Vạn Cổ Cuồng Đế

Tịch Thiên Dạ kéo tay Hà Tú Nương, từng bước đi đến đại môn thủ phủ.

"Dạ nhi, tính của ngươi rất giống mẹ ruột của ngươi. Tiểu thư cả đời cũng không chịu khom lưng, trước đây cũng kiêu ngạo như vậy, lần khom lưng duy nhất là vì ngươi.

Cho nên, ta hi vọng về sau ngươi có thể bảo vệ mình, đừng làm ra những quyết định sai lăm bởi vì ngươi sống không chỉ vì một mình.”

Đôi mất Hà Tú Nương rưng rưng, từng giọt nước mắt chua xót không ngừng lăn trên khuôn mặt.

Nàng biết mình không cách nào ngăn cản, chỉ hi vọng hẳn có thế thấy được mình trọng yếu đến cỡ nào. Nhưng mặc kệ Tịch Thiên Dạ có quyết định như thế nào, nàng vẫn luôn kiên định đứng sau lưng hắn.

Nàng là một nữ nhân vô năng, tiểu thư giao hài tử cho nàng mà nàng lại để hài tử nhận hết cực khổ của nhân gian.

Tối hôm qua nàng mới đốt hương, khẩn cầu thượng tiên, cầu nguyện cho ngày mai, vận mệnh chưa từng đối đãi tốt với nàng thì sẽ đối tốt với con nàng.

Điều nàng có thể làm chỉ như thế mà thôi.

Nội tâm Tịch Thiên Dạ run lên, im lặng một hồi mới nhỏ nhẹ nói: " Di nương, hôm nay hài nhỉ nói cho người một đạo lý: đồ vật của nhà chúng ta, không ai có thể đoạt, người nhà chúng ta, không ai có thể khi dễ. Từ nay về sau, đều là như vậy, mặc kệ đối phương là ai."

Hà Tú Nương lẻ loi trơ trọi nuôi hai đứa bé lớn lên, phải nhận rất nhiều cực khổ cùng ức hiếp, trong cái thế giới mạnh được yếu thua này, nhỏ yếu là bị khi dễ, cả một đời cũng không thể đứng thắng được.

Dù cho biểu hiện của Hà Tú Nương rất bình tĩnh nhưng Tịch Thiên Dạ biết đây là quá khổ, quá mệt mỗi, không được lựa chọn, bị khi dễ đến chết lặng mới liều lĩnh mà điên cuồng phản kháng.

"Tịch Thiên Dạ, lá gan của ngươi không nhỏ, vậy mà lại dám đến.”


Trước cổng thủ phủ, ánh mắt Trần Bân Nhi băng lãnh nhìn sang Tịch Thiên Dạ, hẳn không ngờ rằng hiện tại Trần Gia bọn hắn cường thịnh như vậy mà Tịch Thiên Dạ lại dám tới tìm chết.

Cho dù bọn họ có căm di vật của cha hẳn thì thế nào, những bảo vật mà không có năng lực bảo hộ kia phải bị đoạt.

Mạnh Vũ Huyên đang bồi tiếp Trần Bân Nhiên đón khách, nhìn thấy Tịch Thiên Dạ đi tới, ánh mắt phức tạp nói

"Tịch Thiên Dạ, ngươi không biết khom lưng sao, đại trượng phu co được giãn được, thỏa hiệp một lần thì sao nào? Vì sao khi mạnh lên mà ngay cả đạo lý cơ bản nhất cũng không hiểu. Ta hi vọng ngươi có thể lý trí một ít, dừng tay đi.”

Dừng tay?

Tịch Thiên Dạ nghe thấy vậy thì cười lạnh, nhìn sang Mạnh Vũ Huyên nói: "Không phải ngươi không thích Tịch Thiên Dạ nhát gan sợ phiền phức kia sao?"

“Chuyện đấy không giống..." Mạnh Vũ Huyên khế cau mày.

Thiên Huân Quận Chúa đi đến bên cạnh Tịch Thiên Dạ, mặt lạnh nhìn sang Mạnh Vũ Huyên nói:

"Mạnh Vũ Huyên, ngươi có tư cách gì mà đứng ở đó nói đạo lý? Trước tình yêu, cái gọi là đạo lý chỉ là cứt chó. Nếu như ngươi yêu một người, mặc kệ hắn đúng hay sai, ngu xuẩn hay thông minh ngươi cũng sẽ kiên định đứng cạnh hắn"

"Ngươi.." Sắc mặt Mạnh Vũ Huyên khó coi nhìn sang Hướng Thiên Quân, nàng có ý tứ gì?

"Ngươi chỉ yêu chính mình mà thôi, ngươi chưa. từng yêu Tịch Thiên Dạ. Cho nên, hiện tại cũng không cần ngươi ở đây mà giả bộ khuyên bảo. Thiên Huân Quận Chúa lạnh lùng nói, nhìn Mạnh Vũ Huyên bằng ánh mắt như con gà mái chiến đầu.

"Ngươi là ai nào? Quan hệ của ta cùng Tịch Thiên Dạ liên quan gì đến ngươi..."

Mạnh Vũ Huyên nhìn Thiên Huân Quận Chúa đứng bên cạnh Tịch Thiên Dạ đang hùng hổ dọa người kia, trong lòng dâng lên một cỗ tâm tình phức tạp không nói nên lời, tựa hồ như có cái gì đó triệt để mất đi, cảm giác rất muốn kéo Thiên Huân Quận Chúa đang đứng cạnh Tịch Thiên Dạ ra, sau đó cưỡi lên nàng để đánh cho một trận.

"Đủ rồi!"

Trần Bân Nhiên quát lạnh một tiếng, hung hăng kéo Mạnh Vũ Huyên đến sau lưng mình, cảm xúc đột nhiên xuất hiện trong mắt Mạnh Vũ Huyên kia làm hắn khó chịu trong lòng. Hắn lạnh lùng nhìn sang Tịch Thiên Dạ, mặt không chút thay đổi nói:

"Tịch Thiên Dạ, ta khuyên ngươi nên cút về, chớ có tự rước lấy nhục."

"Cút."

Tịch Thiên Dạ bước ra, một cỗ khí tức dọa người bộc phát ra trên người hắn, trực tiếp đánh bay Trần Bân Nhiên ra ngoài. Mặt hẳn không đổi mà đi lên phía trước, từ đầu đến cuối đều không nhìn Trần Bân Nhiên một chút.

“Đừng đi!”

Mạnh Vũ Huyên theo bản năng ngăn Tịch Thiên Dạ ở lại nhưng nàng bắt được chỉ là một trận bóng lưng của Tịch Thiên Dạ đã càng ngày càng xa rong mắt nàng, căn bản không thuộc một thế giới.


Bên trong thủ phủ, trên bữa tiệc, khách khứa lui tới như mây, phi thường náo nhiệt, mùi rượu phiêu đăng đầy phòng, mỹ thực đầy rẫy, ca múa, hát hò, vũ cơ mạnh vì gạo, bạo vì tiền, có thể nói là rất vui

Đột nhiên, một tiếng ầm vang lên.

Đại môn của thủ phủ bỗng nhiên bị một cỗ lực đụng vào, cánh cửa sáu trượng bị đổ sụp trong nháy mắt, một thân ảnh chật vật bay ngược ra, hung hăng nên xuống bàn rượu trong hoa viên.

"Trần Bân Nhiên, ngươi làm cái gì?"

Thái thú của thủ phủ giận dữ, ở đây đều là tồn tại đứng đầu Lan Lăng Quốc, Trần Bân Nhiên nôn nôn nóng thành cái thể thống gi.

“Gia gia, Tịch Thiên Dạ, Tịch Thiên Dạ tới..."

Trần Bân Nhiên che ngực, trong lòng đầy lửa giận nói. Phách lối, quá phách lỗi. Căn bản không để thủ phủ củng tất cả các khách quý vào mắt.

“Cái gì!”

Thân thế Trần Cao Nghĩa chấn động, bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn.

Tịch Thiên Dạ, hắn lại dám đến!

Không chỉ có người của thủ phủ chấn động vô cùng, không thể hiểu được tại sao Tịch Thiên Dạ lại dám đến mà những tân khách tới dự tiệc cũng biểu lộ ngạc nhiên.

Trong số bọn họ, có ít người biết ân oán giữa Tịch Thiên Dạ cùng thủ phủ. Nhưng ngươi trả thủ cũng không nên chọn thời điểm này đi, vậy không chỉ không cho thú phủ mặt mũi mà không cho tất cả tân khách đang ngồi ở đây mặt mũi.

Chúng ta đến thủ phủ để dự tiệc, toàn bộ người trong Lô Hề Quận Thành đều biết mà ngươi chọn thời điểm này báo thù chẳng lẽ không đem tất cả mọi người trong này vào mắt sao?

“Cuồng vọng!"


"Làn càn!"

“Thứ không biết sống chết”

Các đại nhân vật bình thường đều cao cao tại thượng, không cho bất luận kẻ nào mạo phạm đều sắc mặt không vui, ánh mắt băng lãnh.

"Tịch Thiên Dạ? Không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp được hắn, thật sự là cuồng vọng a"

Thập thất hoàng tử Hướng Nghị Tuần híp hai con mất lại, ánh mắt tràn đãy nghiền ngẫm.

Lần này hắn đi theo một vị hoàng thúc trong Hoàng tộc đến, mục đích là phải đạt được cơ duyên có chút quan hệ với Thiên Lan di tích trong tay thủ phủ. Danh ngạch kia chỉ có năm cai cho nên dù là hoàng thất cũng không thể không tranh.

“Tịch Thiên Dạ?”

Ở một bên khác, chỗ của Nam Hải Tần gia, Tân Tư đi theo trưởng bối trong tộc nhíu mày, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Chỉ thấy ở đại môn, mấy thân ảnh chậm rãi đi tới, một đường xuyên qua tầng tầng hành lang, như đang tản bộ trong nhà mình đi tới.

Mà người cầm đầu chính là một thiếu niên áo trắng như tuyết. Tất cả mọi người đều biết, kia chính là tiên thiên thánh mầm danh chấn Lan Lăng Quốc Tịch Thiên Dạ

Sau lưng hắn có hai nữ nhân cùng một thanh niên băng lãnh mang mắt nạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận