Vạn Cổ Cuồng Đế

Trương Thanh Vinh và Vu Ứng Hải quan sát Thiên Lan lệnh trong tay, than nhẹ một tiếng, tuổi của bọn họ đã vượt qua hạn chế, không cho phép tham gia khảo hạch ngoại môn đệ tử.

Bên trong di tích Thiên Lan có hai cơ duyên lớn nhất, một cái là leo thang trời, dọc theo thế giới thang trời một mực đi lên, một cái khác chính là xông đệ tử quan.

Xông đệ tử quan có cơ hội đạt được bảo vật, so với leo thang trời thì cơ hội nhiều gấp mười gấp trăm lần trở lên. Leo thang trời không nhất định có thể được cơ duyên, thế nhưng xông đệ tử quan, chỉ căn có thể vượt qua thì trăm phần trăm sẽ được phần thưởng phong phú.

Thế nhưng chỉ có tu sĩ dưới 100 tuổi mới có tư cách xông đệ tử quan.

“Chủ nhân, xông đệ tử quan với chúng ta đã vô duyên, thuộc hạ hy vọng có thể một mình lên đường, leo thang trời, tìm kiếm một phen cơ duyên tạo hóa”

Hoa Nhất Nhiên hơi khom người nói, nếu như chủ nhân đi xông đệ tử quan, bọn hẳn tiếp tục lưu quảng trường truyền công đã không còn ý nghĩa, chẳng thà xông vào thế giới thang trời thần bí kia một lần, nói không chừng có cơ duyên khác xuất hiện.

“Các ngươi đi đi”

Tịch Thiên Dạ khẽ gật đầu, một số tu sĩ cả đời chỉ có thể tới di tích Thiên Lan một lần, đúng là nên đi ra ngoài, leo thang trời một lần.

Hoa Nhất Nhiên và Trương Thanh Vinh nghe vậy lập tức cảm kích khom mình hành lễ, sau đó dậm chân đi về một bên khác quảng trường truyền công, bên kia có một chiếc cổng trời, đúng là đường đi lên thế giới thang trời

Cố Khinh Yên cũng đồng dạng không giữ Vu Ứng Hải bên người, phân phó hắn đi xông xáo.

Bởi vì xông đệ tử quan hung hiểm khó khăn vô cùng, nàng cũng không biết lúc nào mình mới có thể đi ra.

Rất nhanh, đội ngũ bảy người chỉ còn lại bốn.

"Xông đệ tử quan có chỗ tốt gì?"


Tịch Thiên Dạ vuốt vuốt Thiên Lan lệnh trong tay, thản nhiên hỏi.

Nếu chỉ là học tập một ít thánh thuật cao thâm thì hắn không có hứng thú.

"Xông đệ tử quan dĩ nhiên là có nhiều chỗ tốt, hơn nữa còn là nhiều không kể xiết!”

Cố Khinh Yên trịnh trọng nói:

"Tịch Thiên Dạ, ngươi đừng xem thường Thiên Lan thần tông, đã từng là thần tông, cơ duyên mà Thiên Lan thần tông lưu lại tuyệt đối sẽ vượt qua tưởng tượng của ngươi. Hơi nữa, mỗi người đều chỉ có một cơ hội xông đệ tử quan, ngươi nhất định phải quý trọng."

Nàng nhìn ra được vẻ lơ đễnh trong mắt Tịch Thiên Dạ, tại bên trong Thiên Lan thần tông mà có tâm tính như thế, tuyệt đối là điều không nên.

"Há, vậy thì ngươi thử nói một câu”

Tịch Thiên Dạ đầy hứng thú lên tiếng.

"Thiên Lan thần tông đệ tử quan chia làm ngoại môn đệ tử quan, nội môn đệ tử quan, chân truyền đệ tử quan cùng thần truyền đệ tử quan."

Cố Khinh Yên từ từ đáp.

"Đệ tử quan khác nhau, cơ duyên tạo hóa lấy được cũng không giống nhau, càng ở sau lấy được chỗ tốt càng nhiều, tỷ như nội môn đệ tử quan, truyền thuyết chỉ có thiên tài ngàn năm, mới có tư cách vượt quan. Trong lịch sử Nam Man đại lục, người có thể trở thành nội môn đệ tử của Thiên Lan thần tông, thì gần nhất cũng là khoảng năm ngàn năm trước'

"Bởi vậy thấy rõ, Thiên Lan thần tông đệ tử quan vô cùng khó khẩn, đến mức xông qua chân truyền đệ tử quan cùng thần truyền đệ tử quan, cho tới bây giờ còn chưa từng xuất hiện trên đại lục"


Cố Khinh Yên thản nhiên nói.

"Thần tông chân truyền, thiên phú nhất định phải là thiên tài ngàn năm có một, còn thần truyền, thiên phú chí ít là thiên tài năm ngàn năm có một”

Cố Vân vẻ mặt ngưng trọng, bổ sung nói ra.

Thiên phú trong lời của nàng, không phải là xét thiên phú của thiên tài tại Nam Man đại lục, mà là chỉ thiên phú của nhân tộc Thiên Vực.

Chỉ có những người như vậy mới có tư cách trở thành thần tông chân truyền cùng thần truyền.

"Tịch Thiên Dạ, đừng nói nội môn đệ tử quan! Nếu như ngươi có thể trở thành ngoại môn đệ tử của Thiên Lan thần tông, lại một đường xông qua ngoại môn đệ tử quan, ta dám cam đoan ngươi nhất định có thể đột phá đến Thánh Cảnh”

Cố Khinh Yên thản nhiên nói.

Sau đại chiến bách thánh, nàng và Cố Vân đều biết, thật ra Tịch Thiên Dạ vẫn chưa đột phá Thánh Cảnh, chỉ vì thi triển bí thuật đặc thù, mới có thể có sức chiến đấu như vậy.

Thế nhưng lực lượng kia, chung quy vẫn chỉ là ngoại lực, không thuộc về chính hắn.

Chỉ có bản thân đột phá thành thánh, mới có thể chân chính đứng giữa thiên địa.

"A!"

Trong mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên một vệt hứng thú, trực tiếp giúp hân đột phá đến Nguyên Anh kỳ, sợ là không có khả năng. Thế nhưng nếu thật sự ban thưởng bảo vật hiếm thấy gì, giúp tu vi của hắn lại tăng lên mấy cấp độ vẫn là có khả năng.


"Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải trở thành ngoại môn đệ tử, ngươi bây giờ ngay cả ngoại môn đệ tử cũng không phải. Trông thấy những bia đá kia không, mỗi tấm bia đá đều khắc một môn thánh thuật. Nhưng tương tự, mỗi một tấm bia đá cũng đại biểu cho một môn kiểm tra, chỉ có thành công xông qua kiểm tra của bia đá, mới có thể thực sự trở thành ngoại môn đệ tử, mới có thể chân chính đi xông ngoại môn đệ tử quan.”

Cố Khinh Yên chỉ bia đá xung quanh quảng trường truyền công, khắp nơi đều là bia đá, phẳng phất như đang ở trong rừng đá

Tịch Thiên Dạ nghe vậy thì khế gật đầu, trực tiếp đến chỗ tấm bia đá gần hắn nhất

Bia đá trên quảng trường truyền công, tự nhiên đã sớm bị Tịch Thiên Dạ chú ý, bên trong có môn đạo gì, hắn liếc mắt liền có thể nhìn ra.

Cái gọi là bia đá kiểm tra, trong lòng đã có một chút hiểu rõ.

Tịch Thiên Dạ lựa chọn bia đá ở trung tâm quảng trường, chính là bia đá gần Thiên Lan Thần nữ nhất.

Tấm bia đá kia không lớn, nhưng lại rất dài, phảng phất một thanh kiếm sắc đứng sừng sững trên quảng trường, mũi kiếm trực chỉ cửu thiên.

Thời điểm Tịch Thiên Dạ đến trước tấm bia đá kia, đã dẫn tới không ít người chú ý.

Rất nhiều người tĩnh tu ở xung quanh đều đồn dập đưa mắt nhìn sang, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng nghĩ ngờ.

"A, thiếu niên kia là người phương nào, lại dám chọn 108 thánh thuật khó khăn nhất Thiên Lan thần tông làm kiểm tra."

"Chắc lại là một vị tuyệt thế thiên kiêu trên đại lục? Hơn nữa trước kia từng tu luyện thương lan Thiên Tâm kiếm thuật?”

"Không biết, ta đã gặp thiên kiêu đỉnh tiêm của các vực khắp đại lục, nhưng chưa từng gặp qua người này"

"Hẳn không phải là người nổi danh, nếu không tại sao lại chẳng có ai nhận ra, thế mà lại dám khiêu chiến thương lan Thiên Tâm kiếm thuật, đơn giản là không biết tự lượng sức mình, đoán chừng lại là người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, mơ tưởng xa vời”

Rất nhiều người nhìn Tịch Thiên Dạ, có khiếp sợ, có ngoài ý muốn, có khinh thường củng trào phúng.

Dường như Tịch Thiên Dạ đi đến trước tấm bia đá kia, chính là sự tình vô cùng không nên.


Vẻ mặt Cố Khinh Yên cũng là sững sờ, không ngờ Tịch Thiên Dạ sẽ ngay tại chỗ lựa chọn một tấm bia đá làm kiểm tra.

Là bia đá ở vị trí trung tâm nhất quảng trường truyền công, gần với Thiên Lan Thần nữ nhất, địa vị trong mấy vạn tấm bia đá cũng là cao nhất.

Chúng nó đại biểu cho 108 thánh thuật chí cao nổi danh nhất Thiên Lan thần tông.

Trong lịch sử Nam Man đại lục, chưa từng có ai học được 108 thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông.

Cho đến nay, chúng nó vẫn yên lặng trong Thiên Lan thần tông.

Mặc dù thánh thuật không phải Đế thuật trong truyền thuyết, cũng không là tầng thứ tối cao như Thần thuật.

Thế nhưng 108 thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông lại là cơ sở, là nền tảng chân chính của Thiên Lan thần tông, tu thành 108 thánh thuật chí cao của Thiên Lan thần tông, tương lai thậm chí có khả năng tu luyện Thần thuật của Thiên Lan thần tông.

Là hắn!

Trong đám người vây xem, có một thiếu nữ tay trắng đánh đàn, ngồi dưới tấm bia đá bạch ngọc, kinh ngạc nhìn qua Tịch Thiên Dạ.

“Tiểu thư, đây không phải là Tịch Thiên Dạ hay sao?"

Nha hoàn thanh y sau lưng thiếu nữ cũng trừng mắt nói.

Các nàng không phải ai khác, chính là hai chủ tớ Vân Tưởng Quân và Tiểu Thanh tới từ Vân Thiên cổ quốc.

Không chỉ Vân Tưởng Quân và Tiểu Thanh.

Mấy người sớm tới thành Lô Hề, được chứng kiến Tịch Thiên Dạ đại náo, cũng đều nhận ra Tịch Thiên Dạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận