Vẫn Chưa Quá Muộn Để Yêu Em


Trong phòng thí nghiệm của khoa Lâm Sàng, Lư Vãn Vãn đang nghiêm túc giải phẫu cánh tay, đột nhiên di động của cô vang lên, nhị sư huynh Mạnh Tây Bạch trừng mắt liếc nhìn cô một cái, cô đã quên để điện thoại ở chế độ im lặng.
Lư Vãn Vãn không tiếp máy, điện thoại trong chốc lát lại vang lên.
Mạnh Tây Bạch sâu kín mà nói một câu: "Có việc thì em đi trước đi."
"Không có việc gì quan trọng đâu, sư huynh thực xin lỗi."
"Không có việc gì cũng đi, cùng nhau đi.

An Gia Tiên tới mang theo bạn gái của cậu ta phiền đã chết." Mạnh Tây Bạch dẫn đầu rời khỏi ghế thực nghiệm, Lư Vãn Vãn nhanh chóng đuổi kịp, hai người thay xong quần áo rồi đi từ cửa sau mà không chào hỏi với An Gia Tiên bọn họ.
Mạnh Tây Bạch luôn luôn đối xử với người khác nho nhã lễ độ thế nhưng cũng phải hốt hoảng trốn đi, có thể thấy được lần trước khi Lương Hạ tới phòng thí nghiệm đã lưu lại cho anh cái ấn tượng tốt gì đó.
Điện thoại Lư Vãn Vãn lại vang lên lần nữa, lúc này cô tiếp.
Giọng bên kia của đối phương rất gấp gáp: "Lư tiểu thư, rốt cuộc cũng liên hệ được với cô, chúng tôi là đi tới giao hàng, phiền cô đến cổng trường để nhận hàng, bảo vệ không cho chúng tôi đi vào."
Chuyển phát nhanh của bọn họ đều phải gửi hàng ở phòng thư rất ít khi có thể tiến vào trong cổng trường.

Cô chỉ nói đơn giản: "Xin hãy gửi ở phòng thư khi nào tôi rảnh thì sẽ qua lấy, các anh chuyển phát nhanh cái gì vậy?"
"Chỉ sợ không được, cô không bê được nó." Đối phương đúng sự thật trả lời.
"Hả? Tôi mua cái gì?"
"Sô pha."
Lư Vãn Vãn: "......"
Cô muốn nói rằng đó là do Nhậm Sơ mua không có một chút quan hệ nào đối với cô, người giao hàng tại sao lại liên hệ cô? Chính xác mà nói, Nhậm Sơ tại sao lại đăng ký địa chỉ cùng điện thoại của cô?
Cô gọi điện thoại cho Nhậm Sơ nhưng......!Nhậm Sơ tắt máy
Vì thế cô đành phải gửi WeChat cho anh.
"Nhị sư huynh......"
"Anh sẽ đi cùng em nhìn xem tình huống như thế nào."
Mạnh Tây Bạch tìm chiếc xe đạp rồi chở Lư Vãn Vãn theo hướng cổng trường đi, dọc theo đường đi còn đưa tới rất nhiều học muội vây xem.

Nhị sư huynh của cô cũng là một đại soái ca, tính tình thoạt nhìn cũng rất tốt nhưng trên thực tế một chút cũng không dễ tiếp cận.
"Em cùng với An Gia Tiên thật sự không ở bên nhau?" Mạnh Tây Bạch đột nhiên hỏi.
"Bọn em còn chưa từng ở bên nhau, cậu ấy đã có bạn gái như anh thấy đấy."
Mạnh Tây Bạch "Ừ" một tiếng: "Bạn gái của cậu ta quá phiền."
Cô bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Phạm Nghị từng nói em họ của Nhậm Sơ thích Mạnh Tây Bạch liền nhanh chóng bám lấy anh hỏi: "Nhị sư huynh, vậy anh thích người con gái như thế nào?"
Mạnh Tây Bạch trả lời: "Dù sao cũng không thích loại hình giống như em, hỏi như vậy để làm gì?"
Lư Vãn Vãn hướng tới anh làm cái mặt quỷ.
"Nữ sinh học viện vũ đạo anh có thích không?"
Xe đạp đột nhiên trượt một cái sau đó lung lay vài cái, Lư Vãn Vãn thiếu chút nữa từ trên xe rơi xuống, cũng may Mạnh Tây Bạch chân dài trực tiếp dựng thẳng chân.
"Nhị sư huynh, học viện vũ đạo thì làm sao? Tại sao anh lại phản ứng lớn như vậy."
"Học viện vũ đạo ở cách vách, thân cao 172cm, thể trọng 46 kg, tóc dài thẳng, có chút giống con lai, khóe mắt có giọt lệ chí, em mà nhìn thấy người này nhất định phải cách xa, hơn nữa tuyệt đối không được nhắc tới anh."
"Vì cái gì?"
"Cô ấy có độc."
Lư Vãn Vãn "Ồ" một tiếng.
Tới cổng trường bọn họ thấy một chiếc xe vận tải ngừng ở trước cửa, tài xế đang nói chuyện với bảo vệ.
Lư Vãn Vãn gọi thử lại cho số điện thoại vừa nãy, quả nhiên là chiếc xe này, cũng quả nhiên là chiếc sô pha mà hôm qua Nhậm Sơ mua với giá trên trời.
"Lư tiểu thư, cô cuối cùng tới.

Phiền toái đi cùng tôi làm một ít thủ tục, chúng tôi sẽ cho hàng của cô đi vào." Bảo vệ nói.
"Để tôi." Mạnh Tây Bạch đi theo nói chuyện cùng với bảo vệ, đăng ký xong địa chỉ giao hàng, thời gian đỗ xe, số điện thoại liên hệ, bảng số xe và một số thông tin khác rồi sau đó cầm hóa đơn mang lại đây hỏi Lư Vãn Vãn, "Em tiêu mười mấy vạn mua hai cái sô pha?"
"Không phải em!"
"Địa chỉ hóa đơn là đến phòng kí túc xá của em."
"Thật sự không phải của em, là......" Cô đột nhiên im tiếng, bởi vì cô nhớ tới bảo vệ bình thường cũng rất hay bát quái, lúc này còn đang dựng lỗ tai nghe đấy, cô không thể nói tiếp.
"Là ai vậy? Người nào không có việc gì đưa cho em ghế sô pha quý như vậy?" Mạnh Tây Bạch hỏi.
"Là......!Ba em!" Cô thở dài vài tiếng, mặt tràn đầy vẻ ủ rũ.
Khu chung cư cao cấp dành cho nam sinh, Nhậm Sơ đột nhiên đánh hai cái hắt xì.

Phạm Nghị cười ha hả nhìn anh: "Khẳng định là có người đang mắng cậu!"
Nhậm Sơ trừng mắt nhìn anh một cái nói: "Đây là có người đang nhớ tới tớ hai lần."
Không biết xấu hổ! Phạm Nghị nghĩ.
"Lại đây giúp tớ chọn một cái." Nhậm Sơ ngồi ở trước máy tính hoạt động con chuột.
Phạm Nghị đi qua nhìn: "Cậu không có việc gì mua máy ép sữa đậu nành làm gì?"
"Ép sữa đậu nành."
"Cậu vẫn chưa ăn no à?"
Nhậm Sơ cười cười không đáp lời.
Chung cư cao cấp trên cơ bản là hai người một phòng, có phòng vệ sinh riêng, còn có một cái phòng khách nhỏ cùng với một phòng bếp.

Từ khi dọn tiến vào, Nhậm Sơ từ trước đến nay luôn là chưa bao giờ bước vào khu vực nhà bếp, hiện tại đây là muốn làm gì?
Phạm Nghị không thể hiểu được nhưng vẫn giúp hắn chọn: "Cái này đi, cái thương hiệu này rất nổi tiếng về đồ gia dụng.

Hạt ngũ cốc nào cũng có thể làm được, còn có thể ép nước trái cây."
Nhậm Sơ bỏ vào giỏ hàng, lúc trả tiền phát hiện di động không có mở nguồn, sau khi khởi động máy liền nhận được WeChat của Lư Vãn Vãn.
Lư Vãn Vãn: "Địa chỉ anh có phải hay không viết sai rồi, người giao hàng có tìm tới tôi."
Lư Vãn Vãn: "Em họ của anh thân cao 172cm, thể trọng 46 kg có phải hay không?"
......
Anh trả lời: "Chờ lúc nữa tôi đi tìm em.

Em không có việc gì hỏi về chiều cao và cân nặng của em họ tôi làm gì, em là biến thái à?"
Vừa mới trả lời xong, bởi vì tín hiệu di động không ổn định, anh lại thu được một tin nhắn khác mà lúc trước cô có gửi đến.
Lư Vãn Vãn: "Em họ của anh khóe mắt có giọt lệ chí còn giống con lai đúng không?"
Anh lại trả lời lại: " Không phải rất giống Vương Hân Vũ, cô ấy chính là con lai, khóe mắt có giọt lệ chí, em đang nhắc đến cho ấy sao?"
Bên kia Lư Vãn Vãn vừa mới tiễn người giao hàng đi liền gặp phải ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Tây Bạch.

Mạnh Tây Bạch là người biết nhìn hàng, hai chiếc sô pha có chất lượng tương đối tốt.
"Phòng kí túc xá này của em không chừng một ngày nào đó trường học liền sẽ thu hồi lại.

Còn có thiết bị này của em thuê hay mua?"
"Thiết bị là đồ second-hand."
Mạnh Tây Bạch "Ừ" một tiếng rồi bắt đầu giáo dục cô: "Em đừng tưởng rằng năm nhất thì không quan trọng, mỗi một ngày đều rất quan trọng, đừng bởi vì hoạt động ngoại khóa này đó mà chậm trễ việc học tập."
"Biết rồi mà, sư huynh anh ăn bánh quy không?"
"Anh đi rửa tay em có thuốc khử trùng không?"
"Có!"
Mạnh Tây Bạch rửa tay xong, Lư Vãn Vãn chuẩn bị bánh quy cho anh rồi lại pha một ly trà hoa quả đặt ở trên cái bàn tròn kia của cô.

Cái bàn tròn nhỏ làm bằng sắt đặt cùng với hai chiếc sô pha xa hoa này thế mà lại rất hợp.
"Cảm ơn." Mạnh Tây Bạch khom người vừa mới định ngồi xuống liền nghe được có người hô to một tiếng: "Đứng lên!"
Nhậm Sơ nhanh chóng tiến vào, một phen túm chặt Mạnh Tây Bạch, sau đó liền đem anh đẩy ra.
Mạnh Tây Bạch vẻ mặt dấu chấm hỏi.
Nhậm Sơ ngồi xuống, nhướn mày nói: "Sô pha của tôi, tới, Lư Vãn Vãn em ngồi đi."
Mạnh Tây Bạch liếc mắt nhìn tiểu sư muội một cái, tiểu sư muội đang muốn chui vào khe đất đi.

Anh hài hước hỏi: "Nhậm Sơ khi nào thì trở thành ba của em vậy?"
"Sư huynh! Anh nghe em giải thích, không phải như anh nghĩ như vậy! Vừa rồi nhiều người nhiều miệng, em không dám nói, sợ hiểu lầm nha." Lư Vãn Vãn cảm thấy nếu cô không nói rõ ràng thì Mạnh Tây Bạch cũng không tin cô trong sạch.

Cô tức khắc nóng nảy lại có chút muốn khóc.
Mạnh Tây Bạch vỗ vỗ bả vai cô, đem cô kéo đến phía sau chính mình.
"Nhậm Sơ cậu mua hai chiếc sô pha đưa tới chỗ của sư muội của tôi là muốn làm gì?"
Nhậm Sơ không trả lời cậu ta, trực tiếp lấy ra di động, mở ra WeChat gửi một tin nhắn bằng giọng nói: "Vương muội ở cách vách, Mạnh Tây Bạch ở chỗ này, anh phát cái định vị cho em."
Khi một chữ "Vương" vừa nói ra Mạnh Tây Bạch mặt lập tức biến sắc, chỉ trong chớp mắt người đã không thấy tăm hơi.
Nhị sư huynh đã nói tốt che chở cho mình đâu?
"Vương muội ở cách vách là ai nha?" Lư Vãn Vãn hỏi.

Vì cái gì nhị sư huynh vừa nghe thấy người này liền chạy đâu?
"Em họ của tôi Vương Hân Vũ." Nhậm Sơ ngừng một chút lại nói, " Là bạn gái cũ của Mạnh Tây Bạch, tháng trước mới vừa chia tay."
Lư Vãn Vãn thiếu chút nữa bị vướng ngã ra khỏi cái ghế, may mắn mà Nhậm Sơ xách lấy cổ áo của cô, đem cô giữ ngồi thẳng.
"Em sao lại bất cẩn như vậy, cẩn thận một chút."
Lư Vãn Vãn hoàn toàn không để ý đến lời dạy dỗ của Nhậm Sơ, trong đầu cũng chỉ quanh quẩn mấy chữ "Bạn gái cũ", quả thực không thể tưởng tượng được, nguyên lai không phải là đơn giản là theo đuổi như Phạm Nghị nói như vậy, hai người đó thật sự đã từng ở bên nhau quá.

Nhị sư huynh của cô thế nhưng cũng đã từng có bạn gái, thế nhưng cũng từng nói chuyện yêu đương, cô cho rằng nhị sư huynh sẽ sống với dao phẫu thuật cả đời.
"Hôm nay em làm cho tôi món gì?" Nhậm Sơ hỏi, cái khẩu khí đương nhiên kia quả thực giống như đang gọi món ở trong tiệm bánh ngọt.
Lư Vãn Vãn lấy lại tinh thần, nhìn Nhậm Sơ ngồi ở trên cái sô pha màu lục đậm, hai chân thon dài gác lên, cả người lười biếng đắm chìm trong ánh mặt trời cả người toát ra cái dáng vẻ của một đại thiếu gia.
"Trước tiên đem hợp đồng ký đã." Lư Vãn Vãn nói xong liền lấy ra vở cùng với bút máy, ghé vào trên bàn rồi bắt đầu viết nội dung của hợp đồng.
Lư Vãn Vãn là một người rất hay vì người khác suy nghĩ, mọi thứ đều căn cứ dựa trên nguyên tắc công bằng, công chính, viết đến rõ ràng rành mạch về trách nhiệm và nghĩa vụ của hai bên, hơn nữa còn có phần phụ vi phạm hợp đồng.

Chỉ là khi viết xong hiệp nghị này đưa tới trước mặt Nhậm Sơ, anh nhíu mày.
"Có cái vấn đề gì sao?" Lư Vãn Vãn có chút thấp thỏm, Nhậm Sơ nhìn không giống như là một người khó nói chuyện.
Nhậm Sơ "Ừ" một tiếng, chỉ vào một hàng chữ hỏi: "Dòng này viết cái gì?"
Lư Vãn Vãn liếc mắt nhìn một cái nói: "Bên A cần mau chóng tìm được bạn trai mới sau đó còn phải công khai tin tức.

Bên B cần ở trên mạng xã hội chia sẻ hơn nữa phải chân thành chúc phúc bên B, lúc cần thiết bên B sẽ cần phải trợ giúp bên A tìm kiếm bạn trai......!Là như vậy đấy?"
Nhậm Sơ giống như bừng tỉnh nhận ra: "Nguyên lai em viết như vậy a......" Anh lại chỉ một dòng khác hỏi, "Cái này nữa?"
Lư Vãn Vãn lại phiên dịch một lần, sau đó Nhậm Sơ lại chỉ ra một dòng nữa......
Cuối cùng Lư Vãn Vãn dứt khoát liền đọc xong toàn bộ hiệp nghị, Nhậm Sơ khó khăn lắm mới thở dài một hơi nói: "Chữ viết này của em quá khó nhìn, điểm kiểm tra của em có phải là số âm không?"
Lư Vãn Vãn đau lòng, chữ viết của cô đúng là viết không đẹp, từ nhỏ đến lớn đều vẫn như vậy, mặc dù đã có một thời gian cố ý luyện qua nhưng cũng vẫn là không đẹp được.

Sau này cô lại vào khoa lâm sàng, khoa của bọn họ có một môn học viết đơn thuốc, chữ viết liền càng thêm không ai có thể hiểu.
Nhậm Sơ lại lật một tờ giấy khác sau đó duỗi tay nói: "Bút."
Lư Vãn Vãn đưa cho anh, Nhậm Sơ rút ra bút máy, ở trên giấy viết lại một lần nữa, anh không có xem lại bản hợp đồng nguyên bản của Lư Vãn Vãn, trực tiếp viết chính xác lại mặc dù chỉ mới nghe xong một lần anh thế nhưng tất cả liền đều nhớ kỹ.

Anh viết rất nhanh, chữ viết thì tinh tế, sắc bén, mỗi một chữ đều đẹp không có chỗ chê.
Bút máy viết sàn sặt trên giấy, ngón tay Nhậm Sơ cầm bút máy cùng với dáng ngồi lười nhác của anh như đang tỏa ra vầng sáng......
Thật lâu sau Lư Vãn Vãn cũng chưa thể quên được cái nháy mắt đó, chính là ở lúc ấy cô cảm thấy Nhậm Sơ rất tốt.
Bên A: Lư Vãn Vãn
Bên B: Nhậm Sơ
Căn cứ vào nguyên tắc hai bên cùng có lợi, hai bên tiến hành ước định như sau:
Điều một: Trách nhiệm và nghĩa vụ
Bên A cần nhanh chóng tìm được bạn trai ổn định, hơn nữa cần thông báo tin tức ở trên các nền tảng diễn đàn của trường.

Bên B cần phải ở trên mạng xã hội chia sẻ hơn nữa thiệt tình chúc phúc bên A, lúc cần thiết bên B sẽ phải trợ giúp bên A tìm kiếm bạn trai.
Ở nơi công cộng hai bên cần phải bảo trì khoảng cách, cố gắng ít xuất hiện ở cạnh nhau.

Nếu như lại xuất hiện tai tiếng, hai bên đều yêu cầu giải thích và làm sáng tỏ.
Ở trong thời gian hiệp ước có hiệu lực, bên A hứa hẹn tuyệt đối không ngăn cản bên B tìm bạn gái.
Điều hai: Thực hiện
Bên A hứa hẹn chủ động tham gia các loại hoạt động do trường học tổ chức, lấy mục tiêu tìm hiểu tân nam sinh, phát triển phẩm chất cùng với học lực theo mẫu bạn trai lý tưởng.

Tích cực tham gia các hoạt động quan hệ hữu nghị, lúc cần thiết thì có thể thân cận.

Bởi vì bên B có kinh nghiệm phong phú cho nên bên B cần đối với bên A tiến hành chỉ bảo.

Đồng thời bên B có quyền đốc thúc tiến độ tìm bạn trai của bên A.
Bên A cần phải chủ động báo cáo với bên B về tiến độ tìm bạn trai vào mỗi thứ sáu hàng tuần.
Điều ba: Thù lao
Bên A cần mỗi ngày cung cấp một phần đồ ăn theo yêu cầu riêng của bên B, đồ ăn không thể lặp lại nhiều lần và thời hạn là trong một học kỳ.
Điều 4: Vi phạm
Nếu như bên A có hành vi vi phạm hợp đồng, thời gian cung cấp đồ ăn sẽ kéo dài thêm một tuần.
Nếu như bên B có hành vi vi phạm hợp đồng, thời gian cung cấp đồ ăn sẽ giảm bớt một tuần
Bên A ký tên:
Bên B ký tên:
Hai người sau khi xác định không có vấn đề gì, kí tên của mình lên sau đó mỗi người cầm một phần bản sao.
"Hôm nay ăn cái gì?" Nhậm Sơ lại hỏi.
"Anh ăn kem không?"
"Em còn biết làm cái này?"
"Thời gian sẽ lâu một chút." Lư Vãn Vãn tự hào gật gật đầu, sau khi đo lường một chút thời gian đi đến đi tủ lạnh nhìn xem một chút rồi nói, "Thôi ngày mai ăn kem đi, buổi chiều tôi còn có khóa, hôm nay tôi sẽ làm pancake cho anh ăn, anh thích vị gì, đào hay là xoài?"
"Tôi không ăn vị xoài."
Lư Vãn Vãn lấy ra trứng gà, bơ và một số nguyên liệu khác, thuận miệng hỏi một câu: "Anh bị dị ứng à?"
Nhậm Sơ "Ừ" một tiếng.
"Vậy tôi sẽ làm vị đào." Cô nói xong không có đi lấy đào trước mà lại xoay người tìm cuốn sổ của mình rồi lật ra một tờ giấy trống, viết lên tiêu đề thức ăn kiêng của Nhậm Sơ, ở trên dòng đầu tiên viết quả xoài.
Nhậm Sơ hơi có chút sững sờ, anh đã xem hiểu cái chữ viết giống như bùa chú của Lư Vãn Vãn đồng thời cũng đã cảm giác được một sự ấm áp đến từ sự tinh tế trong lúc cô lơ đãng toát ra.

Nhậm Sơ bỗng nhiên cảm thấy Lư Vãn Vãn cũng trở nên thuận mắt hơn.
Pancake thực ra làm rất dễ, chỗ khó nhất là ở vỏ ngoài cần phải mỏng và dai.

Lư Vãn Vãn cầm một chiếc bát thủy tinh lớn, đánh trứng gà cùng với bột mì, nhẹ nhàng quấy, sau khi bột mì cùng trứng gà đã quyện đều lại cho thêm sữa tươi vào.
Nhậm Sơ ngồi ở trên chiếc ghế sô pha mới, lướt điện thoại xem cổ phiếu, ngẫu nhiên lại nhìn Lư Vãn Vãn một cái.

Động tác của cô rất nhanh nhẹn, một tay quấy sữa bò, một tay khác lại mò trong ngăn tủ không biết đang tìm cái gì.
"Cần hỗ trợ sao?" Nhậm Sơ hỏi.
"Giúp tôi lấy cái ghế đi." Cô bỏ cuộc, cái rây để quá cao, cô không rõ vì cái gì lần trước lại bỏ nó ở trên ngăn cao nhất của tủ.
Nhậm Sơ buông di động xuống đi tới, nhìn thoáng qua ngăn tủ hỏi: "Em muốn lấy cái gì?"
"Cái rây."
Nhậm Sơ giơ tay lấy ra đặt ở trên cái bàn: "Về sau muốn lấy cái gì thì nói với tôi."
"Cảm ơn......"
"Cần rây bột mì?"
"Rây đường bột trang trí thêm một chút cho đẹp."
"Để tôi." Nhậm Sơ rửa tay sạch sẽ, tự mình cầm cái bát thủy tinh, đứng ở bên cạnh Lư Vãn Vãn bắt đầu rây đường bột.
Lư Vãn Vãn chỉ cần hơi chỉ bảo một chút, Nhậm Sơ liền học được rất nhanh, rất nghiêm túc mà rây ba lần đường bột.

Lư Vãn Vãn lấy đi một khối bơ hòa tan cùng với sữa bò cùng với trứng gà, chờ anh rây xong đường bột cũng trộn chung vào trong chén.

Sau khi quấy đều, bọc thêm màng bọc rồi bỏ vào trong tủ lạnh.
"Đợi hai mươi phút, ngồi chơi một lát đi." Lư Vãn Vãn đặt xong đồng hồ báo thức, đi về phía ghế sô pha rồi do dự một chút, ngồi xuống, cô lấy một cuốn sách tên《 tư tưởng Mao Trạch Đông khái luận 》 ra đọc.
Chính trị là môn cô yếu nhất, đối với bộ môn bắt buộc của năm nhất 《 tư tưởng Mao Trạch Đông khái luận 》là môn khiến cô rất là đau đầu, hơn nữa cô còn có mắc chứng bệnh thi cử cho nên đối với bài kiểm tra cuối kỳ vào hai tháng sau cô trên cơ bản là không chắc chắn.

Được một lần thi vào đại học là bởi vì có An Gia Tiên, lúc này đây cô không có động lực liệu có thể thi rớt hay không? Cũng không thể ở năm nhất liền rớt môn đi? Càng đáng sợ chính là cô có thể hay không vẫn luôn rớt môn đến khi tốt nghiệp vẫn không được?
Lư Vãn Vãn bắt đầu lo lắng mặc dù đợt kiểm tra này vẫn còn có rất nhiều ngày để ôn tập.

Nội tâm của cô đã bắt đầu giao chiến, càng lo lắng cô lại càng cảm thấy quyển sách này cô xem không hiểu.

Cô lo lắng đến mức bút cũng cầm không xong, lạch cạch rơi xuống đất, ngòi bút ở trên váy của cô trượt một đường thật dài......
Lư Vãn Vãn: "......" Đây có phải là một dấu hiệu không tốt?
Nhậm Sơ nhặt bút lên, ngòi bút đã bị cong hẳn là không thể lại dùng được nữa, anh cài nắp bút vào đưa tới trước mặt Lư Vãn Vãn, hỏi: "Tư tưởng Mao Trạch Đông có khó như vậy sao?"
Lư Vãn Vãn gật đầu điên cuồng: "Làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy tôi sẽ trượt môn."
Nhậm Sơ dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn cô, Lư Vãn Vãn có thể lý giải được ý nghĩa của ánh nhìn đó bởi vì những khóa học lý thuyết chỉ cần đọc sách là có thể qua, có thể thi đậu được vào đại học Z thì đọc sách tất nhiên phải rất lành nghề.
"Tôi mắc chứng bệnh thi cử, trong lúc kiểm tra luôn luôn sẽ ra vấn đề mà chính trị là môn tôi yếu nhất......"
"Vậy em không riêng gì sẽ rớt tư tưởng Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình, triết học Mác Lênin, em đều có xác suất sẽ rớt khoa."
Lư Vãn Vãn trong nháy mắt mặt liền đen: "Anh có thể không đề cập tới những cái khoa còn chưa bắt đầu sao, tôi đã rất lo lắng rồi!"
"Đưa sách cho tôi, ngày mai em tới tìm tôi lấy, tôi sẽ chỉ ra những chỗ trọng tâm có thể thi vào cho em."
Cô đã nắm giữ được từ ngữ mấu chốt, không phải trọng tâm, mà là có thể thi vào.

Ở cuối kỳ trước giáo sư của cô cũng chỉ ra những chỗ trọng tâm nhất nhưng cái loại ngành học chính trị này trên cơ bản cả một quyển sách đều là trọng điểm.

Có thể trực tiếp chỉ ra chỗ có thể thi vào Nhậm Sơ quả nhiên là một có học trưởng kinh nghiệm.
Cô cực kỳ sung sướng mà đóng sách lại đưa tới trước mặt Nhậm Sơ.
"Cảm ơn học trưởng Nhậm Sơ." Cô đôi mắt cong cong, đứng dậy đi đến chỗ tủ lạnh tiếp tục làm pancake.
Bột đã được làm lạnh lại sàng qua cái rây một lần nữa.

Cô mở tủ bếp ra, lấy ra một chiếc chảo chống dính.

Bởi vì đã cho thêm bơ cho nên cũng không cần cho dầu vào trong chảo sau đó chờ chảo nóng, múc một muỗng bột vào, dàn mỏng chiên trên lửa nhỏ.

Không mất nhiều thời gian, bột khô lại là có thể lấy ra, để sang một bên cho khô rồi lại chiên cái bánh tiếp theo.
Vỏ bột trứng màu vàng nhạt, cho thêm vào hai muỗng kem, đào cắt nát cho vào giữa kem, gấp vỏ bột bọc kem cùng với đào bởi vì là hình chữ nhật cho nên cô cô cắt một đường ở giữa, làm tương tự với bốn cái bánh nữa.

Cô còn thuận tiện pha thêm một ly trà Ô Long đào trắng, thoang thoảng mùi trái cây hòa cùng với mùi hương trà.
"Ăn ngon, kem không bị ngấy." Lúc Nhậm Sơ ăn, trên khuôn mặt soái khí kia lộ ra biểu tình vô cùng hạnh phúc.

Điều này làm cho Lư Vãn Vãn cảm thấy rất vui vẻ, bất kể là làm loại đồ nào mà được người khác khen ngợi là đều là một điều đáng mừng.
Ở trong khoảnh khắc được khen ngợi cô liền cảm thấy mỹ mãn mà bắt đầu công tác chuẩn bị làm kem.
Thời điểm Nhậm Sơ ăn đến cái thứ hai, Phạm Nghị gửi cho anh một tin nhắn: "Máy làm sữa đậu nành tới rồi."
Nhậm Sơ gửi cho em họ Vương Hân Vũ một dòng WeChat: "Em đến siêu thị nhập khẩu ở bên cạnh trường học mua giúp anh hai cân đậu nành tới đây."
Vương Hân Vũ rất nhanh phản hồi lại: "Thân ái ca ca, đậu nành là ' thần mã ', người ta không biết!"
* thần mã: đồng nghĩa với 'cái gi'
Nhậm Sơ trợn trắng mắt: "Em mang tới thì anh sẽ nói cho em Mạnh Tây Bạch đang ở đâu."
Vương Hân Vũ: "Mười lăm phút sau sẽ đến!"
Nhậm Sơ cười, quả nhiên đề cập đến Mạnh Tây Bạch thực sự hữu dụng.

Anh vừa rồi kỳ thật căn bản không có gửi cho Vương Hân Vũ vị trí tọa độ mà đơn giản là chỉ muốn nhìn xem Mạnh Tây Bạch phản ứng như thế nào.Hai người kia thật là thú vị.
Mười lăm phút sau, Vương Hân Vũ quả nhiên tới, trên vai khiêng một túi đậu nành, một chút cũng không giống học viên của học viện vũ đạo.
"Ca! Đậu đây, người đâu?" Sau khi cô vọt vào liền trực tiếp ném đậu nành trên cái ghế sô pha mua vài vạn của Nhậm Sơ, sau đó ở trong phòng chạy một vòng, sau khi xác định sau rèm cửa và trong ngăn tủ không có giấu người mới hỏi.
Lư Vãn Vãn đang quấy bơ ngây ngẩn cả người, tóc đen dài, có giọt lệ chí, đây là chắc chắn là Vương Hân Vũ.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới Vương Hân Vũ lại thuộc loại người như thế này......!Là loại con gái nóng bỏng như vậy thế cho nên liền đánh rơi cây đánh trứng trong tay.
Vương Hân Vũ lúc này mới thấy có một cái người sống là Lư Vãn Vãn, cô hất mái tóc dài của mình một chút, đôi mắt màu nâu đồng tử chớp chớp.
"Bạn gái mới......" Vương Hân Vũ nói còn chưa nói xong, Nhậm Sơ liền ngắt lời cô: " Sư muội của Mạnh Tây Bạch."
Vương Hân Vũ bước dài một bước, cầm lấy tay Lư Vãn Vãn, mỉm cười: "Xin chào, xin chào, tôi là bạn gái của Mạnh Tây Bạch, cậu có thể gọi tôi là chị dâu!"
Lư Vãn Vãn vẫn còn không có hồi phục lại, trong lòng ngực vẫn còn ôm cái bát inox, vẻ mặt ngốc ngốc.

Nhậm Sơ cong cong khóe miệng, đi qua cầm tay Vương Hân Vũ bỏ ra.
Vương Hân Vũ quay đầu trừng mắt nhìn Nhậm Sơ một cái, lấy di động ra hỏi Lư Vãn Vãn: "Cậu biết làm điểm tâm sao? Tôi cũng vẫn luôn muốn học đó, thêm cái WeChat được không? Về sau nếu tôi có vấn đề gì thì có thể hỏi cậu không?"
"Ồ, được." Lư Vãn Vãn thật sự không biết cự tuyệt khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười này như thế nào, mơ hồ liền đem điện thoại lấy ra tới.
Sau khi thêm WeChat, Vương Hân Vũ nhanh chóng mở ra nhóm bạn bè của Mạnh Tây Bạch và Lư Vãn Vãn, sau khi cẩn thận nhìn rõ liền dài nhẹ nhõm một hơi, lại một lần cho vứt cho Lư Vãn Vãn một cái tươi cười vũ mị động lòng người: "Cậu là bạn gái đi của anh họ tôi đi, tôi gọi cậu là chị dâu đi?"
Lư Vãn Vãn lần này thật sự đã bị dọa tới rồi, nhanh chóng bỏ bát xuống bắt đầu xua tay, khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn.
Vương Hân Vũ "Xì" cười một tiếng: "Được rồi, tôi nói giỡn.

Cậu cũng không phải loại hình mà anh họ tớ thích."
Nhậm Sơ nhướng mày, anh thích cái gì loại hình chính anh cũng không biết, Vương Hân Vũ sao lại có thể biết đâu?
"Bất quá anh họ tôi không quan trọng, cậu không phải là loại hình mà Mạnh Tây Bạch thích mới là quan trọng, tôi đã chú ý đến hai ngươi gần nửa năm qua chưa từng tán tỉnh nhau qua, tin nhắn cũng là hỗ trợ qua lại, là quan hệ sư huynh muội thuần khiết."
Nguyên lai đây mới là nguyên nhân chính thêm WeChat, Lư Vãn Vãn nhìn trời, kịch bản rất sâu nha.

Lúc ấy ở KTV, khi cô muốn xin WeChat của Uông Úc Dương sao lại không uyển chuyển một chút đâu? Sao không thể đưa cho anh ta một cái lý do không thể cự tuyệt được đâu?
"Mạnh Tây Bạch đi đâu vậy? Anh ấy gần gần đây luôn trốn tránh tôi." Vương Hân Vũ chắp tay, bộ dáng có chút u oán.
Lư Vãn Vãn đối với những cô gái như thế này không hề có sức chống cự nào, vừa thấy liền muốn an ủi vài câu vì thế cô nói: "Không có đau nhị sư huynh gần đây tương đối bận, giáo sư không ở đây nên anh ấy dạy học cho mấy sư đệ sư muội chúng ta."
Vương Hân Vũ đôi mắt nháy mắt sáng lên, sau đó bắt đầu: "Linh linh linh......"
Lư Vãn Vãn rất là xấu hổ còn Nhậm Sơ lại là mắt trợn trắng.
Lư Vãn Vãn: "Tiếng cười của em họ anh......!Thật đặc biệt nha."
Nhậm Sơ: "Cô ấy bị bệnh tâm thần."
Vương Hân Vũ im tiếng trong nháy mắt, trừng mắt nhìn Nhậm Sơ một cái nói: "Anh biết cái gì! Đây là em cố ý luyện, Mạnh Tây Bạch nói thích tiếng cười như chuông bạc, chúng ta là người làm nghệ thuật học cái này không khó."
Lư Vãn Vãn đại khái đã biết vì cái gì nhị sư huynh sẽ chia tay với cô ấy.
Vương Hân Vũ nhìn quét một vòng thấy bánh pancake trên chiếc bàn tròn nhỏ, liền chạy tới dùng sức ngửi ngửi, khuôn mặt cơ hồ muốn dán ở trên cái bánh, may mắn Nhậm Sơ kịp thời phát hiện đem mặt cô đẩy ra.
"Rất muốn ăn, nhưng không thể ăn......" Vương Hân Vũ trên mặt tràn đầy ủy khuất, cô móc di động ra chụp mấy cái ảnh đăng lên trên mạng xã hội của mình với tiêu đề là "Manh manh tiểu sư muội làm bánh pancake cho mình nè, ăn rất ngon nha", sau đó liền đem pancake trả lại cho Nhậm Sơ.
Lư Vãn Vãn không quá hiểu, Vương Hân Vũ giải thích nói: "Chúng tôi khiêu vũ nên cần phải bảo trì dáng người, kem có lượng calories rất cao chắc chắn không thể ăn.

Cậu nhìn xem đôi mắt của tôi này, có phải hay không có quầng thâm? Đó là do đói! Bạn học của tôi nhìn đến hình ảnh này chắc chắn sẽ rất hâm mộ tôi!"
"Học khiêu vũ vất vả thật đó." Lư Vãn Vãn cảm khái nói.
Vương Hân Vũ gật đầu điên cuồng: "Tôi còn là người có thể chất dễ mập, anh họ tôi ăn nhiều ít thì cũng sẽ không mập, quả thực tức chết người mà!"
"Mạnh Tây Bạch ở phòng thí nghiệm." Nhậm Sơ nói.
"Tạm biệt!" Cô rời đi nhanh như điện chớp.
"Nhị sư huynh của tôi ở phòng thí nghiệm sao?"
"Không biết."
Cho nên là thuận miệng nói bậy?
Qua không đến vài phút, Lư Vãn Vãn nhận được một cái WeChat từ Vương Hân Vũ: "Thật là vui khi quen biết cậu."
Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời lại: "Nhị sư huynh của tôi hẳn là đang ở thư viện, buổi chiều ở phòng thí nghiệm có khóa."
Vương Hân Vũ hồi phục lại: "Ân nhân! Nhậm Sơ rất đáng tin không ngờ gà trống sẽ đẻ trứng!"
Lư Vãn Vãn nhấp môi cười, cô cũng không biết vì cái gì lại muốn giúp Vương Hân Vũ.

Đại khái là do cái cô nương này rất thú vị, hơn nữa cô cực kì muốn nhìn đến dáng vẻ khẩn trương của nhị sư huynh.
Nhậm Sơ ăn pancake xong rồi, thuận tiện còn thu dọn sạch sẽ, thấy Lư Vãn Vãn vẫn còn đang ở đằng kia phát ngốc, vì thế hỏi liền hỏi: "Em không ăn cơm trưa sao?"
Lư Vãn Vãn khó khăn lắm hoàn hồn lại, liền "Ồ" vài tiếng, sau đó tự mình thu dọn xong, cầm chìa khóa chuẩn bị khóa cửa.
Nhậm Sơ ra tới, hai người cùng nhau xuống lầu đi về hướng nhà ăn trường học.
Đi được vài bước, Lư Vãn Vãn dừng lại: "Nhậm Sơ, tôi muốn đi nhà ăn, còn anh?"
"Nhà ăn."
"Làm gì?"
"Nhà ăn còn có chức năng khác?"
Lư Vãn Vãn nhanh chóng xua tay: "Ý của tôi không phải như thế này, ý của tôi là chúng ta tách ra đi, vừa trên hợp đồng đã thêm vào rồi."
"Ừ, em đi trước, qua năm phút tôi sẽ đi."
Lư Vãn Vãn cười cảm ơn với anh: "Cảm ơn."
Đúng giờ cơm nên nhà ăn có rất nhiều người, Lư Vãn Vãn cẩn thận chú ý đám người, hy vọng có thể gặp được người quen đi chung ăn cơm trưa.

Chỉ tiếc, mọi người đối với ánh mắt khát vọng của cô đều không có đáp lại.

Loại tình huống này diễn ra trong vài phút nhưng lúc sau đột nhiên có biến hóa nghiêng trời lệch đất, cô phát hiện người qua đường bắt đầu thường xuyên nhìn cô, còn khe khẽ nói nhỏ vài câu.
Loại cảm giác không tốt này cô đã cảm thụ qua vô số lần nên cũng có kinh nghiệm, quả nhiên vừa quay đầu lại liền thấy Nhậm Sơ.
Hai người cách nhau bất quá khoảng cách một bước, cô đè thấp thanh âm, có chút lo âu mà nói: "Không phải nói là chờ năm phút lại đi sao?"
Nhậm Sơ nhìn cũng không nhìn cô, tiếng nói dễ nghe thổi qua tới một câu: "Năm phút đã qua, là chân em quá ngắn."
Nói xong, anh liền đi thoáng qua cô......
Lư Vãn Vãn ngốc lăng như vậy trong hai giây, vừa rồi hình như là, bị cười nhạo?
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua chân của chính mình, không ngắn a! Cô cất bước chạy như điên đi đến.
Sau khi tới nhà ăn, kín người hết chỗ, cô tùy tiện chọn một cái khu vực bán cơm, sau đó hàng người xếp hàng, trong lúc chờ đợi tranh thủ lướt Taobao mua một ít đường bột.
"Bạn học ăn cái gì?" Dì múc cơm hỏi.
Lư Vãn Vãn chọn ba phần thức ăn chay, bữa cơm là 16 tệ yêu cầu quẹt thẻ, cô lật tìm trong túi, hình như cô không mang phiếu cơm?
"Ách......!Cái kia, tôi......"
"Vèo ——" có người ném một thẻ phiếu cơm vào trong tay cô, cô quay đầu lại liếc mắt một cái liền thấy bóng dáng của Nhậm Sơ, cô nhanh chóng quay người lại, khóe mắt nhìn chung quanh, hình như vừa rồi người nhiều, tốc độ lại nhanh, không người nào phát hiện.

Cô nhanh chóng quẹt thẻ, trên thẻ còn thừa 17934 tệ......
Trong nháy mắt cô cảm thấy tấm thẻ cơm này nặng vô cùng! Sao lại có người bỏ nhiều tiền như vậy vào trong thẻ cơm?
Cầm cơm, cô do dự một chút gửi cho Nhậm Sơ một tin nhắn WeChat: "Tiêu hêt 16 tệ, thẻ cơm tôi sẽ chờ khi không ai ở sẽ đưa cho anh, cảm ơn."
Nhậm Sơ không hồi phục.
Cô bưng mâm đồ ăn tìm địa phương ngồi, thình lình phát hiện thế nhưng không có chỗ trống.

Cô đi một vòng rồi đột nhiên nhìn đến có một bàn ăn xong rồi đang đứng lên thu dọn mâm đồ ăn đi rồi.

Cô tay mắt lanh lẹ nhanh chóng ngồi xuống.
Ngay khi ngồi xuống, cô liền nghe được bàn nữ sinh bên cạnh khe khẽ nói nhỏ:
"Hai người bọn họ có phải cãi nhau hay không, sao lại ngồi tách ra a?"
"Cậu không hiểu gì cả, hai người đó không thừa nhận yêu nhau, còn diễn kịch cho chúng ta xem đâu, cố ý không cùng nhau ăn cơm làm bộ không quen biết!"
"Vậy thì kỹ thuật diễn cũng quá kém, nhà ăn lớn như vậy liền ngồi ngay bên cạnh......"
Lư Vãn Vãn quay đầu sang bên trái nhìn thấy Nhậm Sơ vừa vặn đang ngồi ở chỗ kia, cô tức khắc cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.

Liệu có nên đi khám mắt hay không, vừa nãy cô bị mù sao, như thế nào liền không nhìn thấy Nhậm Sơ ở chỗ này?
Lư Vãn Vãn như đứng ở đống lửa, ngồi ở đống than, bình thường ăn ba món ăn thích nhất giờ phút này một ngụm cũng ăn không vô.

Cô thấp thỏm bất an, đầu hận không thể biến mất rời xa Nhậm Sơ ra một chút.
Không bao lâu, di động của cô vang lên.
Nhậm Sơ: "Em tự nhiên một chút, đừng quên hợp đồng."
Cô nhưng thật ra rất muốn tự nhiên một chút nhưng cô cũng không học qua diễn xuất nha!
Lư Vãn Vãn ăn một ngụm đồ ăn, chiếc đũa có chút run run.
Người đi ngang qua thường thường hướng tới chỗ cô xem vài lần, tố chất tâm lý của Lư Vãn Vãn thật đúng là không có cường đại như vậy.
Cô cân nhắc nên làm thế nào để tiến hành kế hoạch nhanh hơn để nhanh chóng làm sáng tỏ.

Trước mắt cần nên chọn người thích hợp, chắc chắn là Uông Úc Dương nhưng như thế nào mới có thể nhìn thấy anh ta để có phương thức liên hệ đây?
Lúc này bên cạnh vang lên một cái giọng nói nhút nhát: "Học trưởng, có thể ngồi......"
"Không thể." Nhậm Sơ lạnh nhạt mà trả lời.
"Thực xin lỗi......"
Lư Vãn Vãn ngẩng đầu, thấy ba nam sinh bưng mâm đồ ăn, đứng ở trước mặt Nhậm Sơ bộ dáng chân tay luống cuống.

Nhậm Sơ gương mặt kia, nếu không cười mà nói quả nhiên là có chút dọa người.

Cô có chút không đành lòng, ba nam sinh kia nhìn cô một cái hơi hơi hé miệng lại nhìn Nhậm Sơ liếc mắt một cái, sau đó ngậm lại miệng.
"Bạn học, bàn của tôi vẫn còn chỗ trống." Lư Vãn Vãn chủ động mời.
Bba nam sinh kia đầu tiên là vui sướng, sau đó liếc mắt nhìn Nhậm Sơ một cái lại nghe được bên cạnh có người nói: "Ba người này lá gan thật lớn, dám cùng bạn gái Nhậm Sơ cùng nhau ăn cơm."
Ba cái nam sinh trên mặt vui sướng tức khắc tiêu tán, thời điểm bọn họ định xoay người đi, Nhậm Sơ đột nhiên đứng lên: "Nhường cho các cậu."
Ba cái nam sinh hơi có chút không thể tin, thì ra đây là Nhậm Sơ, người không thể đắc tội nhất trong trường học.
Nhậm Sơ bưng mâm đồ ăn của mình, bên cạnh phía đối diện của Lư Vãn Vãn ngồi xuống.
Lư Vãn Vãn mới vừa định nói cái gì, Nhậm Sơ đang ăn canh liền chậm rãi nói: "Ăn cơm đi đừng nhìn tôi, em không sợ người khác hiểu lầm sao?"
Đây là không phải là chuyện giải trừ hiểu lầm đơn giản như anh tưởng như vậy!
Thôi, vẫn là xem như anh cũng là vì nhường chỗ cho người khác ngồi đi.
Đồ ăn của nhà ăn có chút dầu mỡ, anh ăn không quen, sau khi ăn hai miếng liền buông chiếc đũa xuống, nhíu mày.
"Làm sao vậy?"
"Buồn nôn."
Lư Vãn Vãn lấy ra một hộp đường, lặng lẽ đẩy đến trước mặt anh: "Vị bạc hà."
"Ừ." Nhậm Sơ ăn một viên liền thấy tốt hơn rất nhiều, anh bắt đầu nhìn chằm chằm vào túi của Lư Vãn Vãn, đây quả thực là cái túi Càn Khôn.
Sau khi thấy sắc mặt Nhậm Sơ tốt hơn rất nhiều, Lư Vãn Vãn suy nghĩ một chút nhỏ giọng hỏi anh: "Bước đầu tiên của hợp đồng trước hết có thể cho tôi WeChat của Uông Úc Dương không?"
Nhậm Sơ nhướng mày, nói: "Được."
Anh chia sẻ WeChat của Uông Úc Dương cho Lư Vãn Vãn, ảnh đại diện là ảnh của Uông Úc Dương, đeo một bộ kính đen càng thêm vài phần học thức, cô mơ mơ màng màng nói cảm ơn.
Phải gửi tin nhắn như thế nào thì Uông Úc Dương mới có thể thêm bạn với mình đâu?
Em là Lư Vãn Vãn? Nhưng nhỡ anh ấy quên mình rồi thì làm sao bây giờ?
Học trưởng em có vấn đề muốn hỏi? Mô típ cũ quá rồi, Uông Úc Dương khẳng định sẽ không xem.
Có việc gấp hãy thêm bạn.

Hơi giống kẻ lừa đảo?
Ai nha, rốt cuộc nên nhắn như thế nào nha?!
Lư Vãn Vãn nghĩ muốn phát điên.
Nhậm Sơ đi khi nào cô cũng không có để ý tới.
Buổi chiều có khóa học công dân, Lư Vãn Vãn không nghe vào một chữ nào thậm chí còn không có phát hiện Lương Hạ đi học cùng với An Gia Tiên.

Sau khi tan học, cô vội vàng rời đi, An Gia Tiên muốn chào hỏi cũng không có cơ hội nói ra.
Buổi tối sau khi tắt đèn, Lư Vãn Vãn ở trong phòng ngủ trằn trọc không ngủ được, đành lên mạng học tập một vài tiểu thuyết ngôn tình.
Vô số quyển tiểu thuyết đều chỉ cho cô một đạo lý đó là quá trình theo đuổi nam thần chính là vô số ngẫu nhiên gặp được + ngoài ý muốn, cho nên việc cô nhanh chóng cần làm là cần tạo ra ngẫu nhiên gặp được!
Cô từ trên giường vươn đầu ra tới, giơ màn hình di động, dưới ánh sáng yếu ớt sâu kín mà kêu một tiếng: "Tiêu Tiêu, cậu quen biết Uông Úc Dương sao?"
Ở giường dưới Cố Kiều gõ lên trên một cái: "Cậu muốn hù chết lão nương sao! Nhanh chóng ngủ đi đừng nhớ thương nữa!"
Lư Vãn Vãn còn chưa từ bỏ ý định, lại kêu một tiếng: "Tiêu Tiêu? Lưu Tâm Di?"
Chỉ tiếc, hai cái người đối diện kia ngủ quá sâu giống như chết ngất đi.

Học viện ngoại ngữ gần đây bận rộn về chuyện giao lưu quốc tế, đều hận không thể một người thành hai người.
Lư Vãn Vãn bĩu môi cô không cam lòng a!
Nửa đêm, cô mở ra trang chủ trường học, diễn đàn, Weibo, WeChat, đều lướt qua một lần, không quá nhiều tin tức hữu dụng về Uông Úc Dương nhưng lại phát hiện ra mấy cái bát quái về cô cùng với Nhậm Sơ.
"Nhà ăn ngẫu nhiên gặp được học trưởng Nhậm Sơ cùng với hoa khôi Lư Vãn Vãn, gắn bó keo sơn, xứng đôi vừa lứa!"
Lư Vãn Vãn nhíu nhíu mày, từ nơi nào nhìn ra tới bọn họ gắn bó keo sơn? Như thế nào liền xứng đôi vừa lứa? Cô xem là mặt nặng mày nhẹ với nhau còn không kém lắm!
Không thể cứ như vậy đi xuống!
Cô lại bỏ xem qua WeChat của Uông Úc Dương một chút, vẫn là không có xem qua, hay là anh ấy không dùng WeChat? Liệu có nên xin Weibo hoặc là QQ không?
Cô tự hỏi một chút gửi cho Phạm Nghị một cái WeChat.
Lư Vãn Vãn: "Học trưởng, anh biết QQ của Uông Úc Dương sao?"
Trong chung cư cao cấp vẫn chưa có tắt đèn, lúc này Phạm Nghị mới vừa tắm rửa xong, Nhậm Sơ thì đang ở trong phòng bếp rửa đậu nành......!Anh lắc lắc đầu, cảm thấy Nhậm Sơ điên rồi.
Sau khi thu được WeChat của Lư Vãn Vãn, anh thuận miệng hỏi một câu: "Có cho hay không?"
Bên kia Nhậm Sơ dừng lại động tác, anh đóng lại vòi nước, đi ra phòng khách tìm di động của mình gọi cho Lư Vãn Vãn một cuộc điện thoại.

Phạm Nghị cười cười, thức thời mà lại lần nữa đi vào phòng vệ sinh.
Lư Vãn Vãn đang cầm di động lướt Weibo trường học, bị một cuộc điện thoại này dọa tới rồi, chui vào trong chăn nghe máy, dùng giọng tức giận nói: "Uy......!Có việc sao, tôi đã ngủ."
"Muốn QQ của Uông Úc Dương?"
"Ách......"
Anh ta thế nhưng đã biết? Lư Vãn Vãn hỏi Phạm Nghị chính là do không muốn nhờ vả Nhậm Sơ quá nhiều, không nhờ vả liền sẽ ít giao thoa.
"Em vì cái gì không hỏi tôi đâu? Tôi có."
"Vậy......"
"Hợp đồng có nói, tôi phải cung cấp cho em trợ giúp."
Lư Vãn Vãn có chút ngoài ý muốn, rất kích động mà nói: "Vậy phiền toái học trưởng rồi, QQ là gì nha để tôi ghi nhớ."
"Uông Úc Dương cậu ta không có QQ, em chết tâm đi."
Lư Vãn Vãn: "......"
"Cậu ta không có thêm WeChat của em?"
"Ừ." Lư Vãn Vãn trong thanh âm lộ ra thất bại.
"Lại gửi cho cậu ta một lần xin, trên tin nhắn nói tôi giới thiệu em."
"Đã biết."
Ngắt điện thoại, Lư Vãn Vãn lại thử gửi lại một lần.

Lúc này kỳ tích đã xảy ra, cơ hồ là giây tiếp theo Uông Úc Dương liền chấp nhận lời thêm bạn của cô.

Cô kích động mà gửi cho Nhậm Sơ một cái WeChat: "Anh ấy đã kết bạn với tôi! Cảm ơn học trưởng Nhậm Sơ chỉ điểm!"
Nhậm Sơ: "Tư tưởng Mao Trạch Đông tôi đã chỉ ra cho em trọng điểm thi, buổi sáng ngày mai đưa cho em, tiết đầu tiên là cái gì?"
Lư Vãn Vãn nghĩ trong lòng, anh không phải không dậy sớm sao, chẳng lẽ buổi sáng có việc? Cô nhắn lại: "Tiết đầu tiên là tiếng Anh, ở hội trường số 7."
Nhậm Sơ: "Ừ."
Lư Vãn Vãn suy nghĩ một chút lại gửi một cái biểu tượng ngủ ngon qua đi.
Nhậm Sơ không trả lời cô.
Cô click mở ảnh đại diện của Uông Úc Dương, định viết cái gì đó nhưng viết lại xóa, xóa lại viết, câu đầu tiên nên nói cái gì đây?
Cô một bên suy nghĩ, một bên xem danh sách bạn bè của Uông Úc Dương.
Anh ấy cũng có thói quen nói ngoại ngữ?
Lư Vãn Vãn nhanh chóng đặt đồng hồ báo thức lúc 5 giờ rưỡi sáng, mục tiêu là góc ngoại ngữ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui