Nguyễn Quân Trác từng có ân với hắn, thời kỳ Tịch 'Thiên Dạ còn là thiếu niên thì nàng là một trong số ít những người cho hắn cảm thấy ấm áp. Lúc mà hắn tuyệt vọng nhất thì luôn luôn có đại sư tỷ ở sau yên lặng cổ vũ, trợ giúp hắn.
Thấy Nguyễn Quân Trác bị người ức hiếp như vậy thì dù có là Tiên Đế đạm mạc với chúng sinh nhưng lúc này lại linh hồn cùng ý chí lại phẫn nộ như một thiếu niên.
"Ngươi nói chuyện với ta?”
Diệp Tôn giả nắm Nguyễn Quân Trác trong tay, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, nhìn kỹ hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt như nhìn từ trên cao xuống, tràn đầy ngạo nghễ.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi tốt nhất chớ xen vào chuyện của người khác."
Trần Nguyên Thủy thản nhiên nói.
Nếu như Tịch Thiên Dạ khăng khăng quấy nhiễu, ngăn cản hắn đánh chết Nguyễn Quân Trác thì cho dù hắn có quý tài cũng chỉ có thể giết chết.
"Buông nàng ra."
'Thanh âm băng lãnh lại vang lên lần nữa, đây là lần đầu tiên hắn nói lời giống như vậy.
Diệp Tôn giả nao nao, không ngờ rằng thiếu niên trước mắt tu vi không ra sao nhưng lá gan lại rất lớn, lại dám nói chuyện như thế với hắn, không khỏi cười khặc khặc nói:
"Vật nhỏ, ngươi đang đi tìm cái chết có biết không. Mặc dù lão phu cũng đã trải qua thời tuổi trẻ nhưng anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng cần thực lực. Nếu không anh hùng không làm được mà lại trở thành cô hồn dã quỷ đấy."
Nói xong, Diệp Tôn giả không tiếp tục để ý Tịch Thiên Dạ nữa mà tiếp tục oanh kích Nguyễn Quân Trác, ý đồ muốn đánh nàng đến chết.
Trong mắt của hẳn, chỉ là một thiếu niên tu vi Tông cảnh căn bản không đáng cho hắn chú ý, Trần Nguyên 'Thủy cũng có thể giải quyết hắn dễ như trở bàn tay.
Trần Nguyên Thủy cười tà mị một tiếng, trong lòng đã rõ ràng, loại người như Tịch Thiên Dạ này căn bản không có khả năng thân phục Ma Tâm Điện. Vậy thì chỉ có thể giết hẳn để diệt trừ hậu hoạn.
Nhưng ngay khi Trần Nguyên Thủy chuẩn bị động thủ thì bỗng nhiên trông thấy phía sau Tịch Thiên Dạ mọc thêm hai cánh lôi điện, lôi quang lóe lên liền biến mất tại chỗ, Phù Quang Lược Ảnh, một đạo kinh hồng lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa, nhanh đến mức. hắn còn không thấy rõ quỹ tích.
Cơ hồ ngay lúc ấy, Tịch Thiên Dạ đã xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Tôn giả, trong tay hắn cầm một thanh cổ kiếm cổ phác trang nghiêm, phóng xuất ra từng đạo khí tức đế uy duy ngã độc tôn, chính là Quân Vương Kiếm.
Xoát!
Kiếm quang lóe lên, nhanh đến mức Diệp Tôn giả còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một cỗ lực lượng trang nghiêm mà thần thánh đánh xuống, khí tức duy ngã độc tôn, phách tuyệt thiên địa kia làm cho tâm thần hắn nhịn không được mà rung động.
Khi hắn kịp phản ứng thì cánh tay bắt lấy Nguyễn Quân Trác đã bị chém đứt, Tịch Thiên Dạ bắt lấy Nguyễn Quân Trác, rút lui ra hơn trăm trượng trong nháy mắt, nhanh đến mức Tôn giả cũng không theo kịp.
Việc đó diễn ra quá nhanh, hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Trần Nguyên Thủy trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên. Toàn bộ quá trình hắn đều nhìn thấy, mặc dù suy nghĩ có thể theo kịp Tịch Thiên Dạ nhưng thân thể lại không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tịch Thiên Dạ cứu Nguyễn Quân Trác đi.
Một tu sĩ Tông cảnh có thể nhanh đến thế này? Đơn giản không thể tưởng tượng nổi.
Hai cánh lôi đình sau lưng hắn đến cùng là tuyệt thế bảo vật gì mà lại có thể khiến tu sĩ tông cảnh đến tình trạng như thế.
"Tiểu súc sinh, ngươi dám đả thương ta"
Diệp Tôn giả kinh sợ nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, nhìn cánh tay đã bị gãy của mình, hắn nằm mơ cũng không ngờ được rằng mình sẽ bị một tu sĩ Tông cảnh chém cụt tay bằng một kiếm.
"Tịch Thiên Dạ học trưởng, đi mau..."
"Mau mang theo đại sư tỷ đi, tiến về trung ương Thánh Sơn, chỉ cần vào thánh trận trong Thánh Sơn thì bọn hắn sẽ không làm gì được các ngươi."
Những học viên kia thấy Tịch Thiên Dạ cứu được Nguyễn Quân Trác thì mừng rỡ không thôi, bằng vào tốc. độ kinh hãi thế tục của Tịch Thiên Dạ học trường thì mang theo đại sư tỷ chắc không có vẫn đề gì. Giờ khắc. này những học viên kia căn bản không cân nhắc an nguy cùng tình cảnh của mình, tất cả đều kêu Tịch Thiên Dạ mang theo Nguyễn Quân Trác đào tẩu, việc này dưới tình huống bình thường thì không thể xảy ra bởi vì mọi người đều có tư tâm. Nhưng Nguyễn Quân Trác làm đại sư tỷ có thể không để ý an nguy của mình mà chủ động bước ra khỏi trung ương Thánh Sơn tử chiến với bọn tu sĩ hắc ám làm nàng suýt nữa chết thảm đã đốt lên lòng nhiệt huyết của tất cả các học viên.
Sự đoàn kết cùng tín niệm trước nay chưa từng có. Cái gọi là đại nạn hưng bang, Trường Thương Học Viện chỉ có trải qua chiến tranh tẩy lễ mới có thể chân chính ngưng tụ thành một đoàn thể kiên cố.
Nhưng Tịch Thiên Dạ không có đi, hắn buông Nguyễn Quân Trác ra, lấy một viên đan dược chữa thương đặt trên miệng của nàng, trợ giúp nàng trị liệu nội thương.
"Đại sư tỷ, ngươi ở bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi, còn lại giao cho ta." Tịch Thiên Dạ nói.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi..."
Nguyễn Quân Trác có chút lo lắng nhìn qua Tịch Thiên Dạ, há miệng muốn nói cái gì nhưng trông thấy ánh mắt kiên định cùng ung dung của Tịch Thiên Dạ thì chẳng biết tại sao nội tâm lại an ổn xuống, có một cảm giác an toàn không nói ra được xuất hiện trong lòng.
Đúng a! Hiện tại Tịch Thiên Dạ đã không phải là một tiểu thiếu niên khiến đảm tự ti trước kia, lúc nào cũng cần sự cổ vũ của nàng mới có thể tự tin, kiên định bước. lên phía trước nữa rồi. Hắn bây giờ đã trưởng thành, là một nam nhân có thể xông qua Linh Thánh Sơn, sáng tạo ra kỳ tích năm mươi năm trở lại đây của Trường. Thương Học Viện. Hắn đã có tư cách cho người khác sự an toàn.
"Tiểu súc sinh, ta muốn lột gân, rút da, nghiền xương ngươi thành tro."
Mặt mũi Diệp Tôn giả tràn đầy vẻ dữ tợn, bị một tu sĩ Tông cảnh chặt đứt cánh tay, đây chính là sỉ nhục của hắn.
"Hôm nay các ngươi ai cũng đừng mong rời đi, toàn bộ đều phải chết."
Diệp Tôn giả bước lên một bước, uy áp Tôn giả đáng sợ điên cưồng khuếch tán, quét sạch thiên địa, bao phủ trong phương viên trăm trượng, những học viên phổ thông chỉ có tu vi phàm cảnh kia dưới uy áp của Tôn giả đều run lẩy bẩy, muốn động đậy một chút cũng khó khăn.
Một đạo quang mang hắc ám phóng ra từ trên người Diệp Tôn giả, bay lên tận trời xanh, hiển nhiên hắn không định buông tha bất cứ người nào.
Tôn giả mặc dù cường đại nhưng cũng không phải Thánh giả cùng Chuẩn Thánh có thể mọc lại tay bị cụt, chặt đầu cũng có thể ghép lại.
Nếu Tôn giả bị tàn tật thì muốn mọc ra tứ chỉ phải cần nỗ lực cùng tài phú vô cùng mới được.
Mà đại giới đấy căn bản không phải Diệp Tôn giả có thể chịu được, hắn chỉ là một Tôn giả bình thường mà thôi.
Diệp Tôn giả hóa thành một đạo u quang, lóe lên mấy cái đã xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ, hung hăng đánh ra một quyền, lực lượng kinh khủng bộc phát, không gian phương viên ba trượng như bị sụp đổ, trong nháy mắt khí áp đã tăng trưởng gấp một vạn lần, nếu là tu sĩ bình thường thì sẽ bị ép đến nổ tung trong nháy. mắt.
Tịch Thiên Dạ đương nhiên sẽ không chiến đấu chính diện cùng Tôn giả, hắn chỉ là tu sĩ Tông cảnh cửu trọng thiên mà thôi, mặc dù bởi vì tu luyện Thái Thượng Trường Sinh Quyết mà năng lượng gấp trăm lần tu sĩ
cùng cấp nhưng cũng chỉ có thể so với tu sĩ Thiên cảnh lục, thất trọng thiên mà thôi, so với Tôn giả vẫn còn chênh lệch cực lớn.
Lôi quang lóe lên, hản liên biến mất tại chỗ, công kích của Diệp Tôn giả triệt để thất bại, căn bản không đụng đến người hắn.
Bằng vào năng lực bạo phát trong nháy mắt của Vạn Lý Sí, Diệp Tôn giả căn bản không động đến hắn, chỉ có thể ngây ngốc nhìn mà không thể làm gì.
"Ghê tởm, bảo vật đó của ngươi là cái gì?"
Diệp Tôn giả tức giận đến thổ huyết, hận đến nghiến răng nhưng không có biện pháp nào, lực lượng của hắn có cường đại tới đâu mà đánh không trúng người thì có ích lợi gì.
Trần Nguyên Thủy tham làm nhìn một đôi cánh lôi đình phía sau Tịch Thiên Dạ, cho dù ai cũng có thể nhìn ra được là bằng vào món chí bảo kia Tịch Thiên Dạ mới có thể đạt được tốc độ đáng sợ như thế.