Vạn Biến Hồn Đế


Để đi bằng đường sông thì bọn họ phải chuẩn bị thật kỹ, cách mà Thiên Tiếu nghĩ tới chính là khoét rỗng một thân cây.
Ba người ở bên trong thả trôi theo dòng sông.
Nước sông này chảy rất xiết, tốc độ di chuyển sẽ nhanh hơn bọn họ chạy bộ mấy lần.

Mục tiêu của bọn họ chính là địa danh mệnh danh thành phố nước Hải Thần Thành, trung tâm thành phố có truyền tống trận hướng tới mấy chục tòa thành gần bên.
Nếu có thể tới đó bọn họ có thể nhắm tới một tòa thành khác tên Ma Vũ Thành, nơi đó có truyền tống trận đi tới thẳng Đế Đô.

Thành công ở một nơi thôi hành trình mười năm của họ sẽ ngắn đi vài năm, khởi động truyền tống có nguy hiểm nhưng phải làm.
Dự tính của Thiên Tiếu là khởi động lại một truyền tống trận đã không hoạt động sẽ mất một ngày, trong thời gian đó bất kể quái vật nào tới thì họ cũng phải giết hết.

Một thân cây lớn bị bọn họ đốn gãy, để làm được chuyện này Thiên Tiếu bắt buộc phải dùng tới Hồn Lực.
Cầm Thôn Phệ trên tay Thiên Tiếu ngẩng mặt nhìn trời, ba người biết chắc chắn đám kia nhất định đã chú, thời gian chiến đấu sắp tới.

Vùng thung lũng bọn họ chọn để đốn cây chỉ có quái vật tu vi tương đương Hồn Sư trở xuống, bọn họ vẫn có thể đối phó được.
Thua số lượng và cả tu vi nhưng trí tuệ sẽ giúp ba người bọn họ chiến thắng trận chiến này, số lượng cần tiêu diệt không biết bao nhiêu nữa nên trong tay mỗi người đều có rất nhiều đan dược.

Lưỡi hái trên tay múa may, toàn bộ lõi của thân cây đã bị Thôn Phệ hút hết, thân cây lập tức bị thu vào trong giới chỉ.

Thiên Tiếu hít một hơi thật sâu, tay ném một viên đan dược vào miệng to giọng:

“Nhào vô.”

Lý Chiêu Hoàng tự mình tác chiến, Thiên Tiếu vừa bảo vệ Thẩm Ngọc vừa chiến đấu phần mình.
Thẩm Ngọc chủ yếu khống trận, nàng tự tin rằng bản thân sẽ khiến cho đám quái vật chỉ chiến đấu với một nửa khả năng của bọn chúng thôi, bởi nàng đã mua hai chiêu thức chuyên trị quái vật Hư Không từ trong cửa hàng.

Nhiễu Loạn

Ảo Giác

Tiếng sáo vang lên xen kẽ hai loại giai điệu khác biệt, đám quái vật từ trên trời lao xuống đột nhiên loạng choạng.Bọn chúng cảm thấy chóng mặt, trời đất quay cuồng khi nghe tiếng sáo này, nhưng con đến gần thậm chí còn thấy kẻ địch đang bay bên cạnh mình.

Trận đồ sát bắt đầu, Thôn Phệ khiến bất cứ con quái vật nào chết đi liền biết mất, lúc này hai cô gái mới biết được sức mạnh của Thiên Tiếu khủng khiếp thế nào.

Hung Thần

Lưỡi hái chuyển dạng, từ những con quái vật xuất hiện một đường nối thẳng tới Thiên Tiếu, vừa tiêu hao rất nhiều Hồn Lực lập tức được khôi phục.

Một lá bài lơ lửng trên không trung.

Thất Cấm

Nhất Thức Thị Giác Phong Ấn

Hắn hét to:

“Lũ khốn xem chiêu thức mới của ta.”

Cửu Sắc Thiên Kiếp

Hoàng Sắc: Lôi Dẫn Vô Tận

Một tia sét màu vàng phóng ra từ lưỡi hái, lập tức thiêu một con thành than, đám quái vật không ngừng lao lại.

Khục

Thiên Tiếu khóe miệng lộ ra tia máu, Thẩm Ngọc vội vàng đi ra đỡ hắn mà ngưng thổi sáo, đám quái vật đang hỗn loạn dần tỉnh táo lại.
Lý Chiêu Hoàng không hiểu vì sao chỉ dùng một chiêu đơn giản mà Thiên Tiếu lại mất sức như vậy, nhưng trên mặt Thiên Tiếu lại chẳng có chút vẻ lo lắng.

Từ ngày gặp chuyện ở truyền tống trận hắn liền biết Tinh Không Chiến Quyết không phù hợp với hắn.
Thế là hắn liền tập trung sáng tạo ra một bộ chiến kỹ phù hợp với bản thân nhất, Lôi Điện chính là thứ mạnh nhất của Thiên Đạo, vạn vật đều kinh sợ trước sức mạnh khủng khiếp này mới là thứ hắn cần.

Đám quái vật kia khi lại gần lập tức tia sét màu vàng từ trong thân thể con quái vật đã cháy đen đột nhiên xuất hiện lao qua một con quái vật khác.
Lần này nó chỉ mất nửa giây để chuyển sang con khác, càng lúc càng nhanh, sau hơn chục con liền không còn dùng mắt thường nhìn thấy được gì nữa.

Sau trăm con liền vượt gấp nhiều lần, con quái vật nào bị nó ghé thăm liền tan biến vào hư không.
Lý Chiêu Hoàng ngơ ngác nhìn xung quanh mình quái vật giống như đồng loạt nổ tung, một mảnh thiên địa trở nên quang minh, luồng điện kia rốt cuộc là cái gì.

Hoàng Sắc Lôi Dẫn Vô Tận chính là chiêu đầu tiên Thiên Tiếu nghĩ ra, lợi dụng sức mạnh của linh hồn hắn tạo ra một dòng điện bất diệt.
Nó sẽ thâm nhập vào mục tiêu phá hủy mục tiêu đó, hút cạn năng lượng của mục tiêu để tự tăng sức mạnh, tiếp tục lan sang các mục tiêu khác.

Nó chỉ dừng lại khi bị một khi bị một mục tiêu có nguồn năng lượng khổng lồ phá hủy, không thì phải đợi tới khi nó quay lại chỗ chủ nhân.

Lý Chiêu Hoàng kinh ngạc hỏi:

“Cái quỷ gì thế? Sao có thể như thế được?”

Thiên Tiếu nhún vai nói:

“Ai cũng có bí mật riêng của mình, học tỷ không thấy kỳ lạ khi hỏi ta hay sao.”

Hắn nắm lấy tay nàng lôi đi, cả người hơi nhún lui về một khoảng xa.

“Ầm”

Từ trên không trung một con quái vật to lớn rơi xuống, khí tức của nó tương đương với Hồn Vương Đỉnh Phong.
Lúc này nó đang hấp hối, dòng điện màu vàng bao lấy xung quanh thân thể của nó giống như muốn nuốt chửng nó vậy.

Tinh Không Chiến Kỹ

Thiên Không

Nhảy lên trời một bổ thẳng đầu khiến cho con quái vật tan biến, quái vật cách hai đại cảnh giới cũng không thể chịu nổi.
Lý Chiêu Hoàng đã không thể hiểu được người này, hắn còn đáng kinh ngạc hơn người kia, bỗng nhiên nàng lắc đầu, không hiểu bản thân đang nghĩ cái gì nữa.

Thiên Tiếu đi lại gần vươn tay ra dòng điện màu vàng lập tức giống như nhận được mệnh lệnh.
Nó quay về thân thể khiến cho Thiên Tiếu run rẩy một cái, khí tức lập tức kéo lên hai tiểu cảnh, rồi thanh lưỡi hái biến mất, tu vi hắn lại kéo lên thêm hai tiểu cảnh nữa.

Hồn Đồ Ngũ Trọng

Thẩm Ngọc bây giờ mới hiểu được suy nghĩ của Cẩm Vân Ca, tại sao nàng ta lại cực đoan như thế.
Một nam nhân như thế này thì nữ nhân nếu quá cùi bắp ở bên hắn sẽ chỉ là gánh nặng, nàng phải làm nhiều hơn thế này để đạt được sự công nhận của những người kia.

Thiên Tiếu đầy tự tin nói với Lý Chiêu Hoàng:

“Ta là Thiên Tiếu, đối với ta không chuyện gì là không thể?”

Khu vực xung quanh đã là một mảnh thoáng đãng, bây giờ bọn họ có thể chính thức nghỉ ngơi.
Thiên Tiếu ngồi xuống đất trầm tư, hắn cần nghĩ về những điểm yếu của bộ chiến kỹ mình mới nghĩ ra, nhanh chóng khắc phục yếu điểm.

Hai người kia cũng cần phải khôi phục lại chiến lực sau khi chiến đấu với cường độ lớn suốt một thời gian dài.

Lý Chiêu Hoàng hồi phục xong liền quay sang nói chuyện:

“Lần sau nếu có chiến đấu nổ ra thì từ từ hẵng xài chiêu vừa rồi, để ta với Thẩm Ngọc kiếm thêm điểm đã.
Đông quái vật như vậy mà được mỗi hai chục ngàn điểm Quân Công.”

Thiên Tiếu thở dài:

“Ta sợ hai người chịu không nổi thôi, lần sau khi nào cần phải dọn bãi thì nói ta.
Nhưng hai người cũng không nên vì một lần thuận lợi mà chủ quan, nếu không chúng ta trả giá không nổi đâu.”

Trong thời gian ba người đang chém gió với nhau thì những người ở Thiên Vương Tinh thở phào nhẹ nhõm khi biết bọn họ vẫn bình yên.
Ngọc bài sinh mệnh còn sáng tức cả ba còn sống, lại thêm điểm Quân Công của Thiên Tiếu đã nhảy lên vị trí số một, chứng tỏ hắn không bị quái vật Hư Không bắt lấy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui