. Thuỷ Trúc đẩy nhẹ con gái đến cạnh Đan Thuỵ cô nói:
Chào cô đi con, đây là cô Thuỵ. Đan Thuỵ ngỡ ngàng trước thái độ của Thuỷ Trúc. Cuộc gặp gỡ này sẽ thay đổi những gì trong ngôi nhà này đâỵ. Cô Thuỵ! Con là Ba, nãy giờ con nhìn cô lâu lắm rồi đó Đan Thuỵ thích thú vì giọng nói trẻ ngô nghê. Nhìn sang Thuỷ Trúc cô vui mừng khi nhận ra con bé chính là bản sao của Đường Quân.- Sao lại nhìn cô hả?
- Vì cô đẹp Bạn của má, ai cũng đẹp hết à. Cả hai phì cười. Thuỷ Trúc lên tiếng:
Con bé mới ba tuổi, nhưng lí lắc vả nhiều chuyện lắm, chị dửng chiểu nố quá.
Đan Thuỵ ngập tràn yêu thương trong lòng. Thuỷ Trúc đến đây khiến cô lo lắng hoang mang nhưng giờ thì ...
- Con cưng à, con tên gì!
- Dạ, Ba Ba ạ Đan Thuỵ phì cười vì giọng dáo dát của nó:
- Cái gì? Ba Ba hả? Ngộ thật đó. Nhưng đi học, con tên gì?
- Dạ, con tên ... má nói về đầy rồi sẽ có người đặt tên cho con.
Đan Thuỵ ôm con bé vào lòng, mắt cay sè.
- Trúc! Chị cám ơn em.
Chị Thuỵ! Đừng nói thế, em muốn chuyện này là bí mật của hai chị em mình.
- Nhưng ... thôi được.
Biết khó mà thuyết phục được Thuỷ Trúc nên Đan Thuỵ đành nhượng bộ.
Đem con về đây đã là một kỳ tích của Thuỷ Trúc rồi.
- Chị chồng à! Chị chồng! Chị phải giải quyết giúp em một chuyện .Tiếng Ngọc Yến lảnh lót vọng vào, kế tiếp là cô ào vào như cơn gió. Khựng lại vì thấy có khách, Ngọc Yến nhìn trân trối vào người con gái sang trọng trước mặt rồi kêu lên:
- Thuỷ Trúc! Thuỷ Trúc là mày rồi. Mày đã về rồi tao đã nó mà ...