Vân Bình Truyện


Tất cả những người nghe thấy Thục Phi nói xong đều vô cùng bất ngờ mà nhìn về hướng Tạ Nhược Hi.

Các Tăng nhân nhìn nhau trong sự ngạc nhiên và ngỡ ngàng.
"Thật sự là Công Chúa sao?" Đám nô tì đi theo Lâm Uyển Dư lại bắt đầu xì xào to nhỏ.
"Công Chúa không phải chết từ bảy năm trước rồi sao?"
"..."
"Tham kiến Công Chúa điện hạ."
Hầu cận của Lâm Uyển Dư - Thanh Liên bỗng hành lễ, khiến những người khác cũng hùa theo.
"Chúng nô tì tham kiến Công Chúa điện hạ."
Lâm Uyển Dư vui vẻ kéo Tạ Nhược Hi đến bàn ghế đá gần đó rồi ngồi xuống, sai người lấy giấy mực ra.

Đám nô tì tuân lệnh, lập tức lấy giấy mực ra đưa cho Lâm Uyển Dư.

Nét bút của bà uyển chuyển thuật lại toàn bộ sự việc rồi đưa cho một con bồ câu đưa thư màu trắng.
"Cô nương, hóa ra người là Công Chúa." Tiểu Linh bên cạnh Tạ Nhược Hi bỗng lên tiếng.
"Nhược Hi à, đây là ai?" Lâm Uyển Dư cũng tiếp tục làm theo kế hoạch.
Tạ Nhược Hi thay đổi quá khứ của Tiểu Linh từ sống cùng nàng trong cung thành nhặt được dưới núi.
Lâm Uyển Dư gật đầu, bảo Tiểu Linh chuẩn bị đồ đạc rồi cùng về cung sống.
Tiểu Linh vui vẻ cảm tạ Lâm Uyển Dư, hành lễ rồi nhanh chóng về phòng dọn đồ đạc.
Sau một khắc, Tiểu Linh cũng đã dọn đồ xong, Lâm Uyển Dư thắp vài nén nhang, nói lời tạm biệt với Tăng nhân trong quan rồi kéo Tạ Nhược Hi ra xe ngựa của mình.
Đi ra khỏi cổng Quan có một chiếc xe ngựa lớn.
Tạ Nhược Hi nhanh chóng lên xe, theo sau là Lâm Uyển Dư.


Tiểu Linh cùng Thanh Liên ngồi ngoài xe để xem xét tình hình.

Đám nô tì và hộ vệ ngồi trên ngựa đi theo trước và sau xe ngựa của Lâm Uyển Dư.
Vì trong núi sẽ có thể gặp yêu thú nên họ phải đi đường tắt, và đương nhiên thời gian sẽ lâu hơn một chút.
Bên trong xe, Lâm Uyển Dư và Tạ Nhược Hi âm thầm bàn luận.
Tạ Nhược Hi hỏi về tình hình trong cung.
Lâm Uyển Dư nghiêm túc đáp lại: "Có vẻ Hoàng Quý Phi đã bắt đầu hành động rồi."
Tạ Nhược Hi thở dài: "Xem ra, họ không ngồi yên được nữa rồi.

Vậy biểu cô có kế hoạch gì không?"
Lâm Uyển Dư lắc đầu, do phía bên Hoàng Quý Phi vẫn chưa có hành động cụ thể nên bà không thể lên kế hoạch được.

Hơn nữa Hoàng Quý Phi cũng đã bắt đầu nghi ngờ Lâm Uyển Dư lén hành động sau lưng mình chứ một người như y làm sao có thể yên phận suốt bảy năm trời được.
"Cho nên gián điệp hôm trước người bắt được là của bà ta sao?"
"Không sai, cho nên bây giờ chúng ta càng phải cẩn thận, nhất là những kẻ trong cung, ngoài Tiểu Linh, Thanh Liên và Tiểu Lạc con không được tin bất cứ nô tì hay hộ vệ nào, nhớ chưa?"
Tạ Nhược Hi gật đầu vài cái.
Đi được một lúc Tạ Nhược Hi vén màn cửa sổ nhìn ra ngoài.
"Bảy năm trước, mẫu hậu con chắc chắn bị hại, còn muốn diệt khẩu con, bây giờ trở về con nhất định sẽ tìm ra hung thủ và lấy lại tất cả những gì của mẫu hậu và của con."
*
Sáng hôm sau, xe ngựa của Lâm Uyển Dư cũng đến được thành Huyền Châu của Huyền Linh quốc, còn được gọi là Kinh thành.


Vì để tiết kiệm thời gian, xe của Lâm Uyển Dư đã không ngừng di chuyển suốt một ngày một đêm.
"Nhược Hi, đến nơi rồi, đi cả một ngày một đêm không ngừng nghỉ chắc con mệt rồi."
Tạ Nhược Hi cười mỉm, lắc đầu rồi vén màn che của xe ngựa ra nhìn thấy xung quanh toàn là những ngôi nhà, thanh lâu, tửu lâu, tiệm phục trang, gấm vóc..

còn có rất nhiều người đi lại trên đường trông náo nhiệt vô cùng.
Tạ Nhược Hi đã xa nơi này suốt bảy năm nên mọi thứ đều thay đổi rất nhiều.

Nàng đã vô cùng thích thú và không ngừng cảm thán những người mãi nghệ ven đường.
"Thật lợi hại!"
Khi đi đến cuối thành Huyền Châu thì sẽ thấy Hoàng thành và bên trong Hoàng thành là Hoàng Cung Huyền Linh quốc.
Xe ngựa đã đến trước cung, có thể thấy rất nhiều quan viên đang hối hả vào đại điện.
Một nô tì đặt một chiếc bậc thang ở cửa xe ngựa xong thì Lâm Uyển Dư bước ra, đỡ tay Tạ Nhược Hi xuống xe.

Hai thân nữ tử, người trước người sau ung dung cùng nhau lên Từ Thần điện.
Từ Thần điện chính là triều đường của Huyền Linh quốc, bố cục được sắp xếp trong đây vô cùng cầu kỳ và sa hoa.

Bước vào điện sẽ thấy người ngồi ở nơi cao nhất, tức ngai vàng, thân mang Long bào, đầu đội mũ Bình Thiên chính là Huyền Linh Quốc Vương - Tạ Nghiêm.
Phía dưới có Hoàng Quý Phi - Vương Cẩm Dung cũng khoảng bốn mươi tuổi ăn mặc trang trọng, cầu kỳ.

Bà là con gái của Bình Định Hầu dưới một người trên vạn người.

Ngoài ra còn có vài vị Hoàng Tử, Huyện Chúa, Quận Chúa.

Dưới họ là rất nhiều quan viên đang thì thầm to nhỏ.
Một thái giám bên ngoài điện bỗng nhiên hô lớn: "Thục Phi nương nương diện kiến!"
Các tiếng xì xào của quan viên dần dần tắt đi.
Lâm Uyển Dư bước vào đầy kiêu ngạo cùng Tạ Nhược Hi khép nép, âm thầm quan sát xung quanh.
Huyền Linh Quốc Vương cố gắng nhìn kĩ lam y nữ tử đi sau Lâm Uyển Dư, càng nhìn ông càng cảm thấy có chút quen mắt.
"Thần thiếp cùng Nhược Hi diện kiến Quốc Vương bệ hạ." Lâm Uyển Dư cùng Tạ Nhược Hi hành đại lễ trước Quốc Vương mà mặc kệ Hoàng Quý Phi đang ở bên cạnh.
"Miễn lễ." Quốc Vương vung tay ý bảo hai người Lâm Uyển Dư đứng lên.
"Tạ bệ hạ." Lâm Uyển Dư đỡ Tạ Nhược Hi đứng lên rồi Quốc Vương sốt sắng hỏi.
"Thục Phi, trong thư nàng nói tìm được Hi Nhi rồi, là nó sao?"
Lâm Uyển Dư gật đầu kéo Tạ Nhược Hi lên đứng cạnh mình nói rằng nàng chính là Vân Bình Công Chúa.
Các đại thần và cung nô lại xì xào lớn nhỏ.

Còn Hoàng Tử, Huyện Chúa chỉ nhìn từ trên xuống dưới của Tạ Nhược Hi.
Vương Cẩm Dung đứng một bên mỉa mai, đòi bằng chứng.
Lâm Uyển Dư cười nhẹ, cầm tay đang đeo chiếc vòng của Tạ Nhược Hi dơ lên trước mặt.
Thái giám đứng bên cạnh Tạ Nghiêm nhanh chóng bước xuống chỗ Lâm Uyển Dư.
Lâm Uyển Dư tháo chiếc vòng đeo trên tay Tạ Nhược Hi đưa cho thái giám, hắn cẩn thận đưa chiếc vòng cho Quốc Vương.

Tạ Nghiêm cầm lấy chiếc vòng rồi xem xét xung quanh.
Chiếc vòng làm bằng Dạ Minh Châu, có khắc chữ Hi và ngoài ra còn có một bông hoa tuyết được tiên Hoàng Hậu khắc trên đó.

Sau khi sinh hạ Tạ Nhược Hi, chính tay Tạ Nghiêm đã đeo chiếc vòng này cho nàng.

Tạ Nghiêm nhìn Tạ Nhược Hi rồi sai người mang dụng cụ thử nghiệm máu ra.

"Người đâu! Mang đồ ra cho trẫm."
Cách thử nghiệm chắc chắn nhất chính là xem xét máu.

Thái giám hiểu ý của Tạ Nghiêm nên nhanh chóng lấy một ly nước trong, một chiếc dao và hai tấm vải đặt trên khay bạc.
Tạ Nghiêm bước xuống khỏi Long ỷ đến chỗ Tạ Nhược Hi, y cầm con dao lên cắt lòng bàn tay trái của mình rồi từng giọt máu chảy xuống ly nước.
Tạ Nhược Hi cũng cắt tay trái của mình rồi từng giọt máu cũng chảy xuống ly nước.
Trong chốc lát, máu trong ly đã hòa vào làm một.
Tạ Nghiêm nhìn kĩ rồi nhanh chóng lấy tấm vải trắng bó bàn tay bị cắt của Tạ Nhược Hi, vui vẻ cười lớn.
"Quả nhiên là con, Hi Nhi con cuối cùng cũng trở về rồi, trẫm đã tìm con suốt bảy năm nay rồi con có biết không? Cắt tay như thế có phải rất đau không? Trẫm rất xin lỗi."
Những người xung quanh đều vô cùng bất ngờ trợn tròn mắt nhìn nhau, Vương Cẩm Dung đang uống trà cũng rớt làm đổ ra bàn.

Dùng ánh mắt đáng sợ nhìn Tạ Nhược Hi.
Đại Hoàng Tử - Con trai của Vương Cẩm Dung là Tạ Thừa Lâm cùng Ngọc Ninh Huyện Chúa - Thiên kim của Đại Thân Vương - hoàng huynh của Huyền Linh quốc vương là Tạ Ngọc Chân nhíu mày nhìn nhau ý nói "Chuyện gì thế này?".
Duy chỉ có Ninh Hòa Quận Chúa - con gái của Lâm Uyển Dư là Tạ Uyển Đình và Nhị Hoàng Tử - con trai Lâm Uyển Dư là Tạ Khải Vũ nhìn nhau khẽ gật đầu.
"Gọi ta..

gọi trẫm là phụ hoàng." Tạ Nghiêm vui mừng đến nỗi nói cũng ấp úng.
"Phụ hoàng?"
"Con gái ngoan.

Nhanh, mau truyền thái y băng bó tay cho Công Chúa."
Nói xong, Tạ Nghiêm nhẹ nhàng buông tay Tạ Nhược Hi ra, nhanh chóng viết Chiếu chỉ rồi đưa cho thái giám.

Thái giám sai người dán Chiếu chỉ lên khắp nơi ở Huyền Linh quốc để chiếu cáo thiên hạ rằng: Vân Bình Công Chúa đã trở lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận