Vạn Cổ Chi Vương

Không bao lâu sau, Liễu Tử Yên và tên lão sư tuấn lãng cầm sáo trúc kia đã cùng đi đến trước mắt của Phó Phủ chủ.

- Xem chuyện ồn ào mà các ngươi gây ra xem!

Phó Phủ chủ hừ lạnh một tiếng.

- Sư thúc! Chiểu Nê Thú Vương mất đi khống chế phát cuồng là tình huống đột nhiên xảy ra. Dù sao Chiểu Nê thú đều là do nó tự chủ.

Liễu Tử Yên không dám lãnh đạm.

Câu nói đầu tiên của nàng đã phủi tay khỏi mọi chuyện.

Ở bên trong Lăng Vân Võ phủ cũng có phân chia phe phái.

Phó Phủ chủ trước mắt này và sư tôn Phủ chủ của nàng có quan hệ đối lập.

- Hừ! Nhiều người bị thương như vậy, còn có các đệ tử thế gia trong Quận thành bị liên quan đến, ai đứng ra chịu phần trách nhiệm này đây?

Ánh mắt của Phó Phủ chủ có chút nghiêm khắc.

- Sư thúc bớt giận, chuyện này rất đơn giản.

Trên đôi môi của Liễu Tử Yên hiện lên một tia cười nhạt, nàng đã sớm có chuẩn bị.

A...!

Lúc này, vị lão sư tuấn lãng bên cạnh nàng đột nhiên lay động cây sáo trong tay.

Thời gian trôi qua được một lúc sau.

Một đầu Chiểu Nê thú khổng lồ xuất hiện ở trước mặt mọi người.

- Chiểu Nê thú Vương!

Trong lòng các đệ tử ở đây đã có bóng đen, hai chân vô thức lui về phía sau.

- Đầu súc sinh này làm loạn trật tự khảo hạch, thế nên đã mang đến thương vong không nhỏ.

Liễu Tử Yên ưu nhã mỉm cười, tạ lỗi với đám đệ tử.

Sau một khắc, sắc mặt nàng trở nên lạnh lẽo, ngón tay ngọc cách không bắn ra về phía Chiểu Nê Thú Vương.

Ba sưu!

Một đạo khí thể màu tím nhạt hình trăng lưỡi liềm, dài chừng vài thước xẹt qua Chiểu Nê Thú Vương.

Đầu Chiểu Nê Thú Vương kia run rẩy kêu lên thảm thiết, thân thể khổng lồ bị chém thành hai đoạn, chợt rạn nứt, hóa thành một bãi chất lỏng màu xanh yếu ớt.

Hít!

Các đệ tử ở giữa sân, kinh hãi rùng mình.

Bọn hắn biết rõ Liễu Tử Yên mạnh mẽ, nhưng cũng không ngờ tới nàng lại mạnh mẽ như thế.

Đầu Chiểu Nê Thú Vương kia toàn thân như bùn, lực phòng ngự rất mạnh, Khai Mạch cảnh ngũ lục trọng cũng rất khó công phá được hàng phòng ngự của nó.

Từ trên Thiên thư La Thiên đã biết rõ khuyết điểm của nó, thế nhưng cũng không thể tránh được.

Nhưng mà.

Ở trước mắt của Liễu Tử Yên, nàng cách không chỉ một cái là đã có thể giết chết Chiểu Nê Thú Vương trong nháy mắt.

- Hừ! Lần này Liễu Tử Yên thật sự là giỏi tính toán, gây ra chuyện lớn như vậy lại có thể trực tiếp phủi tay, làm cho Chiểu Nê Thú Vương gánh chuyện thay cho nàng.

Trong lòng La Thiên cười lạnh.

- Việc này, tạm thời không tra xét nữa.

Phó Phủ chủ lạnh nhạt liếc Liễu Tử Yên một cái, tàn ảnh lướt một cái, lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Liễu Tử Yên làm việc cẩn thận chặt chẽ, lại có đáng sợ tiềm lực thiên phú như thế, Phó Phủ chủ cũng không muốn kết thù kết oán với nàng.

Sau khi Phó Phủ chủ rời đi.

Trên khuôn mặt đẹp của Liễu Tử Yên hiện lên vẻ lạnh lẽo, con ngươi âm trầm lướt về phía La Thiên.

Chuyện hôm nay không chỉ không phế bỏ được La Thiên, trái lại còn làm cho nàng bị Phó Phủ chủ chỉ trích, làm cho trong lòng nàng cực kỳ tức giận.

Dù sao.

Nàng đã bị một thiếu niên mà mình coi như con sâu cái kiến làm mất mặt ở trước mặt nhiều người.

La Thiên không để ý tới phẫn nộ và sát ý tới từ Liễu Tử Yên.

Hắn theo dòng người, nhận bằng chứng nhập học từ Lăng Vân Võ phủ.

Với tư cách là người đứng đầu khảo nghiệm thực lực, hắn thông qua Võ phủ khảo hạch, đương nhiên không có người nào dám chất vấn nữa.

- Nhận được chứng nhận, nếu như lại tấn cấp tới Khai Mạch tứ trọng thì ta sẽ có hy vọng tiến vào ba đại Vũ đạo Thánh phủ.

La Thiên cảm thấy rất hài lòng.

Mặc dù Lăng Vân Võ phủ không tệ, nhưng so sánh với Thánh phủ cao cấp nhất của Thương Vân quốc thì vẫn có chênh lệch không nhỏ.

Đúng rồi!

Đột nhiên La Thiên nhớ tới một chuyện, ánh mắt hắn nhìn về phía Liễu Tử Yên.

- Liễu cô nương, dường như ngươi đã hứa qua, người ủng hộ một viên Luyện Khí đan trung phẩm cho người đứng thứ nhất vượt qua cửa này mà, đúng không?

La Thiên mỉm cười.

Bình cảnh Khai Mạch tứ trọng sẽ không dễ dàng đột phá như vậy được.

Nếu như có thể lấy được một viên Luyện Khí đan trung phẩm, như vậy hắn sẽ có nắm chắc hơn.

Nghe vậy mặt ngọc của Liễu Tử Yên trầm xuống, lửa giận dâng lên, thiếu chút nữa đã tức giận đến mức dậm chân.

Cảm nhận được sự phẫn nộ và sát cơ trên người Liễu Tử Yên, La Thiên cũng không nhượng bộ một chút nào cả.

- Cho ngươi!

Liễu Tử Yên ném ra ngoài một viên đan dược màu da cam trong suốt sáng long lanh.

- Đa tạ.

La Thiên tiếp nhận đan dược, lại để Trần Hạo Phi hỗ trợ kiểm tra, sau khi xác nhận là Luyện Khí đan trung phẩm, trong lòng hắn không khỏi đại hỉ.

Cách đó không xa, Liễu Tử Yên nhìn thấy La Thiên nhận lấy Luyện Khí đan vui vẻ rời đi, vẻ mặt tức giận nhanh chóng thu lại.

- Hừ! Chỉ sợ La Thiên ngươi không nghĩ tới, viên Luyện Khí đan này đã bị ta động tay động chân qua nha.

Trong đáy mắt của Liễu Tử Yên hiển lên vẻ đắc ý và âm tàn.

Bề ngoài, thứ nàng đưa cho La Thiên đúng là một viên Luyện Khí đan.

Chỉ có điều, viên Luyện Khí đan này, lúc luyện chế, ở trong đan dược lại có thêm Lục m Xà Độc rất là mạnh mẽ.

Nếu như không phải luyện dược sư có thâm niên thì sẽ không nhìn ra được nó.

Loại Lục m Xà Độc này, chỉ cần là dưới Linh Hải cảnh mà trúng độc, trong mấy hơi thở hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Coi như là cao thủ Linh Hải cảnh trúng chiêu, không chết thì cũng bị mất một lớp da.

Tề Hồng từng cho rằng chuyện Liễu Tử Yên đưa ra yêu cầu ban thưởng Luyện Khí đan là vẽ vời cho thêm chuyện ra.

Hắn nào biết, đây là chiêu sau cùng của Liễu Tử Yên!

Liễu Tử Yên đã phân tích ra, Võ mạch của La Thiên ít nhất là Địa giai thượng phẩm, thậm chí rất có khả năng là người mang Linh mạch Thiên Giai.

Nếu như La Thiên thật sự mang Linh mạch Thiên Giai thì quả thật sẽ có một tia khả năng chiến thắng, chiếm lấy vị trí đầu.

Cho nên.

Kế hoạch của Liễu Tử Yên là chuẩn bị cho cả hai khả năng.

Nếu như kế hoạch được thực hiện thành công, La Thiên bị phế, thậm chí còn bị Chiểu Nê Thú Vương giết chết là tốt nhất.

Nếu thất bại.

Viên Luyện Khí đan ẩn chứa kịch độc này có thể cướp đi tính mạng của La Thiên.

...

Vào ban đêm, trong Trần gia ở Quận thành.

Trần Hạo Phi nhiệt tình khoản đãi La Thiên, ăn mừng hắn thông qua khảo hạch.

- La huynh, mấy năm nữa ngươi sẽ phải ở Lăng Vân Võ phủ rồi.

Trần Hạo Phi nói.

- Cũng không nhất định, Trân huynh có tính toán gì không?

La Thiên khẽ nhấp chén rượu một cái, như cười mà không phải cười nói.

Hắn có thể cảm ứng được trong cơ thể của Trần Hạo Phi có bốn đầu khí mạch, chân khí tràn ngập đến mức tận cùng, gần đây có khả năng còn có thể đột phá được nữa.

Tu vi Khai Mạch tứ trọng đi tham gia thử thách nhập học của Thánh phủ, xác xuất thành công rất thấp.

Thế nhưng nếu như là tấn cấp lên Khai mạch ngũ trọng thì sẽ có năm sáu thành hy vọng.

- Khà khà, không dám gạt ngươi, ta chuẩn bị đi tham gia thử thách nhập học của Trục Nhật Thánh Phủ, một trong ba Đại Thánh phủ.

Trần Hạo Phi tươi cười, có chút tự hào nói.

La Thiên lập tức hứng thú, nghe ngóng tin tức liên quan tới ba đại Thánh phủ.

Hoá ra.

Ba đại Thánh phủ đều có khu vực của riêng mình, trong đó Trục Nhật Thánh Phủ sẽ chiêu sinh trong mười Quận thành bao gồm cả Lăng Vân quận.

Mười ngày sau.

Trục Nhật Thánh Phủ sẽ phái người tới đây, tiếp dẫn thí sinh đi tới Lăng Vân Quận thành.

- Mười ngày sau?

La Thiên để tâm, lên tiếng hỏi địa chỉ.

- La huynh, ta khuyên ngươi không cần có ý với Thánh phủ.

Trần Hạo Phi có ý tốt khuyên nhủ.

- Vào năm trước, tu vi của ta và Lâm Vân đều là Khai Mạch tứ trọng, đi tới Thánh phủ tham gia thử thách nhập học, kết quả cả hai đều thất bại.

Trần Hạo Phi cảm khái nói.

Một khi đi tới Thánh phủ tham gia thử thách nhập học thì sẽ tương đương với việc bỏ qua nhập học ở Võ phủ, nhất định phải chờ tới năm thứ hai thi lại.

Coi như Trần Hạo Phi tấn cấp lên Khai Mạch cảnh ngũ trọng thì hắn cũng không dám chắc chắn mình có thể tiến vào Thánh phủ hay không.

La Thiên cười cười cho qua chuyện.

Trần Hạo Phi cũng không suy nghĩ nhiều.

Theo hắn thấy, La Thiên muốn tấn cấp lên Khai Mạch tứ trọng trong thời gian ngắn cũng không dễ dàng, coi như là tấn cấp, tỷ lệ cũng không lớn, còn không bằng ở lại Lăng Vân Võ phủ thì hơn.

Sau tiệc rượu, La Thiên và Ninh Tuyết Dao sóng vai cùng trở về phòng khách.

- Tiểu Thiên, ngươi thực sự muốn đi tham gia thử thách nhập học của Thánh phủ hay sao?

Ninh Tuyết Dao khẽ cau mày nhìn về phía hắn.

Trong lòng của nàng hy vọng La Thiên yên ổn, ở lại Lăng Vân Võ phủ.

- Đúng thế! Ta có lòng tin.

Ngữ khí của La Thiên tràn ngập bình tĩnh và tự tin.

Giờ khắc này, hắn to gan nhìn thẳng vào mắt của Ninh Tuyết Dao.

Đôi mắt của Ninh Tuyết Dao trong suốt, điềm tĩnh bình yên, như viên kim cương sáng chói long lanh, như ngôi sao xinh đẹp trong bầu trời đêm, lại thần bí thánh khiết như vậy làm cho người ta không dám sinh ra bất kỳ một chút suy nghĩ khinh nhờn nào cả.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, duy trì được một lát.

Cảm nhận được ánh mắt hơi có vẻ nóng bỏng của La Thiên, hai hàng lông mi như vẽ của Ninh Tuyết Dao run run, như là cánh bướm.

Trên khuôn mặt hoàn mỹ của nàng nổi lên một rặng mây đỏ, xinh đẹp không gì sánh được.

- Tiểu Thiên, gần đây ngươi trưởng thành rất nhanh.

Ninh Tuyết Dao xúc động nói.

Thiếu niên từng được nàng coi như đệ đệ đã cao thẳng hơn so với trước đây, lại còn trở nên tự tin và lớn mật hơn trước nữa.

Lúc này thiếu niên này lại dám nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, ánh mắt ái mộ kia không thể gạt được nàng.

- Tuyết Dao, đây là lễ vật của ta cho ngươi.

La Thiên lấy ra một cái trâm gài tóc bằng ngọc.

Cái trâm gài tóc này là thứ ban đầu La Thiên tỉ mỉ chọn lựa sau khi trả hết nợ ở đấu võ trường.

Kết quả, ngày ấy Đỗ Vân Trình làm khó dễ, làm hắn không tặng được cho mỹ nữ.

Hôm nay La Thiên thông qua khảo hạch của Võ phủ, cho nên mới lấy nó ra ngoài.

- Lễ vật?

Đôi mắt bình tĩnh của Ninh Tuyết Dao khẽ đổi, lại liếc mắt nhìn La Thiên một cái.

Món lễ vật này, từ trên phương diện nào đó mà nói, tương đương với việc La Thiên thổ lộ với nàng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui