Vạn Biến Hồn Đế


Cầm Tử Vân ngồi nhìn Băng Mị đã thật lâu rồi, chủ nhân của nàng không biết gặp vấn đề gì mà nhất quyết muốn ở đây.
Đã thế còn cứ hay ngồi cười một mình, sau đó lại bĩu môi lẩm nhẩm cái gì đó, thật là kỳ lạ.

Nàng thấy Băng Mị kỳ lạ chứ thực ra mấy cô gái lần đầu tiên cảm nắng liền sẽ có biểu hiện như thế.
Băng Mị đã được không ít người tỏ tình, nhưng lần đầu tiên có người khiến nàng cho cơ hội, với lại nàng còn nói nếu không được cũng chẳng sao.

Nghĩ lại thì nàng cảm thấy xấu hổ thực sự, nói với hắn như vậy chẳng khác gì bảo rằng bản thân đã hoàn toàn đồng ý.
Bởi bất kể hắn có thực hiện được điều kiện hay không cũng giống nhau cả thôi, nàng bây giờ chỉ biết trách mình quá ngốc mà thôi.

Cầm Tử Vân suy nghĩ một chút rồi nói:

“Đến lúc ta phải tập hợp với tổ đội của mình rồi, chủ nhân ở lại đây, lúc nào muốn đi thì đi.”

Băng Mị phất tay:

“Người đi đi.”

Đợi khi trong sảnh chỉ còn lại một mình thì nàng mới thở dài tự nói:

“Sao mình lại ngốc thế cơ chứ, hắn ta kiếp trước tu vi Sáng Thế, một cô bé chưa được hai mươi như mình dễ bị hắn lừa như thế cũng bình thường.”

Đột nhiên một giọng nói vang lên:

“Cô chủ nhỏ, đừng để bị lừa.”

Băng Mị hơi giật mình rồi vẻ mặt đột nhiên tươi cười:

“Thiên Thư thúc thúc, ngươi tới đây lúc nào thế?”

Một thanh niên mặc áo vàng xuất hiện trước mặt nàng, hắn khẽ giọng nói:

“Cha ngươi không yên tâm nên cử ta xuống đây để giúp ngươi, đáng nhẽ ta định im luôn nhưng thấy ngươi bị lừa thì lại không lỡ.
Tiểu tử kia tuyệt đối không được xem thường hắn, người này rất là thông minh.”

Băng Mị gật đầu:

“Đúng thế, ta ngốc ghê, cứ nghĩ mình thật thông minh nhưng hóa ra lại dễ bị kẻ khác dắt mũi.”

Thiên Thư lắc đầu:

“Chúng ta cùng nói về một ngươi nhưng vấn đề thì khác biệt rồi, ý của ta là người mà tiểu thư nói tới kiếp trước không phải tu vi Sáng Thế đâu.
Có điều tên của hắn với ta là kiêng kị, ta đã phải thề xuất đời không được nhắc tới tên hắn nếu không sẽ chết chắc.”

Băng Mị nhíu mày:

“Khủng khiếp như thế, nhưng ta đã đọc ký ức của hắn rồi, không thể nào nhầm lẫn được.”

Thiên Thư cười trừ:

“Ngài cứ đùa, cha của ngài còn chưa đọc được ký ức toàn vẹn của hắn.
Nói tiểu thư đừng buồn chứ ngươi chỉ thấy được những thứ hắn nhìn thấy thôi, còn hắn là ai cũng không nhận ra.
Sau đó còn bị hắn xóa đi phần lớn những gì nhìn thấy, thay đổi ký ức khiến ngài nghĩ hắn là người kia.”

Băng Mị có chút không tin:

“Không thể nào, dù hắn có là ai đi chăng nữa thì hiện tại tu vi cũng chẳng có bao nhiêu thì làm sao xóa ký ức của người khác được chứ.”

Thiên Thư nói:

“Ngài có thể không tin nhưng sự thật vẫn là sự thật, người này đủ sức sáng tạo ra một thứ ngang hàng với Khai Thiên Thần Quyết.
Trong khi ta phải mất mấy chục tỷ năm để tạo ra Khai Thiên Quyết, chủ nhân phải mất thêm mấy vạn năm mới nâng cấp nó lên thành Khai Thiên Thần Quyết.

Cô chủ nhỏ, ngươi nghĩ ai có thể làm được chuyện kinh khủng như thế, cha ngươi không phải cái gì cũng mạnh nhất nhưng có thể vượt hắn ở phương diện nào đó là rất khó.
Nếu tiểu thư còn không rõ thì ta xin nói thẳng rằng kẻ này là người ngang hàng với cha của tiểu thư.”

Nghe thấy thế Băng Mị sầm mặt lại, nàng giống như mũi tên lao thẳng về hướng Yến Long học viện.
Chuyện này nàng nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, khó khăn lắm nàng mới động lòng với một người, không thể nào để chuyện này kết thúc một cách lãng xẹt như thế được.

Thiên Thư liên tục nói:

“Tiểu thư bình tĩnh, đừng chọc giận hắn.”

Băng Mị vẫn tự tin:

“Hắn thích ta, sẽ không làm gì ta đâu.”

Suốt chặng đường Thiên Thư nói gãy lưỡi nhưng vẫn không si nhê, biết vậy hắn khỏi nói với nàng cho xong.
Bây giờ thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa, ngay lúc này hắn thấy được cô chủ nhỏ nắm cổ áo người mà cha nàng cũng không dám làm thế.

“Sao lại xóa ký ức của ta, rốt cuộc ngươi là ai?”

Nàng gần như gào vào mặt Thiên Tiếu, hắn thì rất bình thản:

“Ta là Thiên Tiếu, từ khi sinh ra ta vẫn luôn là Thiên Tiếu.
Nếu ta đoán không lầm thì Thiên Thư nói cái gì cho nàng có phải không?”

Băng Mị giật mình bởi người này có thể dự phán chính xác kẻ nói cho nàng biết, điều này gần như là không thể nào.
Chẳng lẽ người này thật sự không cần tu vi cao cũng làm được những điều thần kỳ như vậy, rốt cuộc ai có thể đạt được năng lực kỳ diệu như thế.

Trong ký ức của nàng không hề có một người nào mạnh được như thế, trên lý thuyết thì ngoài cha nàng thì chẳng có ai năng lực mạnh như thế.
Hắn đúng là Thiên Tiếu, hoàn toàn nghĩ mình là Thiên Tiếu, nhưng nàng khó chấp nhận được câu trả lời này.

Băng Mị nhìn thẳng mắt hắn:

“Ta cho ngươi cơ hội, thì ít nhất ngươi cũng phải cho ta hiểu rõ về ngươi một chút, xin ngươi.”

Mạnh mẽ, kiêu ngạo Băng Mị lại dùng vẻ mặt cầu xin nhìn hắn khiến cho Thiên Tiếu mềm lòng.

Hắn nhẹ giọng:

“Cái này thì phải trách cha của nàng, nếu không phải tại hắn thì ta cũng chẳng ở đây.”

Thiên Thư lên tiếng:

“Ngài nói láo, chủ nhân của ta không có khả năng điều khiển ngài, hắn cũng không biết được ngài hiện tại đang ở bên con gái hắn.”

Thiên Tiếu bắt đầu chậm rãi kể chuyện:

“Mọi người nghe kỹ nhé, đến cuối cùng có lẽ mọi người sẽ đoán được ta là ai thôi.”

Trong một khoảng không đen tối vô tận, có một luồng ý chí không biết tại sao lại hình thành, cách nó được sinh ra, chính nó cũng không rõ.
Ở trong khoảng không đó đôi lúc sẽ có những vụ nổ diễn ra, chúng tạo ra những thế giới cường thịnh không ngừng lớn mạnh, luồng ý chí kia vẫn chỉ quan sát.

Các thế giới kia mở rộng tới tột cùng rồi lại diệt vọng, dòng thời gian cứ trôi và luồng ý chí kia chứng kiến hàng ngàn vạn cái thế giới tự tạo ra rồi tự diệt vong.
Cho đến một ngày có cùng một lúc ba vụ nổ, ba thế giới được sinh ra đạt tới trạng thái cân bằng nhất, chúng kìm kẹp lẫn nhau khiến cho sự lớn lên khiến quá trình hủy diệt diễn ra chậm hơn.

Rồi ở mỗi một thế giới lại xuất hiện một sinh linh, cả ba đều thuộc dạng linh thể, luồng ý chí kia rốt cuộc có chút hứng thú với những kẻ này.
Nó ngày ngày quan sát bọn họ cho tới khi bọn họ lại tạo ra các giống loài khác, thời gian cứ thế trôi qua đám sinh linh mới được sinh ra dần lớn lên, bắt đầu tu luyện.

Có tu luyện giả trao đổi khiến cho sức mạnh trong thế giới được tuần hoàn, một lần nữa khiến cho nguy cơ thế giới bị hủy hoại biến mất.
Nhưng lại xuất hiện vấn đề lớn là do năng lượng quá dư thừa nên các sinh linh tu luyện quá nhanh, giao chiến liên miên dẫn đến khả năng phá đi sự cân bằng.

Ba kẻ sáng tạo ra các thế giới ấy bắt đầu tạo ra hàng ngàn vạn cái thế giới nhỏ để cho một số sinh linh tới đó.
Tuy nhiên tình trạng cũng không khả quan hơn một chút nào cả, tuy nhiên bọn họ lại quá mềm lòng, không muốn tiêu diệt đi những tạo vật của mình.

Bọn họ còn sống thì mọi thứ sẽ ổn thôi, tuy nhiên bọn họ là tối cao linh thể nên không thể nào tránh khỏi điểm cuối.
Bản thân bọn họ chẳng phải thể vật chất nào đó để có thể duy trì sinh mệnh vô tận, cảm giác khi bản thân sắp biến mất họ liền tìm tới luồng ý chí kia.

Luồng ý chí kia được trao lại sức mạnh của bọn họ, lý do bọn họ lựa chọn nó bởi bản thân nó chẳng phải thứ thuộc bất cứ dạng gì.
Nó có thể trường tồn với thời gian, không có khả năng bị phá hủy bằng bất cứ cách nào, trừ khi có kẻ vượt trên được sức mạnh của ba kẻ sáng tạo, chuyện đó gần như không thể.

Nó trở thành kẻ thống trị quy tắc

Chí Cao Thiên Đạo

Mỗi một vũ trụ được tạo ra sẽ được nó tạo ra một mô phỏng của chính mình, tu luyện giả phải vượt qua vô vàn thử thách.
Tuyệt đối không để kẻ phá hoại các quy tắc xuất hiện.

Các quy tắc bao gồm:

Tam Đại Giới luôn tồn tại (Quỷ Giới, Thượng Thần Giới, Hư Không Giới).

Mỗi giới đều phải tồn tại Linh Giới, Nhân Giới, Thần Giới.

Mỗi sinh linh đều giống nhau, tồn tại ba phần: ưu điểm, khuyết điểm, ý nghĩa với quần thể.

“Ngừng, ngừng, ngừng, ngươi đừng nói mình là Chí Cao Thiên Đạo đấy.”

Sự im lặng bao trùm, những lúc như thế này Thiên Tiếu nghĩ chỉ cần một nụ cười tự tin có thể giải quyết tất cả.
Nhưng có vẻ Băng Mị không nghĩ như thế.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui