Chỉ có ta biết, Hoàng thượng đối với ta, rất có thể chỉ là nhất thời mới mẻ.
Người mà hắn ta yêu nhất, kính trọng nhất, vẫn là Hoàng hậu.
Hôm nay, chúng ta đang đánh cờ, Hoàng hậu lại đến.
Nàng ta mặc áo nhạt màu, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm cài lỏng lẻo, xõa xuống vai, có vài phần tiên khí, không giống Hoàng hậu, mà giống phi tử hơn.
Nàng ta thò đầu ra từ sau cửa cung của ta, có vẻ rất ngượng ngùng.
Hoàng thượng lập tức cười.
"Hoàng hậu, sao đã làm Hoàng hậu rồi, vẫn còn giống trẻ con vậy?"
Hoàng hậu ngượng ngùng bước ra, uyển chuyển hành lễ.
"Bệ hạ, thần thiếp! thần thiếp muốn một thứ, thật sự không đợi được nữa.
"
Bùi Thành Hành dừng tay đang đặt quân cờ.
"Thứ gì vậy?"
Đôi mắt Hoàng hậu sáng long lanh.
"Bệ hạ, Tây Vực mới tiến cống một con mèo Ba Tư, nghe nói hai mắt có màu khác nhau, rất đáng yêu, thần thiếp! "
Nàng ta nghịch lọn tóc, mặt đỏ lên.
"Thần thiếp muốn con mèo nhỏ đó.
"
Hoàng hậu vốn dịu dàng độ lượng, đoan trang cẩn tận, không ngờ lại có một mặt đáng yêu như vậy, Bùi Thành Hành bật cười.
"Nàng muốn, trẫm còn có thể không cho sao? Cứ việc lấy đi.
"
Hoàng hậu lập tức nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh, rạng rỡ vô cùng.
"Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng! Vậy thần thiếp sẽ đi đón mèo con ngay, sau đó, thần thiếp sẽ tắm cho nó!"
Bùi Thành Hành mỉm cười, đứng dậy đỡ Hoàng hậu lên.
"Trẫm sẽ cùng nàng đi đón mèo con.
"
Bùi Thành Hành sánh vai rời khỏi với nàng ta, thậm chí quên cả liếc nhìn ta một cái.
Hoàng hậu ngoái đầu lại, ánh mắt quét qua ta đầy vẻ khiêu khích.
Ta ngồi dưới gốc cây, lặng lẽ thu dọn bàn cờ.
Nàng ta quan tâm đến tình yêu của nam nhân này đến vậy, khi mất đi chắc hẳn sẽ đau khổ đến c.
h.
ế.
t đi sống lại nhỉ?
Thật đáng mong đợi làm sao.
11
Ba ngày sau, một chuyện lớn đã xảy ra.
Sứ giả Đông Doanh đến yết kiến, còn mang theo một kỳ thủ.
"Bệ hạ, đây là kỳ thủ giỏi thứ hai của Đông Doanh chúng ta, tên là Sơn Điền Tín.
Hôm nay đặc biệt mang đến đây, mong muốn được giao lưu một ván với kỳ thủ Đại Chu.
"
Lời này rất xảo quyệt.
Trước tiên nói rõ Sơn Điền Tín chỉ là kỳ thủ giỏi thứ hai của Đông Doanh, ngay cả khi họ thua, cũng có đường lui - dù sao đây cũng không phải kỳ thủ giỏi nhất của Đông Doanh.
Nhưng nếu Bùi Thành Hành nói muốn để kỳ thủ giỏi nhất Đại Chu ra trận, sẽ tỏ ra quá coi trọng thắng thua, bắt nạt bọn họ.
Ván cờ này liên quan đến thể diện quốc gia, các đại thần trên triều đều nhìn nhau, thấp giọng thảo luận.
Bùi Thành Hành ngồi trên long ỷ cao nhất, có vẻ chẳng hề bận tâm, khoát tay:
"Đã như vậy, trẫm sẽ để kỳ thủ trẻ nhất Đại Chu đấu với các ngươi vậy.
"
Khóe môi Bùi Thành Hành hơi cong lên.
"Người đâu, tuyên Thanh Phi đến gặp trẫm.
"
12
Địa điểm đấu cờ được định tại tửu lâu xa hoa nhất thành Trường An.
Vì Hoàng thượng yêu thích cờ vây, nên từ trên xuống dưới, từ hoàng thân quốc thích đến thường dân bá tánh, đều thi nhau học cờ vây.
Toàn quốc, phong trào cờ vây vô cùng phổ biến.
Thêm vào đó, ván cờ hôm nay lại liên quan đến thể diện của triều đình ta.
Vì vậy, trong tửu lâu chật ních các trọng thần triều đình, hoàng thân quốc thích.
Dưới tửu lâu, đông nghịt dân chúng từ khắp nơi đổ về, ồn ào náo nhiệt, tiếng hò reo vang trời dậy đất.
Tửu lâu bị vây kín đến mức nước cũng không lọt, ngay cả cây cối gần đó cũng đầy người trèo lên, vươn cổ nhìn vào trong tửu lâu.
Ta và Sơn Điền Tín ngồi ở tầng cao nhất của tửu lâu, bốn bề không che chắn, có thể cảm nhận được vô số ánh mắt nóng bỏng.
Ta cầm quân đen đi trước, đặt quân cờ đầu tiên.
Ván cờ này, đánh từ sáng sớm đến giữa trưa.
Quân cờ đen trắng dày đặc, như những con sóng quỷ quái đan xen.
Ta vẫn giữ vẻ lạnh lùng bình tĩnh.
Nhưng lưng Sơn Điền Tín đã ướt đẫm mồ hôi.
Người xem dù nhìn từ thế cục hay thần thái của hai người, đều có thể dễ dàng nhận ra sự chênh lệch về trình độ giữa ta và hắn ta.
Hắn ta chắc chắn sẽ thua.
.