Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Nhà Hà Tấn rộng khoảng tám chục mét vuông, cho dù có đi vào phòng bếp thì cũng chỉ cách phòng khách một cánh cửa, hơn nữa cánh cửa kia được lắp từ rất lâu rồi, sớm đã kẹt lại trên tường, không đóng mở được.

Vì thế cho nên Tần Dương vừa ngẩng đầu là liền có thể nhìn thấy bóng dáng của Hà Tấn cùng Hà ma ma ở bên trong, không cần lo lắng cậu sẽ phải chịu ủy khuất.

Sau khi hắn ngồi xuống ghế sa lông, Hà ba ba có vẻ hơi mất tự nhiên, song vẫn nhịn không được mà tò mò về thanh niên đẹp trai ngời ngời trước mặt: “Cậu nhóc, cậu tên là gì?”

Tần Dương báo tên, Hà ba ba lại hỏi tuổi tác cùng quê hương bản quán, câu nào hắn cũng cung kính trả lời.

“Nhỏ hơn Hà Tấn nhà chúng tôi một tuổi.” Hà ba ba như có điều suy nghĩ mà nhìn thanh niên nọ, có lẽ là đang tự hỏi về địa vị cũng như tính chủ động của Hà Tấn trong mối quan hệ này.

Hà ma ma xụ mặt rán thịt ở trong phòng bếp, có điều lỗ tai vẫn dựng thẳng lên để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, mà Hà Tấn cũng vậy. Cách kêu ‘ba’ gọi ‘mẹ’ của Tần Dương lúc vừa rồi thật sự đã làm cho cậu chấn động, đến tận bây giờ vẫn hoảng sợ không thôi. Làm gì có ai mới đến nhà người khác lần đầu đã trực tiếp xưng hô như thế chứ, đúng là có bệnh!

Tần Dương tiếp lời Hà ba ba: “Vâng, con ít hơn em ấy một tuổi, nhưng nhìn không ra đâu, bình thường khi ở bên Hà Tấn con còn cảm thấy em ấy nhỏ hơn con cơ.”

Ba người nhà họ Hà á khẩu: “…”

Hà ma ma tà tà liếc nhìn Hà Tấn, ánh mắt phức tạp lại chuyên chú đến mức như có thể xuyên thủng hai lỗ trên người cậu.

Hà Tấn âm thầm phỉ nhổ Tần Dương: Nhỏ cái em gái anh! Ai ấu trĩ hơn ai còn chưa biết đâu! Đồ không biết xấu hổ!

Nội tâm Hà ba ba cũng phi thường giãy dụa, căn cứ vào hình thể của hai đứa nhỏ này, rõ ràng con ông có khuynh hướng của bên bị bảo hộ hơn, dù sao Tần Dương cũng cao ráo khỏe mạnh, trong khi thằng nhóc nhà mình thanh tú nhu nhược biết bao… Song, thân là một người cha hoàn toàn ‘thẳng’, ông rất khó tiếp thu cái hiện thực này.

Hà ba ba lại hỏi: “Hiện cậu đang làm gì?”

Hà Tấn vừa nghe đã liền nhảy dựng, chỉ sợ Tần Dương nói ra đáp án “ngôi sao” này nọ linh tinh. Ba mẹ cậu không thích xem các chương trình giải trí lắm, hiển nhiên không biết minh tinh hay thần tượng gì, cho nên cũng chẳng nhận ra Tần Dương. Cái danh hiệu ‘ngôi sao’ nghe thì có vẻ mới lạ, song ở trong mắt của những bậc phụ huynh bảo thủ thì đúng là một quả boom không thể nghi ngờ!

“Vấn đề này nói ra có hơi phức tạp,” Tần Dương thoáng dừng một chút, kiên nhẫn giải thích cho Hà ba ba, “Con tự mở vài công ty gia đình kinh doanh các lĩnh vực như dịch vụ ăn uống và trò chơi giải trí, nhưng đầu tư nhiều nhất vào một sản phẩm gọi là ‘người máy trí năng’. Người máy thông minh là xu thế tương lai của lĩnh vực điện tử, cũng là một ngành sản xuất vô cùng mới mẻ, con nói thế có lẽ ba sẽ không hiểu lắm, hay là để con đưa ra một ví dụ đơn giản đi. Hiện tại bọn con đang nghiên cứu phát triển một dòng người máy bảo bảo, có vóc dáng của trẻ em, có cánh và biết bay. Sự tồn tại của nó na ná như thú cưng vậy, nhưng lại thông minh hơn so với chó mèo nhiều, ngoại trừ bầu bạn hằng ngày, nó còn có thể nói chuyện phiếm với ba, chụp ảnh cho ba, nhắc nhở ba luyện tập thể dục thể thao, giúp ba đo lường chất lượng giấc ngủ…”

Hà ba ba bị hù đến sửng sốt một hồi: “Lợi hại như vậy?”

Tần Dương cười cười: “Vâng, con đã đầu tư vào đó mấy ngàn vạn, nhưng vì quá trình nghiên cứu và sản xuất rất phức tạp, nên vẫn chưa đâu vào đâu, cho nên, mấy hôm trước con đã thương lượng với Hà Tấn, mời em ấy về công ty hỗ trợ cho con.”

Rốt cuộc Hà ba ba hiểu được vì sao Hà Tấn lại từ chức, nhưng vẫn không khỏi nảy sinh vài phần lo lắng: “Chuyên ngành của Hà Tấn không liên quan tới cái cậu đang làm.”

Tần Dương: “Sao lại không liên quan? Em ấy học quản lý nhân sự, công ty nào mà chẳng cần, huống hồ Hà Tấn thông minh như vậy, cho dù lĩnh vực hoàn toàn khác biệt, em ấy cũng có thể học hỏi dần, con tin vào khả năng của em ấy.”

Hà Tấn: “…” Công phu gạt người hạng nhất!

Hà ba ba giật giật môi, nghe Tần Dương nói vậy mới nhận ra mình đã thật sự già rồi, người trẻ tuổi có lý tưởng của người trẻ tuổi, ông không giúp được thì còn bận tâm đến làm chi.

Ở trong phòng bếp Hà ma ma im lặng lắng nghe, mở tủ lạnh lấy thêm một miếng thịt và vài củ hành hoa, bảo Hà Tấn đi rửa. Hà Tấn trầm mặc tiến hành, trong lòng không khỏi mừng thầm — đây là tình tiết thêm đồ ăn nha!

Hà ma ma chờ dầu sôi rồi thả thịt, “xèo” một tiếng, mùi thơm lập tức từ phòng bếp bay ra, Hà Tấn thấy không còn việc gì nữa định đi ra lên ngoài, nhưng lại bị bà lớn tiếng gọi lại: “Đi đâu, ở yên đấy!”

Hà Tấn: “…”

Từng đĩa thức ăn hoàn chỉnh được ra lò, Hà Tấn giúp Hà ma ma chuẩn bị chén đĩa, sau đó bưng lên bàn cơm ở ngoài phòng khách. Mỗi lần cậu đi ra, Tần Dương đều sẽ bỏ Hà ba ba sang một bên để nhìn về phía cậu, cùng cậu trao đổi một ánh mắt yêu thương quyến luyến không rời. Hà ba ba thấy thế thì lòng bỗng dâng lên từng tận chua xót tái tê, gần bảy chục tuổi đầu còn phải đập hết tam quan đi xây lại, đúng là thống khổ không gì sánh được.

Năm món ăn một món cánh được làm xong, Hà ba ba vẫn đang câu được câu chăng trò chuyện với Tần Dương, Hà ma ma tức giận đặt mạnh bát canh xuống bàn, mắng: “Hà Lợi Quốc, ông có thể bớt lời hay không! Người ta mới gọi một tiếng “ba” thôi đã lập tức trùng đầu gối! Vội tống con trai đi lắm hả?! Nhanh tới dùng cơm!”

Hà ba ba: “…”

Cha con họ Hà không nói một lời, chỉ riêng Tần Dương là vẫn tươi cười như trước, chủ động mời Hà ba ba ngồi vào bàn, còn thực tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm vào một bàn đầy ắp thức ăn, nói: “Mẹ ~ thơm quá, mẹ vất vả rồi!”

Hà ma ma làm như không nghe thấy, khoanh tay đi vào phòng bếp rửa nôi niêu. Hà Tấn lấy đũa đưa cho Tần Dương, trừng mắt nhìn hắn một cái, ý bảo đừng gọi bậy nữa. Thế nhưng Tần Dương lập tức ném lại cho cậu một ánh nhìn phi thường ‘quyến rũ’, triệt để giật điện Hà Tấn đến chín vàng.

Hà ba ba lấy rượu hỏi Tần Dương có uống không, người sau liền vờ làm bé ngoan, đáp: “Bình thường con không uống, nhưng hôm nay nhất định phải uống, ba, ba cho con một chén đầy đi.”

Hà Tấn đi vào phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Mẹ, ăn trước đã, để bát đó lát nữa con rửa.”

Hà ma ma hừ lạnh: “Các người ăn đi, tôi không ăn.”

Thấy mẹ bắt đầu làm mình làm mẩy, Hà Tấn lo lắng muốn chết, bà không ăn, bọn họ làm sao có thể động đũa, bữa cơm này chẳng lẽ phải kết thúc trong xấu hổ ư? Đúng vào lúc ấy, Tần Dương cũng xuất hiện trong phòng bếp: “Mẹ, tới dùng cơm đi, để bát đấy lát nữa con rửa.” Hắn nói y chang Hà Tấn!

Hà ma ma sầm mặt xuống, đập mạnh tay vào bồn rửa bát. Hà Tấn ra hiệu cho Tần Dương, bảo hắn cứ ra ngoài trước, thế nhưng người nọ chẳng những không đi mà còn tiến vào trong một bước, liên tục gọi mẹ này mẹ nọ, còn kêu Hà Tấn tìm khăn sạch, chủ động đưa cho Hà ma ma lau tay. Cuối cùng, Hà ma ma thật sự bị hắn nửa dỗ nữa gọi mà đi ra ngoài!

Bốn người cùng dùng bữa, Tần Dương kính rượu ba mẹ Hà Tấn trước tiên. Chẳng qua Hà ma ma cứ một mực ăn cơm, căn bản không thèm nhìn hắn. Tần Dương cũng chẳng bận tâm, uống hết một chén rượu nhỏ, liền dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt thả vào trong bát của Hà Tấn: “Ăn đi em.”

Hà Tấn dở khóc dở cười, làm gì có vị khách nào lại đi gắp thức ăn cho chủ nhà đâu, vì thế cậu liền gắp một miếng thịt trả lại cho hắn: “Anh ăn đi, mẹ em đặc biệt làm cho anh đấy.”

Tần Dương một hơi bỏ thẳng vào miệng, ngọt ngào cười nói: “Cảm ơn mẹ.”

Đôi đũa trên tay Hà ma ma bỗng nhiên khựng lại, hốc mắt cũng đột ngột đỏ hoe, bà vội vã cúi đầu theo bản năng, nhưng bàn ăn nhỏ như vậy, chút biến hóa cảm xúc của bà căn bản không thoát khỏi cặp mắt của ba người đàn ông còn lại.

“Bà nó à, bà làm sao vậy.” Hà ba ba gấp đến mức vội vàng buông đũa.

Hà ma ma vừa bị hỏi thì lập tức lệ nóng tuôn rơi, đặt đũa xuống, đứng lên đi sang một bên mà khóc. Bà cảm thấy rất ủy khuất, con heo bà cực cực khổ khổ nuôi lớn giờ lại bị một con heo khác cướp đi, thực sự rất đau lòng. Hà ma ma lộ ra vẻ mặt “tôi đây khó chịu” chỉ hận không thể hét to nỗi lòng lên cho mọi người đều biết, nhưng ba nhân vật còn lại lại hoàn toàn không phát hiện. Chồng theo phe địch, con trai không có cốt khí đến mức khiến bà lập tức muốn đánh bay… Đã thế bà còn phải bận rộn nấu đồ ăn thức uống cho cái con heo tới cướp con heo của mình, sao số bà cực khổ thế này cơ chứ!

Tần Dương vừa định mở miệng, Hà Tấn đã âm thầm kéo tay của hắn, vẻ mặt nghiêm túc mà ra hiệu, bảo hắn đừng nói thêm gì.

Hà ba ba đặt chén rượu xuống, đi sang ngồi cạnh Hà ma ma nhỏ giọng dỗ dành khuyên nhủ, Hà Tấn cùng Tần Dương căn bản không dám tiếp tục động đũa, chỉ một mực kiên nhẫn chờ cơn xúc động của mẹ mình qua đi.

Khoảng mười phút sau, Tần Dương nhịn không được nữa, liền đứng dậy đi tới trước mặt Hà ma ma, quỳ xuống, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Mẹ, con yêu Hà Tấn thật lòng. Từ khi quen em ấy trên game vào mười hai năm trước, con đã vì em ấy mà thi vào Hoa đại, vì em ấy mà không ngừng cố gắng, vì em ấy mà nỗ lực để trở nên mạnh mẽ hơn. Con chỉ hy vọng sẽ có một ngày mình đủ khả năng bao bọc, bảo vệ cho Hà Tấn, để Hà Tấn có thể mãi mãi ở lại bên con. Ba năm trước, em ấy vì hai người mà rời bỏ con, quả thực con rất đau khổ, nhưng con cũng chẳng có cách nào, vì con biết ở trong lòng em ấy, hai người mới là số một. Mãi đến cách đây không lâu con mới có cơ hội gặp lại Hà Tấn, biết được ba năm nay em ấy phải gánh chịu rất nhiều áp lực, thể trạng cũng bởi thế mà tiều tụy hẳn đi, con thật sự không muốn buông tay lần nữa… Con biết tất cả những gì liên quan tới Hà Tấn, bao gồm chuyện anh trai em ấy đã trải qua, và cả bệnh tình của mẹ, con gọi hai người là ‘ba mẹ’ không phải vì muốn nịnh bợ lấy lòng, mà là xuất phát từ tình yêu con dành cho Hà Tấn. Người quan trọng của Hà Tấn, cũng sẽ là người quan trọng của con, em ấy đối xử với ba mẹ ra sao, thì con sẽ còn đối xử tốt hơn nhiều nữa, bởi vì điều đó sẽ khiến em ấy được vui. Con hy vọng mẹ tin con, con không phải vì xúc động nhất thời, càng không phải ham thích mới lạ mà quyết định đến bên Hà Tấn. Con không vọng tưởng hai người sẽ lập tức thành toàn, ba mẹ có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào đến thử thách con, con cũng sẽ không thay lòng đổi dạ. Nhưng con xin ba mẹ đừng bắt Hà Tấn rời khỏi con, đối với em ấy hay đối với con, đây đều là sự tra tấn vô cùng khủng khiếp… Ba, mẹ, con muốn ở bên Hà Tấn cả đời, con muốn làm cho em ấy được hạnh phúc.”

Tần Dương một hơi nói cho hết lời, toàn bộ phòng khách đều trở nên yên tĩnh, Hà ma ma quên khóc, Hà ba ba cũng rưng rưng mắt lệ nhìn vào đối phương, không khỏi áy náy vì hành động bất chấp của mình vào ba năm về trước.

Bọn họ đều là con người, không phải động vật máu lạnh vô tình vô cảm, thân là cha mẹ, có ai không muốn con mình được hạnh phúc? Lời nói của Tần Dương, sao lại không làm bọn họ động dung?

Hà Tấn càng là ngổn ngang trăm mối tơ vò, nội tâm tự nhiên hóa thành một vũng nước ướt át mềm mại. Cậu quỳ xuống bên cạnh Tần Dương, nắm lấy tay hắn, cùng hắn mười ngón đan nhau.

Tần Dương nhìn lại Hà Tấn, hai người chạm mắt với nhau rồi cùng quay sang phía ba mẹ, trong mắt dâng trào quyết tâm mãnh liệt.

Hà ma ma cầm khăn tay Hà ba ba đưa cho, giơ lên lau mắt, hung hăng nói: “Đứng cả lên đi! Tôi là mụ phù thủy độc ác sao? Tôi có bảo các anh phải chia tay không hả! Một đám các người đều đến bức ép tôi!”

Hà ba ba thừa dịp kéo Hà ma ma đứng dậy: “Được rồi, được rồi, có gì về sau lại nói, đồ ăn nguội hết cả, mau ăn cơm đi.”

Hà Tấn và Tần Dương mỉm cười nhìn nhau, bọn hắn chỉ cần nghe câu “tôi có bảo các anh phải chia tay không hả” là biết thái độ của Hà ma ma đã dịu đi nhiều rồi.

Người một nhà vui vẻ ăn cơm, mặc dù Hà ma ma vẫn không nói một lời như trước, nhưng bà cũng không tỏ vẻ khó chịu gì. Sau khi ăn xong, Tần Dương lại ngồi nói chuyện với Hà ba ba thêm một lúc rồi mới đứng lên xin phép ra về.

Hà Tấn đưa hắn xuống lầu, hai người lại chui vào trong xe ngọt ngào một lúc. Buổi chiều Tần Dương sẽ bay về thành phố A, không thể ngủ lại đây, Hà Tấn hôn người nọ một cái, nói: “Cuối tuần gặp.”

Tần Dương: “Ừ, lúc đó anh sẽ tới sân bay đón em.”

Nhìn Tần Dương lái xe rời đi, Hà Tấn hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt để đón nhận hàng loạt nghi vấn của ba mẹ ở trên lầu. Cửa nhà còn chưa đóng chặt, mới vừa đi tới Hà Tấn đã nghe ba mình thấp giọng hỏi: “Phòng cưới chúng ta mua cho Hà Tấn cũng nên bắt tay vào trang hoàng đi? Tôi thấy vóc dáng thằng nhóc kia rất cao, có lẽ phải chọn cái giường lớn một chút.”

Hà Tấn: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui