Vân Bình Truyện


Ba nhóm người ráo riết chạy vào rừng, không ít lần chạm trán những con yêu thú đi săn mồi vào ban đêm, vừa truy tìm tung tích của ba con quái vật kia, vừa bị yêu thú bám dí không tha, mỗi nhóm bất đắc dĩ phải để mười mấy người ở lại đối phó yêu thú.
Hơn năm mươi người đi truy kích quái vật, nay lại có hơn một nửa phải đối phó yêu thú dọc đường, kéo dài thời gian cho những người khác.
Nhiều người còn thầm nghĩ: "Rừng Bách Linh cái gì chứ, nên đổi tên thành rừng Vạn Yêu mới đúng!"
Mảnh rừng tối tăm tịch mịch, nay lại tràn đầy tiếng la hét inh ỏi của các học viên, tiếng vũ khí va chạm loạn xạ, tiếng yêu thú gào rống, tiếng các linh lực thuộc tính được khai triển và ánh sáng chói lóa của linh quang.
Phía Tạ Uyển Đình đã phát hiện được tung tích của Thanh Sư Mục Hằng, ngay lập tức, một trận huyết chiến nổ ra, linh lực thuộc tính ngũ hành và thuộc tính biến dị liên tục được ngưng tụ rồi tấn công mục tiêu dồn dập, những thanh đồng nâu đỏ cắm loạn khắp nơi, dưới đất thì mọc lên hàng chục núi đất cao khoảng hai đến ba trượng, hàng chục cái cây gỗ lẫn cây thân leo cũng được trồng lên, song lại bị hỏa lực mạnh mẽ đốt cháy, thủy khí được tích tụ và phong khí không ngừng lưu động tấn công xong sẵn tiện dập luôn lửa.
Các thuộc tính liên tục tấn công nhưng cũng phải khắc chế nhau, tránh trường hợp gây ra những hậu quả khó dọn dẹp.
Chuyện này ầm ĩ thì ầm ĩ thật, nhưng rừng Bách Linh là một nơi như thế nào chứ, mấy trận huyết chiến như thế này hầu như ngày nào cũng xảy ra, không là nhóm Linh Sư đi săn yêu – linh thú về bán thì cũng là đi tranh linh thảo với chúng để về nấu đan, nấu thuốc rồi lại bán, tóm lại đều là đi làm kiếm sống.
Vì không có nhiều thủy khí, cũng không có hồ nước nào gần đấy, bất đắc dĩ những học viên tu luyện hệ thủy đành phải sử dụng vũ khí của mình.
Lý Lạc Thanh triệu hồi Thanh Nhu kiếm, lén lút vòng ra sau Mục Hằng đang tập trung về phía Cố Nguyên, vừa vung kiếm, đối phương đã nhận ra rồi phản đòn, quất cái đuôi to dài vào người cô.
Cô ngược lại không kịp phản ứng, bị quất trúng rồi bay ra sau, vốn tưởng sẽ ngã một cú thật mạnh, lại bất ngờ vì có một bàn tay đỡ lấy eo, xoay một vòng trên không trung rồi vững vàng đứng xuống đất, lúc đó mới buông tay ra.
Lý Lạc Thanh khẽ ngẩng đầu, mọi sự chú ý khác cũng dồn về đây, nhìn thấy rõ gương mặt của nam tử, ai cũng ngạc nhiên, là Mộ Dung Phong!
Cả ngày trời không thấy đâu, giờ lại đột ngột xuất hiện, thực lực của y như thế nào thì ai cũng rõ, tạm xem như là thêm được một cánh tay trong thời khắc quan trọng vậy.
Nhân lúc này, Tạ Uyển Đình ra hiệu cho hai học viên bên cạnh mình, họ lập tức thi triển linh lực trồng một đám dây leo mọc lên cuốn lấy toàn thân Mục Hằng.
Cố Nguyên cầm chắc trường thương và Tô Chỉ Yên triệu hồi Thuần Dương kiếm đồng thời dùng hết sức chém một đường đến hắn, ánh mắt Mục Hằng lay động, một luồng gió mạnh mẽ kéo đến đánh vào hai đường kiếm – thương kia.
Ba tia linh lực hai hỏa một phong va chạm tạo nên một vụ nổ nhỏ, chín học viên trong nhóm truy kích Thanh Sư Mục Hằng lần này không bị nổ văng ra thì cũng bị bụi vấy bẩn khắp người.
Còn đâu con cháu Vương công Quý tộc gì nữa.
Màn khói bụi chầm chậm tan đi, tiếng ho sặc sụa của họ khiến Mục Hằng có cơ hội động thủ, hắn dựa vào thị giác nhạy bén vốn có của Thanh Sư và sự mất tập trung của họ mà phát hiện vị trí từng người.
Mục Hằng vồ lấy một nam học viên, nhanh nhẹn cào xé thân thể y, Mộ Dung Phong vội vàng cầm ra Tử Long kiếm đâm đến hắn, nhưng hắn vẫn thành công né được.
Mùi máu xộc lên, Mục Hằng lại tấn công thêm một nữ học viên nữa, may mà Cố Nguyên đã cản kịp, giữ được mạng cho y, nhưng vẫn không tránh nổi bị cào một vết ở chân.
Sự điên cuồng của con quái vật nọ đã dấy lên sự tức giận của bảy học viên còn lại, họ không màng điều gì nữa, trực tiếp nhảy vào đánh một trận với hắn.
Người tấn công ở trái, người bên phải, người ở trước, người sau lưng, người bên trên, bao vây công kích từ bốn phương tám hướng.
Ngươi chém một nhát, ta đâm một cái, cứ thay nhau mà chiến, mỗi người đều chẳng khác hung thần đến đoạt mạng hung thủ.
Giữa tình thế khó nhằn ấy, Mục Hằng không kịp phản công, gắng gượng dùng toàn bộ sức lực để phòng thủ.
Đánh suốt nửa canh giờ, cả hai bên đều sức cùng lực kiệt, bị thương không nhẹ, nhưng bên phe các học viên lại chế ngự được Linh Sư Mục Hằng.
Vào giây phút then chốt, Mục Hằng bị các lưỡi kiếm khống chế nằm dưới mặt đất bỗng cảm nhận được vị cứu tinh của mình xuất hiện.
Chỉ nghe một tiếng rít gào trên bầu trời tối đen, một cơn mưa tên bằng đồng xé gió hướng đến đám người vây quanh Mục Hằng.
Là Kim Ưng Bạch Tuệ Y đến cứu hắn.
Mọi người giật mình, nhanh chóng ngưng tụ ra khiên chắn trên đầu, nỗ lực chống chọi từng mũi tên đồng ghim sâu xuống mặt đất.
Nếu người có linh lực yếu mà gặp phải chuyện này thì đúng là có một phen hãi hùng không thôi rồi.
Thời cơ đã đến, Mục Hằng đứng thẳng dậy, luồn lách né tránh khỏi mũi tên, vồ lấy một nữ học viên xấu số, hung hăng cào xé y.

Bỗng một thanh đao xuyên qua mưa tên lao đến chỗ hắn, hắn phản ứng nhanh nhẹn chồm người lên phía trước, thanh đao đem theo nộ khí chỉ sượt qua đuôi Thanh Sư rồi ghim vào thân cây cách đấy mấy trượng.
Nhìn về bên này, hóa ra là nhóm người Diệp Thanh đuổi đến rồi, nhưng vẫn là muộn một chút.
Tiếp đến Tạ Ngọc Chân bung ô Già Thiên, cũng là vũ khí của cô, chạy vào giữa trận mưa tên, hai tay kết ấn, chiếc ô lập tức lơ lửng lên cao, tán ô xoay tròn, bất cứ mũi tên nào đâm đến cũng bị lớp linh quang trước ô đẩy bật ngược trở lại.
Bạch Tuệ Y ở trên trời sửng sốt, thu đôi cánh ôm lấy cơ thể, đợi mấy mũi tên phản ngược kia đâm gần đến thì liền sải mạnh cánh ra, trận mũi tên lại hướng đến Tạ Ngọc Chân mà phóng tới.
Tạ Mộc Nhiên vừa chạy đến, thấy tình huống cấp bách, vội vàng trồng một bức tường dây leo chắn trước ô Già Thiên.
Diệp Thanh chạy lại rút thanh đao ra, chém liên tục vào Thanh Sư Mục Hằng, hắn chém đao nào, dưới đất liền nứt ra một khe hở khá nông.
Mộ Dung Phong cùng Cố Nguyên cũng nhảy vào giúp đỡ, ba người nhanh chóng chiếm được thế thượng phong.
Tô Chỉ Yên và Lý Lạc Thanh tranh thủ kiểm tra thương tích của các học viên khác, người còn sống thì kéo họ trốn vào một góc, người đã chết thì lại đưa đến một góc khác, dùng linh lực bảo vệ thi thể không bị phân hủy.
Nhận ra nhóm của Tạ Ngọc Chân chỉ có ba người họ đến, Tạ Uyển Đình tiến đến hỏi y: "Tạ Thừa Lâm đâu? Sao nhóm của các cô chỉ có ba người đuổi tới thế?"
Tạ Ngọc Chân thu ô vòng qua tường dây leo cầm lại trên tay, trả lời: "Bạch Tuệ Y này khá khó đối phó, đánh vài người ở nhóm ta bị thương, Tạ Thừa Lâm ở lại đó với họ rồi."
Dứt lời liền phá tường dây leo, phi thân lên cùng Tạ Mộc Nhiên đánh với Kim Ưng trên trời.
Đánh lên đánh xuống cả nửa ngày, lúc đầu thì hai bên ngang tài ngang sức, nhưng càng đánh lâu, phe của hai con quái vật lộ rõ sự yếu thế, điều này cư nhiên có thể đoán trước được, dù sao hai đâu thể đấu lại tám cơ chứ?
Quả nhiên, Thanh Sư Mục Hằng và Kim Ưng Bạch Tuệ Y bị đánh cho tơi bời hoa lá, kẻ thì không ngồi thẳng dậy được, kẻ thì đến cánh còn không thể dang rộng, nằm xụi lơ dưới đất, mặc kệ tám người kia trói chân trói tay, ném vô lồng, mải mê tìm cách biến họ lại thành hình dáng con người.
Đúng là thảm hết chỗ nói.
Bên Mộ Dung Thành cũng khốc liệt không kém, tên Hắc Lang Thạch Vĩ kia hẳn là người mạnh nhất trong ba con quái vật hợp hồn, đánh nửa canh giờ mà hắn chỉ bị thương, còn nhóm của y thì đã bị đông cứng mất bốn người.
Mộ Dung Thành và Tạ Khải Vũ hai người dùng kiếm đảm nhiệm việc cận chiến, không hổ là bằng hữu thân thiết, họ phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, hai đường kiếm linh hoạt chuyển động, phát ra những âm thanh êm tai hơn phía Tạ Uyển Đình, sát khí cũng không quá nặng, trận đánh này tựa như một trận tỉ thí mà thôi.
Tô Gia Nhi đứng trên một cành cây cách đó không xa, tay cầm Đan Du Cung cung nhắm bắn Thạch Vĩ, nữ tử này bình thường nhìn đặc biệt ôn nhu, hiền lành, vậy mà khi cầm "bảo bối" của mình lên, cô cư nhiên lại như biến thành một người khác, một người tràn đầy bá khí, và cũng có chút tiêu sái nữa.
Tuy là độ chính xác không cao nhưng cũng đủ để đe dọa mục tiêu rồi.
Ba người nọ thì đang cật lực đối phó Hắc Lang Thạch Vĩ, riêng chỉ có Tạ Nhược Hi là ung dung nhàn nhã kéo mấy "tảng băng đen" tới một góc, ngồi xếp bằng bên cạnh chúng, khoanh tay phân tích sự tình và nối các mạch suy nghĩ lại với nhau.
Đột nhiên, ấn ký trên trán Hắc Lang chợt lóe sáng lên một màu đỏ thẫm, ánh mắt hắn cũng biến đổi, hung tợn hơn bao giờ hết.
Tạ Khải Vũ nhận ra ấn ký này, lúc Lý Lạc Thanh đưa cuốn sách cho họ, y đã đọc qua một vài lần, ấn ký ấy hẳn là dấu hiệu mà ba con quái vật này liên kết với nhau, thông qua ấn ký này chúng có thể biết được tình trạng đồng bọn của mình.
Mà ấn ký của Hắc Lang lóe sáng đến hai lần, chứng tỏ hai nhóm kia đã xử lý xong Thanh Sư Mục Hằng và Kim Ưng Bạch Tuệ Y, nắm được tin tức này Tạ Khải Vũ liền thông báo cho ba người còn lại.
Tình thế bây giờ đã có biến chuyển, hai bên cũng chẳng có thời gian dây dưa với nhau tiếp nữa, đành đánh một trận phân rõ thắng bại, Tạ Nhược Hi cũng không thể tiếp tục ngồi im, đứng dậy đợi thời cơ hành động.
Thanh âm "leng keng" thanh thúy của từng trận kiếm phát ra, so với lúc nãy càng lúc càng nặng nề.

Tô Chỉ Yên ngưng nhắm bắn, điều khiển gió cuốn theo hàng chục mũi tên đang ghim dưới đất lên không trung, theo dòng gió bay thành một vòng tròn quanh hai người một quái đang cận chiến gay gắt.
Mộ Dung Thành và Tạ Khải Vũ tung hai chiêu kiếm cuối chặn đường Thạch Vĩ, rồi đồng loạt nhảy ra khỏi cơn lốc xoáy mũi tên.
Vừa ra ngoài, Tạ Khải Vũ kết ấn, triệu hồi gió từ bốn phương tám hướng giúp Tô Chỉ Yên, hai làn gió hòa quyện vào nhau, kéo theo cát bụi dưới đất, vươn cao đến ba trượng, nhốt thân ảnh ẩn hiện không rõ ràng của Thạch Vĩ bên trong.
Hắc Lang Thạch Vĩ muốn nhảy ra, nhưng lại bị chặn lại bởi đống mũi tên xoay vòng vòng theo cơn lốc kia, nếu hắn tùy tiện nhảy ra, nói không chừng sẽ bị mấy mũi tên đâm vào người, bốn người đứng bên ngoài còn cẩn trọng phân bố đứng canh ở bốn góc, đợi hắn ra ngoài là vừa vặn đánh cho hắn trở tay không kịp, tình thế này đối với hắn hết sức bất lợi.
Nhưng tên Hắc Lang Thạch Vĩ này đâu có dễ xơi như vậy, hắn hừ lạnh một cái, ngưng tụ ra vô số khối hắc băng sắc nhọn lơ lửng quanh thân mình, nhắm mắt ngưng thần giây lát, khoảnh khắc hắn mở mắt ra, mấy khối hắc băng lập tức hướng vào lớp gió lốc mà điên cuồng phóng.
Hắc băng xuyên qua lớp gió lốc, kéo theo một tầng linh lực lạnh lẽo màu đen lao thẳng ra bên ngoài, bốn người bên ngoài không kịp đề phòng, chỉ có thể đưa tay lên che trước người, bốn tấm hộ thuẫn mỏng chưa được ngưng tụ hoàn chỉnh xuất hiện che chắn cho họ.

Mấy khối băng kia kéo theo lớp linh lực của Thạch Vĩ tạo ra cộng thêm lớp gió lốc của hai người Tạ Khải Vũ và Tô Chỉ Yên nên hai tầng linh lực ấy tựa một làn sóng mạnh mẽ trực tiếp phá vỡ luôn bốn tấm hộ thuẫn chưa kịp ngưng tụ hoàn chỉnh, đẩy bay bốn người bên ngoài ra sau mấy trượng, gây nên một loạt sát thương không nhỏ.
Tạ Nhược Hi bị đẩy đập vào thân cây phía sau một cái rồi rớt phịch xuống đất, Tạ Khải Vũ thì ngã luôn rồi trượt một đường dài trên mặt đất đến rách cả y phục, Mộ Dung Thành không may bị một khối hắc băng đâm vào bụng, và Tô Chỉ Yên bị chính mũi tên lúc nãy của mình đâm vào vai trái.
Cát bụi, hắc băng, mũi tên, đất đá đều bay loạn tứ tung, duy chỉ có Thạch Vĩ đứng giữa không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Ban đầu bên phe Mộ Dung Thành lộ rõ thế thượng phong, vậy mà chỉ trong giây lát, thế cục đã lật ngược lại.
Thạch Vĩ hả hê nhìn bốn kẻ lăn lóc dưới đất, một chân của hắn vỗ lên mặt đất hai cái, một lớp băng sương chỗ đen chỗ trắng từ chân hắn lan rộng đến bốn người nọ, đóng băng chân họ trên mặt đất.
Cảm giác lạnh lẽo thấu tận xương tủy bao bọc lấy ba người Mộ Dung Thành, Tạ Khải Vũ và Tô Chỉ Yên, riêng Tạ Nhược Hi sớm đã quen với cái cảm giác này rồi, thậm chí còn có thể chịu đựng loại hàn băng lạnh hơn nữa.
Nhân lúc con yêu quái kia còn đang bận chế giễu Tô Chỉ Yên, chuẩn bị đem y đông cứng thành tảng băng, Tạ Nhược Hi lấy độc trị độc, ngưng tụ một khối lam băng to bằng một nửa vòng tay, dùng như khối đá đập xuống lớp hắc băng dưới chân.
Đập được mấy cái, lớp băng kia liền vỡ ra thành mấy mảnh, nàng tiện tay ném luôn khối băng vào người Thạch Vĩ, hắn vừa tránh qua một bên, khối lam băng vừa vặn rơi vào lớp băng dưới chân Tô Chỉ Yên, lớp hắc băng vậy mà cũng nứt mất vài đường.
Nàng triệu roi Ngọc Lam, phi thân lên quất Thạch Vĩ, hắn vừa né ra, một roi kia liền quất vào lớp băng dưới chân Tạ Khải Vũ, lớp băng ấy bắt đầu nứt.

Tạ Nhược Hi trở tay quất thêm một roi nữa, Hắc Lang nhảy qua một bên, dây roi quất vô lớp băng của Mộ Dung Thành, lớp băng cũng dần nứt.
Hóa ra mục đích của Tạ Nhược Hi không phải là đối phó con quái vật, mà là xử lý lớp băng sương dưới chân mọi người.
Hàn băng quả nhiên là lợi thế của nàng, vừa đánh vừa né, lúc nhảy lúc trượt, tay chân phối hợp đồng đều, tựa như một vũ công trượt băng chuyên nghiệp vậy.
Đánh qua đánh lại mười mấy chiêu, những lớp băng đóng trên chân ba người còn lại lẫn băng sương trên mặt đất vỡ tan.

Bất quá họ cũng chẳng thể làm gì vì đều đã bị trọng thương hết rồi, chỉ có Tạ Nhược Hi và Thạch Vĩ một chọi một thôi.
Bỗng nhiên, khóe miệng Tạ Nhược Hi khẽ cong lên, toàn thân toát ra vẻ thong dong, điềm đạm nói với Hắc Lang Thạch Vĩ đang thở hồng hộc nhìn mình chằm chằm: "Mệt rồi nhỉ?"
Quả thật là vậy, Thạch Vĩ dù có lợi hại đến đâu thì cũng sẽ biết mệt.

Lúc nãy nàng không cùng ba người kia động thủ một phần là vì lý giải nghi vấn trong đầu, phần còn lại chẳng qua là vì dưỡng sức, đợi hắn yếu đi, một mình nàng tung vài chiêu cũng đủ áp chế hắn rồi a.
Nhận ra điều này, ba người đang ngồi dưới đất mới thở phào nhẹ nhõm, Mộ Dung Thành còn suýt nữa mắng nàng một trận, thật may vì y mải chiến với Thạch Vĩ, nếu không thì địch còn chưa ngã, hai người họ đã nội chiến trước rồi.
Tạ Nhược Hi đưa tay trái lên kết ấn, hàng trăm thanh lam băng được ngưng tụ lơ lửng phía sau lưng nàng, ánh mắt khẽ động, hàng trăm thanh lam băng lần lượt hướng tới Thạch Vĩ mà phóng.

Tay phải cầm Ngọc Lam quất vào con quái vật vừa né được vài thanh lam băng.
Trúng phóc!
Nàng đã đoán được hắn sẽ né như thế nào, đường roi vừa rồi đã hoàn hảo quất vào thân thể Hắc Lang khiến hắn bay ra xa vài trượng.

Còn chưa kịp định thần, một trận mưa băng đã phóng tới, hắn lập tức ngưng tụ một tấm hộ thuẫn chắn trước người, nhưng tốc độ của những thanh lam băng kia quá nhanh, đâm nát luôn chiếc lá chắn yếu ớt, Thạch Vĩ chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng liên tục né tránh mà thôi.
Rồi bỗng một tia ngân quang lóe lên, xuyên qua mưa băng lao đến Thạch Vĩ.

Là một cây thiết phiến, nhưng cũng không phải một cây thiết phiến bình thường, mà là một loại vũ khí đặc biệt lợi hại: Xích Chu phiến.
Bị nhiều thứ tấn công dồn dập như vậy, bây giờ còn có thêm một địch nhân khác xuất hiện nữa, với tình trạng này thì hắn chắc chắn thắng không nổi, quyết định ngồi xuống đất thỏa hiệp.
Ngay lập tức, trận mưa băng ngưng động trên không, đồng loạt rớt xuống đất.

Cây thiết phiến cũng chỉ lướt vòng qua người Thạch Vĩ rồi trở về tay chủ nhân.
Một bàn tay trắng nõn thò ra từ trong bóng tối bắt lấy cây quạt, thuần thục xoay tay quạt trước ngực, rồi chầm chậm bước ra.
Nam tử một thân lam y, phe phẩy chiếc quạt trên tay, toàn thân toát ra vẻ phóng khoáng lẫn hào hoa phong nhã, trên người hắn còn phảng phất hương hoa đào và mùi rượu nhàn nhạt, không hổ danh là đào hoa công tử.
Thật ra lúc ngồi suy ngẫm, Tạ Nhược Hi đã sớm phát hiện sự có mặt của vị lam y nhân đó rồi, nhưng vì mùi hương trên người hắn mà nàng đã nhận ra kẻ đến là ai nên cũng chẳng thèm quan tâm, cứ đợi tới đoạn cần thiết rồi hắn nhảy ra cũng không muộn.
Nàng quay đầu nhìn lam y nhân kia, trong lòng nổi hứng nên liền lên tiếng châm chọc hắn: "Lưu Cảnh Hạo, à không, Lưu Nguyên Thái Tử, chuyện lớn như thế này mà vẫn còn tâm tình dạo chơi sẵn tiện trò chuyện với các vị giai nhân ở tửu lâu sao?"
Làm gì có lí nào trên người Lưu Cảnh Hạo lại tự nhiên có hương hoa đào cả, hoa đào hoa đào, mùi hương phổ biến được các tiểu cô nương quý tộc yêu thích, cộng thêm mùi rượu, như vậy có thể chứng minh rằng, trước khi đến đây, hắn đã có giao tiếp qua với vài tiểu cô nương ở tửu lâu.
Lưu Cảnh Hạo dừng lại bên cạnh nàng, giọng điệu khiêu khích: "Lẽ nào cô ghen tị với ta sao?"
Nàng liếc qua hắn, ý gì đây chứ, nàng đâu có ham mê tửu sắc như hắn đâu, máu châm chọc nổi lên, nàng không do dự mà lấy Mộ Dung Thành ra làm mũi kiếm, nói nhỏ: "Thái Tử nói đùa rồi, ta là người đã có hôn ước, đâu có đơn thân lẻ bóng như ngài mà ham mê mấy thứ có hại đó chứ.".
Thanh âm của nàng rất nhỏ, cũng chỉ có Lưu Cảnh Hạo có thể nghe được, vậy nên nàng cũng chẳng kiêng kỵ gì khi nói ra câu này.
Lưu Cảnh Hạo bị câu này chặn cho cứng họng, chỉ có thể gượng cười, có tỏ vẻ rằng mình không để tâm đến câu nói đó: "Cũng có chút lợi hại đấy."
Nói đoạn liền lôi ra một bộ y phục đi đưa cho Thạch Vĩ, hẳn là để cho hắn khi hóa người trở lại có đồ mặc chỉnh tề.
Tạ Nhược Hi cũng hiểu chuyện, tranh thủ xoay người đi đến chỗ Tô Chỉ Yên sơ cứu cho y, tiện tay ném hai lọ linh dược qua cho Tạ Khải Vũ đang đỡ Mộ Dung Thành đến dựa vào cái cây sau lưng y.
Lát sau quay đầu lại, không còn Hắc Lang to lớn nhanh nhẹn nữa, thay vào đó là một nam tử khôi ngô tuấn tú, tay bị trói bởi Phược Linh – loại dây trói có thể áp chế linh lực của người đang bị trói, thường được dùng cho những phạm nhân có linh lực.
Đến rạng sáng, bầu trời vẫn âm u như bao ngày, mây đen được gió thổi chuyển động vù vù, lâu lâu còn có vài đợt sớm chớp rạch ngang, cơ hồ như muốn trút mưa xuống.
Lúc này, nhóm người Tạ Uyển Đình cũng đã làm cho Mục Hằng và Bạch Tuệ Y trở lại hình dáng còn người, trói chặt rồi dẫn họ đến hội họp với nhóm Tạ Nhược Hi.
Tạ Thừa Lâm sớm đã báo hiệu cho những học viên ở lại dọn dẹp học viện, họ nhanh chóng chạy vào rừng tiếp ứng, không chỉ ba nhóm giải quyết ba con quái vật mà trên đường họ còn liên tục gặp các học viên đối phó với yêu thú dọc đường bị thương, tức tốc thay nhau vác người về Linh Vân.
Tạ Nhược Hi sơ cứu qua cho Tô Chỉ Yên, được hai tỷ muội nhà ấy cảm tạ một hồi rồi rời đi trước, bỗng Tạ Khải Vũ từ đâu xuất hiện huých khuỷu tay vô người nàng như ra hiệu gì đó, nàng nhìn theo ánh mắt của y, thấy một màn tràn ngập tình ý của Tạ Uyển Đình và Cố Nguyên.
Hắn cõng Tạ Uyển Đình bị thương trên lưng, cẩn thận hỏi han trạng thái của y, Tạ Uyển Đình cũng cười cười nói nói, trông ôn hòa hơn bình thường, nhìn từ góc độ của người ngoài, thật sự rất giống một đôi đó nha.
"Khụ khụ"
Còn đang chìm đắm trong việc đánh giá độ xứng đôi của hai người nọ, hai người bên này bỗng bị một tiếng ho khan giành mất sự chú ý, đồng loạt quay đầu qua hướng âm thanh vừa rồi được phát ra.
Là Mộ Dung Thành bị hắc băng đâm trúng ngồi im một chỗ nãy giờ.

Gương mặt hắn đã tái nhợt, tình trạng có vẻ không ổn lắm, chắc là do mất máu quá nhiều.
Tạ Nhược Hi vội chạy qua giúp hắn, mặc dù thường ngày hai người cứ cãi nhau chí chóe, nhất định không chịu thua đối phương, nhưng trước đó hắn từng giúp nàng vài lần, cộng thêm hắn là hảo hữu của Tạ Khải Vũ, cho nên không thể thấy nguy mà không cứu.
Nàng đặt tay trước miệng vết thương, phát động linh lực từ từ kéo khối hắc băng đã đâm sâu bụng, ngẩng đầu nhìn thử thần sắc của hắn, quả nhiên là đang cắn răng nhịn đau, hai mắt nhắm nghiền, hai mày nhíu chặt, thấy trạng thái như vậy khiến nàng có chút khẩn trương.

Chốc lát đã rút được khối băng ra ngoài, nàng tiện tay ném nó sang một bên, lấy khăn tay trực tiếp ép lên vết thương, rồi đổ một loại bột linh dược vào, loại bột này có thể làm giảm cơn đau và ngăn máu tạm thời sẽ không chảy ra nữa.

Nhưng nói thế nào thì nói, vẫn phải nhanh chóng trở về học viện nhờ các vị tiến sĩ thông thạo y thuật xử lý.
Mấy giây sau, linh dược phát huy tác dụng, Mộ Dung Thành tựa như không còn đau đớn như trước nữa, chậm rãi mở mắt ra, nhìn hai người trước mặt, nói: "Ta không sao rồi, đa tạ."
Thấy vậy, hai người Tạ Khải Vũ và Tạ Nhược Hi mới thoáng an tâm.
Tạ Nhược Hi định đến chỗ Tạ Uyển Đình thì bị Hoàng huynh kéo lại, y nở một nụ cười hết sức nham hiểm: "Muội định đi đâu thế, chẳng lẽ định bỏ lại Mộ Dung ngồi ở đây sao?"

Nàng khó hiểu nói: "Không phải có huynh ở lại với hắn hay sao?"
Tạ Khải Vũ đảo mắt tìm một cái cớ, vừa khéo thấy Diệp Thanh đi ngang qua, hắn liền kéo y lại, khoác tay lên cổ y: "Ta phải đưa Diệp huynh về rồi, người khác cũng bận lắm, muội giúp ta đưa Mộ Dung về học viện nha."
Nói xong hắn liền nháy một bên mắt với Tạ Nhược Hi, lôi lôi kéo kéo Diệp Thanh còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đi mất.
Tạ Nhược Hi ngẩn ra, quay đầu nhìn Mộ Dung Thành, hắn chỉ nhún vai tỏ vẻ cũng không hiểu chuyện gì.
Vậy là, bất đắc dĩ, nàng đành phải vác cục nợ này về.

Nàng kéo tay trái hắn vòng qua cổ mình, dùng tay trái của mình vững chắc dữ lấy, tay phải nhẹ nhàng đỡ lấy eo hắn, để tránh ảnh hưởng tới vết thương nên hai người đi từng bước từng bước khá chậm.
Hình ảnh này có chút buồn cười, Tạ Nhược Hi vốn dĩ thấp bé hơn Mộ Dung Thành gần một cái đầu, nay lại thấy cảnh vị thấp bé hơn đỡ vị cao lớn hơn, tưởng chừng là một vấn đề nan giải với vị thấp bé, nhưng không, nàng cơ hồ chẳng gặp khó khăn gì về cái vấn đề này, cho nên có thể khẳng định một điều: Người nhỏ nhưng sức lớn lắm nha.
Tạ Nhược Hi vừa đi vừa tiếp tục suy tư về vụ hợp hồn lần này, thời thế bây giờ hoàn toàn loạn lạc hơn nàng nghĩ nhiều.
Dường như nhìn thấu được tâm tư của nàng, Mộ Dung Thành thong thả nói: "Có gì muốn hỏi thì cứ việc hỏi, ta không ngại trả lời cho một cô nhóc mới xuống núi vẫn còn đang chưa hiểu rõ sự đời đâu."
Nàng liếc hắn một cái, nhủ thầm: "Bộ không nói chuyện dễ nghe xíu được hả?"
Vốn dĩ là muốn thốt ra câu đấy luôn nhưng giữa chừng lại nuốt ngược trở lại, hít thở đều mấy cái để giữ bình tĩnh, sau đó mới hỏi: "Tại sao ba vị kia lại học được loại cấm thuật như vậy?"
Mộ Dung Thành lập tức trả lời: "Bởi vì họ là một trong những quân cờ của hội Đoạt Long."
Đoạt Long?
Vừa nghe cái tên này, chắc chắn ai cũng có thể biết ý nghĩa của nó là gì, Long là rồng, biểu tượng của Thiên Tử, hai chữ đã đủ để nói lên lòng tham của những kẻ tham gia vô hội, bọn họ đều muốn đoạt vị xưng đế!
Khoảng ba trăm năm trước, có một vị Hoàng Hậu, bị Quân Vương lạnh nhạt, chán ghét, bị Phi Tần chèn ép đủ đường, đến cả cung nhân cũng khinh thường bà.

Sau này, cơn phẫn nộ bộc phát, bà hợp tác với gian thần trong triều, tàn sát cả hậu cung, dấy binh tạo phản, một kiếm giết Vua, một mình xưng đế.
Không biết vì lý do gì mà sau đó bà đã lập ra một hội, tên Đoạt Long, không ngừng chiêu gọi những kẻ thuộc Hoàng tộc Vương thất khắp nơi có dã tâm giống mình tham gia, giúp đỡ bọn họ hoàn thành tâm nguyện giành lấy ngôi vị.

Với những kẻ có dã tâm nhỏ hơn, họ chỉ chiếm lấy vị trí của các Vương công Quý tộc rồi thôi.
Đó chính là một trong những mũi kiếm khiến cho thiên hạ đại loạn, dẫn đến chiến tranh bùng nổ và lan rộng ra khắp đại lục Xích La.
Các Đế Vương tức tốc dẹp phản loạn, vừa bảo vệ lãnh thổ của mình, vừa nhân cơ hội lấn chiếm các lãnh thổ khác.
Sau những trận đại chiến ấy, cũng tức là hai trăm năm trước, các quốc gia đều đã phân chia xong lãnh thổ của mình, đồng loạt ký hiệp ước hòa bình, mở ra một thời đại mới.
Những quốc gia có quốc chủ là người của hội Đoạt Long hoặc là bị tân đế giết chết, hoặc là biến mất không dấu một dấu vết.
Để cảnh cáo thế hệ sau, thiên hạ đã viết ra một cuốn sách, ghi ra những việc mà hội Đoạt Long đã làm, lưu truyền khắp đại lục.
Cứ ngỡ hội Đoạt Long đã biến mất, nhưng vào chín năm trước, thế lực ấy đột nhiên xuất hiện, một lần nữa gây nên làn sóng sợ hãi và lo lắng cho các Vương công Quý tộc, đặc biệt là Hoàng tộc Vương thất.

Trong vòng chín năm, đã có tổng cộng ba mươi hai quốc gia bị đổi chủ liên kết lại với nhau, khiến cho ai cũng nghi ngờ một điều rằng: Mỗi quốc gia đều có người của hội Đoạt Long đang chờ đợi thời cơ đến, có thể là hoàng thất, có thể là triều thần văn võ, quý tộc, thương nhân, binh sĩ, dân thường hay thậm chí là ăn mày..

họ có thể ở bất kỳ đâu, là bất kỳ ai, hoàn toàn không thể phân biệt được.
Việc cấm thuật bị rò rì bây giờ cũng chẳng còn gây bất ngờ nữa, đến tà thuật cũng xuất hiện luôn rồi.
Tạ Nhược Hi nghe xong có chút thất thần, bất kỳ nơi nào, bất kỳ ai, vậy thì Huyền Linh quốc cũng không phải ngoại lệ, nhất định phải đề phòng hơn mới được.
Nghĩ đến đây, nàng bỗng bị Mộ Dung Thành lôi hồn về, hai người họ không biết từ lúc nào đã về tới cổng Xuyên Hành ngoài bìa rừng, vội vã qua cổng để tránh gặp mưa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận