Vạn Cổ Cuồng Đế

Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng người mà hắn chưa từng để ở trong lòng, chỉ liếc lướt qua chân dung lại có thực lực đáng sợ như vậy. Kẻ này không phải là một thổ dân của tiểu quốc mà ngay cả thánh nhân cũng chưa đến sao?

Vì sao khi xuất hiện trước mặt hẳn lại kinh khủng đến trình độ như thế?

Không chỉ có Công Tôn Vô Dịch mà bây giờ Công Tôn Uyển Nhi cũng đã nhận ra Tịch Thiên Dạ.

Phúc Hải thánh quốc vẫn một mực truy nã Tịch Thiên Dạ trong di tích. tự nhiên nàng cũng đã từng thấy qua hình ảnh của hân.

Chỉ là Công Tôn Uyển Nhi cùng Công Tôn Vô Dịch là hoàng tử cùng công chúa của Phúc Hải thánh quốc nên không phải chịu trách nghiệm đuổi bắt Tịch Thiên Dạ cho nên chỉ có nhìn qua một số hình ảnh, cũng không quá mức để trong lòng.

Bây giờ, khi Tịch Thiên Dạ nhắc đến Chanh Quang là hai người mới nghĩ đến thân phận thực sự của Tịch Thiên Dạ.

“Tịch Thiên Dạ, ngươi lại dám đến Thạch Nghĩ thành?”

Công Tôn Vô Dịch nhìn sang Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nối, hẳn nằm mơ cũng không ngờ rằng người đi cùng với đám Vân Tương Quân lại là Tịch Thiên Dạ - kẻ mà cơ hồ bị tất cả các thế lực lớn truy nã không còn đường đi.

Ánh mắt Công Tôn Uyển Nhi cũng rung động thật sâu, tội phạm truy nã mà Phúc Hải thánh quốc bọn hắn vẫn luôn tìm kiếm lại dám đường hoàng đi đến Thạch Kến thành, ngay trong căn cứ trên mặt đất của bọn hẳn đánh hoàng tử của Phúc Hải thánh quốc.

“Cái gì! Hắn chính là tên Tịch Thiên Dạ kia?”


"Sao hắn lại dán xuất hiện trong Thạch Nghĩ thành, không phải hẳn vẫn luốn trốn trong khu vực đệ tử nội môn của Thiên Lan thần tông không dám ra hay sao?"

“Ta nghe nói, người này mang bí mật rất lớn, khiến rất nhiều tông môn trên đại lục đang truy nã hắn, thậm chí còn phái ra rất nhiều cường giả ngăn ở cửa ra khu vực đệ tử nội môn, chờ Tịch Thiên Dạ tự chui đầu vào lưới."

“Người này ta cũng đã được nghe nói qua, hình như hắn có bí mật liên quan đến Thiên Lan thần tông, cường giả của Bích Đào tông ta cũng phái ra cường giả vây bắt hẳn. Theo lý thuyết thì hẳn không thể nào xuất hiện ở Thạch Kiến thành đi."

Thân phận của Tịch Thiên Dạ bị lộ tẩy gây ra một chấn động tương đối lớn.

Dù sao danh tiếng của Tịch Thiên Dạ trong Thiên Lan di tích rất lớn, cơ hồ tất cả mọi thế lực trên đại lục đều đang tìm vây bắt hẳn.

Phàm là người có chút bối cảnh đều được nghe đến tên hẳn.

Chỉ là việc Tịch Thiên Dạ xuất hiện trong thành quá mức vô lý, bởi vì hẳn cũng không có cơ hội đi ra khỏi Thiên Lan thần thổ, chỉ căn hẳn lộ mặt ra sẽ bị những thế lực trên đại lục chặn đứng, căn bản không có cơ hội đi ra.

Rất nhiều người không tin đó lại là Tịch Thiên Dạ, nhất là những thế lực từng phái ra cường giả để vây bắt hắn đều nhìn Tịch Thiên Dạ như nhìn thấy quỷ Nhưng khi có người xuất ra chân dung của Tịch Thiên Dạ, hơi so sánh một chút đám người không thể không tin.

Thiếu niên trước mặt lại chính là Tịch Thiên Dạ...

Chỉ là tại sao hắn lại xuất hiện trong Thạch Nghĩ thành? Rất nhiều người đều có một câu hỏi trong lòng.

Kỳ thật, sau khi Tịch Thiên Dạ đi ra ngoài Thiên Lan thần thổ đã diệt sát tất cả những người bao vây hắn, những thánh giả của các tuyệt thế thế lực đã bị giết sạch thì tự nhiên tin tức hẳn ra ngoài chưa được truyền đến đây.

"Tưởng Quân..."

Công Tôn Uyển Nhi nhìn sang Vân Tưởng Quân, đôi mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, bạn khuê phòng của nàng lại đi cùng với Tịch Thiên Dạ là sao?

Vân Tưởng Quân thấy thế cũng đành cười khổ, nàng làm gì còn biện pháp nào khác.

Ánh mắt Công Tôn Vô Dịch đầy vẻ nhục nhã cùng biệt khuất, ý đồ muốn giãy dụa ra từ trong tay Tịch Thiên Dạ nhưng quản quại nửa ngày cũng không thể thành công, hẳn không khác nào một con mèo trong mắt người khác, không có bất kỳ lực phản kháng nào.

“Tịch Thiên Dạ... Người bạn kia của ngươi đang trong Vân Lạc điện của Thạch Nghĩ hoàng cung, có đảm lượng thì ngươi có thể xông vào đó..."

Ánh mắt Công Tôn Vô Dịch tràn đầy vẻ ác độc cùng trào phúng, đi vào Thạch Ngĩ thành rồi thì hẳn cũng không tin Tịch Thiên Dạ có thể bình yên rời đi.


Ai cũng đừng nghĩ muốn phách lối trên địa bàn của Phúc Hải thánh quốc bọn hắn mà có thể sống sót đi ra ngoài.

Huống chỉ Phúc Hải thánh quốc bọn hắn có quan hệ chặt chẽ với Thạch Nghĩ tộc, từ trước đến nay vẫn được sống trong hoàng cung của họ.

Tịch Thiên Dạ có mạnh hơn nữa cũng không dám xông bừa vào hoàng cung đi.

Muốn cứu người bạn kia của ngươi ư? Nắm mơ đi!

Tịch Thiên Dạ tiện tay vứt Công Tôn Vô Dịch xuống mặt đất, giống như tùy ý vứt một bãi rác đi vậy.

"Hai người các ngươi chiếu cố giúp ta Chúc Hiểu Trang một chút, nếu hẳn có việc gì ngoài ý muốn thì các ngươi phải chịu trách nghiệm.”

Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt liếc sang hai người Vân Tưởng Quân cùng Vân Phong Dật, bỏ lại một câu liền dậm chân đi đến phía hoàng cung Thạch Kiến tộc.

Ánh mắt Vân Tưởng Quân cùng Vân Phong Dật phức tạp nhìn sang bóng lưng Tịch Thiên Dạ, cũng không nói gì thêm.

Hai người đột nhiên phát hiện ra, mặc dù nhìn Tịch Thiên Dạ như tùy ý đi nhưng dù đến đâu hắn cũng có chuẩn bị phía sau, chỉ vẻn vẹn một câu đã có thể uy hiếp bọn hắn, làm hai người bọn hắn không dám chú quan chút nào.

Mặc dù bọn hẳn biết rõ Tịch Thiên Dạ đã bước vào hoàng cung Thạch Nghĩ tộc thì xác xuất toàn thân trở ra sẽ không lớn nhưng vẫn khẩn trương cùng kiêng kị.

Cách uy hiếp đơn giản cùng uy nghiêm nhất trên thế gian này hẳn là như vậy đi.

'Vân Tưởng Quân than nhẹ một tiếng, so sánh với Tịch Thiên Dạ thì mấy tên thiên kiêu tuấn kiệt kia còn cách quá xa. Mặc dù xưa nay Tịch Thiên Dạ luôn không để lối thoát cho bản thân, tùy thời đều có thể bị giết chết, không thuộc về dạng người đáng được tôn sùng nhưng phong thái của hân lại đáng được người khác hâm mộ.


Chúc Hiểu Trang nhìn qua bóng lưng của Tịch Thiên Dạ, muốn nói lại thôi. có tâm muốn đi theo nhưng cũng biết mình đi cùng cũng chỉ làm vướng víu hắn mà thôi.

Đám người ở cửa thành đều nhìn sang Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt khiếp sợ, không ngờ rằng thiếu niên kia lại có can đảm xông vào hoàng cung của Thạch Nghĩ tộc.

Tự tiện xông vào hoàng cung của dị tộc của Thiên Lan thần thổ sợ rằng không ai có đảm lượng cùng khí phách như thế.

"Ha ha. thứ không biết sống chết, ta sẽ xem ngươi chết như thế nào..."

Công Tôn Vô Dịch chật vật bò từ dưới đất lên, trên người dính đầy bùn đất cùng cáu bẩn, nhìn sang bóng lưng của Tịch Thiên Dạ cuồng tiếu không ngừng, phảng phất Tịch Thiên Dạ đang làm một việc vô trí.

- Từ cửa thành đến hoàng cung có đến mấy ngàn cây số, người bình thường muốn đi bộ đến nơi sợ rằng phải mất mấy tháng chưa hắn đã đến, là cổ thánh từ thời thượng cổ, không nghỉ ngờ rằng Thạch Kiến thành tự nhiên rất rộng lớn, trong đại lục Nam Man có rất ít thành thị có thể so sánh với nó.

Tịch Thiên Dạ gây ra động tĩnh như vậy ở cửa thành cũng chỉ là một góc băng sơn mà thôi, đặt trong toàn bộ Thạch Nghĩ thành thì điểm náo loạn đó không coi vào đâu, trong thành vẫn ôn hòa an bình như cũ, mọi việc vẫn vận chuyển bình thường.

Bộ pháp Tịch Thiên Dạ nhìn như bình thường nhưng một bước dài đến vài chục dặm, chỉ sau một lát hắn đã đến trước hoàng cung Thạch Nghĩ tộc.

Hoàng cung vô cùng to lớn, tản ra một cỗ khí tức cổ xưa, cung điện dường như được một cỗ khí tức huyền diệu bao phủ, khiến cho người nhìn cảm thấy phát khiếp.

Hoàng cung này sợ rằng đã trải qua mấy vạn năm lịch sử, cứ một đời lại một đời cường giả sinh hoạt ở đây, dẫn đến cung điện này tản ra một cỗ uy nghiêm vô hình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận