Ngu Vãn Ca dần dần tỉnh táo lại, nhìn người nam tử trước mặt, dao găm trong tay dần dần tuột ra, nàng từ từ nhắm mắt lại, rồi lần nữa mở ra.
Nàng muốn thoát khỏi vòng tay của người nam nhân này, nhưng người nam tử ấy thì cứ như một con gấu túi, cứ quấn lấy nàng, vùi đầu vào cổ nàng: "Đừng đi."
Ngu Vãn Ca cũng không nói gì thêm, thực sự mà nói, nàng cũng không thích kiểu vướng víu, dây dưa như thế này đâu, nó tựa như cho nàng một cảm giác, đời đời kiếp kiếp không thể tránh thoát được.
Bắc Đường Yêu mỉm cười và nói: "Nàng làm ta bị thương, rồi lại bỏ ta mà đi, chẳng ngó ngàng gì tới ta sao?"
Một giọng nói khàn khàn mang theo hương vị nũng nịu và quyến rũ, khiến cho người ta, bất tri bất giác lòng cũng mềm đi.
Ngu Vãn Ca nhìn vết máu ở trên cổ hắn, rồi nói: "Ta đi tìm thuốc cho ngài."
Bắc Đường Yêu cũng không đáp lại, nhưng cũng không có định buông tay: "Ta mệt quá, ngủ thôi."
Cuối cùng, Ngu Vãn Ca cũng nhẹ nhàng dựa vào lòng của người nam nhân ấy, sau một hồi im lặng, nàng từ từ nhắm mắt lại và nói: "Sau này, ngài đừng gọi ta là Ca Nhi nữa."
"Được."
Ôm lấy cơ thể mềm mại của người con gái ấy, thật khiến trái tim của Bắc Đường Yêu an tĩnh đến lạ thường, hắn không còn cảm giác lạnh lẽo và khó chịu nữa, nhưng cái tên đó vẫn cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn, Hách Liên Thành, người đó là ai.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ở trên tóc nàng, hắn dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngu Vãn Ca ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp như yêu tinh kia, chỉ cần một cái chớp mắt và nụ cười nhàn nhạt của hắn thôi, thì hắn có thể dễ dàng câu hồn đoạt phách một người con gái nào đó.
Một đêm không mộng mị.
* * *
Tia nắng đầu tiên chiếu vào hai người, ánh nắng vàng lay động, ấm áp mà lưu luyến.
Thời điểm Ngu Vãn Ca khẽ mở mắt, liền rơi vào trong đôi mắt màu lưu ly kia, khóe miệng của người nam tử gợi lên một nụ cười nhẹ, sau khi Ngu Vãn Ca mặt không gợn sóng đứng dậy, liền đưa tay dò xét nhiệt độ trên trán của người nam tử đó, cũng không nói gì.
Khi trời vừa hửng sáng, người của Uông Trực được phái tới, ban cho nàng một ngàn lạng bạc và hai bộ trang sức.
Điều này làm cho sắc mặt của Bắc Đường Yêu lập tức trở nên khó coi hơn, nhìn đống bạc được chất trong phòng, mà lòng hắn cảm thấy trớ trêu không giải thích được.
Ngu Vãn Ca, ta rất hạ tiện, nhưng nàng luôn khiến ta cảm thấy, nàng đối xử với ta rất khác biệt, nhưng khi quay lưng đi, lại có thể dễ dàng bỏ rơi ta trong mớ hỗn độn này.
"Nếu như ta đoán đúng, thì sau khi ta rời đi, Uông Trực sẽ đưa ngài đến Đông Hán xưởng, cho người dạy võ công cho ngài, phái sư phụ dạy cho ngày kiến thức, ngài nhất định phải nắm chắc cơ hội này." Ngu Vãn Ca thu dọn ít quần áo, khi nhìn đến chiếc áo màu hồng nhạt mà hắn mang về cho nàng, thì có chút thất thần.
Nàng chắc chắn Uông Trực sẽ không bỏ sót Bắc Đường Yêu.
Tuy rằng, hắn hiện giờ là người quyền cao chức trọng, được hoàng thượng coi trọng nhất.
Nhưng phía sau vẫn còn Thái tử và Bát Hoàng tử do hoàng hậu sinh ra.
Còn có, Đông Lăng vẫn luôn hậu thuẫn cho Tứ Hoàng tử Bắc Đường Hải, và Bắc Quận vương mà hoàng thượng sủng ái nhất.
M Uông Trực chỉ là một thái giám can dự vào việc nước, về sau, cũng chỉ càng là một thứ, danh không chính ngôn không thuận, đi ở phía sau mà thôi.
Theo quan điểm của Uông Trực, thì Bắc Đường Yêu lại khác, không có chỗ nương tựa, muốn quyền thế thì chỉ có thể dựa vào hắn, mà hắn cũng chỉ tin rằng, chỉ có lợi ích, thì mới có thể thực sự kết nối mọi người với nhau.
Hơn nữa, cho đến một ngày mục tiêu đạt được rồi, thì sẽ không khó để loại bỏ một vị hoàng tử không có quyền lực, không có xuất thân và không được hoàng thượng sủng ái này.
Vì vậy, Uông Trực chỉ cần Bắc Đường Yêu trở thành lá chắn, để thay hắn danh chánh ngôn thuận đối phó với Thái Tử và đám người của Tứ hoàng tử kia.
"Chuyến đi lần này tuy có nguy hiểm, nhưng cũng là một cơ hội lớn.
Tuy nhiên, Uông Trực là một người nham hiểm và đầy xảo quyệt, ngài phải cẩn thận.
Và quan trọng nhất, chính là, ngài phải khiến hắn ta, tin tưởng tuyệt đối vào lòng trung thành của ngài." Ngu Vãn Ca dặn dò lần nữa.
Hành động này, tuy có thể nói là kiếm đi trước gió, nhưng cũng là con đường tắt nhanh nhất.
Hiện giờ, triều đình loạn lạc, tham quan hoành hành, bè phái tranh chấp dữ dội, cho dù Bắc Đường Yêu có được sủng ái của hoàng thượng, thì cũng khó có thể nhanh chóng thiết lập thế lực cho riêng mình.
Chỉ có dựa vào Uông Trực, mới chính là cách nhanh nhất và hiệu quả nhất, từng bước xâm chiếm, đem làm của riêng, dùng sức mạnh ở trong tay mình, từ từ hành động, từ từ ăn tươi nuối sống tất cả.
Đột nhiên, Ngu Vãn Ca rơi vào một vòng tay ấm áp, nam nhân từ phía sau ôm lấy nàng: "Cùng ta đến Đông xưởng đi."
Ngu Vãn Ca nhìn bàn tay đang ôm eo mình, rồi quay lại nhìn người nam nhân ở trước mặt, đôi mắt màu lưu ly kia đang chứa đựng sự cầu xin, thuần khiết không nhuốm một chút bụi bặm nào, nhưng dưới ánh mặt trời lại phản chiếu tia sáng màu tím lịm, mị hoặc quyến rũ, khiến người ta không thể dời mắt được.
Hắn giống như đóa Hoa Diên Vĩ trên núi Cửu Hoa, ngâm mình trong băng tuyết pha lê trong suốt, trải qua nhật nguyệt tinh hoa, lại mang theo một hương thơm tự nhiên, có thể nói mỗi một cốt cách rắn rỏi của hắn, đều như được tẩm vào nọc độc tươi mới nhất.
Vốn định nói lời lạnh lùng, nhưng vừa đến môi thì bỗng không nói ra được, nàng sững sờ nhìn người nam nhân ở trước mặt, nói: "Ngài cho rằng ta chính là Đại La thần tiên sao?"
"Ta chỉ biết, chỉ cần nàng không muốn, nàng liền có thể không đi." Bắc Đường Yêu cố chấp mở miệng nói.
Hắn biết, nàng đã giúp sức rất nhiều trong việc loại bỏ Hạ Trình lần này, chỉ cần nàng chịu lợi dụng Châu công công, Uông Trực sẽ xét lại, và tất cả chỉ tùy thuộc vào việc nàng có muốn hay không.
"Ta thấy, ngài đối với ta lại rất có lòng tin nhỉ?" Ngu vãn Ca nhướng mày nói.
Bắc Đường Yêu mò không ra thái độ của nàng, nói: "Bây giờ cơ thể ta vẫn còn chưa lành lặn, nếu ta đến Đông Xưởng, bị ăn tươi nuốt sống thì phải làm sao?"
Ngu vãn Ca liếc hắn một cái, rồi rời khỏi vòng tay của hắn: "Ta nghĩ, những người trong hoàng cung này đều bị mù hết cả rồi.
Dựa theo ta mà nói, ta không nghĩ rằng, sẽ có ai đó, có thể ăn tươi nuốt sống ngài nhỉ."
Bắc Đường Yêu cũng không phản bác lại, mà chỉ ghé sát vào má nàng, nói: "Vậy thì, ta sẽ coi như đây là câu trả lời của nàng.".