Bản edit được đăng tại wattpad Thoilamyen.
Không chấp nhận reup.
====
Cung Hoán Vũ hít sâu một hơi rồi đưa ra quyết định: "Nhất định phải tìm ra tên thích khách Vô Phong lẩn trốn trong nhóm tân nương."
Cung Tử Vũ lúng túng: "Anh, nhiều tân nương như thế, anh có manh mối gì không? Không thì tìm ra kiểu gì cơ chứ."
"Không cần tìm." Cung Hồng Vũ lạnh lùng ngắt lời của Cung Tử Vũ.
Cung Hoán Vũ và Cung Tử Vũ đều hơi kinh ngạc, họ cùng ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân.
"Không cần mạo hiểm, giết hết là được rồi."
Hai mắt như chim ưng của Cung Hồng Vũ sâu không thấy đáy.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Cung Tử Vũ thay đổi hẳn đi, quả nhiên phụ thân tuân theo 'Thà giết nhầm chứ không bỏ sót', Cung Tử Vũ cũng không tán đồng. Nhưng mà Cung Hồng Vũ đã quay người đi khỏi phòng bệnh nên chàng đành phải rảo bước đi theo cha.
"Phụ thân! Phụ thân!"
Cung Hồng Vũ ngoảnh mặt làm ngơ.
Cung Tử Vũ sốt ruột, chất vấn: "Vì một tên thích khách mà đã muốn giết chết tất cả tân nương, lạm sát người vô tội như thế. Chúng ta có khác gì Vô Phong chứ?"
Cung Hồng Vũ không dừng bước và cũng không quay đầu lại.
"Cái tên thích khách này lẩn vào để ám sát người của Cung thị, vậy mà con lại cho là giết người 'Vô tội'?"
"Thế những tân nương khác thì sao? Đâu phải ai cũng là thích khách đâu!"
"Ta xông pha cả một đời, mạo hiểm vô số lần, nhưng xưa nay ta đều không lấy tính mạng của người nhà ra để mạo hiểm, coi như chỉ có một phần vạn nguy hiểm, cũng tuyệt đối không thể thử được."
Lời lẽ của Cung Hồng Vũ không cho phép người khác chen vào, Cung Tử Vũ đang cấp thiết không khỏi sững sờ.
"Thế... Thế giam họ lại trước đã, tìm ra thích khách là được đúng không ạ? Nếu như tất cả tân nương vào Cung Môn đều chết thảm, cha muốn người trong giang hồ nghĩ nhà họ Cung chúng ta như nào chứ?"
Mặc dù Cung Hồng Vũ dừng bước nhưng lòng vẫn cứng như đá: "Dưới sự uy hiếp của của Vô Phong, cái giang hồ này đã sớm sợ hãi đến mức không còn phân chia chính tà nữa rồi. Tộc Cung thị không chịu khuất phục Vô Phong, vẫn có thể lo được thân mình, an cư ở sơn cốc, chính là vì chúng ta luôn cẩn thận hết mực."
Nói xong, Cung Hồng Vũ dứt khoát bước đi, để lại Cung Tử Vũ vẫn đứng đực ở một chỗ.
Cung Hoán Vũ đi lên từ phía sau chàng, anh ta vỗ bả vai cô đơn của chàng và khẽ nói: "Đệ về trước đi, lát nữa huynh sẽ tới tìm đệ."
Nhìn cha anh đi xa, ngực Cung Tử Vũ phập phồng, chàng như đang nghĩ gì đó rồi chốc lát sau chợt nói với Kim Phồn vẫn luôn im lặng.
"Kim Phồn, đi theo ta."
Màn đêm buông xuống, mặt trời chìm vào giữa dãy núi.
Cửa lớn cao ngất của Cung Môn nằm trên dốc của vách núi, trước cửa lớn là thủy vực thông với bốn phương, đó là nơi tất cả hàng hóa, thương nhân, du khách và tàu thuyền chở hàng cập bến để dỡ hàng và giao dịch.
Hai bên nước sông chảy dài về mọi hướng, còn có không ít người buôn bán nhỏ, mạng lưới sông ngòi dày đặc có đủ loại thuyền chở đầy hàng hóa dừng lại, trên đó chất đầy vải vóc, hoa quả tươi và rau quả thịt thà. Khác với trước kia là bây giờ trên mặt nước xuất hiện thêm rất nhiều thuyền hoa treo lụa đỏ đèn màu, những chiếc đèn lồng đung đưa qua lại, vải thêu dưới đèn lồng phấp phới theo làn gió.
Cung Môn chọn tân nương, ngày đại hỉ, những chiếc thuyền hoa đó đều là thuyền của các tân nương, chúng đồng loạt lái từ xa tới.
Bóng đêm dần dày đặc, đèn đuốc hai bên bờ lấp lóe chập chờn phản chiếu lên mặt nước, sóng nước lấp loáng.
Giờ phút này, Vân Vi Sam đang ngồi trên một chiếc truyền hoa trong đó, hai tay nàng đặt trên đầu gối, tua rua trên khăn voan đung đưa theo con thuyền, nàng không nhìn thấy đường nên chỉ có thể để yên cho người lái thuyền điều khiển thuyền tiến về phía bến tàu.
Cuối cùng thuyền hoa cũng dừng lại, cảm thấy đã cập bến, đầu Vân Vi Sam lắc một cái và vẫn không nhìn thấy được tình cảnh bên ngoài, mãi cho đến khi một bàn tay trắng trẻo đưa tới, ra hiệu muốn dắt nàng xuống thuyền. Nàng duỗi mười ngón tay có sơn móng tay ra, vịn vào để đứng lên.
Trên bờ là phiến đá cứng rắn nặng nề, chúng xếp thành tầng theo dần lên trên, Vân Vi Sam chỉ có thể nhìn thấy mũi giày thêu màu đỏ của mình, bậc thang cao cao kéo dài ở trước mắt nàng, và hướng thẳng lên trên chính là cửa lớn nguy nga lộng lẫy của nhà họ Cung.
Tất cả tân nương đều đứng xếp hàng ngay ngắn ở đó, đám người lục tục đi lên dưới sự dẫn dắt của thị nữ Cung Môn.
Kỳ quái là, tiếng vui đùa ầm ĩ ở bốn phía lại càng ngày càng bé. Vị tân nương trước mặt đột nhiên dừng bước khiến tất cả tân nương đều đứng ở trên bậc thang. Phía trước chính là cửa lớn nhà họ Cung, nhưng giờ phút này Cung Môn uy nghiêm đóng chặt cửa lại và hoàn toàn không hề có dấu hiệu mở cửa đón dâu. Xung quanh an tĩnh lạ thường, mà điều này hoàn toàn khác với suy đoán của Vân Vi Sam.
Không có tiếng động, các tân nương cũng không kìm được mà đặt câu hỏi.
Thượng Quan Thiển đứng ở chỗ đội ngũ tân nương phía trước nhìn ngó xung quanh một chốc, dường như cô đã nhận ra được có gì đó không ổn. Thế là cô đưa tay vén khăn voan lên, nhành hoa phẩy nhẹ qua mặt của cô, một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không gì sánh được xuất hiện, môi hồng răng trắng, tự nhiên như ngọc. Chỉ là rất nhanh sau đó, gương mặt như đóa hoa kiều diễm kia đã bị vẻ sợ hãi lấn át cả.
Thượng Quan Thiển nhìn một đám thị vệ mặc áo giáp cầm vũ khí đứng ở xung quanh cùng với mấy chục mũi tên đang đặt trên dây cung kéo căng, tất cả mũi tên đều nhắm chuẩn vào mình, trên đầu tên đều lóe lên ánh sáng màu xanh thẫm, nhìn là biết đã được bôi kịch độc lên.
"Á?!" Đôi mắt cô nhanh chóng trào lên nước mắt của sự sợ hãi, tiếng thét chói tai dẫn đến sự bạo loạn của các tân nương khác.
Vân Vi Sam cũng nhìn thấy được những mũi tên nhắm thẳng vào mình từ không gian bên dưới khăn voan.
Đã xảy ra chuyện gì? Nàng hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh lùng, gấp rút tự hỏi nên ứng phó như thế nào. Sau đó nàng nhanh chóng vén khăn voan của mình lên, trong chốc lát, gương mặt tỉnh táo như lưỡi đao của nàng đã lập tức biến thành vẻ hoảng sợ của nữ tử yếu đuối, nàng nhìn mũi tên trước mặt và bị dọa đến mức lùi lại hai bước, sau đó ngã ngồi lên trên bậc thang.
Gió lạnh thổi tới từ mặt sông làm rối búi tóc của các cô gái, khiến đèn lồng hỷ đung đưa.
Vân Vi Sam và Thượng Quan Thiện ngẩng đầu với vẻ bối rối, đồng thời cũng thấy được chàng trai đeo mặt nạ đang đứng ở trên vách núi phương xa.
Chàng trai đó mặc y phục màu đen, áo choàng lông đen nhánh tốc lên gần như hòa cùng một thể với màu trời, con ngươi đen nhánh lộ ra dưới chiếc mặt nạ phản chiếu ánh sáng của mặt hồ, sáng như sao trời.
Giờ phút này bên cạnh chàng đang có một người theo hầu cao lớn như thế đứng ở bên cạnh, trên mu bàn tay người đó có một viên lục ngọc. Chàng trai đó từ từ tháo mặt nạ xuống, gió thổi tung tóc của chàng lên. Là Cung Tử Vũ, chàng cau mày nhìn các tân nương bị mũi tên vây quanh ở cửa, vừa liếc mắt một cái đã thấy hai gương mặt suy nhược yếu đuối lại xinh đẹp sống động đó.
Cung Tử Vũ nhìn từ trên cao xuống, chàng nghiêng đầu quan sát Vân Vi Sam, hai người đối mắt với nhau cách vách núi xa xa. Vân Vi Sam cũng đang nhìn chàng thanh niên tuấn tú kia, đột nhiên sau lưng nàng có một tiếng hét lên, theo tiếng hét đó thì có một tân nương ngã xuống đất.
Cung Tử Vũ nhìn xuống, từ xa chàng đã nghe thấy tiếng kéo dây cung và tiếng kêu thê lương của cô gái. Các bóng hình màu đỏ bao gồm cả Vân Vi Sam lần lượt ngã xuống bậc thang. Con mắt Cung Tử Vũ bị gió thổi tới mức đỏ lên.
====
Hết chương 1, thấy dài quá, chia ra mà còn chia không đều.