Vân Chi Vũ Tuế Hy Viễn Chủy


Phượng Thần Hy vốn chỉ nói một lời khách sáo, nàng nghĩ Cung Viễn Chủy chắc sẽ không đồng ý, bởi vì nàng nghe nói, Cung Viễn Chủy sáng, trưa, tối đều dùng bữa ở Giác Cung cùng với ca ca Cung Thượng Giác
Nhưng đến lúc thức ăn được dọn lên, thiếu niên vẫn ngồi đối diện nàng, Phượng Thần Hy vẫn hoảng hốt một hồi lâu, không tin được là thiếu niên lại đồng ý
Nàng vốn định sau khi Cung Viễn Chủy rời đi thì tùy tiện ăn chút gì đó, tiếp đó đi sắc thuốc, ai nghĩ tới, người này vậy mà đồng ý?
Thức ăn đã dọn lên, hai người đều cùng bắt đầu động đũa
Bầu không khí thoáng chốc ngưng trệ, Phượng Thần Hy vốn không thích nói chuyện, mà Cung Viễn Chủy thì ngoại trừ truớc mặt ca ca Cung Thượng Giác thì mới hoạt bát hiếu động một chút còn với người khác thì thái độ lúc nào cũng là lạnh như băng
Trong bầu không khí im lặng như vậy, ngay cả con muỗi bay qua cũng xấu hổ thay hai người, những hai nhân vật chính vẫn cứ không phát giác được bất cứ thứ gì
Vì vậy bữa cơm đầu tiên của hai người cứ thế trôi qua trong sự trầm mặc
Sau khi dùng bữa xong, Cung Viễn Chủy liền rời đi, Phượng Thần Hy thì gọi hạ nhân đến thu dọn
Suy nghĩ một chút, nàng bước ra khỏi Chủy Cung, đi về hướng nữ khách biệt viện, gần đó có một ngọn núi bình thường ít người đi qua
Phượng Thần Hy bước đến bên bờ sông, rồi lấy từ trong người ra một cây sáo ngọc dài hơn 1 thước, nước ngọc trắng bóng mịn mướt, thuần trắng trong suốt, ánh sáng chiếu vào trông loang loáng như nước và cực kì mướt tay, nhìn qua là biết, cây sáo ngọc này giá trị thiên kim cực kỳ quý giá
Cây sáo ngọc này là vật tùy thân duy nhất của nguyên chủ, chất ngọc là noãn ngọc ngàn năm quý giá, hoạ tiết trên sáo ngọc cũng được điêu khắc vô cùng tinh tế, có Phong, có Hoa, có Tuyết, có Nguyệt, tinh xảo hài hòa lại cực kỳ có ý cảnh chỉ với thứ này cũng chứng minh thân phận của nguyên chủ vô cùng kim quý

Hơn nữa các họa tiết trên sáo ngọc đều có vô cùng bóng loáng và có dấu vết nâng niu cực kỳ rõ ràng, chứng tỏ nó có thể là di vật của thân nhân nguyên chủ, vì thế nên Phượng Thần Hy lúc nào cũng mang theo nó bên người
Phượng Thần Hy chú ý xung quanh, thấy không có người thì đặt sáo bên môi nhẹ thổi, tiếng sáo thanh túy vang lên
Chỉ trong phút chốc, bên người Phượng Thần Hy đã xuất hiện đủ thứ côn trùng cùng độc xà, nếu đổi thành người khác đã sớm bị doạ ngất hoặc là run rẩy đến mức không thể chạy được
Nhưng Phượng Thần Hy lại hết sức bình tĩnh, đám độc vật này là bị tiếng sáo của nàng gọi đến, mục đích rất đơn giản chính là dùng độc của bọn chúng phối cùng với dược liệu nàng vừa mới xử lý lúc nãy
Đúng như nàng dự đoán, nơi quanh năm bị chướng khí bao vây như Cung Môn, thiếu gì thì thiếu chứ tuyệt đối không thiếu độc vật, vì vậy nàng đặc biệt tìm chỗ ít người để phòng người khác bị đám độc vật nàng gọi đến dọa sợ hoặc làm bị thương
Trước mặt nàng có đủ loại độc vật màu sắc khác nhau, bọn chúng muốn tiếp cận nàng lại sợ hãi không dám lại gần nàng
Ánh mắt của Phượng Thần Hy nhìn qua một lượt số độc vật này
Lấy ra dược bình đã chuẩn bị sẵn, thuần thục bắt độc vật lấy độc rồi cho mỗi con vài giọt máu
Phượng Thần Hy cứ liên tục lấy độc như vậy, chẳng mấy chốc mà ba dược bình đều đã đầy
Nàng lại lần nữa thổi sáo, độc vật từ đâu bò ra thì lại bò về đấy

Vào ban đêm thứ hai chân dung của Vân Vi Sam và Thượng Quan Thiển được vẽ xong, thân phận tin tức của các nàng cũng đã truyền đến Cựu Trần Sơn Cốc
Đêm khuya, Kim Phục nhận mệnh lệnh của Cung Thượng Giác, đi đến Chủy Cung mời Cung Viễn Chủy đi qua
Phượng Thần Hy lúc này vừa mới sắc thuốc xong đang chuẩn bị uống thì chú ý tới hắn, thế là mở miệng gọi hắn lại
"Kim Phục thị vệ"
Kim Phục nghe được có người gọi, thế là theo thanh âm nhìn lại, thấy Phượng Thần Hy đi đến thì chắp tay hướng nàng thi lễ
"Phượng cô nương"
Phượng Thần Hy khẽ gật đầu với Kim Phục hỏi một chút tình huống
"Đã trễ như vậy, không biết Kim Phục thị vệ vì sao lại đến Chủy Cung?"
Đây vốn không phải chuyện không nói được, Kim Phục không dấu diếm mà nói thẳng
"Thân phận tin tức của Vân cô nương và Thượng Quan cô nương vừa mới đến tay Giác công tử, thuộc hạ nhận mệnh từ Giác công tử đến Chủy Cung mời Chủy công tử đi một chuyến?"

Phượng Thần Hy nghe vậy lại cảm thấy hơi kỳ quái
"Thân phận tin tức đã đến thì không phải nên đến Chấp Nhận Điện sao?"
Kim Phục định mở miệng trả lời, thanh âm của thiếu niên từ phía sau hai người đã vang lên
"Đương nhiên là ca ca muốn cho ta biết đầu tiên"
Phượng Thần Hy và Kim Phục đồng thời nhìn về phía Cung Viễn Chủy đang đi đến
Phượng Thần Hy hơi phúc thân*, Kim Phục ôm quyền khom người
"Chủy công tử"
(*Một phép lễ thời xưa, phụ nữ đặt tay sau lưng, nắm lại để kính lạy gọi là “phúc”)
Cung Viễn Chủy gật gật đầu xem như đáp lại, ánh mắt quét qua hai người một vòng, dừng lại trên người Phượng Thần Hy một lúc sau đó lại chuyển sang người Kim Phục
"Đi thôi"
Nói đi liền đi, Cung Viễn Chủy đi về phía cửa Chủy Cung, Kim Phục thấy vậy cũng vội vàng đi theo sau hắn, tại chỗ thoáng chốc chỉ còn một mình Phượng Thần Hy
".

.


.

.

.

."
Phượng Thần Hy thấy hai người vội thì cũng quay người trở về phòng
*
Trở về phòng, Phượng Thần Hy thấy bát thuốc trên bàn đã nguội bớt thế là lấy một bình độc rắn mới thu trên kệ sách, mở bình, cho vào bát thuốc vài giọt độc rắn rồi cất bình trở lại chỗ cũ
Tiếp đó nàng cầm bát thuốc đen đặc đã sắc xong kia mặt không đổi sắc mà một ngụm uống cạn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận