Buổi tối, sau khi trở về phòng, Ngu Vãn Ca trầm giọng nói: "Thái tử, Tứ hoàng tử và Lục hoàng tử.
Bọn họ đều đang cẩn thận điều tra hành tung của ngài.
Ngài nhất định phải phái thêm người sắp xếp cẩn thận một chút."
Bắc Đường Yêu cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.
Ngu Vãn Ca nhìn thấy hắn không muốn nói, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Mấy ngày nay, sắp xếp lại những thông tin đã có, thì nàng liền biết các hoàng tử có quyền có thế ở trong triều đình đang rất quan tâm đến sự trở về của hắn.
Bởi vì, sau lưng Bắc Đường Yêu, còn có một thế lực rất quan trọng, đó chính là hoạn quan Uông Trực.
Có Uông Trực hỗ trợ, đủ khiến Bắc Đường Yêu từ một hoàng tử không sa cơ thất thế, ngay lập tức liền trở thành thứ mà ai cũng phải vây quanh nịnh nọt.
Sau khi sửa sang lại chăn bông xong, Ngu Vãn Ca định quay người lại, nhưng Bắc Đường Yêu đã quấn chặt lấy nàng từ phía sau.
"Vãn Vãn.."
Ngu Vãn Ca không nhúc nhích, chỉ an tĩnh đứng đó, mặc cho người nam tử ở phía sau đang tiến lại gần mình.
Nhưng cho dù nàng ôn nhuận như thế nào, thì vẫn luôn dễ dàng khiến người ta cảm thấy
Lạnh lẽo đến thấu tận xương tủy.
Trong lòng Bắc Đường Yêu là một mảnh hoang vắng, nhưng hắn vẫn chưa từng buông tay.
* * *
Vài ngày sau, sinh thần của Bắc Yến đế đã chính thức được bắt đầu.
Bắc Đường Yêu đi sau chiếc kiệu của Uông Trực, chậm rãi tiến vào cung.
Trong khi đó, Ngu Vãn Ca trở thành tỳ nữ đi theo bên người hắn.
Dường như, các trọng thần trong triều dường đã hay tin Cửu Hoàng tử trở về.
Từng người lần lượt suy đoán, phân chia các thế lực trong triều.
Lúc trước, cũng chính nơi hoàng cung này, chẳng một ai biết hắn là ai.
Và bây giờ, cũng chẳng một ai biết rốt cuộc hắn là người như thế nào đây!
Cung điện tráng lệ, nguy nga được thắp sáng bởi những ngọn đuốc sáng rực rỡ.
Trên đỉnh là mái ngói màu lưu ly phản chiếu ra từng ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc.
Trên các bức tường là đá cẩm thạch được chạm khắc bằng hoa mẫu đơn phong phú cát tường, kim ty tô điểm, được mạ bằng vàng đỏ, đủ các loại đá quý khác nhau, tạo nên một bức tường thành bằng ngọc rực rỡ, tựa như mang lại một mảnh hoa xuân dạt dào quanh năm.
Trên mái nhà là hình rồng phượng, những bức rèm được xâu bằng những hạt pha lê khiến người nhìn đến cũng hoa cả mắt.
Phía bên trên chính là long ỷ được tạo bằng tấm vàng ròng tinh khiết, hai bên chính là ghế ngồi của các thứ tự phi tần.
Dưới lễ đài, chính là các bàn gỗ lê được kê ngay ngắn, chia làm hai hàng, bàn đầu tiên ở phía trước chính là chỗ ngồi cho các vị hoàng tử, sau đó đến các bậc quan lại.
Trên mặt đất được trải thảm đỏ, trên thảm đỏ chính là những cánh hoa phù dung xinh xắn, tựa như một nữ thần rải hoa, đẹp đến nỗi không thể nói nên lời.
Một cơn gió mùa thu thổi đến, hai con lư hương bằng hạc trắng tỏa ra một mùi hương Long Tiên nồng đậm, kèm với những ngọn đèn đuốc lượn quanh, thật khiến người ta ý loạn tình mê.
Tiếng hát và tiếng nhảy múa vang lên không dứt, một bữa tiệc xa hoa đã chính thức được bắt đầu.
Các hoàng tử và các đại thần đã an vị.
Uông Trực đi theo sau Hoàng đế và các phi tần.
Trước khi bước đến bậc thềm Càn Khôn điện, thì đã nghe một giọng nói lanh lảnh truyền đến: "Hoàng thượng giá lâm.."
Tất cả quan lại đều đứng dậy, dập đầu lễ bái.
Sau khi Hoàng đế ngồi vào ghế chủ vị, thì Uông Trực, từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng bên cạnh hoàng đế.
Ngu Vãn Ca đi theo Bắc Đường Yêu đến thiền điện chờ đợi, trên tay bưng một mâm lễ vật.
Mới vừa bước chân vào thiền điện, thì đã đụng phải vị thái giám quản sự ở phía đối diện, lễ vật trong tay lập tức rơi xuống đất.
"Xin lỗi..
Thật xin lỗi.." Thái giám quản sự vội vàng nhặt lễ vật và chiếc mâm lên.
Lễ vật được chuẩn bị cho lần này, chính là một cây Thường Thanh Thụ.
Thường Thanh Thụ chính là một gốc cây cổ thụ đã được thợ chạm khắc lại.
Trên thân cây còn có rất nhiều nhánh cây nhỏ được buộc bằng những sợi chỉ vàng, chỉ bạc.
Những chỗ lõm ở trên cành cây được gắn những viên đá quý.
Từ đằng xa nhìn đến, trông rất sang trọng và hoa lệ.
Là một gốc cây được thợ khéo léo pha trộn giữa lớp gỗ dày và những viên đá quý hợp lại tạo thành một món lễ vật rực rỡ hiếm có.
Trong mắt thái giám quản sự lóe lên chút tia sáng, thì ra chủ tử nói không sai.
Uông Trực quả thực đã mời thợ điêu khắc để làm thành món đồ trân phẩm này.
Thái giám quản sự vội vàng đem bức tượng gỗ đó nhặt lên, dùng tay lau sạch bụi bặm ở trên đó, rồi nhỏ giọng run rẩy nói: "Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng..
tiểu nhân thật sự không cố ý.."
Hai mắt của Bắc Đường Yêu u ám khó lường, nhìn thái giám quản sự kia, rồi nhàn nhạt mở miệng nói: "Cút!"
Tiểu thái giám vội vàng đặt Thường Thanh Thụ về lại trên khay, rồi lổm ngổm bò dậy, chạy đi.
Bắc Đường Yêu và Ngu Vãn Ca, hai mắt nhìn nhau.
Xem ra, lần trở về này, quả nhiên đã có người không kiềm chế nổi rồi.
Ngu Vãn Ca lại lần nữa cầm chiếc mâm lên, phủ lại tấm vải đỏ, rồi đứng chờ ở trước Thiền điện.
Vào lúc này, các hoàng tử đã bắt đầu gửi những lễ vật đã được chuẩn bị rất tỉ mỉ vào trong cung Càn Khôn, và dường như tâm tình của Bắc Yến đế cực kì tốt.
Đúng lúc này, Uông Trực chợt mở miệng nói: "Bệ hạ, còn một vị hoàng tử nữa, hắn đặc biệt để tâm chuẩn bị một lễ vật dâng tặng bệ hạ.
Có điều, hắn lại không có tên trong danh sách thiết yến, cho nên.."
"Ửm? Không phải tất cả hoàng tử đều phải có tên trong danh sách sao? Vì sao người này lại không có tên trong sách hử!" Bắc Yến đế nhíu mày.
"Từ nhỏ, Cửu hoàng tử cũng chưa từng tham gia cung yến.
Cho đến mấy ngày trước, khi Cửu hoàng tử biết được sinh thần của ngài sắp đến, nên đã bảo nô tài dâng một ít lễ vật lên cho bệ hạ.
Chỉ là, nô tài lại nghĩ, đây chính là mảnh tâm ý của hoàng tử, có lẽ nên để chính tay Cửu hoàng tử dâng tặng lên bệ hạ thì hơn."
Bắc Yến đế gật đầu: "Ngươi làm tốt lắm, hắn có lòng hiếu thảo đế như vậy ư? Vậy còn không mau cho truyền!"
"Cửu hoàng tử đến." Giọng nói lanh lảnh của thái giám vang lên, tựa như báo hiệu tình hình chánh cục trong vương triều Bắc Yến sắp có những biến động lớn.
Một người nam nhân quyến rũ đến dị thường, từ bên ngoài hành lang, dưới ánh mặt trời mà bước đi vào.
Hắn ta mặc một chiếc áo choàng màu tím có thêu những ánh chỉ vàng, đường viền cổ còn được khảm thêm vài viên ngọc quý.
Trên eo chính là đai lưng bằng ngọc kim trắng, từng bước hắn đi, phía dưới chân hắn cứ như nở hoa, đạp vỡ tất cả ánh sáng chiếu xuống khắp mặt đất này.
Khi người nam nhân dần dần bước đến gần, thì đám người đó đã có thể nhìn rõ diện mạo của hắn ta.
Tất cả bọn họ không khỏi rít lên một hơi thật dài.
Một đôi mắt phượng màu lưu ly trong suốt, lạnh nhạt, hờ hững.
Một đôi môi đỏ mọng đến mê người, như thể nhỏ ra từng giọt máu đỏ, vẻ mặt có chút tái nhợt nhưng lại tương phản đến rõ nét.
Cảm nhận được tầm mắt của mọi người hướng về phía mình.
Bắc Đường Yêu khẽ nhếch miệng rồi liếc nhìn mọi người xung quanh.
Rất nhiều người đã phải giật mình, họ chỉ cảm thấy người nam tử trước mặt này không giống như lời đồn, lại không giống như là một Cửu điện hạ đã từng chịu mọi sự nhục nhã ở trong Nghiễm Hàn viện kia.
Tất cả các quan viên đều quan sát Bắc Đường Yêu, bọn họ đang suy đoán hắn có thể tiến được bao xa.
Dù sao, những quan viên này cũng đã lăn lộn trong triều đình nhiều năm qua, có thể hiểu được, hoàng cung này sắp thay đổi ngọn gió.
Và có lẽ, lại có thêm một vị hoàng tử, là một đối thủ mạnh mẽ để tranh đoạt ngai vàng với các vị hoàng tử còn lại.
Bất luận là thắng hay thua, thì từ giờ trở đi, Bắc Đường Yêu, vị Cửu hoàng tử này sẽ được ghi danh vào lịch sử của vương triều Bắc Yến.
Ánh mắt của Bắc Đường Hải có chút sâu thẳm, quét nhìn Bắc Đường Yêu, rồi lại nhìn về cô gái đang đứng ở phía sau hắn.
Bắc Đường Hải thu hồi ánh mắt, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Ngu Vãn Ca nhìn bóng lưng ở trước mặt, nàng không khỏi thừa nhận rằng, trên đời này, nàng chưa từng thấy qua một người nam nhân nào đó, có thể mặc một chiếc choàng bào tím trông đẹp mắt đến như vậy.
Tựa như ma như quỷ, yêu mị mà quyến rũ.
Bẩm sinh lại mang theo một loại tư chất cao quý.
Một nụ cười, một cái cau mày của hắn, cũng đủ câu hồn biết bao nhiêu người con gái.
Nhận thấy ánh mắt bủa vây tứ phía, Ngu Vãn Ca liền thu liễm tâm tư, yên lặng tính toán.
"Phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Nguyện phụ hoàng vạn đại thiên thu, thiên tề thọ dữ." Bắc Đường Yêu dập đầu lễ bái.
Bắc Yến đế nhìn Bắc Đường Yêu biểu hiện, trong lòng có chút xúc động, cảm khái nói: "Không ngờ, Cửu nhi sanh ra lại có tướng mạo tốt đến như vậy.
Tại sao gần ấy năm trời, phụ hoàng lại chưa từng nhìn thấy ngươi? Uông Trực, chuyện này là sao? Trong những năm qua, vì sao trong các bữa tiệc mừng rượu ở trong cung, trẫm lại không thấy Cửu nhi tham gia nhỉ!".
Uông Trực khom người nói: "Khải tấu bệ hạ, thân thể của Cửu điện hạ vốn rất yếu ớt.
Hơn nữa, lại sống trong Nghiễm Hàn viện xa xôi hẻo lánh, cơ thể lại vẫn luôn mang bệnh, đây cũng chính là nguyên do hắn đã bỏ lỡ rất nhiều cung yến."
Vẻ mặt của Hoàng đế có chút không vui, hỏi: "Mấy ngự y ở trong cung đều dùng để trang trí hết rồi ư!"
Mấy người trong Ngự y viện, trong lúc nhất thời cũng có chút bất bình, đâu thể trách được họ chứ.
Phải biết, trong hậu cung hiện giờ, cuộc sống sinh hoạt của rất nhiều hoàng tử đã vô cùng khó khăn rồi.
Huống chi, hắn lại là Cửu điện hạ, là một kẻ mang tình trạng thảm hại nhất nữa.
Dẫu sao, có một vài vị hoàng tử, bên cạnh còn có thê thiếp hoặc phi tần.
Dù địa vị không cao nhưng cũng có chỗ để chống lưng cho.
Còn vị Cửu hoàng tử này, lại là một kẻ sa cơ thất thế, bị đày vào trong Nghiễm Hàn viện, haizz, thực không biết, hắn làm sao có thể sống sót cho đến bây giờ nữa.
"Phụ hoàng, đừng nên tức giận.
Các ngự y đã hết lòng chữa trị cho Bắc Đường Yêu, nhưng thân thể của nhi thần lại không nhận nổi, đã lãng phí rất nhiều dược liệu tốt.
Hôm nay chính là sinh thần của phụ hoàng, nhi thần cũng muốn bày tỏ chút tâm ý này đến người." Bắc Đường Yêu chậm rãi nói.
Dứt lời, Bắc Đường Yêu liền nhận lấy chiếc mâm từ trong khay của Ngu Vãn Ca.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên bàn tay của hắn, người nam tử với đôi tay thon dài từ từ kéo tấm vải đỏ ra.
Một bức tượng gỗ rất sống động xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Dường như Bắc Yến đế đã bị nó hấp dẫn, từ chỗ ngồi đứng lên.
Ngay khi mọi người còn định chuẩn bị khen ngợi, thì bức tượng gỗ đột nhiên phát ra một tiếng đinh tai nhức óc, khối gỗ ban đầu vốn còn tròn trịa nhẵn mịn, giờ đây đã bắt đầu co rút lại thành một khúc gỗ chết.
Ngay lập tức, không ít người đã bắt đầu hả hê cười lên nỗi đau khổ của người khác, muốn xem thử, vị Cửu hoàng tử này, rốt cuộc có mấy phần bãn lĩnh đây!.