Vạn Cổ Cuồng Đế

Tịch Thiên Dạ từng bước đạp không mà đi, tất cả Thánh Nhân đều theo bản năng lui về phía sau, không ai dám đến gần hẳn, hơn trăm vị Thánh Nhân hoàn toàn bị khí thế của một người làm cho sợ hãi.

“Cung nghênh chủ nhân"

"Cung nghênh Cung chủ."

Hoa Nhất Nhiên cùng Trương Thanh Vinh khom mình hành lễ, ánh mắt cung kính vô cùng.

"Tịch Thiên Dạ, sao lại là ngươi?"

Nữ thánh Thiên Thiến chấn động nhìn Tịch Thiên Dạ, ai cũng cho rằng Cung chủ Thiên Bảo Cung là một lão nhân đã luyện nhiều năm, có tu vi Thánh Nhân trung vị, bình thường làm việc khiêm tốn bí ẩn, cho nên không người biết.

Nhưng nàng thật không ngờ Tịch Thiên Dạ lại là Cung chủ Thiên Bảo Cung.

Chuyện này có chút không chân thật a.

Một người trẻ tuổi như thế làm sao có tu vi Thánh Nhân trung vị được chứ.

"Bản đế xưa nay không thích nhiều với người chết, vì việc làm hôm nay của các ngươi, ta ban cho tội chết."

Đôi mặt màu vàng của Tịch Thiên Dạ lạnh lùng vô tình nhìn xuống đám người, dường như Tịch Thiên Dạ đang thay mặt cho thiên địa xét xử bọn hắn.


"Cuồng vọng ngu xuẩn, lại dám tự xưng là bản đế, thật không biết sống chết."

Huyết Long Thác Thánh Nhân nghe vậy cười lạnh, đôi mắt không che dấu sự xem thường củng miệt thị Bậc đế vương mới chính là chúa tể chúng sinh chân chính, trong lịch sử đại lục Nam Man chưa từng xuất hiện, chỉ ở thời thượng cổ mới xuất hiện nhân vật như vậy.

Tịch Thiên Dạ chính là Cung chủ Thiên Bảo Cung, hãn cũng rất kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, hắn căn bản không quá để trong lòng.

Cùng lắm cũng chỉ là Thánh Nhân trung vị mà thôi, hắn cũng không phải chưa từng giết qua.

Danh hào Huyết Long Thác Thánh Nhân uy chấn thiên hạ cũng không phải chỉ nói xuông miệng.

"Thật là không biết sống chết, chỉ là một cường giả ở man hoang hẻo lánh mà thôi, sợ là ngay cả hàm nghĩa của chữ "đế" cũng không biết đi, ếch ngồi đáy giếng, buồn cười."

Nữ thánh Thiên Thiến cũng khinh thường lắc đầu, ở nơi man hoang hẻo lánh như Lan Lăng quốc này mà cũng dám xưng đế, nếu là ở Trung Vực, có lẽ bây giờ hắn đã là một bộ xác khô, thậm chí hóa thành sương máu, tro cốt không còn.

“Ngu ngốc”

Thánh Nhân Cổ Hàn cười ha ha.

Những Thánh Nhân hạ vị kia có lẽ e ngại Tịch Thiên Dạ, thấy hẳn như thấy quỷ. Nhưng Thánh Nhân trung vị lại không để ý. Trong mắt bọn hẳn, Tịch Thiên Dạ cũng chỉ là Thánh Nhân trung vị mà thôi, cùng cảnh giới thì bọn hắn có gì phải sợ?

Huống chỉ có Huyết Long Thác Thánh Nhân ở đây, hẳn là tuyệt thế hung nhân từng giết qua Thánh Nhân trung vị.

"Vẫn nghe nói Cung chủ Thiên Bảo Cung mạnh mẽ kinh khủng, hôm nay ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút, xem cái gọi là Cung chủ rốt cuộc mạnh cỡ nào."

Cổ Hàn Thánh Nhân tiến về trước một bước, hướng về Tịch Thiên Dạ, hắn chính là Thánh Nhân trung vị đến từ Trung Vực, sao có thể sợ một tên đón đỡ.

Huyết Long Thánh Nhân nhìn long trảo khổng lồ, khẽ gật đầu.

Cốt Ma tông Cốt Ma Tham U Thủ chính là thượng phẩm thánh thuật, uy lực vô cùng đáng sợ. Nghe nói thủy tổ sáng lập ra Cốt Ma tông từng là khí đồ của Bạch Cốt giáo, cho nên công pháp cùng thánh thuật của Cốt Ma Tông cùng Bạch Cốt giáo có rất nhiều điểm chung.

Cốt Ma Tham U Thủ có mấy phần bóng dáng của Bạch Cốt Luyện U Thủ, một trong năm đại thánh thuật trong Bạch Cốt giáo.

Những Thánh Nhân xung quanh nhìn lên long trảo, đó là trấn tông tuyệt kỹ của Cốt Ma tông, vừa xuất thế liền có thể rung động chúng sinh.

"Cẩn thận!"


Cố Vân cùng Cố Khinh Yên tràn đầy lo lẳng, nhất thời không nhịn được lên tiếng nhắc nhở. Tu vi đạt tới trình độ như hai người vẫn có thể cảm nhận được một tia khí tức tử vong.

Hiển nhiên, uy lực của một trảo kia có thể uy hiếp tính mạng của họ.

Tịch Thiên Dạ, hẳn có thể ngăn cản sao?

Trong thâm tâm hai nàng, Tịch Thiên Dạ vẫn là thiếu niên trước đây căn căn được bảo hộ a.

Tịch Thiên Dạ đứng giữa đám Thánh Nhân, thậm chí không thèm nhìn bạch trảo trên đầu, ánh mắt hờ hững lạnh lùng nói.

"Các ngươi cùng lên đi, thời gian của ta có hạn”

Mấy vị Thánh Nhân nghe vậy, thần sắc lạnh lếo, không ngờ Tịch Thiên Dạ ngông cuồng như vậy, sắp chết đến nơi còn dám phát ngôn bừa bãi.

Vẻ mặt của Thánh Nhân Cổ Hàn càng thêm lãnh. khốc, Tịch Thiên Dạ thế mà chẳng thèm để ý tuyệt chiêu của hắn, có khác gì tuyệt thế mĩ nhân cầu xin hắn sủng hạnh, hẳn lại không thèm chứ. Hắn hữ lạnh một tiếng, xuất ra mười hai phần khí lực, muốn triệt để đè bẹp Tịch Thiên Dạ.

Những Thánh Nhân khác đều thờ ơ lạnh nhạt, ôm cánh tay xem kịch vui.

Ngay lúc mọi người cho rằng Tịch Thiên Dạ sẽ bị Thánh Nhân Cổ Hàn trấn áp, đột nhiên Tịch Thiên Dạ phóng lên trời, một thanh cổ kiếm từ trong ống tay áo bay vào trong tay hắn, một kiếm được chém ra, ánh kiếm tựa như tấm lụa mảnh mai nối liền thiên địa, nhẹ nhàng chém vào long trảo.

Xoẹt!

Long trảo kia thậm chí còn yếu hơn một tấm lụa không có chút sức chống cự, trực tiếp bị chém thành hai.

Phảng phất như Long trảo không phải là thánh khí được Thánh Long thượng vị luyện chế, mà chỉ là một khối sắt vụn.


Phốc phốc!

Thánh Nhân Cổ Hàn sắc mặt trắng bệt, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Bạch Cốt thánh khí cùng hản tâm thần tương liên, thánh khí bị hủy, hắn tự nhiên cũng bị phản phệ, một cỗ kiếm khí sắc bén, uy nghiêm chui vào trong cơ thể hắn, kém chút nữa liền xé rách thánh thể của hắn.

Cái gì!

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Bạch Cốt thánh khí bị chém thành hai nửa rơi xuống mặt đất.

Làm sao có thể!

Không ai dám tin.

Đây chính là Thánh khí a, dù là Thánh Nhân trung vị cũng khó có thể phá hủy!

Thế mà bị Tịch Thiên Dạ tiện tay một kiếm chém thành hai khúc.

Cốt Ma Tham U Thủ danh chấn đại lục lại yếu ớt không chịu nổi một kích.

Một kiếm chém hủy Bạch Cốt thánh khí xong, Tịch Thiên Dạ đã đi tới trước mặt Thánh Nhân Cổ Hàn, lần nữa chém ra một kiếm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận