Vạn Cổ Cuồng Đế

Thánh uy như thiên uy quân lâm thành Lô Hề, chúng sinh sợ đến cả người run lấy bẩy.

Chấn động cùng kinh hãi từ mấy ngày trước còn chưa qua đi, ai có thể ngờ tới nhanh như vậy lại có thánh uy giáng lâm.

Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về bầu trời xa xa, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc.

Hắn có thể cảm nhận được, vị thánh nhân thánh quốc Thiên Dương kia đang nhìn hẳn.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi thật cho là bản tọa không làm gì được ngươi sao?" thánh âm bao phủ bầu trời, cưỡn cuộn như thiên lôi nổ vang.

Hắn phái sứ giả đại diện cho mặt mũi cùng tôn nghiêm của hắn, kết quả vừa tới Uyển Thù lâu liền bị Tịch Thiên Dạ giết chết.

Xưa nay hai nước giao chiến không giết sứ giả, Tịch Thiên Dạ có ý gì

Đây là ở trước mặt tất cả mọi người đánh mặt hắn, đánh mặt thánh quốc Thiên Dương sao!

Hơn nữa, Lã Uy Phàm chính là con cháu trực hệ của hắn, có huyết thống hoàng tộc cao quý, thiên phú xuất chúng, tương lai có cơ hội thành thánh. Hẳn coi trọng đứa cháu này mới để hắn đi Uyển Thù lâu, không ngờ nói không được hai câu, liền bị người ta đánh chết.

Người nói! Có tức hay không?

Cho dù thánh nhân cũng tức giận đến cả người bốc khói, suýt chút nữa không nhịn được giết đến Uyển Thù lâu.


"Muốn tới thì tới, giấu đầu lồi đuôi, phí lời.” Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.

"Được! đủ đảm! đủ cường! Ngươi không phải thích cho người khác kỳ hạn mười ngày sao? Vậy ta cũng cho ngươi kỳ hạn mười ngày. Trong vòng mười ngày nếu ngươi đáp ứng hợp tác cùng bản tọa, quỷ xuống nhận sai, vậy chuyện này sẽ cho qua. nếu ngươi dám nói một chữ "Không", cho dù Thiên Bảo cung cũng không bảo vệ được ngươi, chính ngươi suy nghĩ cho kỹ.”

Tịch Thiên Dạ nghe vậy cười lạnh, không thèm để ý.

Đám người thành Lô Hề đã triệt để im lặng.

Lúc này mới mấy ngày, Tịch Thiên Dạ lại trêu chọc một vị thánh nhân.

So về năng lực gây họa, sợ là thế gian này không có ai hơn Tịch Thiên Dạ

Bọn họ đột nhiên ý thức được, nếu Tịch Thiên Dạ còn ở thành Lô Hề một ngày, như vậy nơi này vĩnh viễn không thể an bình.

Mà đám người trong Uyển Thù lâu cũng ý thức được, Hà Tú Nương cùng Tịch Tiểu Hinh chính là vảy ngược của Tịch Thiên Dạ.

Chuẩn thánh Tăn gia muốn ra tay với người nhà Tịch Thiên Dạ, kết quả sáu vị chuẩn thánh toàn bộ bị diệt.

Lã Uy Phàm muốn đánh Hà Tú Nương, kết quả mất luôn mạng nhỏ.

Xem ra, Tịch Thiên Dạ là người không thể trêu chọc, mà người nhà Tịch Thiên Dạ càng không thể trêu chọc.

Tịch Thiên Dạ đưa mắt nhìn mấy cô nương kia, nghiêm nghị nói: 'Mấy vị bị ủy khuất ở Uyển Thù lâu, đó là thất trách của chúng ta, Uyển Thù lâu đồng ý bồi thường mỗi người 1 vạn thiên tỉnh, hy vọng bù đắp sự tổn thất của các ngươi.

Mấy thiếu nữ nghe vậy hơi sững sờ, không nghĩ tới Tịch Thiên Dạ giảng đạo lý như thế, lại chủ động thừa nhận thất trách, đồng ý bồi thường tổn thất cho các nàng.

Đối với các nàng, một vạn thiên tinh quả thực là một khoản tiền lớn, bởi vì tuy gia tộc các nàng không †ầm thường, nhưng bọn họ chưa từng tiếp xúc nhiều thiên tinh đến như vậy.

Vốn dĩ, ở trong lòng mọi người, Tịch Thiên Dạ là loại người ngông cưồng, thô bạo, làm việc không kiêng kỵ, trừng mắt tất báo.

Nhưng vào giờ phút này, mọi người nhìn Tịch Thiên Dạ với ánh mắt khác lạ.

Xem ra Tịch Thiên Dạ rất giảng đạo lý, hơn nữa xưa nay không ý mạnh hiếp yếu, lấy thế đè người.

Nếu người khác không mạo phạm hắn, hẳn rất là dễ nói chuyện.

“Truyền mệnh lệnh của ta xuống, người nào dám gây chuyện ở Uyển Thù lâu, nhẹ thì xử phạt, nặng thì giết không tha, không có ngoại lệ”


“Tu sĩ đến từ vực ngoại không được làm loạn trong thành, không cho ức hiếp thế lực bản thổ, không cho nhiễu loạn bình dân bách tính. Kẻ xúc phạm, bất luận người nào, bất kỳ tu sĩ nào, dù là thánh nhân cũng giết không tha."

Âm thanh Tịch Thiên Dạ vang vọng trên bầu trời thành Lô Hề, trong khoảnh khắc, toàn thành chấn động, mọi người kinh hãi nhìn về Uyển Xu lâu.

Giọng nói kia quả quyết kiên định, hiển nhiên không phải đang nói đùa

Tịch Thiên Dạ chuẩn bị che chở toàn bộ thành Lô Hề, lập ra quy tắc cùng trật tự cho tòan thành.

"Hắn điên rồi sao?"

"Ngông cuồng!"

"Ngu xuẩn, ếch ngồi đáy giếng.”

"Buồn cười... Bằng hẳn cũng dám nói lời như vậy, quả thực không biết sống chết”

“Thật bá đạo, rất quyết đoán! Thiếu niên kia khiến ta rất thán phục."

Trong thành Lô Hề không ngừng vang lên âm thanh trào phúng, xem thường, miệt thị, cũng có thán phục... Đương nhiên, những người lên tiếng đều là tu sĩ vực ngoại.

Mà tất cả thế lực bản thổ thành Lô Hề đều vô cùng kích động, trong lòng nhiệt huyết sôi trào.

Mấy ngày qua, những tu sĩ vực ngoại mang đến áp lực cho họ quá nhiều, nhiều đến thở không nổi. Gặp tu sĩ ngoại vực, bọn họ phải cuối mình làm con cháu, người ta có yêu cầu gì cũng phải thỏa mãn toàn bộ.

Bãng không, nhẹ thì bị giết, nặng thì trực tiếp diệt môn.

Từ lúc di tích Thiên Lan giáng lâm thành Lô Hề đến nay, cả thành đã triệt để hỗn loạn, rất nhiều tông môn cùng gia tộc đều bị người diệt môn, thậm chí càng thê thảm hơn là nữ quyến trong nhà bị người ta cưỡng gian...làm nhục, có thể nói toàn bộ thành Lô Hề một mảnh mù mịt.


Hiện tại, rốt cuộc có người đứng ra nói chuyện, rốt cuộc có người đồng ý làm chủ cho bọn họ.

Làm sao bọn họ có thể không kích động, không lệ nóng doanh tròng.

Không phải Thành Lô Hề không có cường giả! Không phải tất cả mọi người đều chỉ có thể bị người bắt nạt, bọn họ cũng có thiên kiêu, cũng có cường giả dám kháng cự thánh nhân a!

"Tịch Thiên Dạ quá tự cao tự đại, lại muốn quản chế tất cả chúng ta, hắn cho rằng hẳn là ai?"

"Đi tới di tích Thiên Lan này, có ai không phải tuyệt thế cường giả, có thế lực nào không khủng bố, nhiều không kể xiết, bao quát nam vực, bắc vực, tây Vực, đông vực cùng trung vực... một mình hắn đã muốn chế hành tất cả tu sĩ vực ngoại, quả thực đang năm mơ"

"Đúng vậy, đừng nói bây giờ ngay cả thánh nhân thánh quốc Thiên Dương hẳn cũng không làm gì được, nói không chừng còn bị giết. Coi như hẳn có thể chống đỡ được áp lực từ thánh quốc Thiên Dương, nhưng đối mặt với vô số thế lực có mặt ở di tích Thiên Lan, chắc chắn hắn sẽ chết không có chỗ chôn”"

Cố Vân dọc theo đường đi nghe những tiếng bàn luận trên đường phố, vẻ mặt nghiêm nghị.

Nàng đương nhiên biết thành Lô Hề đã rất loạn, thậm chí đã ra tay mấy lần. Nhưng nàng cũng chỉ có thể gặp mặt liền trợ giúp một thoáng, không thế quản chế toàn bộ người trong thành.

Tịch Thiên Dạ làm như thế, rất nguy hiểm!

Thậm chí rất có khả năng sẽ chọc giận tu sĩ vực ngoại, từ đó tạo cho mình thêm nhiều kẻ địch

Rất nhanh, Cố Vân liền đi đến trước Uyển Xu lâu, nàng ngắm nhìn một chút, hơi hơi do dự liền đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận