Khóe miệng của Ngu Vãn Ca gợi lên một nụ cười giễu cợt, nàng nhìn Hạ Trình đang vênh váo hống hách trước mặt mình, trầm giọng nói: "Quả nhiên Hạ công công, bây giờ đã khác xưa."
"Ngay từ đầu, gia gia ta đã cho ngươi một cơ hội, nhưng ngươi lại không biết thức thời, đừng trách gia gia ta lòng dạ độc ác." Hạ Trình âm trầm nói.
Cô gái khẽ cười một tiếng, mặt mũi xinh đẹp, như xuân đào nở rộ: "Cơ hội mà Hạ công công nói, có phải là dùng bạc để gieo mối bất hòa ly gián, hay là muốn đổ tội giết chết Tiểu phúc tử rồi giá họa cho nô tỳ?"
Sắc mặt Hạ Trình sa sầm lại: "Dù là cái nào, thì hôm nay ngươi cũng sẽ không sống nổi.
Ngươi nên biết, ở trong cung này, thông minh quá thì cũng chẳng hay!"
"Trên đường Hoàng Tuyền, nếu có công công đây làm bạn, thì chính là phúc đức may mắn ba đời của Ngu Vãn Ca."
Hạ Trình rất tức giận, nâng lòng bàn tay lên, tát xuống: "Hay cho một cái miệng bén nhọn, hôm nay gia gia ta sẽ xé xác ngươi ra!".
"Hạ công công, Hạ công công, không xong rồi, Bệ hạ đã bị trúng độc." Một tiểu thái giám vội vã chạy tới.
Động tác trên tay của Hạ Trình cứng đờ lại: "Bệ hạ trúng độc có liên quan gì đến ta, nói ta nghe làm gì? Gia gia ta có phải đại phu hay là ngự y gì trong hoàng cung đâu chứ hả?"
"Độc, độc kia, độc kia được phát hiện ở trên quyển sách vẽ mà Đại tổng quản trình lên cho Hoàng thượng."
"Ngươi nói cái gì?" Hạ Trình nắm chặt vạt áo của tiểu thái giám, hai mắt trợn tròn hỏi.
"Trên quyển sách vẽ đó, toàn bộ trang sách đều dùng loại độc dược hun trên khói lửa.
Lúc Bệ hạ lật sách, thường dùng một ít nước bọt điểm trên ngón tay, khi lật đến nửa quyển sách thì chất độc mới bắt đầu bộc phát."
Lời nói của tiểu thái giám đã khiến mọi người đều sững sốt một phen, Hạ Trình lảo đảo ngồi trên nền đất, chuyện này sao có thể xảy ra được?
Ngu Vãn Ca cười nói: "Công công à, xem ra chức Phó Tổng quản này của công công, cuối cùng cũng đã làm xong rồi nhỉ?"
"Là ngươi! Chính ngươi và tên Châu Vượng kia! Quyển sách đó rõ ràng chính là do ngươi và hắn làm ra, các ngươi..
các ngươi..
dám có ý đồ mưu hại hoàng thượng!" Hạ Trình là một người khôn ngoan, rốt cuộc đã có phản ứng lại.
Ngu Vãn Ca từ trên cao nhìn xuống một kẻ đang chật vật khốn khổ, nói: "Công công nói gì vậy? Quyển sách đó chẳng phải là do công công đã dốc hết tâm sức chuẩn bị cho hoàng thượng sao?"
"Là các ngươi! Là các ngươi đã đầu độc Hoàng thượng!" Hạ Trình hoảng sợ hét to.
Ngu Vãn Ca thì thào ở bên tai hắn: "Công công à, ngài sai rồi, người mà nô tỳ muốn hại, là ngài cơ, chẳng phải là hoàng thượng đâu."
Sắc mặt của Hạ Trình giờ so với giấy trắng còn trắng hơn, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, hắn ta duỗi ngón tay về phía nàng: "Gia gia..
gia gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Công công phải nên tiết kiệm sức lực.
Nếu ta là công công, vào lúc này, nhất định phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn rồi.
Dẫu sao, dù có mất đi địa vị, lại không có con, nhưng còn có bạc đấy." Ngu Vãn Ca giễu cợt quay người rời đi.
Lời nói của nàng dường như đã làm tổn thương đến sự yếu đuối và nhu nhược của Hạ Trình, phải rồi, một tên hoạn quan, thì làm gì còn đường sống sót chứ!
Hạ Trình nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái kia, trong mắt lóe lên một tia điên cuồng phẫn nộ, từ trong tay áo lấy ra một con dao sắc bén, từ sau lưng nàng đâm tới: "Trên đường Hoàng tuyền, ngươi hãy bầu bạn cùng gia gia ta đi!"
Một bóng người màu trắng bạc bay tới, đem nữ nhân ôm vào lòng mình.
Nam nhân ôn hòa, nhã nhặn như ngọc, phong tư tiêu sái..
Nữ nhân như hoa như lửa, như tiên nữ tán hoa..
Sau đó, hắn cẩn thận đặt nàng sang một bên.
Ngu Vãn Ca nhìn hắn, châm chọc nói: "Bát Hoàng Tử, không ngờ, ngài lại nhiệt tình như thế.".