Vạn Cổ Cuồng Đế

Phúc Hải thánh quốc khổng lồ như vậy, cường giả như mây, có thể xếp hàng thứ chín trong hàng ngũ nguyên lão, đủ thể chứng minh được sự cường đại của Nhậm An Tỉnh.

Nhưng mà Cố Vân đối cứng với Cửu nguyên lão cũng chỉ vẻn vẹn rơi xuống hạ phong, không có bị áp chế triệt để khiến trong lòng không ít người ngạc nhiên.

Sự chênh lệch giữa thượng vị Thánh Nhân và Thánh Nhân viên mãn tương đối khổng lồ, dù là Thiên Tôn thành thánh sợ là cũng khó bù đắp được đi. Dù sao có thể tu thành Thánh Nhân viên mãn, hồi còn trẻ cũng là nhân vật kinh thiên động địa, tại năm đó dù không phải Thiên Tôn thì cũng là cách cảnh giới đó không xa.

"Thiên Tôn thành thánh quả nhiên lợi hại."

Nhậm An Tỉnh nhàn nhạt nhìn qua Cố Vân, mặt không đổi sắc, nói.

Có thể tiếp được một kích của lão, sợ là trên toàn bộ đại lục này cũng không có mấy thượng vị Thánh Nhân làm được. chuyện đó.

"Thánh cảnh viên mãn cũng không hơn gì cái này."

Cố Vân đáp lại sắc bén.

Nhậm An Tinh nghe vậy, cười nhạt một cái, bên trong đôi mắt hiện lên một vòng ngạo khí nhàn nhạt.

"Ngươi đừng có tưởng rằng có thể ngăn lại một kích của ta là có thể chống lại ta, một kích vừa rồi ta mới dùng có năm thành lực lượng mà thôi."

"Thật là trùng hợp, vừa rồi ta cũng không dốc hết toàn lực.

Cố Vân cười lạnh một tiếng, trường kiếm như bút lông, vẽ một lỗ đen thăm thẳm trên bầu trời, đánh về phía Nhậm An Tỉnh.


"Ngu ngốc!"

Nhậm An Tỉnh hừ lạnh một tiếng, là Cửu nguyên lão của Phúc Hải thánh quốc, Thánh Nhân viên mãn, há có thể để một tiểu bối nhảy múa khiêu khích trước mặt được.

"Bích Hải Triểu Sinh!"

Dị tượng hải dương vô tận lại xuất hiện trên bầu trời, cuốn theo thiên địa nguyên khí phạm vị ngàn dặm quanh đó, tựa như Thái Cổ Ma Hải sống dậy, từ trên hư không đổ xuống, toàn bộ thiên địa đều bị bao phủ, ảm đạm u ám.

Cố Vân tựa như một chiếc thuyền con, lênh đênh giữa đại dương bao la, tùy thời có thể lập úp, thế nhưng lại cứng cỏi vô cùng, từng đạo kiếm quang phủ quanh người nàng, không ngừng xé rách những cơn sóng dữ đánh về phía nàng.

Những cảnh tượng kì dị không ngừng xuất hiện trên bầu trời.

Hải dương lập úp, sóng cả mãnh liệt, đường kiếm như vầng trăng sáng, tỏa ra áng sáng nhẹ nhàng mà rực rỡ.

Cả hai không ngừng va chạm, hào quang tỏa ra khiến cả phiến thiên địa này lu mờ.

Nhậm An Tinh không ngờ rằng dù lão đã dốc toàn lực ứng phó mà vẫn không thể lập tức đánh bại được thiếu nẽ kia. Một tên thượng vị Thánh Nhân trẻ như vậy lại có thể cường đại đến thế sao?

Trong lòng của lão cũng đã không nhịn được mà thầm kinh hãi, thần sắc càng ngày càng trịnh trọng.

Bình thường, dù là thượng vị Thánh Nhân phổ thông cũng không cách nào ngăn cản một kích tiện tay của lão.

Oanh!


Ngay tại lúc hai người đang chăm chú đánh nhau, một tiếng "ầm ầm' bỗng vang lên ở chỗ gác chuông, nơi giam giữ Chanh Quang đột nhiên nổ tung, gác chuông cổ lão cao hơn trăm mét bỗng hóa thành phế tích trong nháy mắt.

Ngay sau đó, một đạo kiếm quang bỗng phóng thẳng lên trời, bay nhanh về hướng ngoại thành Thạch Nghĩ.

"Người nào??"

Nhậm An Tỉnh giật cả mình, vội vàng nhìn về phía kia, bắt gặp đạo kiếm quang đó đã xông lên không trung, chuẩn bị bay ra khỏi thành Thạch Nghĩ.

"Muốn chết!?"

Nhậm An Tỉnh giận dữ, thế mà có một người ẩn úp ở một bên, bí mật giải cứu con tin ra.

Mà tu vi của người kia cũng tương đối cao, chí ít cũng không dưới Cố Vân, trước lúc động thủ cứu người, dù là lão cũng không có bất kỳ cảm ứng nào.

"Là nàng!"

Đôi mắt đẹp của Cố Vân co lại, nàng cũng không ngờ rằng cô ấy sẽ xuất hiện, dựa theo lý thuyết mà nói thì cô ấy hắn là sẽ không xuất hiện ở đây mới đúng chứ.

Trên bầu trời, Cố Khinh Yên đang một tay giữ lấy Chanh Quang, một tay cấm kiếm chém đứt tầng mây, tay áo bồng bềnh, mái tóc dài phấp phới, một đường bay thẳng ra ngoài thành.

Nhậm An Tinh mặc dù muốn ngăn lại, nhưng lại bị Cố Vân cố ý cuốn lấy, không cách nào xuất thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo kiếm quang kia bay mất.


Biến cố đó khiến tất cả mọi người trong thành Thạch Nghĩ không kịp phản ứng lại, đều đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn theo, làm sao cũng không nghĩ tới sẽ là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở đẳng sau, thế mà còn có một người khác núp trong bóng tối, tùy lúc có thể hành động.

"Đáng chết, một đám ngu ngốc, mau ngăn nàng lại."

Công Tôn Vô Dịch hét lớn, đôi mắt tràn đầy lo lắng, nếu để người khác đường đường chính chính cứu người đi ngay trước mặt bọn họ từ thành Thạch Nghĩ đi ra, vậy thì mặt mũi của Phúc Hải thánh quốc biết để đi đâu.

Nhưng mà đạo kiếm quang kia thật sự rất nhanh, Thánh Nhân viên mãn cũng chưa hẳn có thể đuổi kịp, bọn họ làm sao có cơ hội.....

Khi mà mọi người ở đây đêu cho rằng con tin của Phúc Hải thánh quốc sẽ bị người kia cứu đi, thiên địa bỗng nhiên tĩnh lặng....... Tựa như thời không lúc này bị đóng băng lại, thời gian không còn lưu động, tất cả mọi người đều đứng im lại, biểu lộ ngưng trọng trên mạng.

Một đạo vết tích không đáng chú ý đã chẳng biết từ lúc nào bay ra khỏi Vân Lạc Điện, xuất hiện ở phía trước đạo kiếm quang kia, ngăn không cho chạy trốn.

Thời gian không có thực sự dừng lại, mà là tốc độ của đạo ánh sáng u ám kia thật sự quá nhanh, mới khiến cho người ta cảm giác như thời gian đã ngưng lại.

"Đến địa bàn của Phúc Hải thánh quốc để giương oai tác quái, còn muốn toàn thân trở ra sao? Thật là ngây thơ!”

Thanh âm nhàn nhạt kia vang lên trong thiên địa, không quá lớn nhưng lại quanh quẩn không ngừng trong mọi ngóc ngách của thành Thạch Nghĩ, tựa như có ma thuật thần bí, hấp dẫn lấy tất cả mọi người.

Kiếm quang bị ngăn lại, hào quang từ từ tiêu tán, hai thân ảnh dần hiện ra, một người là Chanh Quang, người còn lại là một tuyệt thế mỹ nữ, vòng eo thon thả, váy áo bồng bềnh, nắm trong tay một thanh trường mâu màu máu hung hãn dữ tợn.

Người cản bọn họ lại là một lão nhân tóc trắng, trên người tản ra một khí tức già nua, phảng phất như đã bước một chân vào quan tài.

“Người của học viện Trường Thương?"

Ánh mắc của lãn nhân tóc trắng có chút phức tạp nhìn về huyết kỳ trong tay Cố Khinh Yên, sâu sâu trong con mắt chẳng hiểu sao hiện lên một vòng sợ hãi và kiêng kị.


"Cút!"

Cố Khinh Yên lạnh lùng nhìn lão nhân tóc trắng kia, mím chặt môi lại, nàng cảm nhận được một cỗ áp lực nặng như núi từ người lão nhân kia.

Trong hoàng cung, sắc mặt của Cố Vân cũng kịch biến, thần sắc khó coi vô cùng, không hề nghỉ ngờ gì cả, lão nhân tóc trắng đột nhiên xuất hiện trên bầu trời kia còn cường đại hơn Thậm An Tỉnh nhiều lắm.

Đừng nói chỉ là một mình Cố Khinh Yên, dù là hai nàng có hợp lực, liên thủ lại với nhau cũng chưa hẳn có thể ngăn cản được.

Phúc Hải thánh quốc quả là ngọa hổ tàng long.

"Mộ lão nhân!"

Công Tôn Vô Dịch thấy lão nhân kia xuất hiện, tràn đầy hưng phấn và kích động, không ngờ Mộ lão nhân gia thế mà cũng tới Thiên Lan di tích, trước đó hẳn cũng không biết.

Công Tôn Uyển Nhi thấy lão xuất hiện cũng là thở ra một hơi.

Có Mộ lão nhân ở đây, căn bản không cần sợ ai đến giương oai ở địa bàn của họ nữa rồi.

Dù sao lão nhân gia người cũng là nhân vật của viên mãn thánh bảng, chính là một trong những người mạnh nhất trên đại lục này ngoại trừ Đại Thánh rồi.

Thần sắc của Vân Tương Quân và Vân Phong Dật ngưng trọng.

Quả nhiên, Phúc Hải thánh quốc không có đơn giản như bề ngoài, phía sau màn còn có người càng cường đại hơn ẩn giấu. Thậm chí hai người còn hoài nghỉ người mạnh nhất của Phúc Hải thánh quốc đến đây không phải là Mộ lão nhân.

Hai người than nhẹ một tiếng, hai người bạn gái của Tịch Thiên Dạ đến thành Thạch Nghĩ quả là một quyết định sai lầm.

Mặc cho ngươi có năng lực thông thiên đến đâu, nhưng ở trong đại bản doanh của Phúc Hải thánh quốc thì có thể làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận