Vạn Cổ Cuồng Đế

Nhưng trời ghét anh tài, chẳng biết vì sao Tịch Chấn Thiên đột nhiên chết yếu.

"Một tiểu bối miệng còn hôi sữa cũng đòi so với Tịch Chấn Thiên, quả thực buồn cười, cách biệt mười vạn tám ngàn dặm".

Một mỹ thiếu phụ mặc váy đen cười lạnh nói.

Nàng nói như thế cũng không ai lên tiếng phản đối, xác thực Tịch Thiên Mộc có thiên phú không tầm thường, có thể xem là một trong những nhân tài kiệt xuất nhất quận Lô Hề, nhưng nói hẳn có thể so với một nửa Tịch Chấn Thiên, đúng là hơi quá khoa trương.

"Kiệt xuất nhất thì thế nào, tên tiểu bối đó có thể so với Tịch Chấn Thiên năm đó sao? Ngay cả Tịch Chấn Thiên cũng không thể chấn hưng Tịch gia, còn ai có thể làm được? Mệnh trời chính là như thế, mặc kệ đám tiểu bối Tịch gia xuất sắc đến đâu, đoán chừng cũng nửa đường chết yểu mà thôi.

Có người cười gần giễu cợt, hiển nhiên người này rất có thành kiến với Tịch gia.

Giữa thao trường có một đài đấu võ to lớn, bọn tiểu bối Tịch gia đang luận bàn trên đó.

Luận võ chia làm ba cấp độ, dựa theo tuổi tác để phân chia, cũng dựa theo tu vi mà phân chia.

Cùng tuổi, người có tu vi cao nhất là kẻ thắng,

Cùng cảnh giới, người có sức chiến đấu mạnh nhất là kẻ thẳng.

Mỗi một lần So đấu đều muốn kéo dài cả ngày mới có thể kết thúc.

“Thiên Hi tỷ, ngươi quá lợi hại, lần So đấu này, e là tỷ có thể đi vào mười vị trí đầu, đệ nhất cùng lứa tuổi cũng có thể a”

Một thiếu nữ mặc áo tím mới từ trên đài đấu võ đi xuống, liền bị đám người chạy đến đám khen tặng cùng lấy lòng.


Bất kỳ ai có thể bước vào mười vị trí đầu, đều sẽ được Tịch gia dốc sức bồi dưỡng, tương lai sau này đương nhiên không giống người thường.

Tịch Thiên Hi ngạo nghễ ngẩng đầu, trong đôi mất hiện vẻ đắc ý. Ai nói nữ không bằng nam, nàng luôn đứng đầu trong đám người trẻ tuổi của Tịch gia. Đang lúc chuẩn bị tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi, đột nhiên nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, con ngươi của nàng hơi co lại.

Là hẳn!

Tại sao hần lại trở về?

Một người gần như bị nàng lãng quên, lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, khiến nàng rất là kinh ngạc.

Chỉ thấy ở cửa thao trường, một đoàn người chậm rãi đi đến. Mà người cầm đầu, chính là một thanh niên mặc áo trắng, tướng mạo thanh tú, ánh mắt sâu như đầm nước, không chút gợn sóng.

Bọn họ vừa xuất hiện liền khiến không ít người chú ý.

Dù sao So đấu trong tộc đã tổ chức hơn nửa ngày, lúc này mới xuất hiện, thật sự quá trễ a

"Tịch Thiên Dạ, ngươi trở về đây làm gì.

Tịch Thiên Hi đi lên trước, cau mày nói.

"vì sao ta không thể trở về." Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.

Tịch Thiên Hi hơi nhíu mày, Tịch Thiên Dạ lại dám nói chuyện với nàng như thế, từ lúc nào hẳn lại gan lớn đến như vậy.

"Ngươi trở vẽ thì trở về, mang theo hai người bọn họ về làm gì, ngươi nên biết, Tịch gia không hoan nghênh bọn họ. Ngươi làm như thế, lẽ nào không sợ trưởng bối trong tộc trách phạt?”


Tịch Thiên Hi nghiêm túc nói, Tịch gia căn bản không thừa nhận thân phận của Hà Tú Nương cùng Tịch Tiểu Hinh, Tịch Thiên Dạ mạo muội đưa các nàng đến tổ trạch, hiển nhiên đã phạm vào tộc quy.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Đây cũng là tại sao, Hà Tú Nương cùng Tịch Tiểu Hinh lại sống ở trong thành, mà không phải ở Tổ trạch.

“Thiên Hi tiểu thư, Thiên Dạ thiếu gia mang theo. hai người bọn họ trở về tế bái lão gia Chấn Thiên, tế bái xong bọn họ sẽ rời đi.”

Trần bá vội vàng giải thích.

"Vậy các ngươi nhanh đi theo cửa nhỏ, đừng quấy tầy mọi người, bằng không lỡ như các trưởng bối rong tộc trách tội, các ngươi không gánh được."

Tịch Thiên Hi hơi nhẹ giọng nói, người chết là lớn, không có đạo lý không cho người ta trở vẽ tế bái vong linh.

Chẳng qua, địa vị của Tịch Thiên Dạ trong tộc khá lúng túng, nếu như cứ nghênh ngang đi xuyên qua thao trường như vậy, sợ là sẽ gặp phiền phức.

Nàng cũng vì tốt cho Tịch Thiên Dạ, nhưng mà Tịch Thiên Dạ lại nói một câu khiến nàng thiếu chút hộc máu.

"Ta không phải đến tế bái Tịch Chấn Thiên, gọi Gia chủ Tịch gia của các ngươi lăn ra đây, ta có lời muốn hỏi hắn” Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói

“Người nói cái gì!"

Tịch Thiên Hí sắc mặt đột biến, nàng không ngờ Tịch Thiên Dạ lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, quả thực muốn chết mà.


Trần bá cũng suýt chút nữa ngất đi, Tịch Thiên Dạ thiếu gia điên rồi!

Tịch Thiên Dạ âm thanh không chút che giấu, tuy răng âm điệu không cao, nhưng lại vang vọng toàn trường.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang, rất nhiều người tỏ vẻ ngạc nhiên, tình huống gì đây! Lại có người đến khiêu khích Gia chủ Tịch gia, chẳng lẽ có cường địch xâm lấn?

Nhưng người nói chuyện chỉ là một thiếu niên, rất nhiều người đến xem lễ cũng hơi choáng.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi muốn chết sao?"

Một âm thanh lạnh bằng đột nhiên vang lên từ phía sau Tịch Thiên Hi, một thanh niên mặc áo trắng chậm rãi đi tới, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.

“Tịch Thiên Khuê, Tịch Thiên Dạ còn trẻ không. hiểu chuyện, nên không biết nói chuyện, ngươi cũng đừng xen vào” Tịch Thiên Hi nhíu mày nói

Tịch Thiên Khuê chính là con trai của Tịch tam. gia, cũng là cháu của Gia chủ Tịch gia bây giờ, từ nhỏ đã thích ức hiếp Tịch Thiên Dạ, bây giờ Tịch Thiên Dạ trở về, hiển nhiên hẳn không muốn dễ dàng buông tha Tịch Thiên Dạ.

"Còn trẻ không hiểu chuyện? Khà khà, Tịch Thiên Hi, nhục mạ gia chủ chính là tội lớn, ngươi cho rắng tủy tiện một câu còn trẻ không hiểu chuyện liền có thể bỏ qua sao?"

Tịch Thiên Khuê cười gắn, nhanh chân đi lên, ngẩng đầu nhìn Tịch Thiên Dạ, lạnh lẽo nói:"Tịch Thiên Dạ, người mới từ học viện Trường Thương trở về, có phải là cảm giác mình đủ lông đủ cánh rồi, không để mất Tịch gia ta nữa, ngay cả gia chủ ngươi cũng dám nhục mạ, ta rất muốn nhìn xem, ngươi ở học viện Trường Thương nhiều năm như vậy, đến cùng là học được cái gì.”

Nói xong, liền nhanh chân đi tới trước mặt Tịch 'Thiên Dạ, giơ một tay chộp tới.

Ở cửa Thao trường gây ra động tĩnh không nhỏ, đã gây nên sự chú ý của mọi người

"Cái gì, Tịch Thiên Dạ trở về, ta còn tưởng hắn đã chết ở trong học viện Trường Thương rồi a.”

"Ha ha, ta suýt chút nữa đã quên người này. Hắn lại trở về, sau này Tịch gia sẽ rất náo nhiệt a, học viên ưu tú của học viên Trường Thương trở về”

"Cái gì mà học viên ưu tú, một tên ăn bám mà thôi. Lúc trước hản thi đỗ vào học viện Trường Thương cũng là chó ngáp phải rưồi, thấy không, nhanh như vậy đã trở về rồi. Có người nói hẳn thu được danh hiệu đệ nhất phế vật ở học viên Trường Thương a, tu luyện mười năm vẫn chỉ có tu vi phàm cảnh sơ kỳ."


"Xác thực, Tịch Thiên Dạ chính là trò cười cho Tịch gia chúng ta, gia tộc đã không quan tâm hắn bao nhiêu năm rồi, nếu hần không trở lại, ta suýt chứt nữa đã quên Tịch gia có người này."

Đám người Tịch gia nghị luận sôi nổi, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ tràn đây trào phúng cùng xem thường.

Tịch Thiên Dạ chính là con trai của Tịch Chấn Thiên, kết quả là hổ phụ khuyển tử, sinh ra một phế vật như thế.

Trên khán đài, đám người đến xem lẽ cũng hai mặt nhìn nhau, ai cũng không ngờ con trai của Tịch Chấn Thiên đột nhiên trở về Tịch gia.

Kỳ thực, nếu như Tịch Thiên Dạ không phải là con 'rai của Tịch Chấn Thiên, mà chỉ một tộc nhân bình thường, tuy rằng không có địa vị gì, nhưng cũng sẽ không bị Tịch gia đối xử như thế.

Chỉ trách, hẳn là con trai của Tịch Chấn Thiên.

Nhớ năm đó Tịch Chấn Thiên phong hoa tuyệt đại, đã đắc tội không ít người trong tộc.

Nếu như con trai của hẳn cũng có thiên phú xuất chúng, không thua cha mình, như vậy cũng không ai dám làm bậy.

Chỉ là, Tịch Thiên Dạ lại là một tên phế vật, tự. nhiên không tránh khỏi bị người khác ức hiếp.

A!

Đột nhiên, một tiếng hét thảm vang lên.

Vốn dĩ Tịch Thiên Khuê muốn công kích Tịch Thiên Dạ lại bay ngược ra ngoài, máu tươi tung tóe, một cánh tay đẫm máu rơi xuống đất.

"Chẳng lẽ muốn ta nói lần thứ hai sao? Gia chủ Tịch gia, ngươi cút ra đây cho ta."

Âm thanh nhàn nhạt vang vọng khắp thao trường.

Toàn trường bổng chốc trở nên yên tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận