Vân Bình Truyện


Ba người lập tức đảo mắt tìm kiếm ở những khu vực xung quanh, nhưng trên đường có quá nhiều màu đỏ, không dễ tìm.

Họ đành phải tách ra thành ba hướng, cẩn thận dò xét.
Hết thời gian khoảng một khắc, ba người lại tập trung về chỗ cũ, bất lực lắc đầu.
Lúc này, phía xa bỗng có một tiếng nói quen thuộc truyền đến, hai tiếng "Uyển Đình" vừa thốt ra đã thu hút sự chú ý của họ.
Là Cố Nguyên.

Hắn vận một thân lục y, toát ra sự nho nhã lạ thường, khác hoàn toàn so với dáng vẻ mặc giáp cầm thương của một thiếu tướng quân nhà võ.
Trước đó hai người Cố Nguyên và Tạ Uyển Đình đã bàn bạc rằng sẽ cùng nhau đi dạo quanh thành, nhưng hiện tại hoàn cảnh có chút không ổn, cô chỉ biết quay đầu bối rối nhìn hai nam tử phía sau.
Mộ Dung Thành cũng chẳng để ý việc này lắm, Tạ Nhược Hi chỉ là bị lạc chứ có bị bắt cóc đâu mà phải lo lắng, thiếu một người đi tìm thì cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng gì, hời hợt lên tiếng: "Không sao, cô cứ đi đi, để hai bọn ta đi tìm là được rồi, Hoàng muội của cô không có vô dụng đâu, yên tâm đi."
Nghĩ lại cũng đúng, Tạ Nhược Hi không phải kẻ ngốc, cũng không phải dạng tiểu thư nhà lành chân yếu tay mềm gì, để Tạ Khải Vũ và Mộ Dung Thành đi tìm là được rồi.
Thế là Tạ Uyển Đình quyết định thực hiện kế hoạch dự định ban đầu, vội vàng đi qua chỗ Cố Nguyên, buông thả sự bồn chồn trong người, vui vẻ cười nói với y.
Thấy hai thân ảnh một vàng nột xanh rời đi, Mộ Dung Thành quay qua muốn nói gì đó nhưng bị hành động của Tạ Khải Vũ chặn lại.
Chẳng biết từ bao giờ y đã vắt chân lên cổ chạy mất tiêu, Mộ Dung Thành xem như đã hiểu, y là đang muốn hắn một mình đi tìm Tạ Nhược Hi đây mà.
Ai, đành chịu thôi, ai bảo hắn dính phải cục nợ này cơ chứ!
Đấu tranh tâm lý một hồi, Mộ Dung Thành vẫn là nhấc cước bộ đi tìm Tạ Nhược Hi.
Xuyên qua dòng người tấp nập đông đúc, nhộn nhịp huyên náo, hắn thử ghé qua mấy con hẻm nhỏ khá ít người, nhưng vẫn là không tìm thấy.

Trên đường chính không có, trong hẻm nhỏ cũng không có khả năng, vậy thì chỉ còn một chỗ thôi!

Mộ Dung Thành xoay người, hướng đến học viện Linh Vân mà đi.
Hắn vô cùng bình thản, trên đường đi không ngừng suy nghĩ về đôi chân của An Vương, dự định ngày mai sẽ đến tiễn y về lại Thiên Khải.
Đi ngang qua con sông ở trung tâm thành Huyền Dương, hắn bỗng dưng khựng lại vì thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi cạnh bờ sông.

Hắn bước đến đằng sau thân ảnh kia, tỏ rõ thái độ khó chịu: "Này, cô còn có thể ngồi đây thả hoa đăng sao? Có biết bọn ta tìm cô mệt như thế nào không, cũng không phải trẻ con gì mà không biết suy nghĩ đến và đi tìm bọn ta sao?"
Đúng thật là Tạ Nhược Hi đang ngồi cầm một chiếc đèn hoa đăng trên tay, cẩn thận nâng niu như sợ nó sẽ bị rách vậy.

Nàng không chút khách khí đáp lại con người kì lạ kia: "Ngươi không phải nói ta không phải trẻ con gì sao, lo lắng làm gì cho mệt, cứ mặc kệ ta là được rồi mà."
Mộ Dung Thành đã cạn lời với vị này rồi, còn không phải sợ cô gặp nguy hiểm sao?
Cảm nhận được chiến ý của kẻ đằng sau, Tạ Nhược Hi nhanh chóng thu liễm lại ý cười, tiện tay lấy thêm một chiếc đèn hoa đăng gần đó đưa cho y.
Vẻ mặt hắn tràn đầy nghi hoặc, vươn tay cầm lấy chiếc đèn, ngồi xuống bên cạnh Tạ Nhược Hi.
Mộ Dung Thành thấy rõ, mặc dù biểu tình trên mặt nàng vẫn bình thường nhưng sâu trong đôi mắt lại không giấu được cảm xúc thật sự, hoài niệm và có chút đượm buồn.
Hắn dường như hiểu ra điều gì đó, có lẽ là trong quá khứ Tạ Nhược Hi đã từng được thả đèn hoa đăng với phụ mẫu của mình chăng?
Gạt luồng suy nghĩ ấy qua một bên, cầm lấy cây bút lông và tờ giấy nhỏ mà Tạ Nhược Hi đưa, dứt khoát viết vài dòng chữ rồi thả tờ giấy vào giữa đèn.
Hai người chẳng nói chẳng rằng, chỉ yên lặng ngồi đợi đến đúng giờ mới bắt đầu thả đèn xuống mặt nước trong veo.
Hàng trăm chiếc đèn hoa đăng đầy đủ màu sắc liên tục được thả xuống làm rực sáng cả con sông, khung cảnh đặc biệt lung linh tráng lệ.

Không biết lời cầu nguyện của mình có thành hiện thực hay không nhưng họ vẫn rất thành tâm, hy vọng rằng sẽ có một điều thần kì xảy ra.
Một lúc sau Tạ Khải Vũ đã tìm đến, lập tức lôi hai người kia tới tửu lâu nổi tiếng trong thành tụ họp với Tạ Uyển Đình và Cố Nguyên.
Năm người vừa uống rượu vừa tán gẫu rất vui vẻ, còn chơi trò ngươi hỏi ta trả lời, ai không trả lời hoặc trả lời sai thì phải uống một ly rượu, kết quả rất rõ ràng, Tạ Khải Vũ say khướt, Tạ Uyển Đình cũng đã say mèm, phải nhờ hai nam tử còn lại cõng về lại Nguyệt Hoa lâu, còn Tạ Nhược Hi thì trả tiền xong liền lẽo đẽo theo sau.

Lễ hội đến tận nửa đêm mới kết thúc, kẻ say người tỉnh, ai ai cũng mệt mỏi, lôi lôi kéo kéo nhau mãi mới về đến nhà.

Học viên của Linh Vân cũng không ngoại lệ, do không bị luật lệ của học viện quản thúc nên rất thoải mái tận hưởng, vô số người ham vui đã uống quá chén, say đến không biết trời trăng mây gió gì, lăn lê bò trườn khắp trên đường chính, tạo một màn hài hước dị thường.
*
Sáng hôm sau, trong khi các học viên ở Vãn Uyên lâu và Thanh Dao lâu đã sớm thức giấc thì các học viên ở Nguyệt Hoa lâu tuy đã là giờ tỵ nhưng vẫn không chịu tỉnh dậy, phải đợi người của quán trọ ghé từng phòng gọi dậy mới chịu tỉnh, canh giải rượu thoáng chốc đã hết sạch.
Vốn định ra ngoài chơi thêm chút nữa, bất quá hình như có gì đó bất bình thường, sao các vị tiến sĩ lại tập trung ở đây chứ? Lẽ nào họ đã làm sai chuyện gì à? Học viện vẫn chưa tu sửa xong nên chắc chưa đi học lại đâu nhỉ? Hàng trăm loại suy nghĩ thay nhau xuất hiện trong đầu của mỗi người, tuy nhiên khi Vũ tiến sĩ mở miệng, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Các trò đã có nhiệm vụ mới rồi đây."
Cả quán trọ lập tức tràn ngập tiếng xôn xao bàn tán.
"Các học viên của hai quán trọ kia sớm đã chuẩn bị và xuất phát đến địa điểm làm nhiệm vụ rồi cho nên ta sẽ phổ biến nhanh một chút cho các trò bắt kịp hai đội kia."
"..."
Công nhận Vũ tiến sĩ rất biết cách nói mát nha!
Có ba địa điểm làm nhiệm vụ, mỗi địa điểm cũng sẽ có bốn nhiệm vụ khác nhau, hai đội kia đã chọn địa điểm thứ hai và thứ ba cho nên họ chỉ còn mỗi địa điểm thứ nhất là núi Vụ Sơn.
Nhiệm vụ thứ nhất là đến phía Tây núi Vụ Sơn tìm được thứ trong lành nhất, nhiệm vụ thứ hai là đến phía Bắc núi Vụ Sơn tìm được thứ hoa lệ nhất và nhiệm vụ thứ ba là đến phía Đông núi Vụ Sơn tìm được thứ mộc mạc nhất.
Các học viên nhanh chóng tách ra thành ba hàng, mỗi hàng có khoảng sáu đến bảy người.
Vũ tiến sĩ nói thêm: "Nhiệm vụ lần này nhằm kiểm tra thực lực của các trò nên hãy cố gắng hết sức mình nhé, hãy cho chúng ta xem các trò có gì."
Sau khi sắp xếp trong mọi chuyện, các tiến sĩ rời đi, còn học viên thì trở về phòng dọn đồ chuẩn bị đến Vụ Sơn.
Ra ngoài cổng thành Huyền Dương, tùy tùng của mỗi người đưa cho họ một con ngựa để tiện di chuyển.
Tạ Nhược Hi dặn dò Tiểu Linh và Tiểu Lạc một số chuyện xong thì liền đi đến bên cạnh Tạ Uyển Đình.
Nhóm của nàng đã chọn nhiệm vụ thứ ba, trong nhóm bao gồm Tạ Uyển Đình, Tạ Khải Vũ, Mộ Dung Thành, Cố Nguyên và Tô Chỉ Yên.

Đang ngồi trên lưng ngựa đấu khẩu với Mộ Dung Thành, Tạ Nhược Hi bỗng nghe được một giọng nói truyền từ phía sau: "Nhược Hi à."
Nàng khó hiểu quay đầu nhìn, hóa ra là Tạ Ngọc Chân.
Cô ta nói tiếp: "Đường muội, muội là học viên mới, thực lực không bằng ai, cho nên tốt nhất muội hãy bám vào hôn phu của muội cho chắc lấy, đừng để lúc đi lành lặn lúc về tàn phế nha."
Đường muội?
Tạ Nhược Hi nhìn từ dưới lên trên Tạ Ngọc Chân sau đó nhìn thẳng vào mặt cô ta một lúc, nhếch mép cười một cái rồi quay đầu đi tiếp.
Quả nhiên chỉ một cử chỉ này của nàng đã đủ làm cho Tạ Ngọc Chân tức muốn thổ huyết, đây rõ ràng là đang khinh thường cô ta mà!
Núi Vụ Sơn nằm giữa rừng Diệu Quang ở phía Tây đại lục, cách thành Huyền Dương cả gần bốn nghìn dặm, ba nhóm đã sớm tách nhau ra để không ảnh hưởng đến tiến độ hoàn thành nhiệm vụ.
Đi được mấy ngày ròng, nhóm của Tạ Nhược Hi dừng lại tại một thị trấn nhỏ, chọn đại một khách trạm để nghỉ chân.
Cố Nguyên và Tạ Uyển Đình cùng nhau đi mua lương thực dự trữ cho mấy ngày tới, hai người Tạ Khải Vũ cùng Tô Chỉ Yên thì đi chăm sóc cho mấy con ngựa trong chuồng sau khách trạm, chỉ duy hai người còn lại là thản nhiên ngồi ăn bánh uống trà trên lầu.
Bây giờ hội Đoạt Long đang hoành hành ngang dọc tại nhiều quốc gia, rất nhiều học viện trên đại lục phải gấp rút huấn luyện cho học viên của mình để sẵn sàng chiến đấu bảo vệ ngai vàng.
Tạ Nhược Hi nhìn xuống cửa sổ một lát, nhìn thấy có một đám di dân đang nằm vật vã một góc, đột nhiên đứng dậy bước xuống lầu, Mộ Dung Thành cũng nhanh chóng đuổi theo xuống dưới.
Nàng mua toàn bộ bánh bao bên lề đường mang đến cho đám di dân kia ăn, họ toàn thân bê bết bùn đất, quần áo lấm lem, đầu tóc bù xù luộm thuộm, nhưng nàng vẫn không để ý, cẩn thận bắt mạch tượng cho họ.
Không có Linh mạch, không phải Linh Sư.
Rồi tiếng nghẹn của một cậu bé đã lôi kéo sự chú ý của nàng, đang định đi lấy nước thì Mộ Dung Thành đã đem đến nơi, nàng cẩn thận vuốt lưng cậu bé cho thức ăn dễ trôi xuống rồi mới yên tâm thả ra.
Sau khi đã ăn uống no nê, đám di dân ấy lập tức đứng lên chân thành cảm tạ hai người nọ, hỏi mới biết chuyện, hóa ra họ là dân chúng của Liễu quốc – nạn nhân của hội Đoạt Long, vì bách tính không tuân theo kẻ đoạt vị mà đã dẫn đến sự diệt vong của tiểu quốc gia này.
Không chỉ có mỗi Liễu quốc, còn có nhiều quốc gia khác đang lâm vào tình trạng đó, cũng do tình hình chiến sự đang khá căng thẳng, rất nhiều cư dân đã di chuyển đến nơi khác lánh nạn.

Linh Sư thì còn có thể săn bắt yêu thú dị thảo để bán lấy tiền mua đồ, riêng những người bình thường không có linh lực thì chỉ có thể dựa vào khả năng của bản thân để tự sinh tự diệt.
Tạ Nhược Hi tặng cho mỗi người di dân kia một vài viên đan dược và một túi lá vàng, đợi họ rời đi nàng mới trở lại chỗ cũ trên lầu khách trạm.

Cảm thấy buồn chán thì liền hỏi Mộ Dung Thành vài câu: "Này, ta thấy học viện Linh Vân cũng bình thường mà, đâu có gì đặc biệt đâu nhưng tại sao lại được Hoàng thất Vương tộc ủng hộ thế?"
Tay hắn vân vê ly trà, từ từ trả lời: "Là do nha đầu ngốc cô chưa chứng kiến sự huy hoàng của học viên trước khi cô xuống núi thôi."
Trước kia bất kỳ học viên nào học xong tại học viện Linh Vân cũng đều đi lên như diều gặp gió, trở thành Linh Sư danh tiếng lẫy lừng, cộng thêm dàn tiến sĩ và Chưởng viện cũng toàn là những nhân vật có máu mặt trên đại lục, làm sao có thể không vang danh thiên hạ được chứ?

Nhưng lý do có rất ít Linh Sư muốn đến đây học là vì sự khắc nghiệt của những buổi kiểm tra năng lực thực tế, kẻ mạnh được sống kẻ yếu thì chết.

Chẳng hạn như năm học này đây, bắt đầu là hơn một trăm học viên, chỉ sau một trận chiến đã chỉ còn vỏn vẹn hơn bảy mươi người, đủ để biết sự lo lắng của người nhà mỗi học viên đã sớm kéo căng như dây đàn rồi.
Tạ Nhược Hi bỗng hi vọng rằng phụ Hoàng ở trong cung sẽ tin tưởng mình, đừng quá lo lắng rồi lại ảnh hưởng đến sức khỏe.
Nàng tiếp tục hỏi vu vơ thêm một câu nữa: "Dạo này học viện đang có kế hoạch gì hay sao? Tại sao lại không tập trung vào việc tu sửa học viện mà các tiến sĩ chỉ liên tục xuất thành thế?"
Mộ Dung Thành nhíu mày, thở dài: "Các tiến sĩ đang đi liên lạc với các học viện khác, cùng nhau lập kế hoạch chống lại hội Đoạt Long, làm gì có thời gian tu sửa."
Tạ Nhược Hi gật gật đầu như đã minh bạch, suy nghĩ một hồi, nàng lên tiếng lần nữa: "Nghe nói trước kia ngươi từng đánh thắng nhiều trận trên sa trường, thương vong có nhiều không?"
Một câu hỏi này của nàng không ngờ đã chọc trúng vảy ngược của Mộ Dung Thành, hắn đập mạnh ly trà xuống chiếc bàn gỗ trước mặt, mặt tối sầm lại, trừng mắt nhìn nữ tử đối diện.
Nàng bị ánh mắt này dọa đến rồi, vốn chỉ định hỏi xem để biết đường tính toán một số chuyện, cư nhiên lại chọc trúng vảy ngược của hắn!
Mộ Dung Thành nhanh chóng đứng lên trở về phòng, Tạ Nhược Hi cũng không muốn sự việc trở nên khó nhằn hơn, ngay lập tức chạy đi tìm Tạ Khải Vũ lên giải quyết hộ.

Quả nhiên, lát sau Tạ Khải Vũ thở phào bước ra ngoài, ra hiệu đã giải quyết ổn thỏa rồi kéo nàng về phòng kể chuyện cho nàng nghe.
Năm mười chín tuổi, Mộ Dung Thành được tín nhiệm giao cho việc thảo phạt loạn đảng muốn soán ngôi, chỉ trong đoạn thời gian ngắn, quân đội của hắn chiến thắng trở về.

Sau này mỗi khi có chiến sự, Thiên Khải quốc vương liền nghĩ đến hắn đầu tiên, không phụ lòng mong mỏi, lần nào hắn cũng mang đến thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ là càng về sau càng nhiều thương vong, mỗi binh sĩ đều là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn, từng người từng người lần lượt ngã xuống, hắn có thể không đau lòng ư?
Và để trốn tránh việc đem quân ra trận, Mộ Dung Thành đã quyết định đến học tại học viện Linh Vân vào hai năm trước.
Kết thúc câu chuyện, Tạ Nhược Hi cảm thấy có chút có lỗi, vậy mà lại vô tình khơi lại chuyện buồn của hắn, chưa kịp nghĩ đến việc sẽ tạ lỗi với hắn thế nào thì một luồng yêu khí mãnh liệt đã vụt qua, nảy sinh một dự cảm không lành, cả ba người đều tức tốc chạy ra khỏi khách trạm.
Bầu trời mùa thu vẫn ảm đạm như thế, gió vẫn thổi mạnh, lá vẫn rơi đều, người đi đường vẫn vui vẻ cười đùa, không có điều gì bất thường ngoài trận khí tức vừa nãy cả.
Nhận ra có điều gì đó thiếu thiếu, Tạ Khải Vũ vội vàng chạy ra chuồng ngựa, không ngoài dự đoán, Tô Chỉ Yên mất tích rồi.
Ba thân ảnh chia nhau ra đi tìm ba người kia, nhưng cho dù tìm những nơi cách thị trấn nhỏ này mấy dặm cũng không tìm thấy, hỏi người qua đường thì ai cũng nói rằng không biết gì, không một dấu vết, không một manh mối, đám người Tạ Nhược Hi nhanh chóng rơi vào bế tắc, hoàn toàn mất phương hướng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận